Thanh âm của hắn ôn nhu như vậy, Lương Y Đồng lại có cảm giác bị mê hoặc. Rõ ràng biết gật đầu là không thích hợp, nhưng chính nàng cũng không biết là vì sao, dưới ánh mắt chờ đợi của hắn lại gật đầu rồi.
Lúc gật đầu, nàng nhìn thấy rất rõ nam nhân nhẹ nhàng cười một chút. Hắn ngũ quan thanh lãnh, khi cười rộ lên thì mặt mày nhu hòa đi rất nhiều. Trong nháy mắt đó, nàng còn có cảm giác như nhìn thấy cảnh tượng băng tan xuân về.
Lương Y Đồng theo bản năng dừng hô hấp lại, sự hối hận mơ hồ trong lòng hoàn toàn biến mất trước nụ cười này của hắn. Nàng đỏ bừng mặt, nhỏ giọng nói, "Thân phận của ta như vậy, nếu trở thành Dự Vương phi, người nhất định sẽ bị người trong thiên hạ bàn tán, người thật sự không hối hận sao?"
Dự Vương duỗi tay vén tóc của nàng ra sau tai, cười nói: "Ta ở vị trí này, dù cho cưới ai thì cũng sẽ có người nghị luận. Lời nói của người khác, hà tất phải quản? Chỉ cần nàng không sợ là được."
Hắn từ trước đến nay đều như vậy, nội tâm vô cùng kiên định, căn bản sẽ không bị lay động bởi người ngoài, mặc kệ là làm việc gì cũng phải nắm quyền kiểm soát trong tay.
Nghe hắn nói xong, Lương Y Đồng nhịn không được mà cong cong môi. Nàng có cái gì mà phải sợ? Cho dù hắn chỉ nhất thời hứng thú nên mới muốn cưới nàng, lại dựa vào phẩm hạnh của hắn, có hết tình cảm cũng sẽ tôn trọng nàng.
Hắn tốt như vậy, có thể gả cho hắn, nói là tam sinh hữu hạnh cũng không phải nói quá. Lương Y Đồng thậm chí còn cảm thấy là do ông trời cảm thấy đời trước nàng quá thảm nên mới muốn bồi thường cho nàng.
(Tam sinh hữu hạnh: phước ba đời)
Nhìn thấy hắn mặt mày thâm thúy, Lương Y Đồng chỉ cảm thấy đã thông suốt hơn. Trước kia nàng bất quả là cảm thấy không xứng với hắn, cảm thấy nếu trở thành Dự Vương phi thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến hẳn, nên mới không muốn gả. Bây giờ thấy hắn không ngại, nàng cũng không có gì phải rối rắm.
Nghĩ đến trải nghiệm bi thảm ở kiếp trước, nàng mới nhịn không được mà cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Ta không biết có thể làm một Vương phi tốt hay không, nhưng ta sẽ nỗ lực."
Má nàng đỏ bừng, đại khái là có chút thẹn thùng, hai tai cũng hơi hơi hồng. Trong lòng Dự Vương mềm mại, nhịn không được mà lại trêu nàng, "Nỗ lực như thế nào? Ngay cả hôn ta cũng không dán, không bằng thử nỗ lực chủ động xem?"
Mặt Lương Y Đồng càng đỏ hơn, nhịn không được mà trừng mắt nhìn hắn. Lúc trước hắn căn bản không có như vậy, hiện giờ vậy mà còn thích trêu đùa nàng, nào còn có bộ dáng trầm mặc ít nói khi trước?
Tâm tình Dự Vương sung sướng, khi bị trừng mắt thì cũng chỉ xoa nhẹ đầu nàng.
Lương Y Đồng thích được hắn xoa đầu, cũng không so đo nữa, ngược lại là theo bản năng cọ cọ vào tay hắn. Biểu tình ỷ lại của nàng khiến người nhìn có tâm tình vô cùng tốt, Dự Vương cười nói: "Thật sự không thử một chút sao?"
Lương Y Đồng không khỏi lầm bầm oán giận, "Vương gia về sau vẫn nên nói ít thôi."
Ai ngờ nam nhân vậy mà lại bám vào bên tai nàng nói: "Nàng đang ám chỉ bốn Vương hành động nhiều một chút sao? Như thế này? Hay là như thế này?
Hắn vừa nói vừa hôn đôi tai trắng nõn của nàng, lại hôn đôi môi phấn nộn mềm mại. Hắn vuốt ve môi của nàng, giọng nói khàn khàn: "Hay là muốn nhanh chóng động phòng?"
Lương Y Đồng có chút hỏng mất, chẳng lẽ hơn hai mươi năm không động vào nữ sắc, sau khi thông suốt liền phóng túng như vậy sao? Bên tai nàng lại lần nữa nóng rát, nhịn không được nói: "Chàng đừng như vậy."
Dự Vương cười khẽ một tiếng, véo chóp mũi nàng, chỉ cảm thấy hai ngày gần đây nghe nhiều nhất chính là những lời này của nàng
Không khí trong phòng ấm áp, nhưng đúng lúc này, Lương Y Đồng đột nhiên nghe được thanh âm của Thanh Hà truyền tới từ bên ngoài viện tử, tựa hồ là đang khóc. Vì ngồi ở nội thất nên Lương Y Đồng nghe không rõ lắm, liền nhịn không được mà đứng lên, "Vương gia, ta đi xem thử là có chuyện gì."
Dự Vương thính lực tốt, kỷ thật là đã nghe được lời nói của Thanh Hà, hình như là chủ tử nhà nàng gặp vấn đề gì đó nên mới chạy tới xin Lương Y Đồng giúp đỡ.
Đôi mắt của Dự Vương giật giật, cho dù không chán ghét Trịnh Hiểu Nhã, giờ phút này cũng cảm thấy người của Vân uyển có chút chướng mắt. Nhưng nghĩ đến tiểu cô nương cùng Trịnh Hiểu Nhã quan hệ không tồi, hắn cũng không ngăn cản.
Sau khi Lương Y Đồng đi ra, mới phát hiện đôi mắt Thanh Hà có chút hồng, vừa nhìn thấy nàng đã như gặp được cứu tinh, vội vàng nói: "Lương cô nương, người mau khuyên nhủ cô nương nhà nô tỳ một chút đi."
"Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"
Thanh Hà lau nước mắt, thấp giọng kể lại mọi chuyện. Thì ra là ca ca của Trịnh Hiểu Nhã khi đang phá án thì đắc tội phải một kẻ có tiền ở Hắc Thủy, bị thổ phỉ tập kích, thương thế vô cùng nặng, có thể sống tiếp hay không vẫn chưa nói trước được.
Sau khi phụ thân của Trịnh Hiểu Nhã xảy ra chuyện, mẫu thân nàng cũng buông bỏ nhân thế, hiện giờ Trịnh Hiểu Nhã chỉ còn lại một ca ca. Hôm qua, sau khi nhận được tin tức của tẩu tử, nàng nhịn không được mà hôn mê bất tỉnh, từ hôm qua đến nay không hề uống một giọt nước. Thanh Hà sợ nàng xảy ra chuyện, mới đỏ mắt tới tìm Lương Y Đồng Muốn nhờ Lương Y Đồng khuyên nhủ.
Nghe nói là ca ca duy nhất của nàng xảy ra chuyện, Lương Y Đồng có chút lo lắng, vội vàng đi tới. Khi bước vào chỗ ở của Trịnh Hiểu Nhã, Lương Y Đồng mới phát hiện nàng đang ngồi trên ghế rơi nước mắt, đôi mắt đã sưng lên rồi.
Trịnh Hiểu Nhã ngày thường vẫn luôn tiêu sái, Lương Y Đồng là lần đầu tiên nhìn thấy nàng khóc như vậy. Thấy nàng yếu ớt đến thế, Lương Y Đồng nhịn không được mà nắm lấy tay nàng, gọi một tiếng, "Nhã tỷ tỷ."
Nhìn thấy nàng tới, Trịnh Hiểu Nhã vội vàng lau nước mắt trên mặt, miễn cưỡng nở nụ cười, "Thanh Hà gọi muội tới à? Nha đầu này, đã nói là không được đi quấy rầy muội, muội gặp phải nhiều chuyện như vậy, nào có tâm tư lo cho ta?"
Nói xong, Trịnh Hiểu Nhã còn nhịn không được mà trứng mắt Thanh Hà.
Nàng tất nhiên đã biết chuyện Lương Y Đồng trúng độc, hiểu rằng hai ngày nay muội muội vẫn phiền não vì chuyện này nên cố ý dặn dò Thanh Hà không được đi làm phiền.
Thanh Hạ chột dạ mà rũ mắt xuống.
Lương Y Đồng lấy khăn tay lau nước mắt trên mặt Trịnh Hiểu Nhã, thấp giọng nói: "Ta không sao, người hại ta đã bị bắt rồi, tỷ tỷ không cần lo lắng cho ta. Ngược lại là tỷ, thân thể của Trịnh đại ca hiện giờ như thế nào?"
Nghe được lời nàng nói, hốc mắt Trịnh Hiểu Nhã lại đỏ lên, lên tiếng: "Tẩu tử nói, có thể qua khỏi hay không vẫn rất khó nói, mấy đại phu đến khám đều dặn dò chuẩn bị hậu sự."
"Tỷ đừng lo lắng, nói không chừng là do y thuật của đại phu chỗ đó không được tốt, dù sao thì Hắc Thủy cũng không so được với kinh thành có nhiều danh y. Như thế này đi, lát nữa ta đi tìm Vương gia nói chuyện, xem hắn có thể tìm một danh y tới xem thử không"
Trịnh Hiểu Nhã không khỏi nắm chặt tay Lương Y Đồng, trong mắt hiện lên một tia kinh hỷ, nhưng rất nhanh đã ảm đạm xuống, thấp giọng nói: "Vương gia từ trước đến nay chán ghét người ở Vân uyển, chưa chắc sẽ đáp ứng, nói không chừng còn liên lụy đến cả muội muội. Vẫn là để ta đi cầu xin bằng hữu ngày xưa, xem xem có ai nguyện ý hỗ trợ không."
Lương Y Đồng nói: "Vương gia cũng không phải là chán ghét tỷ, hắn cũng không máu lạnh như trong tưởng tượng của tỷ tỷ, chuyện mạng sống con người, hắn sẽ không cự tuyết, để ta đi hỏi hắn một chút. Tỷ tỷ ở Dự Vương phủ mấy năm nay, không hề liên lạc với bằng hữu khi xưa, đột nhiên tới tìm bọn họ, còn phải bái phỏng, quá lãng phí thời gian."
"Khách khí với ta làm gì?" Lương Y Đồng lại khuyên Trịnh Hiểu Nhã vài câu rồi mới rời đi.
Sau khi trở lại Trúc Du đường, nàng liền nói việc này cho Dự Vương, hỏi: "Vương gia, có thể giúp tỷ ấy không?" Biểu tình của nàng rất cẩn thận, tựa hồ là sợ hẳn không đáp ứng, Dự Vương liền nhéo mặt nàng. "Đây là biểu tình gì thế? Sợ ta không đồng ý sao?"
Lương Y Đồng vừa nghe hắn nói đã hiểu là hắn đã đồng ý, nàng cong cong môi, cười nói: "Còn không phải ta khoác lác trước mặt Nhã tỷ tỷ rồi sao, nhỡ chàng không đáp ứng, ta sẽ xấu hổ muốn chết. Ta biết Vương gia là tốt nhất mà."
Dự Vương nhíu mi.
Nghĩ đến đôi mắt sưng đỏ của Trịnh Hiểu Nhã, nàng lại nhịn không được mà nói: "Vương gia, Trịnh đại ca bị thương nghiêm trọng như vậy, cũng không biết có thể cứu được hay không. Nếu cứu không được, đối với Nhã tỷ tỷ mà nói, nhất định sẽ là đả kích rất lớn, có thể cho tỷ ấy đi theo danh y đến Hắc Thủy một chuyến không?"
Biểu tình của nàng lần này càng thêm cẩn thận, tất nhiên là sợ hắn không đồng ý, còn nói thêm: "Tỷ ấy tuy là tội thần chi nữ, nhưng cũng không nói là không thể rời kinh thành mà?"
Kỳ thật, qua khoảng thời gian ở chung với Trịnh Hiểu Nhã, trong lòng Lương Y Đồng đã sớm có ý niệm xin Dự Vương cho tỷ tỷ rời đi. Tuy rằng Trịnh Hiểu Nhã nói ở chỗ nào cũng giống nhau, nhưng sao có thể giống được? Nàng cũng không phải không có người thân.
Lần này Trịnh đại ca xảy ra chuyện, nàng khóc thành như vậy, liền có thể nhìn ra tình cảm giữa huynh muội bọn họ rất sâu sắc. Nếu có thể, nàng tất nhiên là muốn sinh hoạt bên cạnh huynh trưởng, xảy ra chuyện còn có thể chăm sóc
cho nhau.
Để nàng đến Hắc Thủy thăm ca ca, bất quá là một phép thử của Lương Y Đồng mà thôi. Nếu Vương gia đồng ý, có phải thuyết phục hắn cho Trịnh Hiểu Nhã rời đi cũng sẽ dễ hơn chút không?
Tiểu cô nương chớp chớp đôi mắt, thật cẩn thận nhìn hắn. Đây là lần đầu tiên nàng thỉnh cầu hắn, tuy rằng là vì người bên ngoài, nhưng Dự Vương cũng không đành lòng để nàng thất vọng, thấp giọng nói: "Vậy cho nàng ta đi theo đi, phái thêm vài hộ vệ là được, cũng không phải chuyện gì lớn."
Thấy hắn cứ như vậy mà đáp ứng, đôi mắt Lương Y Đồng sáng lên, vui mừng nói: "Vương gia, sao chàng lại tốt như vậy chứ?"
Nàng cười rộ lên rất là đáng yêu, Dự Vương xoa nhẹ đầu nàng, bên môi nở nụ cười, "Thấy ta tốt thì trực tiếp khen thưởng, khích lệ bằng miệng có tác dụng gì?"
Đôi mắt sâu thẳm của hắn mang theo chút ý vị khác, rõ ràng là lại trêu đùa nàng. Gương mặt Lương Y Đồng có chút nóng lên, thấy hắn muốn bắt nạt mình, con ngươi của nàng xoay chuyển, cười nói: "Được, chàng nhắm mắt lại, ta khen thưởng cho chàng."
Sau khi Dự Vương nhắm mắt lại. Lương Y Đông liên xoay người muốn trốn, ai ngờ vừa chạy đi một bước đã bị nam nhân duỗi tay kéo lại, trực tiếp ngã vào trong lòng hắn.
Hắn ghé vào bên tai nàng nói: "Không phải muốn thưởng sao, chạy trốn làm gì?"
Sau khi bị hắn kéo vào lòng, khuôn mặt nhỏ của Lương Y Đồng liền có chút đỏ, ấp úng nói: "Không phải chàng nói muốn khen thưởng sao? Ta trở về phòng lấy cho chàng."
Dự Vương nhéo nhéo vành tai phiếm hồng của nàng, thấp giọng nói: "Mấy thứ khen thưởng kia thì có gì hiếm lạ, ta chỉ hiếm lạ người ở trong lòng này."
Lương Y Đồng nghe hắn nói trắng ra thì mặt đỏ tai hồng, trong lòng cũng hoang mang rối loạn, nhịn không được mà nói: "Đã đồng ý gả cho chàng rồi, chàng còn muốn như thế nào?"
"Ngày thường không phải rất thông minh sao? Chẳng lẽ đoán không ra ta muốn như thế nào? Hửm?"
Mặt Lương Y Đồng vô cùng đỏ, đôi môi cũng mấp máy, nam nhân lại không để yên, từ từ nói: "Thôi vậy, có lẽ Nhã tỷ tỷ của nàng cũng chưa chắc đồng ý đến Hắc Thủy..."
Thấy hắn vậy mà còn uy hiếp mình, Lương Y Đồng cắn cắn môi, gương mặt đỏ đến mức sắp ra máu. Lông mi nàng run rẩy, nhỏ giọng nói: "Muốn khen thưởng cũng có thể, nhưng Vương gia còn phải đồng ý với ta một việc." Dự Vương hỏi cũng không hỏi, nói thẳng: "Khen thưởng trước, bằng không nàng lại chơi xấu thì phải làm sao?"
Thấy hắn không cho mình cơ hội thương lượng, Lương Y Đồng liếm liến môi, khẩn trương nói: "Chàng, chàng nhằm mắt lại."
Sau khi Dự Vương nhắm hai mắt lại, Lương Y Đồng mím môi, nhớ tới đau thương trong mắt Trịnh Hiểu Nhã, nàng liền nhắm mắt hôn loạn lên môi hắn một cái.
Khi đôi môi mềm mại của tiểu cô nương áp lên, hô hấp của Dự Vương liền có chút rối loạn. Khi nàng muốn dừng lại, hắn tất nhiên là không cho phép, hôn đến khi tiểu cô nương không thở nổi thì hắn mới buông tay.
Mỗi lần được hắn hôn, trái tim nàng đều đập vô cùng nhanh, tựa hồ là muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nàng bình phục hô hấp một chút, mới nói: "Vương gia có thể cho Nhã tỷ tỷ rời đi không?"
Thực ra Dự Vương đã mơ hồ đoán ra được, cũng hiểu tiểu cô nương là vì đau lòng Trịnh Hiểu Nhã nên mới đưa ra yêu cầu này, nhưng hắn lại cố ý xuyên tạc ý tứ của nàng. "Còn chưa trở thành Vương phi đã muốn đuổi mấy nữ nhân hậu viên đi rồi sao? Bình giấm chua nhà ai đổ vậy nhỉ?"
Gương mặt Lương Y Đồng có chút nóng, sao có thể không nhìn ra hắn đang cố ý trêu ghẹo nàng. Nàng phồng má, "Vương gia không muốn đáp ứng thì thôi, hà tất phải chê cười ta?"
Dự Vương nhéo má nàng, thấp giọng nói: "Đồng ý với nàng cũng được, nhưng Trịnh Hiểu Nhã dù sao cũng là người mà Thái hậu ban thưởng, nếu nàng ta muốn đi, Dự Vương phủ chỉ có thể tuyên bố nàng ta chết bất đắc kỳ tử, về sau nàng ta phải mai danh ẩn tích, làm được thì có thể đi bất cứ lúc nào."
Lương Y Đồng vui mừng cực kỳ, "Đa tạ Vương gia."
Dự Vương nhíu mi, "Khách khí với ta làm gì?"
Lương Y Đồng cười, biểu tình vô cùng vui mừng.
Nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, Dự Vương không nhịn được mà nhéo chóp mũi của nàng, nhàn nhạt nói: "Khi đồng ý gả cho ta cũng không thấy nàng vui mừng như vậy, như thế nào? Nhã tỷ tỷ của nàng quan trọng như vậy?"
Lương Y Đồng bị hắn nói có chút chột dạ, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, không lên tiếng.
Dự Vương cũng không làm khó nàng, chỉ lần nữa nhéo chóp mũi nàng.
Khi Dự Vương phân phó thủ hạ đi tìm danh y, Lương Y Đồng liền báo tin này cho Trịnh Hiểu Nhã biết. Nghe nói Dự Vương không chỉ đồng ý tìm kiếm danh y, còn đồng ý cho nàng rời khỏi phủ, Trịnh Hiểu Nhã ngây cả người.
Thanh Hà cũng ngây ngốc một hồi, vội vàng nói: "Vương gia thật sự nói như vậy sao? Thật sự nguyện ý để cô nương của nô tỳ rời đi sao?"
Lương Y Đồng gật đầu, "Ừm, ta nói với hắn xong, hắn liền đồng ý."
Biểu tình của Trịnh Hiểu Nhã lại có chút nghiêm túc, sau khi cho Thanh Hà lui ra thì nhịn không được mà kéo tay Lương Y Đồng, " Muội muội nói thật cho ta nghe, muội cùng Vương gia có phải..."