Kiều Thê Khó Dỗ

Chương 129: Phiên Ngoại 8



Lương Y Đồng đi đến trước mặt bảo bảo, cũng ngồi xuống giường, duỗi tay ôm tiểu gia hỏa vào trong lòng, "Ừm ừm, là mẫu phi gạt con, ai nói tiểu nhi tử của ta đáng yêu như vậy chứ, làm mẫu phi luyến tiếc rời đi."

+

Bảo bảo nghe được lời này, lỗ tai giật giật, bên tai đỏ lên.

Lương Y Đồng nghẹn cười đến mức vất vả, vỗ vỗ lưng tiểu gia hỏa, "Còn không phải lăn lộn bị mẫu phi nhìn thấy thôi hay sao? Mẫu phi bảo đảm sẽ không nói cho người khác, được không?"

Tiểu gia hỏa vẫn cảm thấy mất mặt, khuôn mặt nhỏ chôn trong lòng Lương Y Đồng, được mẫu phi dỗ dành trong chốc lát mới nâng khuôn mặt nhỏ lên, "Lần sau mẫu phi không được gạt con nữa."

Lương Y Đồng sảng khoái đồng ý.

Nàng sở dĩ tiến vào là để gọi bảo bảo ra ngoài dùng bữa tối, thấy bọn họ chậm chạp không ra ngoài, Dự Vương mới đi vào trong lều, "Sao còn chưa ra?"

Bảo bảo có chút chột dạ, không đợi phụ vương xách cổ áo mình đã vội vã trượt xuống khỏi đùi Lương Y Đồng, lộc cộc chạy ra ngoài. Dự Vương nhíu mi, Lương Y Đồng cong cong môi, giải thích một câu, "Đang định ra đây." Trước khi lên núi, bọn họ có mang theo đồ ăn, trừ bỏ lương khô còn có vài món khác, vì mặt trời còn chưa lặn, bọn họ trải khăn, bày đồ ăn lên đó. Khi ăn cơm, vừa nhìn lên đã có thể thấy được cảnh tượng mặt trời lặn về phía tây.

Ánh dương màu cam dần dần hạ về phía tây, vầng sáng chiếu vào dãy núi, hết thảy đều đẹp đến mức có chút không chân thật, ngay cả bảo bảo cũng xem đến mức mê mẫn, đồ ăn cũng quên, may là thời tiết đã sớm trở nên ấm áp, đồ ăn vẫn chưa lạnh, không hề có trở ngại gì.

Bọn họ hóng gió, thưởng thức cảnh đẹp, chỉ cảm thấy cực kỳ vui vẻ, sau khi trời tối thì mọi người đi vào lều, muốn nghỉ ngơi sớm một chút, ngày hôm sau có thể dậy xem mặt trời mọc.

Sợ bảo bảo không quen ngủ trong lều, Lương Y Đồng cùng Dự Vương còn sang ở cùng tiểu gia hỏa một lát, ai ngờ tiểu gia hỏa nhanh đã ngủ. Có lẽ là ban ngày quá mệt mỏi, tiểu gia hỏa ngủ rất sâu, khuôn mặt nhỏ hãm ở trong gối ngủ vô cùng điềm tĩnh.

Lúc này Dự Vương cùng Lương Y Đồng mới trở lại lều của mình, biết là nàng cũng cực kỳ mệt mỏi, đêm nay Dự Vương không làm bậy, chỉ hôn nàng một chút, sau đó ôm người vào trong lòng. "Ngủ đi."

Lương Y Đồng rất nhanh đã ngủ rồi.

Ngày hôm sau nàng được Dự Vương hôn tỉnh. Nam nhân hôn từ trên trán xuống, dừng ở trên xương quai xanh nàng, rất giày vò. Lương Y Đồng duỗi tay đẩy đầu hắn ra, lại không đẩy được, thấy nàng tỉnh, hắn hôn lên lỗ tai nàng, thấp giọng nói: "Trời sắp sáng rồi, nên dậy thôi."

Ngày thường khi hắn được nghỉ cũng sẽ dùng phương thức này để đánh thức nàng, ý thức của Lương Y Đồng dần dần thanh tỉnh chút, nàng nhìn ra bên ngoài một chút, chỉ mơ hồ nhìn thấy một tia sáng. Lúc này, xung quanh chỉ mới tờ mờ sáng, cách lúc mặt trời mọc còn một đoạn thời gian, Lương Y Đồng lại nhắm hai mắt, muốn nằm thêm một chút, đẩy đẩy hắn ra, "Đừng náo loạn."

Thấy nàng thật sự mệt mỏi, Dự Vương cũng không xằng bậy, hắn nghiêng người nằm xuống một bên, Lương Y Đồng rúc vào trong lòng hắn, khuôn mặt nhỏ dán lên ngực hắn. Theo động tác của nàng, lửa trên người Dự Vương lại có xu thể lan trần, tâm tư muốn săn sóc nàng không biết đã bay đi chỗ nào.

Hắn lại cúi người phủ lên người nàng, cúi đầu hôn nàng, quấn người cực kỳ. Dưới sự tấn công của hắn, sự buồn ngủ của Lương Y Đồng hoàn toàn tan thành mây khói, nàng khó chịu nhăn mày, "Chàng không thể thanh tâm quả dục một ngày à?"

Lều trại không hề có chút hiệu quả cách âm nào, ở nơi này nào có thể làm bậy? Trong lòng Lương Y Đồng oán giận, lông mày nhíu chặt, bên môi hắn lại mang theo ý cười, hôn lên môi nàng, thấp giọng nói: "Đến khi thật sự thanh tâm quả dục

với nàng thì nàng mới nên lo lắng."

Theo hắn thấy, hắn chính trực tráng niên, ôm ôn hương nhuyễn ngọc ở trong lòng, không có tâm tư khác mới là kỳ quái.

Lương Y Đồng không nói lại hắn, nàng cũng không có tâm tư muốn nói, chỉ cố gắng khống chế để không phát ra âm thanh đã tiêu hao toàn bộ tinh lực của nàng rồi.

Thiếu nữ da thịt tuyết trắng, gò má ửng đỏ, bộ dáng cắn môi nhẫn nhịn vô cùng động lòng người, nàng càng ẩn nhẫn như thế, Dự Vương lại càng nhịn không được mà hung hăng hơn. Nếu là ở quán trọ, âm thanh đong đưa của giường tất nhiên sẽ kẽo kẹt mãi không dừng.

Hắn cực kỳ yêu bộ dáng của nàng vào giờ phút này, ánh mắt gắt gao nhìn nàng, tựa hồ là muốn khắc ghi dáng vẻ này của nàng vào đầu quả tim. Hiện giờ nàng đã sắp hai mươi mốt tuổi, ngũ quan đã hoàn toàn nảy nở, sự ngây ngô giữa mày cũng hoàn toàn rút đi, mỗi cái nhăn mày mỗi một nụ cười đều cực kỳ mê người.

Ngày thường Dự Vương đã không có sức chống cự với nàng, càng không nói đến lúc này. Lương Y Đồng bị hắn nhìn đến cực kỳ không tự nhiên, khiến nàng khó có thể chống đỡ sự dũng mãnh của hắn.

Khi kết thúc, phía sau lưng hắn đầy vết cào, sâu đến mức có mùi máu tươi. Lương Y Đồng nằm trong chăn không muốn động, nhớ lại vừa rồi hắn còn cố ý muốn nàng mất khống chế, nàng bực mình đến mức ngay cả bôi thuốc cũng không cho hắn làm.

Hắn cúi đầu dỗ dành hồi lâu, tiểu cô nương của hắn vẫn không phản ứng dù chỉ một chút. Lương Y Đồng tất nhiên là tức giận vì hắn làm bậy, hiệu quả cách âm kém như vậy, nhỡ bị người khác nghe được thì nàng còn muốn làm người nữa không?

Cho dù lều của thị vệ cùng nha hoàn đều cách bọn họ có chút xa, nhưng lều của bảo bảo lại ở gần bọn họ, Lục Tú còn ở cùng một chỗ với bảo bảo, chỉ cần nghĩ đến việc có lẽ Lục Tú đã nghe được một ít động tĩnh, Lương Y Động lại nhịn không được mà đá hắn một cái.

Hắn dỗ nữa ngày, đến khi trời hoàn toàn sáng, nàng vẫn không muốn để ý đến hắn. Dự Vương hừm một tiếng, nhéo nhéo khuôn mặt nàng, cười nói: "Thật là càng ngày càng khó dỗ."

Lương Y Đồng trực tiếp chụp lấy tay hắn, khuôn mặt trắng nõn vẫn nghiêm túc, ngày thường nàng rất thích cười, khuôn mặt tươi cười luôn luôn xinh đẹp, giờ phút này xụ mặt lại có cảm giác như núi băng. Dự Vương sờ sờ chóp mũi, có chút chột dạ.

Hắn giơ tay ôm nàng vào trong lòng, đặt cằm lên vai nàng, thấp giọng hỏi, "Thật sự tức giận rồi sao? Lần sau ta sẽ chú ý hơn, được không?"

Hắn ăn nói khép nép: "Ta biết sai rồi, lần sau sẽ chú ý, tha thứ cho ta lần này thôi, nhé?"

Lương Y Đồng vẫn không muốn để ý đến hắn, hắn luôn luôn như vậy, mỗi lần đều đảm bảo rất chắc chắn, lần sau vẫn cứ phạm vào. Lương Y Đồng không để ý tới hắn, thật sự cảm thấy cần làm hắn phát triển trí nhớ, bằng không lần sau thú tính một khi ngóc đầu, nhất định sẽ không quản nhiều như vậy.

Dự Vương có chút buồn cười, chỉ cảm thấy tính tình tiểu cô nương quá lớn, càng ngày càng khó dỗ. Nhưng mà hắn cũng rất thích dỗ nàng, khi chọc được nàng cười, nàng mới nhéo eo hắn một cái, cuối cùng cũng đáp lại hắn.

Chậm trễ lâu như vậy, bảo bảo đã tỉnh ngủ rồi, thị vệ cùng nha hoàn cũng dần dần tỉnh lại.

Thấy phụ mẫu còn chưa đi ra, bảo bảo đứng bên ngoài lều hô to, "Phụ vương, mẫu phi, mặt trời sắp mọc rồi, hai người còn chưa dậy sao?"

Lúc này Lương Y Đồng cùng Dự Vương mới đi ra.

Bảo bảo đã rửa mặt xong, khuôn mặt nhỏ trắng trắng nộn nộn, bởi vì trong núi gió lớn, còn tự giác bôi thêm cao hương, tiểu gia hỏa nhịn không được mà khịt mũi, cảm thấy hiện tại bản thân rất thơm. Thấy phụ vương cùng mẫu phi cuối cùng cũng thò đầu ra, tiểu gia hỏa sáng mắt, nhào tới chỗ Lương Y Đồng, ôm chân nàng, "Hai người rốt cuộc cũng ra rồi, con còn đã bôi cao rồi!"

Tiểu gia hỏa nói xong còn nâng khuôn mặt nhỏ lên, muốn cho mẫu phi ngửi thử xem mình có thơm không. Lương Y Đồng rất phối hợp mà cúi đầu ngửi một chút, khen ngợi: "Nhi tử giỏi quá, khó trách lại thơm như vậy, tự mình bôi sao?"

Bảo bảo gật đầu, khuôn mặt nhỏ tươi cười, "Đúng rồi, y phục cũng là con tự mặc."

Vẻ mặt của tiểu gia hỏa như đang hỏi con có lợi hại không.

Lương Y Đồng lại khen ngợi một câu, thuận thế dắt tay tiểu gia hỏa. Một nhà ba người bọn họ tìm được nơi có tầm nhìn tốt, chờ ngắm cảnh mặt trời mọc. Lúc đó, từng tầng mây bao phủ dãy núi, hết thảy đều đẹp đến mơ hồ, theo thời gian trôi qua, mặt trời cũng dần dần xuất hiện, lúc ban đầu ánh sáng rất nhu hòa, rất nhanh đã phá tan màu trắng của mây cùng sương.

Mặt trời đỏ rực, giống như một quả cầu đang phát sáng, đẹp đến nao lòng, khác với khi mặt trời lặn, hết thảy đều tràn ngập sinh khí. Trong lòng Lương Y Đồng khó giấu được chấn động, căn bản không đoán được chỉ vừa đổi chỗ, cảnh tượng mặt trời mọc lại chấn động lòng người đến thế.

Đúng lúc này, nam nhân đứng ở bên cạnh ôm vai nàng, nói một câu bên tai, "Nếu thích thì mỗi năm đều đưa nàng tới."

Thanh âm của hắn trầm thấp, ngữ khi thậm chí có chút lười biếng, nhưng rơi vào trong tai nàng lại vô cùng ấm áp, thế cho nên sự buồn bực vừa rồi hoàn toàn tiêu tan. Hắn luôn có thể trong lúc lơ đãng khiến nàng cảm thấy ngọt đến tận tâm khảm, Lương Y Đồng cong cong môi, "Cho dù chàng muốn đưa ta tới, nhưng năm tháng cũng đâu buông tha cho con người? Chờ đến khi chúng ta lớn tuổi, sao có thể leo núi?"

Dự Vương cong cong môi, "Khi bảy tám chục tuổi ta cũng có thể nhẹ nhàng cõng nàng lên."

Lương Y Đồng chỉ vừa nghĩ đến cảnh tượng kia đã nhịn không được mà có chút buồn cười. Nàng không khỏi nhìn hắn một cái, cười đến động lòng người, Dự Vương cũng rũ mắt nhìn nàng, khi bốn mắt chạm nhau, hai người đều vô cùng rung động.

Giờ khắc này, bọn họ thậm chí còn quên mất bản thân đang ở đâu, như là bị một lực lượng thần kỳ dẫn dắt, một người không khỏi nâng khuôn mặt nhỏ lên, một người không khỏi cúi đầu xuống, khi hai người sắp chạm đến nhau, đột nhiên nghe được một thanh âm hồn nhiên, "Nếu phụ vương không cũng được thì còn có con, đến lúc đó con đã trưởng thành rồi, con sẽ cõng mẫu phi."

Tiểu gia hỏa nói xong còn ngẩng đầu lên nhìn phụ mẫu, Dự Vương cùng Lương Y Đồng theo bản năng tách ra một chút. Tiểu gia hỏa hoàn toàn không biết rằng bản thân vừa mở miệng đã phá hủy không khí chung quanh, còn ngăn cản cơ hội thân mật của phụ mẫu. Nhìn gương mặt đỏ như máu của mẫu phi, đôi mắt đen của bảo bảo chớp chớp, có chút nghi hoặc.

Dự Vương duỗi tay vò đầu tiểu gia hỏa một phen, "Xem mặt trời mọc của con đi, người lớn nói chuyện, con xen miệng làm cái gì?"

Bảo bảo ủy khuất mà bĩu môi, mẫn cảm nhận ra rằng không khí giữa phụ mẫu có chút không đúng, nhưng cũng ngoan ngoãn mà quay đầu đi.

Cho dù tiểu gia hỏa thức thời mà ngắm mặt trời mọc, không khí giữa hai người cũng đã xảy ra biến hóa. Dự Vương cầm tay nàng, Lương Y Đồng xoa xoa chóp mũi, không dám nhìn hắn.

Giờ khắc này, Dự Vương đột nhiên có chút hối hận khi muốn có thêm hài tử. Chỉ một tiểu gia hỏa này đã đủ vướng bận, lại thêm một đứa nữa, bọn họ nào còn thời gian thân thiết?

Ngắm mặt trời mọc xong, bọn họ lại lần nữa dùng bữa trên đỉnh núi. Đồ ăn buổi sáng không phong phú bằng buổi tối, trừ bỏ lương khô cùng điểm tâm thì chỉ còn lại ít thịt khô, bọn họ miễn cưỡng ăn một ít, lại bắt đầu xuống núi.

Khi xuống núi lại gặp vấn đề.

Leo núi vốn là chuyện khiến người ta cực kỳ mệt mỏi, đặc biệt là đối với những nữ tử chưa từng tập võ, lại ít khi rèn luyện thân thể. Ngọc Cầm cùng Tuyết Trản không quá mệt, sau khi nghỉ ngơi một đêm thì chỉ có bắp chân hơi nhức mỏi.

Lương Y Đồng lại rất thảm, nàng ít rèn luyện nhất, không chỉ có bắp chân, mà đùi cũng cảm thấy đau. Khi lên núi còn chưa quá rõ ràng, khi xuống núi thì mỗi bước đều có cảm giác đau đớn.

Bảo bảo cũng không hề tốt hơn chút nào, còn chưa đi được bao xa đã không muốn đi tiếp, nhưng tiểu gia hỏa này lại là một người trọng sĩ diện, không hề hé răng, chỉ mệt mỏi mà lên đường. Dự Vương nhìn ra sự dị thường của hai mẫu tử, hai người đi chậm như ốc sên vậy.

Hắn không khỏi dừng lại, "Chân đau sao?"

Lương Y Đồng sờ sờ chóp mũi, ngượng ngùng thừa nhận.

Lục Tú cũng đã nhìn thấy động tác chậm rì rì của bọn họ, nàng dắt bảo kiếm vào bên hông, duỗi tay bế bảo bảo lên, trực tiếp đặt tiểu gia hỏa lên vai Lý Sùng, "Ngươi cõng Thế tử đi."

Lý Sùng là thủ lĩnh của bọn thị vệ trong phủ, Dự Vương để Tiêu Lĩnh ở lại Vương phủ nên đã đứa Lý Sùng tới đây, hắn thân thể cường tráng, dáng người cao ráo, giống như một ngọn núi vậy.

Khuôn mặt nhỏ của bảo bảo có chút đỏ, nghĩ rằng đường xuống núi còn rất dài nên mới không giãy giụa. Lý Sùng nhìn Lục Tú một cái mới cõng bảo bảo đi xuống.

Lục Tú thảnh thơi đi theo.

Dự Vương ngồi xổm xuống trước mặt Lương Y Đồng, "Lên đi, ta cõng nàng."

Mặt Lương Y Đồng hơi nóng. "Ta còn có thể kiên trì thêm một lát, thật sự không đi nổi nữa rồi nói sau."

Dự Vương lại không có ý định đứng dậy, thấy nàng không chịu lên, hắn quay đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt nhàn nhạt, mang theo chút uy hiếp, "Nhanh lên, đừng để ta nói lại lần hai."

Lương Y Đồng mím môi, ngoan ngoãn dựa vào lưng hắn. Đây là lần thứ hai nàng được hắn cõng xuống núi, lần trước được hắn cõng, Lương Y Đồng căn bản không dự đoán được sẽ có một ngày lại có thể gả cho hắn.

Lương Y Đồng không khỏi cong môi, hoàn toàn không thấp thỏm như lần đầu, lúc này, trong lòng nàng chỉ còn sót lại ngọt ngào, nàng duỗi tay ôm cổ hắn.

Thể lực của Dự Vương thực sự tốt, cõng nàng nhưng vẫn nhàn nhã bước đi, hô hấp cũng chưa hề thay đổi.

Khi còn lại một phần ba đoạn đường, Tuyết Trản cũng chịu không nổi nữa, sau khi nghỉ ngơi trong chốc lát, đến lúc xuất phát, chân vẫn mềm đến mức có chút không đứng dậy nổi. Lý Tuyền cách nàng chỉ có vài bước, thấy thế thì nhón mũi chân, đi tới trước mặt nàng, vội vàng duỗi tay ra đỡ.

Tuyết Trản đỏ mặt tránh đi, ánh mắt có chút trốn tránh.

Hắn ngồi xổm xuống trước mặt Tuyết Trản, muốn cõng nàng đi, Tuyết Trản không chịu, hắn vậy mà lại trực tiếp khiêng nàng lên, sau khi nói một câu với Dự Vương cùng Lương Y Đồng thì trực tiếp xuống trước.

Ánh mắt Lương Y Đồng khẽ nhúc nhích, quét qua sườn mặt đỏ ửng của Tuyết Trản cùng nụ cười đầy ý vị của Lục Tú, nàng mới ý thức được Tuyết Trản cũng được người ta nhớ thương.

Lương Y Đồng rất thích nghe ngóng. Tuyết Trản lại luôn có chủ ý của chính mình, lúc trước Lương Y Đồng hỏi có người mình thích không, nha đầu này còn không quá thông suốt, chỉ nói ở một mình rất tự tại.

Lý Tuyền cùng Lý Sùng là huynh đệ, hai người đều có năng lực, khác với Lý Sùng trầm mặc ít nói, tiểu tử Lý Tuyền này rất biết nói ngọt, làm việc cũng hơi tàn nhẫn. Lúc trước Lương Y Đồng thậm chí còn cảm thấy tính cách của hắn có chút tương tự Tuyết Trản, cả hai người đều không dễ bị hãm hại, yêu ghét rõ ràng, ai ngờ hắn vậy mà lại coi trọng Tuyết Trản.

Biết là Tuyết Trản cũng có ý đối với hắn thì mới có thể đỏ mặt, bằng không dựa vào tính tình của nàng, từ khi Lý Tuyền đưa lưng ra thì nàng đã lạnh nhạt người ta rồi. Lương Y Đồng chỉ cảm thấy, chờ bọn họ hồi phủ là có thể nói việc hôn sự rồi, trong lòng Lương Y Đồng vui mừng, thậm chí đã nghĩ đến chuyện thêm của hồi môn cho Tuyết Trản.

Bọn họ đi theo dọc đường, vừa đi vừa dừng, cho dù như thế, đến khi xuống chân núi, mấy nha hoàn đều mệt mỏi hơn nửa, Lương Y Đồng cũng có chút mềm nhũn, chân vẫn còn đau. Dự Vương để thị vệ tìm một nhà trong thôn, cho đối phương ít bạc, ở lại đó tầm hai ngày, để bọn họ nghỉ ngơi một chút.

Gia đình này cũng có một hài tử, chỉ lớn hơn bảo bảo tầm hai tuổi, nhìn khỏe mạnh kháu khỉnh, phu thê hai người cũng vô cùng chất phác, khi thị vệ đưa bạc, bọn họ còn chối từ, nói cái gì cũng không lấy, chỉ đến khi Dự Vương nhíu mi thì mới không dám cự tuyệt nữa.

Vì để chiêu đãi bọn họ thật tốt, vị phụ nhân kia còn đi đầu thôn mua thịt, giết gà trong nhà, Lương Y Đồng sau khi biết được thì lại kêu Ngọc Cầm đến cảm tạ họ một phen.

Ăn cơm trưa xong, Dự Vương giao bảo bảo cho Lục Tú, còn bản thân đưa Lương Y Đồng vào đông sương phòng. Biết là chân nàng vẫn còn đau, Dự Vương để nàng ngồi ở trên giường, hắn tự mình xoa bóp cho nàng một chút.

Động tác của hắn rất nghiêm túc, mặt mày ôn nhu, một tia nắng dừng lại trên sợi tóc đen nhánh của hắn, khiến cho cả người hắn đều mang theo ít tiên khí. Trong lòng Lương Y Đồng mềm đến không thể tưởng tượng, hắn xoa xong, khi đứng dậy, nàng nhịn không được mà ngoắc ngón tay với hắn.

"Làm sao vậy?"

Dự Vương cho rằng nàng có lời muốn nói nhỏ nên đến gần chút, ai ngờ nàng lại ôm lấy cổ hắn kéo xuống. Dự Vương theo lực đạo của nàng cúi người, Lương Y Đồng như một tiểu hồ ly, thành công hôn lên môi hắn một cái mới buông tay.

Đôi mắt Dự Vương khẽ nhúc nhích, thần sắc càng thêm ôn nhu vài phần, cũng không nhịn được mà hôn nàng.

***

Bọn họ ở trong thôn hai ngày mới rời đi, vì nơi này cách chỗ Phó Minh Tuấn nhậm chức rất gần nên Lương Y Đồng muốn đi thăm Trịnh Hiểu Nhã một chút, từ lần từ biệt trước, hai người họ đã ba năm không gặp rồi.

Hiện giờ Trịnh Hiểu Nhã cũng có bảo bảo, tiểu nha đầu tên là Âm Âm, chỉ mới sáu tháng tuổi. Năm trước Trịnh Hiểu Nhã đã cử hành hôn lễ với Phó Minh Tuấn, hiện giờ rất hạnh phúc.

Buổi chiều thứ hai bọn họ đến nơi, ở trong một quán trọ, đến ngày thứ hai, Lương Y Đồng mới dẫn theo bảo bảo đến chỗ Trịnh Hiểu Nhã.

Trịnh Hiểu Nhã đã sớm trông ngóng bọn họ tới, biết được cuối cùng cũng đến, Trịnh Hiểu Nhã giao Âm Âm cho nhũ mẫu, tự mình ra đón.

So sánh với ba năm trước, Trịnh Hiểu Nhã cũng không có gì thay đổi. Hôm nay nàng cài một cây trâm dương chi bạch ngọc, trang điểm thanh nhã, giơ tay nhấc chân đều mang theo chút thoải mái, có thể thấy là sống cực kỳ hài lòng.

Lương Y Đồng càng cảm thấy may mắn hơn khi để nàng sớm rời khỏi Vương phủ.

Trịnh Hiểu Nhã ôm Lương Y Đồng một chút, sau đó nhìn về phía bảo bảo, "Đây là Vũ Ca Nhi sao? Đã lớn như vậy rồi."

Tiểu gia hỏa ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, thực sự giống Lương Y Đồng, chỉ vừa nhìn thấy, Trịnh Hiểu Nhã đã không khỏi có hảo cảm. Nàng khom lưng ôm tiểu gia hỏa một chút, bảo bảo có chút thẹn thùng, luống cuống nhìn về phía Lương Y Đồng.

Lương Y Đồng cười nói: "Gọi di mẫu là được, đây là Trịnh di của con, thời điểm con một tuổi, di mẫu còn cố ý đến kinh thành tham gia buổi chọn đồ vật đoán tương lai của con, khóa trường mệnh con hay đeo khi còn nhỏ cũng là Trịnh di tặng."

Bảo bảo không trốn, nhận lấy cái ôm của Trịnh Hiểu Nhã, ngoan ngoãn gọi một tiếng di mẫu.

Trịnh Hiểu Nhã cười nói: "Đi thôi, vào nhà rồi nói, lát nữa sẽ giới thiệu Âm Âm cho hai người biết."

Trịnh Hiểu Nhã nắm tay bảo bảo đi vào phòng trong. Âm Âm được nha hoàn ôm trong lòng, đang nhìn đông nhìn tây tìm mẫu thân, miệng nhỏ bẹp bẹp, nước mắt muốn rơi cũng không xong, vừa nhìn thấy mẫu thân, trên mặt tiểu nha đầu mới có ý cười, kêu a a hai tiếng, ủy khuất mà vươn tay nhỏ.

Trịnh Hiểu Nhã đau lòng không thôi, vội vàng ôm tiểu nha đầu vào lòng, dỗ dành: "Âm Âm ngoan, không khóc."

Nàng vừa nói vừa cọ cọ khuôn mặt nhỏ của tiểu nha đầu. Âm Âm thích nhất là mẫu thân cọ mình, lập tức cười khanh khách, khuôn mặt nhỏ vừa cười, nước mắt trong đáy mắt cũng tràn ra, dính ướt lông mi. Tướng mạo của tiểu nha đầu này giống Phó Minh Tuấn, là một tiểu oa nhi rất xinh đẹp.

Trịnh Hiểu Nhã thấy tiểu tổ tông cuối cùng cũng cười thì mới nói với Lương Y Đồng: "Âm Âm rất dính ta, ta mà rời đi lâu, nó sẽ rơi nước mắt, nhưng tiểu nha đầu này cũng rất dễ dỗ, tùy tiện trêu chọc một chút đã cười rồi, dễ nuôi giống bảo

bảo nhà muội vậy."

Nàng nói xong lại cười với bảo bảo: "Đây là muội muội, nhũ danh là Âm Âm, nhưng còn nhỏ nên không gọi ca ca được."

Bảo bảo nhìn tiểu nha đầu một cái, rất lịch sự gọi một tiếng muội muội.

Thấy mi mắt tiểu nha đầu ướt sũng, biểu tình của bảo bảo hơi ngừng lại, nghĩ thầm muội muội thật thích khóc, cả một đám đều là tiểu mít ướt, lại càng không muốn có muội muội.

Âm Âm cũng phát hiện trong nhà có nhiều người lạ, đang dùng ánh mắt to tròn ngập nước tò mò mà đánh giá họ. Tiểu nha đầu vô cùng xinh đẹp, còn nhỏ tuổi đã có bộ dáng mỹ nhân, Lương Y Đồng nhịn không được mà sờ khuôn mặt nhỏ của tiểu nha đầu, dỗ dành: "Âm Âm, ta là di mẫu, để di mẫu ôm một cái được không?"

Âm Âm nghe không hiểu lắm, nhưng tiểu nha đầu thích náo nhiệt, thấy di mẫu xinh đẹp cười với mình thì a a hai tiếng, khuôn mặt nhỏ cũng tràn đầy ý cười, cười xong lại tò mò nhìn về phía bảo bảo.

Trịnh Hiểu Nhã cười nói: "Âm Âm thích nhất là chơi với hài tử, phỏng chừng là muốn chơi với ca ca đó, Vũ Ca Nhi bồi muội muội chơi một lát đi."

Bảo bảo gật gật đầu, Trịnh Hiểu Nhã đặt khuê nữ nhà mình ở trên giường, để hổ bông, tiểu lục lạc, khóa trường mệnh lên, cho bảo bảo cùng tiểu nha đầu chơi một lát, còn nàng thì lôi kéo Lương Y Đồng ôn lại chuyện cũ.

Bảo bảo đã bốn năm tuổi, đã sớm qua cái tuổi chơi mấy thứ đồ chơi này rồi, chỉ là cố gắng để Âm Âm không bò loạn trên giường, nhỡ không cẩn thận lại ngã xuống.

Âm Âm thích ca ca, tay cầm lục lạc nhét vào trong lòng ca ca. Bảo bảo cau mày, trả lại lục lạc cho tiểu nha đầu, Âm Âm tiếp tục đưa, thấy ca ca lại trả lại cho mình thì tưởng rằng ca ca đang cùng mình chơi trò chơi, lập tức cười khanh khách.

Tiểu cô nương cười xán lạn, khi cười rộ lên, trên má còn có lúm đồng tiền, vô cùng dễ thương. Bảo bảo chỉ là không quá thích mấy tiểu cô nương thích khóc, thấy tiểu nha đầu này thích cười, cũng không khiến người khác chán ghét, tiểu gia hỏa cũng thả lỏng chút, kiên nhẫn cùng muội muội chơi một lát.

Lương Y Đồng cùng bảo bảo chơi đến buổi chiều mới chuẩn bị rời đi, Trịnh Hiểu Nhã cười nói: "Ta đã kêu Thanh Hà thu dọn phòng rồi, còn muốn giữ muội ở lại một đêm."

Lương Y Đồng cười nói: "Âm Âm không rời được tỷ, cho dù ta ở lại nơi này thì chúng ta cũng không tâm sự được nhiều, buổi sáng ngày mai ta lại đến thăm tỷ."

Biết là Vương gia chưa chắc đồng ý cho nàng ở lại. Trịnh Hiểu Nhã cũng không giữ. Lương Y Đồng nắm tay bảo bảo nói lời từ biệt với Âm Âm, tiểu cô nương ngây thơ mơ hồ, không biết bọn họ phải đi, thấy Lương Y Đồng nắm tay ca ca rời khỏi phòng thì mới như ý thức được cái gì đó, tức khắc kêu a a hai tiếng.

Bảo bảo cùng Lương Y Đồng đều quay đầu nhìn Âm Âm một cái, tiểu nha đầu bẹp bẹp miệng nhỏ, nước mắt ngập tràn hốc mắt, vươn tay nhỏ về phía bảo bảo, muốn ca ca ôm một cái.

Trịnh Hiểu Nhã cười cười, nói với bảo bảo: "Muội muội luyến tiếc không muốn con rời đi, hay là Vũ Ca Nhi ở lại một đêm đi."

Sợ mẫu phi thật sự để mình lại đây, bảo bảo vội vàng nhéo ống tay áo mẫu phi, theo bản năng né tránh. Trịnh Hiểu Nhã bị động tác chạy trốn của tiểu gia hỏa chọc cười, tâm tư trêu chọc càng cao hơn, "Vũ Ca Nhi ở lại đi, nhìn xem, muội muội vẫn luôn nhìn con đó, con còn trốn, muội muội thật sự sẽ khóc."

Bảo bảo sợ nhất là tiểu hài tử khóc, thân thể hơi cứng lại, Lương Y Đồng cũng có hơi buồn cười, nói: "Bằng không con ở lại với muội muội đi?"

Bảo bảo tất nhiên không chịu ở lại, tiểu gia hỏa nâng khuôn mặt nhỏ nhìn Âm Âm một cái, thấy muội muội thật sự muốn khóc, tiểu gia hỏa có chút khó xử, nhìn về mẫu phi xin giúp đỡ, ai ngờ mẫu phi lại nhìn mình cười khanh khách, căn bản không có ý định giải vây cho mình.

Trịnh Hiểu Nhã vẫn còn khuyên tiểu gia hỏa ở lại, trên mặt bảo bảo hiện lên một tia giãy giụa, nói với Trịnh Hiểu Nhã: "Có thể để muội muội đi cùng con."

Trịnh Hiếu Nhã không nhịn được cười, "Không được đâu, muội muội còn phải uống sữa, phải ở lại trong nhà mới được, Vũ Ca Nhi cứ ở lại với muội muội đi."

Bảo bảo lắc đầu, "Không được, con cũng phải trở về uống sữa."

Cho dù biết cái tiểu gia hỏa nói là sữa dê, Lương Y Đồng vẫn không nhịn được cười, Trịnh Hiểu Nhã cũng cười sắp điên mất, "Con uống sữa gì?"

Khuôn mặt nhỏ của bảo bảo hơi đỏ, cự tuyệt trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.