Kiều Thê Khó Dỗ

Chương 21



Tuy nàng không mở miệng, nước mắt lại không khống chế được mà rơi xuống. Thấy nàng khổ sở như vậy, Dự Vương vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, hắn còn chưa dỗ ai bao giờ đâu. Từ trước đến nay, một khi hắn đã quyết định thì chính là nói một không hai, nhưng thấy nàng khóc quá đáng thương, hắn vẫn lui lại một bước, dỗ dành: "Ngươi ở tạm vài ngày xem sao, nếu thấy thật sự không quen thì trở về."

Lương Y Đồng nào có mắc lừa, khịt khịt mũi, nói: "Nào có đạo lý ở vài ngày lại đi? Nếu thực sự rời đi, không phải mọi người trong Trường Hưng Hầu phủ đều sẽ mang danh khắc nghiệt sao? Ta biết Vương gia cảm thấy ta chưa tin tưởng Trường Hưng Hầu phủ nên mới nói ta ở thử vài ngày, đợi lâu rồi nhất định sẽ thích. Lão thái thái xác thực rất hiền lành, vừa rồi còn đối xử với ta rất tốt, nhưng ta không muốn ở lại Trường Hưng Hầu phủ cũng không phải vì sợ phải ở chung với họ."

Lương Y Đồng dừng một chút, tiếp tục nói: "Vào giây phút Vương gia cứu ta, ta đã quyết định sẽ ở bên cạnh hầu hạ người, ta cũng không cảm thấy làm nha hoàn có gì đáng tiếc, không phải cá sao có thể biết niềm vui của cá? Hy vọng Vương gia làm chủ cho ta, có thể ở trong Vương phủ đã là phúc khí rất lớn rồi."

Thấy nàng nói được đạo lý rõ ràng, Dự Vương hơi hơi hạ mi, hắn vốn không phải người lo chuyện bao đồng, thấy nàng quyết định muốn ở lại Vương phủ, hắn thở dài một tiếng, đôi mắt cũng có chút thâm trầm, "Dự Vương phủ tốt như vậy sao?"

Lương Y Đồng mím môi cười một tiếng, hiểu rõ là hắn đã đồng ý, lúc này mới vui vẻ hơn, nàng to gan lớn mật nói: "Đương nhiên là tốt, trên đời này chỉ có một Dự Vương, có thể đi theo người là vinh hạnh của ta."

Tiểu nịnh hót này quả thực không thể lưu lại, nhưng mà, đôi mắt thiếu nữ trong đến thấy đáy, quả thực rất chân thành. Dự Vương cũng lười phí lời, chỉ nhàn nhạt nói ra hai chữ, "Đi thôi."

Hai chữ này đối với Lương Y Đồng mà nói, êm tai hơn tất cả mọi thứ. Nàng vội vàng như cái đuôi nhỏ mà đi theo, rõ ràng là hốc mắt còn đỏ nhưng bộ dáng lại vui mừng.

Nghĩ rằng có lẽ ngoại tổ mẫu còn chưa nghỉ ngơi, Dự Vương dẫn theo Lương Y Đồng quay lại nói lời cáo biệt. Thấy Dự Vương không nhắc tới chuyện để nàng lại nữa, lão thái thái nở nụ cười.

Bà thậm chí còn lấy vòng ngọc trên tay mình xuống, đưa cho Lương Y Đồng, cười nói: "Về sau Tử Lâm phải nhờ con chăm sóc rồi."

Màu sắc của vòng ngọc này rất tốt, nhìn là biết rất quý giá, Lương Y Đồng vội vàng xua tay, "Vương gia có ơn cứu mạng nô tỳ, đây là điều nô tỳ nên làm, vòng ngọc này quá quý giá, lão phu nhân nên giữ lại đi thôi."

Thái độ của lão phu nhân lại rất kiên quyết, "Đeo lên đi, coi như lễ vật gặp mặt cho con."

Lão phu nhân từng gặp vô số người, tất nhiên nhìn ra Lương Y Đồng không có tâm tư thấy sang bắt quàng làm họ, rất chân thành với Dự Vương. Lão thái thái vốn có ấn tượng không tồi với Lương Y Đồng, thấy nàng cam nguyện ở lại Dự Vương phủ làm nô tỳ, trong lòng càng thương tiếc hơn mấy phần.

Lương Y Đồng nhìn về phía Dự Vương xin giúp đỡ, hắn rũ mắt nói: "Trưởng bối cho không thể từ chối, đã là tâm ý của ngoại tổ mẫu, ngươi cứ cầm đi."

Lương Y Đồng chỉ đành cầm lấy.

Trong lòng nàng lại có chút bồn chồn, chỉ cảm thấy vòng ngọc này quá mức trân quý, nàng chỉ là một nha hoàn, vì có được sự đồng tình của Dự Vương nên mới có thể ở lại trong phủ, nếu để người khác biết nàng nhận vòng tay của lão thái thái, không chừng sẽ có chuyện.

Sau khi ra khỏi Trường Xuân đường, nàng kéo ống tay áo xuống, che đi vòng ngọc trên tay. Chờ đến khi bọn họ rời khỏi Trường Hưng Hầu phủ, tin tức Lương Y Đồng hồi phủ cùng Dự Vương truyền đi toàn bộ Trường Hưng Hầu phủ.

Ngụy thị tất nhiên là cũng biết được tin tức này, trong Trường Xuân đường có tai mắt của bà ta, bà ta thậm chí còn biết lão thái thái đã đưa vòng ngọc cho Lương Y Đồng.

Bà ta nhớ thương chiếc vòng ngọc này đã lâu, vốn tưởng rằng trước khi lâm chung, lão thái thái sẽ thưởng cho nữ nhi nhà mình, ai ngờ lại đưa cho Lương Y Đồng. Vòng tay cho đi thì thôi, cái khiến Ngụy thị không đoán được chính là, Lương Y Đồng thật sự thuyết phục được Dự Vương, sau đó theo hắn hồi phủ.

Nàng còn chưa cập kê, nhan sắc đã tốt như vậy, ở cùng Dự Vương lâu, khẳng định sẽ sinh tình. Tiểu cô nương này nhìn là biết không phải đơn giản, nếu nàng được sủng hạnh, nữ nhi nhà mình nào còn cơ hội?

Ngụy thị gấp đến thở dốc, sau khi trở về phòng thì mắng Triệu Xu Thiến một trận, "Biểu ca của con hiếm khi mới tới Trường Hưng Hầu phủ một chuyến, đã nói con phải bắt lấy cơ hội, gây ấn tượng tốt với hắn. Cái kẻ hèn nhát nhà con, nửa điểm thủ đoạn cũng không có, nào có giống khuê nữ của ta?"

Trước đây Ngụy thị vốn chỉ là một di nương, sau khi Nhị phu nhân qua đời thì bà ta mới có cơ hội ngoi lên.

Bà ta vốn hiểu cách đọc tâm tư người khác, hầu hạ cho lão phu nhân cực tốt, thủ đoạn cũng rất lợi hại, câu dẫn Nhị lão gia đến mức thần hồn điên đảo, Nhị lão gia liền dứt khoát nâng bà ta lên làm chính thê. Ngụy thị vẫn luôn ngóng trông nữ nhi của mình có thể gả cho Dự Vương, lại thấy nữ nhi mỗi lần gặp Dự Vương đều như chuột thấy mèo, thực sự là giận không có chỗ phát tiết.

Triệu Xu Thiến đã sớm quen với con người hai mặt của bà ta, cũng từng bị mắng rất nhiều, lúc này chỉ chết lặng nói: "Là nữ nhi vụng về, cô phụ kỳ vọng của mẫu thân. Nếu người cảm thấy Lương Y Đồng tốt thì để nàng làm nữ nhi của người là được rồi, dù sao nàng ta cũng không có phụ mẫu."

Trong lời nói của Triệu Xu Thiến mang theo oán trách, hiển nhiên là hôm nay nhìn thấy Ngụy thị thân thiết với Lương Y Đồng nên trong lòng cũng không thoải mái.

Thấy nữ nhi còn dám tranh luận, Ngụy thị chỉ hận rèn sắt không thành thép, "Ta thân thiết với nàng ta là vì ai? Nếu thật sự để nàng ta ở trong Vương phủ, không chừng chỉ cần một đoạn thời gian ngắn nữa, trong bụng nàng ta sẽ có tiểu Thế tử. Nếu con không gả được cho Dự Vương thì còn có thể làm gì?"

(Chỉ hận rèn sắt không thành thép: ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được)

Triệu Xu Thiến nghe xong thì mới hoàn hồn, nghĩ đến Lương Y Đồng kia thực sự rất xinh đẹp, nhấp môi, "Hiện tại nàng ta đã theo biểu ca hồi phủ, phải làm sao bây giờ?"

Thấy nữ nhi cũng không phải không để ý, lửa giận trong lòng Ngụy thị mới tan đi một chút, trong mắt bà ta hiện lên chút lạnh lẽo: "Vậy thì làm nàng ta không sống được trong Vương phủ nữa. Một tiểu cô nương nếu mất đi thứ quý giá nhất..."

Ngại nữ nhi còn nhỏ tuổi, Ngụy thị cũng không nói hết, chỉ nhàn nhạt: "Việc này ta sẽ làm, con không cần để ý."

***

Lúc này Lương Y Đồng cùng Dự Vương cũng đã về tới Dự Vương phủ. Khi xuống xe, Dự Vương lại lần nữa nhìn qua bộ dáng mộc mạc của nàng. Hôm nay ở Trường Hưng Hầu phủ, tùy tiện nhặt ra một tiểu cô nương, y phục cũng hoa mỹ hơn nàng, những tiểu cô nương khác nào là kẹp tóc, trâm cài, mà nàng thì một món trang sức cũng không có.

Lúc trước nàng đi cầm ngọc bội, sau khi có bạc cũng không mua trang sức cho chính mình, lại đi làm y phục cho hắn. Dự Vương nhìn thực sự chua xót, hắn vào phủ liền nói với Trần quản gia, để ông tìm người làm cho Lương Y Đồng vài bộ trang sức, trực tiếp lấy bạc trong phủ trả là được.

Trần quản gia đã quen với việc hắn chăm sóc cho Lương Y Đồng, lúc này cũng không lắm miệng, trực tiếp cung kính mà đồng ý.

Lương Y Đồng cũng không hề biết ở trong mắt Dự Vương, nàng đã trở thành một tiểu đáng thương. Bởi vì không cần chép kinh Phật nữa, nàng có không ít thời gian nhàn rỗi, mỗi ngày mài mực xong cho Dự Vương liền trở về viện tử vẽ tranh.

Phụ thân nàng cực kỳ yêu thích tranh, khi còn nhỏ nếu không phải vì lấy lòng phụ thân, nàng cũng không học vẽ, vẽ lâu rồi lại trở thành yêu thích, nàng cũng rất có thiên phú, bằng không năm mười ba tuổi cũng không bán được nhiều tranh như thế.

Vì muốn mau chóng chuộc lại ngọc bội, nàng liền dốc lòng vẽ một bức tranh. Khi vẽ, nàng có khi là tự sáng tác, có khi lại là phỏng theo tác phẩm của người khác. Nàng không có danh tiếng, mô phỏng lại đương nhiên sẽ đáng giá hơn tự sáng tác.

Lại nói tiếp, bức tranh đầu tiên của nàng có thể bán được, chính là bởi vì nàng bắt chước tranh của một người có danh tiếng, tuy rằng không theo kịp trình độ của người ta, nhưng lừa gạt người bình thường vẫn là có thể.

Rất nhiều người không mua nổi chính phẩm, lại muốn sưu tầm tranh, chắc chắn sẽ tìm mua đồ dởm. Vì để mau chóng kiếm được bạc, lần này nàng cũng mô phòng một bức tranh sơn thủy của tiền triều.

Nàng từng nhìn thấy bức tranh này trong phòng của phụ thân, trộm đánh giá vài lần nên nhớ rất rõ cảnh vật. Nàng ngồi vẽ rất lâu, đến buổi chiều hôm sau mới chân chính hoàn thành.

Khi Ngọc Cầm nhìn thấy thành phẩm thì cực kỳ khϊếp sợ, hiển nhiên là không dự đoán được nàng lại có tài như thế, chữ viết đẹp thì thôi, lại còn biết cả vẽ tranh. Ánh mắt Ngọc Cầm nhìn Lương Y Đồng càng thêm sùng bái.

Lương Y Đồng lại không màng hơn thua, chờ sau khi phơi khô thì lập tức cất đi, tính góp nhiều một chút rồi mang đi bán.

Nàng vừa mới cất bức tranh đi thì thấy Thanh Hà thở hồng hộc chạy vào.

Trên mặt Thanh Hà tràn đầy phẫn nộ, vừa thấy Lương Y Đồng đã mắng: "Nữ nhân ác độc nhà ngươi, cô nương nhà chúng ta biết được thân thế của ngươi, vì thấy ngươi đáng thương nên không hề tố giác, ngươi thì hay rồi, lại dám hại cô nương của chúng ta! Sao ngươi có thể độc ác như vậy?"

Đôi mắt Thanh Hà đỏ lên, nói năng hung tợn, còn xông lên kéo cánh tay của Lương Y Đồng, "Ngươi đi với ta, ta phải tìm Vương gia xử lý, ngươi ác độc như vậy, nhất định phải bị trừng phạt!"

Lương Y Đồng không tránh, mặc kệ Thanh Hà nắm lấy cánh tay của mình, cũng không phẫn nộ như Thanh Hà, đôi mắt nàng trong veo, biểu tình bình tĩnh, không hề hoảng loạn, "Nhã tỷ tỷ bị làm sao? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao ta có thể hại tỷ ấy? Ngươi bình tĩnh một chút!"

"Cô nương nhà ta đã ngất đi rồi, còn không phải ngươi thì là ai hại? Ngươi bảo ta phải bình tĩnh như thế nào?! Đại phu cũng nói rồi, chính là túi thơm trên thân người ấy có vấn đề! Ta đã nói mà, sao ngươi có thể tốt bụng tặng túi thơm cho cô nương nhà ta chứ! Thì ra là bên trong có độc dược!"

Lương Y Đồng nhướng mi, "Ngươi bình tĩnh chút, nếu ta dám đưa, thì sao có thể đưa thứ có vấn đề? Chỉ cần không phải kẻ ngu thì đều sẽ không làm như vậy. Quan phủ phán tội còn phải thẩm vấn phạm nhân, ngươi lại trực tiếp định tội ta, chỉ sợ là không ổn đâu?"

Thanh Hà giật mình, đúng vậy, người bình thường sẽ không quang minh chính đại đưa đồ có vấn đề đâu? Vừa rồi nàng có chút mất khống chế chạy tới, lúc này mới bình tĩnh lại, "Thật sự không phải ngươi sao?"

Lương Y Đồng nói: "Ta có thể thề với trời, ta tuyệt đối không có hại Nhã tỷ tỷ. Đi thôi, ta cùng ngươi đi đến đó xem rốt cuộc là có chuyện gì."

Trên đường tới Vân uyển, Thanh Hà kể lại mọi chuyện. Thì ra là buổi sáng hôm nay, Trịnh Hiểu Nhã dùng đồ ăn sáng xong, khi đứng dậy thì đột nhiên lảo đảo một chút, trực tiếp ngất đi, cũng may là Thanh Hà kịp thời đỡ người nên mới không ngã xuống.

Thanh Hà vội vàng mời đại phu, đại phu chẩn bệnh xong thì nói là Trịnh Hiểu Nhã trúng độc, hắn thi châm thì nàng ta mới từ từ tỉnh lại.

Sau đó thơm trên người Trịnh Hiểu Nhã hấp dẫn ánh mắt của hắn, sau khi đại phu lấy túi thơm ra xem thì nói trong đó có một thứ thảo dược ngửi nhiều sẽ khiến cho thân thể của nữ tử hư nhược, thời gian lâu còn có thể hại người ta không thể mang thai.

Trịnh Hiểu Nhã là do thân thể suy yếu mới ngất đi, cũng may là phát hiện kịp thời. Thanh Hà vừa nghe nói là túi thơm có độc thì thở phì phì chạy tới tính sổ với Lương Y Đồng.

Khi Lương Y Đồng cùng Thanh Hà đi vào Vân uyển, đại phu đã rời đi. Trịnh Hiểu Nhã suy yếu mà dựa vào đầu giường, nhìn thấy Lương Y Đồng thì nhẹ nhàng cười cười, "Nha hoàn này của ta quá mức xúc động, nghe nói là túi thơm có vấn đề liền xông ra ngoài, ta gọi lại không được. Nếu nàng ta có chỗ nào đắc tội thì mong muội muội thứ lỗi."

Lương Y Đồng lắc lắc đầu, đi tới trước mặt Trịnh Hiểu Nhã, "Nàng ấy cũng là sốt ruột thay chủ tử thôi, sao ta có thể trách tội, đại phu nói như thế nào?"

"Lần này ta vừa lúc có nguyệt sự, thân thể lại hơi yếu nên mới hôn mê bất tỉnh, bằng không chút độc dược này cũng không thể làm người khác ngất đi. Đại phu đã ghi đơn thuốc, điều trị mấy ngày là được."

Đây là loại độc mãn tính, thời gian trôi qua sẽ gây thương tổn rất lớn với sức khỏe, cũng may Trịnh Hiểu Nhã chỉ mới đeo hơn hai mươi ngày.

Lương Y Đồng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, "Tỷ tỷ tin ta sao?"

Trịnh Hiểu Nhã cười nói: "Muội không có tâm tranh sủng, lại không có thù với ta, muội sẽ không hại ta như vậy. Cho dù có muốn hại, ta tin Lương muội muội cũng sẽ không ngốc như vậy."

Thấy đến lúc này Trịnh Hiểu Nhã còn cười nhẹ nhàng, căn bản không có ý định giận chó đánh mèo, Lương Y Đồng không khỏi sinh ra hảo cảm.

Tuy rằng Trịnh Hiểu Nhã tin tưởng nàng, Lương Y Đồng vẫn giải thích một chút, "Khi đưa túi thơm này, ta chỉ mới vào phủ vài ngày, cũng chỉ mới xuất phủ một lần, lúc ấy có thị vệ cùng Ngọc Cầm đi theo, ta cũng chưa từng đến dược phòng. Mấy ngày đó ta nghỉ ngơi không tốt nên mới nhờ Tiêu đại nhân khi xuất phủ thì mua giúp ta ít thảo dược. Thảo dược đều là Tiêu đại nhân chọn mua, còn có ghi chép lại."

Đây cũng là nguyên nhân Lương Y Đồng dám đưa túi thơm.

Trịnh Hiểu Nhã gật đầu. Kỳ thật trước đó nàng đã kiểm tra qua, xác nhận không có vấn đề mới đeo, chẳng qua là không hề nói ra.

Lương Y Đồng nhìn túi thơm, đại phu đã đổ hết đồ vật bên trong ra, tất cả đều rải rác trên bàn. Nàng nhìn kỹ một chút, bên trong có long nhãn, sơn chi... Nàng phân biệt một chút, chỉ vào một thứ trong đó: "Cái này chính là độc dược phải không?"

Trịnh Hiểu Nhã gật đầu, "Cũng không biết là ai bỏ vào, hại ta chưa nói, còn muốn châm ngòi cảm tình của ta cùng Lương muội muội."

Lương Y Đồng có chút bất đắc dĩ, cũng may thân thể Trịnh Hiểu Nhã không sao. Sự tình có liên quan đến bản thân, Lương Y Đồng không có khả năng mặc kệ, lúc này liền nói: "Túi thơm này tỷ tỷ vẫn luôn đeo sao?"

"Đúng vậy, chỉ vào buổi tối khi ngủ mới bỏ xuống."

Xem ra đối phương đợi đến tối thì lẻn vào chỗ này, vì để ngừa vạn nhất, không chừng còn thổi thêm ít thuốc mê vào. Lương Y Đồng nhìn trên cửa sổ, quả nhiên phát hiện một cái lỗ nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.