Kiều Thê Khó Dỗ

Chương 24



Sau khi rời khỏi thư phòng, Lương Y Đồng mới cẩn thận mở tờ giấy trong tay ra, ngoại trừ chữ cuối bị lem mực thì những chữ khác vẫn không có việc gì. Nàng thổi thổi một chút, chờ mực khô hoàn toàn mới vui vẻ mà ôm vào trong lòng.

Nàng vừa mới cất tờ giấy kia đi thì thấy Triệu Xu Thiến đi ra từ sảnh chính, khuôn mặt nhỏ của Lương Y Đồng lập tức tươi cười: "Ta vừa mới giúp Vương gia mài mực xong, đang định đi tìm biểu cô nương."

Triệu Xu Thiến vừa bị mẫu thân nắng một trận, tâm tình không tốt, thấy nàng cười xán lạn như vậy thì càng thêm buồn bực. Nàng ta căn bản không thích Lương Y Đồng, hai ngày trước vì diễn trò trước mặt tổ mẫu thì còn có thể cười nói, hiện giờ bị mẫu thân giáo huấn, thực sự muốn cũng không cười nổi.

Nàng ta đường đường là đích tiểu thư của Trường Hưng Hầu phủ, dựa vào cái gì phải cười nói với một tiểu đáng thương không có phụ mẫu? Nếu không phải Lương Y Đồng có gương mặt xinh đẹp thì sao có thể được Vương gia ưu ái? Ngoài ra thì đâu còn cái gì để người khác xem trọng?

Nếu không phải mẫu thân nhìn thấy Lương Y Đồng nên thúc giục nàng ta ra ngoài, nàng ta mới không muốn có quan hệ gì với người này. Triệu Xu Thiến không cảm xúc nói: "Không phải muốn đưa ta đi dạo sao? Đi thôi, đến hoa viên nhìn thử."

Lương Y Đồng chớp chớp mắt, vừa đi vừa cười nói: "Ta tới Vương phủ chưa được bao lâu, cũng chỉ mới tới hoa viên một lần, là đi cùng mấy vị chủ tử ở Vân uyển tới."

Trên mặt Triệu Xu Thiến lúc này mới có biểu tình, "Vân uyển?"

Nàng ta có tâm tư với Dự Vương, tất nhiên là biết Vân uyển là nơi ở của mấy mỹ nhân do Hoàng thượng và Thái hậu thưởng tới. Nghe nói mấy người này đều tư sắc phi phàm, cực kỳ xinh đẹp, tuy Dự Vương chưa từng chạm vào các nàng, nhưng sự tồn tại của các nàng vẫn là cái gai trong lòng Triệu Xu Thiến, vừa nhắc đến liền có cảm giác khó chịu..

Tuy rằng mẫu thân vẫn luôn nhắc nhở cần chú ý Lương Y Đồng, không cần quan tâm mấy mỹ nhân ở Vân uyển, nhưng Triệu Xu Thiến lại cảm thấy mấy người ở Vân uyển mới là đối tượng cần lưu ý. Rốt cuộc thì mấy mỹ nhân đó dù chưa thị tẩm, nhưng tồn tại ở đây cũng là để thông phòng, mỗi người đều rất xinh đẹp, nếu Dự Vương có hứng thú thì không phải có ngay chỗ để tới sao?

Lương Y Đồng tuy đẹp, nhưng cũng chỉ là một tiểu nha đầu. Nếu Dự Vương thích nàng thì sao không an bài vào hậu viện mà phải để ở một viện khác.

Vừa nghe Lương Y Đồng nhắc tới mỹ nhân ở Vân uyển, Triệu Xu Thiến liền để tâm, Lương Y Đồng cười nói: "Đúng vậy, lúc ấy ta đi cùng Tiêu cô nương và Trịnh cô nương của Vân uyển."

"Nghe nói hai người các nàng đều rất đẹp, là thật hay giả? Ngươi thấy ai xinh đẹp hơn?"

Lương Y Đồng cười tủm tỉm: "Đúng là đều rất xinh đẹp. Tiêu cô nương thanh lệ thoát tục, Trịnh cô nương vui vẻ khả ái, mỗi người một vẻ, thật sự rất khó để chọn ra một người. Biểu cô nương cũng rất xinh đẹp, ta còn tưởng rằng một đại mỹ nhân như người sẽ không tò mò về tướng mạo của người khác."

Thấy nàng khen ngợi mình, bên môi Triệu Xu Thiến không khỏi lộ ra nụ cười, "Ta cũng chỉ bình thường mà thôi, nào có xinh đẹp như ngươi nói?"

Lương Y Đồng cười nói: "Người quá khiêm tốn rồi, kinh thành nhiều mỹ nhân như vậy, có thể cùng người so sánh thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay."

Hai người giao lưu càng nhiều, Triệu Xu Thiến nhìn nàng càng thuận mắt. Nàng ta nào biết rằng, Lương Y Đồng chỉ là cố ý gãi đúng chỗ ngứa thôi. Rốt cuộc thì ai cũng không biết Ngụy thị tính ở đây đến bao giờ, nàng không hy vọng trong khoảng thời gian đi dạo hoa viên này, Triệu Xu Thiến cứ mặt mày khó chịu, như vậy thì ngay cả tâm tình của nàng cũng bị ảnh hưởng.

Triệu Xu Thiến lại hỏi nàng về tính cách của mấy vị mỹ nhân trong Vân uyển, Lương Y Đồng liền nói hai người đều rất dễ ở chung, đặc biệt tốt.

Ấn tượng của Triệu Xu Thiến về Lương Y Đồng lập tức từ một tiểu nha đầu không đáng để sợ hãi biến thành một nha đầu ngốc bạch ngọt, liên tục nói tốt cho người khác, thật không hiểu vì sao mẫu thân phải kiêng kỵ nàng.

Sau khi Triệu Xu Thiến rời đi cùng Ngụy thị, Lương Y Đồng mới rảnh rỗi mà trở lại Thanh U đường, lấy tờ giấy kia ra đặt trên bàn, càng nhìn càng thấy thích chữ viết của Dự Vương.

Lúc trước khi nhìn thấy chữ của phụ thân, nàng vô cùng thích, lúc ấy liền nghĩ muốn bắt chước chữ của hắn. Nhưng tuổi của nàng quá nhỏ, không viết theo được, chỉ có thể học theo kiểu viết thanh tú của phụ thân, lại mất đi vài phần khí chất. So với chữ của phụ thân, chữ của Dự Vương lại càng mạnh mẽ hơn chút, từng nét đều sinh động, chỉ nhìn thôi cũng thấy chấn động.

Lương Y Đồng cũng muốn viết ra chữ đẹp như vậy, nếu thật sự viết được như vậy thì còn có thể mang chữ đi bán, khẳng định là kiếm được không ít bạc. Nàng vui vẻ lấy ra một tờ giấy, nghiêm túc viết lại.

...

Mấy ngày kế tiếp trôi qua, ngoại trừ luyện viết, nàng sẽ vẽ tranh, vô cùng thanh nhàn. Việc điều tra của Tiêu Lĩnh bên kia không có gì đột phá, rốt cuộc thì kinh thành có rất nhiều tiệm thuốc, không thể tra ra nhanh như vậy.

Buổi sáng nay sau khi rời khỏi Trúc Du đường, Lương Y Đồng tới Vân uyển. Đã bốn ngày kể từ lần cuối nàng tới Vân uyển, mấy ngày này trái tim Trịnh Hiểu Nhã vẫn luôn treo lơ lửng. Nàng kỳ thật cũng khá thích Lương Y Đồng, nghĩ đến chuyện tương kế tựu kế đã bị phát hiện, trong lòng cũng có chút chột dạ.

Thấy Lương Y Đồng vậy mà lại tới, nàng còn có chút phản ứng không kịp, bộ dáng ngây ngốc này hoàn toàn khác với sự linh động thường ngày.

Lương Y Đồng cười cười, "Tỷ tỷ kinh ngạc như vậy làm gì? Chẳng lẽ cho rằng ta sẽ không tới đây nữa sao?"

Trịnh Hiểu Nhã có chút thẹn thùng mà xoa xoa chóp mũi, nói: "Muội muội không trách ta sao?"

Nàng trực tiếp như vậy, khiến Lương Y Đồng cười càng thêm chân thành, cầm tay Trịnh Hiểu Nhã nói, "Tỷ tỷ nói gì vậy? Tỷ chưa từng hại ta, nếu đổi thành ta, ở trong tình huống như vậy, nói không chừng cũng sẽ làm giống tỷ, huống chi chúng ta lúc đó còn không quá mức thân thiết. Lại nói, ta còn phải cảm ơn tỷ tỷ đã không lợi dụng thân phận của ta để làm ra chuyện gì khác."

Tâm địa của Trịnh Hiểu Nhã không tính là xấu, cũng không có tâm tư hại người, hoàn toàn khác với Tiêu Mộng Hân. Kỳ thật Lương Y Đồng vẫn nguyện ý làm bạn với nàng.

Thấy nàng rộng rãi như vậy, Trịnh Hiểu Nhã cuối cùng cũng cười, chỉ cảm thấy không ngờ nhờ chuyện này, hai người lại trở nên thân thiết, Trịnh Hiểu Nhã chớp chớp mắt, cười nói: "Cảm ơn thì không cần, ta ở Vân uyển hai năm nay, rất ít ra ngoài, một người bạn cũng không có, nếu muội không chê vị tỷ tỷ này thanh bần, có rảnh thì tới đây trò chuyện với ta là được."

Lương Y Đồng rất sảng khoái mà đồng ý, khi nàng rời đi thì Trịnh Hiểu Nhã nhắc nhở: "Đúng rồi, thời gian nhập phủ của muội muội chưa lâu, hẳn là không biết sắp tới sinh thần của Vương gia rồi, nếu muội có tâm thì có thể chuẩn bị một chút."

Lương Y Đồng chớp chớp mắt, nàng đúng là không biết sinh thần của Dự Vương sắp tới rồi. Nàng lại hỏi thêm một chút, sau khi phát hiện chỉ còn vài ngày thì lập tức trở nên buồn rầu.

Mãi cho đến khi trở lại Thanh U đường, nàng vẫn không nghĩ ra phải chuẩn bị cái gì làm quà. Quá đắt thì nàng không mua nổi, y phục đã làm rồi, thật sự không có ý tưởng gì.

Mấy ngày nay nàng đã vẽ được thêm hai bức tranh, Lương Y Đồng tính xuất phủ một chuyến, bán ba bức tranh đi, lấy bạc mua lễ vật cho hắn.

Sau khi nàng nghĩ xong thì tính toán muốn xuất phủ, buổi chiều liền đi nói với Tiêu Lĩnh. Tiêu Lĩnh nghĩ không có chuyện gì, nên chỉ sắp xếp cho nàng hai hộ vệ đi theo.

***

Lương Y Đồng cứ như vậy xuất phủ, vì Ngọc Cầm có việc, nàng một mình ra ngoài, lần này cũng đội mũ che mặt.

Lương Y Đồng tất nhiên không biết, Ngụy thị vẫn luôn cho người nhìn chằm chằm nàng, sau khi biết được nàng muốn xuất phủ thì cũng lập tức cho người theo đuôi.

Vì giải quyết triệt để Lương Y Đồng, Ngụy thị bỏ ra không ít tiền.

Bà ta là nữ nhân, tất nhiên là hiểu rõ đám nam nhân. Bước đầu tiên để nam nhân động tâm với nữ nhân, thường thường là bắt nguồn từ thương tiếc. Mấy năm nay, đây là lần đầu bà ta thấy Dự Vương đối xử với người khác như vậy, mặc kệ hiện giờ hắn đã động tâm hay chưa, đều khiến tâm lý của bà ta không ổn, chỉ cảm thấy nếu cứ để như vậy, Triệu Xu Thiến gả vào Vương phủ sẽ không được yên ổn.

Xe ngựa thong thả đi trên đường, Lương Y Đồng ngồi bên trong đột nhiên cảm thấy lung lay một chút, xa phu đột ngột nắm dây cương, cả người Lương Y Đồng đều đổ về phía trước, nàng kịp thời nắm lấy rèm xe mới không ngã xuống.

Nàng vừa mới ổn định lại thì nghe thấy thanh âm có vật gì đó rơi xuống, giống như là xa phu ngã xuống đất. Lương Y Đồng lập tức nhận ra có gì không đúng, trong lòng nhảy dựng lên, tiếp đó quả nhiên nghe được thanh âm rút kiếm của thị vệ, thanh âm đao kiếm va chạm, thanh âm người đi đường la hét, mọi thứ đều truyền vào trong tai.

Lương Y Đồng xốc một góc rèm lên, nhìn thử ra ngoài một chút, chỉ nhìn thấy bảy tám kẻ che mặt đang đánh nhau với thị vệ. Thị vệ chỉ có hai người, mới đầu còn có thể ứng phó, sau đó đối phương thêm người vào, thị vệ đã có chút đuối sức.

Lương Y Đồng lén lút đi xuống xe, đang muốn trở về gọi viện binh thì một trong số những người kia trực tiếp lao đến chỗ nàng.

Lương Y Đồng nhìn thấy thì trái tim nhảy thẳng lên cổ họng, nhanh chóng chạy về hướng ngược lại, nhưng tốc độ của nàng nào có thể so với người tập võ, người nọ lập tức vọt đến sau nàng, kề dao lên cổ nàng, hô một tiếng, "Không được đánh nữa."

Sau đó dẫn theo Lương Y Đồng lùi lại.

Thị vệ nhìn thấy một màn này thì có chút nóng vội, nhưng đám người vẫn bao vây xung quanh, nhất thời không thể làm gì, còn bị chém thêm một đao, trên vai lập tức tuôn máu. Đám tiểu thương xung quanh nhìn thấy một màn này thì nhịn không được mà hét lên.

Lương Y Đồng đã bị người nọ lôi đi. Sợ thị vệ đột phá vòng vây đuổi theo, hắn chạy rất nhanh, sau khi cướp được người cũng không dám ở lại, trực tiếp chạy tới chỗ đã hẹn.

Chỗ hẹn là một ngõ nhỏ hẻo lánh, hắn vừa tiến vào thì có một phụ nhân đi ra từ bên trong, "Mang người đến chưa?"

"Ừm, bắt được rồi." Tên kia thả Lương Y Đồng xuống.

Theo động tác của hắn, mũ che mặt trên đầu thiếu nữ rơi trên mặt đất, khuôn mặt mỹ lệ của nàng cũng lộ ra. Thấy nàng đẹp như vậy, trong lòng tên kia sinh ra chút khác thường, có chút hối hận vì trực tiếp mang người tới đây. Một tiểu mỹ nhân xinh đẹp như vậy, nếu có thể ngủ một giấc cũng thỏa mãn.

Phụ nhân kia nhìn thấy ánh mắt của hắn, vội vàng ôm lấy Lương Y Đồng, che khuất mặt nàng.

Bà ta thanh toán cho hắn ba trăm lượng bạc, nói: "Mau rời khỏi đây, trong khoảng thời gian này đừng ở lại kinh thành."

Tên này nhìn Lương Y Đồng một hồi lâu, nhớ ra các huynh đệ thì mới nhận lấy tiền, xoay người rời đi.

Hắn đi rồi, phụ nhân kia lập tức gọi nha hoàn tới, vội vàng chuyển Lương Y Đồng đến một nói khác. Tới thanh lâu, tú bà kiểm tra xong, thấy tiểu cô nương này thực sự như lời đối phương nói, băng cơ ngọc cốt, là vưu vật trời sinh, không tốn bao nhiêu thời gian chắc chắn có thể đứng đầu bảng, lập tức thanh toán bạc rồi mang người về.

Khi Lương Y Đồng tỉnh lại thì đã là một canh giờ sau, khi mở mắt liền phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ. Lương Y Đồng không biết đây là nơi nào, giãy giụa muốn xuống giường, nhưng tay chân bủn rủn vô lực, hiển nhiên là đã bị hạ dược.

Nàng không thể đứng dậy, cả người ngã trên mặt đất, phụ nhân bên ngoài nghe được động tĩnh thì đi vào đỡ nàng lên, "Ái chà, tỉnh rồi à? Thể chất cũng không tệ lắm, trúng mê dược mà thời gian hôn mê lại ngắn như vậy."

Lương Y Đồng bất động thanh sắc mà đánh giá một cái, thấp giọng nói: "Đây là nơi nào?"

Phụ nhân kia cười khanh khách, tuổi bà ta tuy có chút lớn, nhưng dáng người lại thướt tha động lòng người, cười như vậy, vòng eo sắp xoắn thành một vòng, "Còn có thể là nơi nào? Ngươi sinh ra đẹp như vậy, chính là nên vào Túy Sinh lâu của ta. Về sau nơi này chính là nhà của ngươi, ngươi yên tâm, ma ma nhất định sẽ bồi dưỡng ngươi trở thành đầu bảng."

Lương Y Đồng mím môi, nàng tất nhiên đã nghe qua, Túy Sinh lâu chính là thanh lâu lớn nhất kinh thành. Lương Y Đồng căn bản không đoán được, lại có người tiêu phí nhiều tâm tư như vậy để bán nàng vào thanh lâu, rốt cuộc là ai? Trong đầu nàng hiện lên Tiêu Mộng Hân, Chử Tuyết, Liễu Chi Mạn, cuối cùng ngừng lại ở Ngụy thị.

Trong lòng Lương Y Đồng giật giật, trong giây lát, nước mắt của nàng rơi xuống, oán hận nói: "Ngụy thị liền không thể dung ta như vậy sao? Là bà ta bán ta tới đây có phải không? Đáng thương cho một nha hoàn không phụ mẫu, cũng không có tâm tranh sủng như ta, nàng dựa vào cái gì mà chà đạp ta như vậy?"

Ma ma không muốn nghe, "Ai ôi, lời này của ngươi là không đúng rồi, tới chỗ này sao có thể nói là chà đạp? Rất nhiều cô nương muốn có thiên phú trở thành đầu bảng như ngươi đó, ngươi đến đây rồi thì tốt nhất là an phận một chút, bằng không thì sẽ phải chịu không ít khổ."

Lương Y Đồng sợ sệt nhìn nàng ta một cái, bộ dáng như thực sự bị lừa, một lúc sau mới lúng ta lúng túng nói: "Ta, ta không phải sợ nơi này không tốt, ngươi thật sự có thể dưỡng ta thành đầu bảng? Làm đầu bảng có phải là có thể lấp đầy bụng, mỗi ngày đều được ăn tổ yến không? Có, có bạc không?"

Nàng còn nhịn không được mà nuốt nước miếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.