Kiều Thê Khó Dỗ

Chương 70



Dự Vương duỗi tay ôm tiểu cô nương vào trong lòng, thấy nàng đỏ mặt không nói chuyện thì thấp giọng hỏi: "Sợ rằng quá hấp tấp sao? Hai tháng kỳ thật có chút vội, nhưng nhất định có thể chuẩn bị ổn thỏa."

Khuôn mặt nhỏ của Lương Y Đồng đỏ bừng, vành tai cũng hơi hồng lên. Thiếu nữ làn da trắng tuyết, mặt mũi động lòng người, vì thẹn thùng nên đôi mắt hoa đào cũng gợn sóng. Nàng nhỏ giọng nói: "Sau cập kê không được sao?"

Nàng rất ít thấy có cô nương nào thành thân trước khi cập kê.

Nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, đôi mắt Dự Vương trở nên thâm thúy, nghĩ đến hôn nhân là chuyện cả đời, hắn thấp giọng nói: "Sau cập kê tất nhiên là không được, nếu thấy quá hấp tấp thì có thể dời lại, nhưng muộn nhất là tháng chín."

Thấy hắn thái độ kiên quyết, Lương Y Đồng cũng không cãi với hắn. Tháng mười một nàng cập kê, cũng chỉ là thành thân sớm hơn hai tháng, không phải không thể tiếp thu. Nàng chỉ đỏ mặt mà nói rõ lập trường của chính mình, "Sau khi cập kê mới được viên phòng."

Dự Vương buồn cười mà nhéo nhéo mặt nàng. "Trong mắt nàng, ta cầm thú như vậy à? Chờ đến khi nàng cập kê mà cũng không được hay sao?"

Nếu hắn cầm thú như vậy thì lúc trước đã không giấu tâm ý của mình đi, chờ đến khi nàng mười lăm tuổi mới nói. Lương Y Đồng bị nhéo có chút đau, che khuôn mặt nhỏ lại, "Vậy sao không chờ đến sau khi cập kê rồi thành hôn?"

Tiểu cô nương thơm tho mềm mại, cho dù không viên phòng, ôm ngủ cũng vô cùng thoải mái. Dự Vương hiện giờ chỉ hôn nàng, vì suy nghĩ cho thanh danh của nàng nên tất nhiên không có khả năng ngủ chung, sớm thành thân tất nhiên là có chỗ tốt.

Dự Vương cũng không giải thích, trực tiếp chuyển đề tài, hỏi nàng, "Hôm nay vào cung như thế nào? Không ai làm khó nàng chứ?"

Lương Y Đồng lắc đầu. Hắn nhắc tới chuyện vào cung, nàng lại nhớ tới Đàm Nguyệt Ảnh. Nàng cũng không biết vì sao, nghĩ đến hắn cùng Đàm Nguyệt Ảnh từng tiếp xúc da thịt, trong lòng lại hơi có cảm giác khó chịu. Lương Y Đồng chỉ cảm thấy loại tư tưởng này có chút nguy hiểm. Dù sao thì hắn cũng là Vương gia, cho dù không có gì với Đàm Nguyệt Ảnh, ngày sau nhất định cũng sẽ cưới trắc phi. Nàng thân là nữ tử, vốn nên hiền lương thục đức, huệ chất lan tâm, kiêng kỵ nhất chính là ghen tỵ. Tuy rằng đạo lý nàng đều hiểu, mà hắn cũng chưa có ý định nạp trắc phi, nhưng nàng vẫn vô cùng không thoải mái.

Lương Y Đồng đột nhiên có cảm giác áy náy. Dự Vương đã không ngại chuyện của nàng với Tam Hoàng tử, mà nàng lại không có chút rộng lượng nào. Lương Y Đồng hổ thẹn mà củi đầu. Dự Vương vốn luôn chú ý tới nàng, thấy tiểu cô nương có chút rầu rĩ thì cảm xúc cũng hạ xuống, nhíu mi, "Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

Nhìn thấy bộ dáng lo lắng của hắn, trong lòng Lương Y Đồng không khỏi ấm áp, cảm giác phiền muộn cũng tan đi đôi chút, nàng lắc đầu, "Không có việc gì."

Dự Vương vẫn nhíu mày như cũ. Hắn biểu tình đạm bạc, khi nhíu máy càng thêm vẻ uy nghiêm, quan viên trên triều nhìn dáng vẻ này của hắn đều sẽ sợ hãi. Lương Y Đồng không những không sợ, còn duỗi tay kéo ống tay áo hắn, "Thật sự không có việc gì, Vương gia không cần lo lắng."

Dự Vương lại cảm thấy bộ dáng vừa rồi của nàng không giống không có việc gì, thấy nàng không muốn nói, Dự Vương gọi Tiêu Linh cùng Lục Tú vào, muốn các nàng kể lại chuyện xảy ra hôm nay.

Lúc này Lương Y Đồng mới nói: "Cho các nàng lui xuống đi, ta nói là được."

Còn chưa nói, gương mặt nàng đã đỏ lên, đôi mi dài của nàng run nhè nhẹ, gương mặt diễm lệ như hoa mai, "Chỉ là ta nghe Đàm cô nương nói, nàng ta từng rơi xuống nước, là được Vương gia cứu lên. Hai người đã tiếp xúc thân mật rồi, Vương gia vì sao không cưới nàng ta?

Dự Vương nghe xong thì nhăn mày lại, "Đàm cô nương nào?"

"Đàm Nguyệt Ảnh"

Nghe tên nàng ta xong, mí mắt Dự Vương cũng không hề nâng lên, "Không quen, nàng ta nói gì nàng cũng tin sao? Ta nào có cùng cô nương nào tiếp xúc thân mật chứ?"

Lương Y Đồng chớp chớp mắt, hoàn toàn không dự đoán được hắn sẽ trả lời như thế. Chỉ là lúc ấy không chỉ có Đàm Ảnh Nguyệt, ngay cả Hoàng hậu cũng nhắc tới việc Dự Vương cứu người. Cả hai người không có khả năng đều lừa nàng chứ?

Lương Y Đồng cũng không tin Dự Vương sẽ lừa nàng, nhịn không được hỏi: "Nàng ta là muội muội của Hoàng hậu nương nương. Vương gia thật sự không quen sao? Nàng ta cùng Hoàng hậu nương nương đều nhắc tới chuyện cứu người của chàng."

Nghe nói là muội muội của Hoàng hậu, đôi mắt Dự Vương mới giật giật. Cũng may trí nhớ hắn tốt, lúc này mới mơ hồ nhớ lại chuyện mấy năm trước. Vừa rồi hắn nói không quen Đàm Nguyệt Ảnh, chẳng qua là vì không nhớ tên nàng ta, chuyện hắn cứu người thì đúng là sự thật.

Lúc ấy hắn còn chưa xuất cung lập phủ, chỉ mới mười sáu tuổi mà thôi, Đàm Nguyệt Ảnh chắc cũng chỉ năm, sáu tuổi. Khi còn nhỏ, Đàm Nguyệt Ảnh là một hài tử rất hiếu động, thường xuyên chạy tới chạy lui, lá gan cũng lớn. Ngày sinh thần của ngoại tổ phụ nàng ta, trong phủ có rất nhiều người tới chúc mừng, Đàm Nguyệt Ảnh vì còn nhỏ nên chạy khắp nơi xem náo nhiệt.

Nàng ta thừa dịp ma ma đến chỗ mẫu thân thì vụng trộn chạy ra ngoài, bên người chỉ dẫn theo một nha hoàn. Tiểu cô nương mải đùa nghịch, khi đi ngang qua hồ liền có tâm tư bắt cá. Khi nàng ta tới gần hồ nước, nha hoàn cũng đã có ý định ngăn lại nhưng không kịp, nàng ta đã trượt chân ngã xuống hồ.

Đúng lúc Dự Vương cùng Hoàng thượng tới chúc thọ lão gia tử, thấy tiểu cô nương rơi vào trong nước, Dự Vương liền nhón mũi chân lướt qua mặt hồ. Hắn giỏi khinh công, tốc độ cũng cực nhanh, Đàm Nguyệt Ảnh còn chưa chìm xuống, hắn đã trực tiếp xách cổ áo tiểu nha đầu lên, ném vào trong lòng nha hoàn.

Tiểu cô nương mới sáu tuổi, trí nhớ sao có thể tốt, nàng ta thậm chí còn không nhớ chuyện được Dự Vương cứu. Cho đến tận khi lớn lên, nghe Hoàng hậu nhắc tới thì mới nhớ kỹ chuyện này trong lòng.

Sở dĩ nàng ta thích Dự Vương, là do năm kia nhìn thấy hắn dẫn binh chiến thắng trở về. Nam nhân một thân y phục đỏ tía, ngồi trên lưng ngựa trở về, mặc kệ là ngũ quan tuấn mỹ hay khí chất hơn người, đều khiến người nhìn không khỏi mê muội.

Sau khi nhìn thoáng qua, Đàm Nguyệt Anh liền rung động. Từ ngày đó trở đi, nàng ta đã đặt hắn ở trong lòng.

Dự Vương rất nhanh đã nhớ tới chuyện năm đó. Khi hắn cứu Đàm Nguyệt Ảnh, nàng ta cũng chỉ mới năm sáu tuổi, còn chưa cao bằng chân hắn, một bàn tay của hắn đã có thể xách nàng ta lên, nào tiếp xúc thân mật? Khi quét đến bểu tình ảm đạm của tiểu cô nương, đáy mắt Dự Vương không khỏi có chút vui vẻ.

Hắn từ từ nói: "Thì ra là nàng ta, xác thật là có chuyện như vậy."

Thấy hắn đã nhớ ra, trong lòng Lương Y Đồng có chút khó chịu, vậy là thật sự tiếp xúc thân mật rồi? Khó trách Đàm Nguyệt Ảnh nhớ mãi không quên hắn. Nàng mím môi, thấp giọng nói: "Nếu đã tiếp xúc thân mật, sao Vương gia lại không cưới nàng ta?"

Nàng ta rõ ràng là có ý với Dự Vương, bọn họ còn tiếp xúc da thịt, theo lý thuyết là hắn nên đề thân. Chẳng lẽ là sợ cưới nàng ta thì sẽ bất đắc dĩ đứng về phía Thái tử nên mới không làm?

Đàm Nguyệt Ảnh đã bị hắn ôm rồi, người nhà nàng ta còn không có ý kiến sao?

Thấy nàng rũ mắt, biểu tình rầu rĩ, Dự Vương có chút buồn cười, tâm tình cũng vô cùng thoải mái. Lúc trước hắn vẫn luôn sợ tiểu cô nương còn quá nhỏ, không thể phân biệt cảm tình đối với hắn là gì, chẳng qua là thấy hắn đối tốt với nàng nên mới đồng ý gả cho hắn. Thấy nàng cũng biết ghen, Dự Vương trong lúc nhất thời như uống rượu, có cảm giác hơi say.

Hắn cầm lòng không được mà cúi đầu, hôn lên đôi môi phấn nộn của tiểu cô nương, thấp giọng nói: "Ai nói cứu người thì nhất định phải tiếp xúc thân mật? Lúc đó nàng ta chỉ mới năm tuổi, ta trực tiếp xách cổ áo nàng ta lên ném cho nha hoàn, nào có tiếp xúc thân mật?"

Lương Y Đồng không khỏi ngẩn ngơ, căn bản không đoán được tình huống còn có thể xoay chiều như thế này. Thấy Đàm Nguyệt Ảnh cố ý khiến nàng hiểu lầm, Lương Y Đồng không khỏi mím môi.

Một chút không thoải mái trong lòng hoàn toàn tiêu tan.

Trong lòng Dự Vương lại như có một ngọn lửa, nhịn không được mà hôn nàng lần nữa, siết chặt vòng eo mềm mại của thiếu nữ, thấp giọng nói bên tai nàng: "Không thích ta thân cận với người khác sao? Hửm?"

Lương Y Đồng lại đỏ mặt, thấy hắn hỏi trắng ra như vậy thì nàng rũ tầm mắt, căn bản không dám trả lời. Nam nhân lại vô cùng bá đạo, căn bản không cho nàng né tránh. Hắn cười một tiếng, nắm lấy cằm nàng, hôn lên đôi môi kia. Hắn ôm eo nàng, rất bá đạo mà nhấm nháp đôi môi nàng, chỉ cảm thấy đôi môi anh đào này còn đẹp hơn anh đào, ăn cũng ngon hơn. Trước khi gặp được nàng, hắn thậm chí còn không biết bản thân có thể ham ăn đến mức này.

Lương Y Đồng bị hắn hôn đến mức da đầu tê dại, xương sống hơi run lên, nàng có chút chịu không nổi, chân cũng mềm đi.

Khi thiếu nữ mềm mại nằm trong lòng hắn, Dự Vương có cảm giác khô nóng cả người. Hắn theo bản năng siết chặt cánh tay, chỉ cảm thấy vòng eo nhỏ bé này của nàng cũng có thể bị hắn bẻ gãy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.