Kiều Thê Lạc Đường

Chương 6



"Công tử, chúng ta thật sự muốn dẫn nàng cùng đi?" Thần Hỉ liếc mắt nhìn Đường Tiêu Từ đang tò mò nhìn xung quanh, đẩy xe lăn ghé vào bên tai Kỳ Vân nói nhỏ "Thần Tâm còn đi theo phía sau, lúc trước nàng thật không phải là cố tình làm tổn thương tiểu thư Linh Ngọc, chẳng qua là nhất thời bị đố kị làm cho đầu ốc mê muội." Mới có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo, kết quả bị tiểu thư Linh Ngọc phát hiện. Công tử biết được chuyện này, không nói gì nhiều liền lấy đi chức vị của nàng, nếu không có tiểu thư cầu xin, Thần Tâm sớm bị trục xuất ra khỏi Huyền Cốc.

"Ta biết."

"Nàng cũng sẽ không tái phạm cùng một lỗi nữa."

Kỳ Vân cười không nói. Thần Tâm sợ bị hắn nhìn thấu tâm tư nên không dám xuất hiện ở gần hắn, lúc hắn gọi cũng là giữ vững trầm mặc, cố ý để cho đầu óc trống rỗng, thật không nghĩ tới có đôi khi mượn cớ che đậy lại làm phản tác dụng.

"Oa! Nơi này thật náo nhiệt." Đường Tiêu Từ mở to mắt đảo qua đảo lại, tựa như tiểu hài tử lần đầu tiên đi chơi nên có loại hưng phấn cùng tò mò.

"Đường cô nương, nàng không trở về Đường Môn không sợ người nhà lo lắng sao?" Thần Hỉ tức giận nói, thật sự là không biết lòng người hiểm ác đáng sợ "Ngu xuẩn cô nương", nếu như bọn họ là loài lang sói, xem nàng còn cười được nữa không?

"Ta đã dùng bồ câu đưa tin cho đại sư huynh, nói cho bọn hắn biết hiện tại ta ở cùng với các ngươi." Đường Tiêu Từ giật mình nhảy lên đi tới bên cạnh bọn họ.

"Có thể đi theo chúng ta, nhưng không được làm cho chúng ta phiền toái." Nữ nhân này kỷ lục gây họa có thể liệt vào bảng xếp hạng của võ lâm, khó trách người của Đường Môn không dám để nàng ra giang hồ.

"Thần Hỉ" Kỳ Vân trầm giọng nói.

"Thuộc hạ đã quá giới hạn." Thần Hỉ im bặt.

"Kỳ đại ca, ngươi xem cái đó là hình nhân bằng bột nha. Oa! Rất tinh xảo."

"Á, nàng đừng có chạy lung tung."

Đường Tiêu Từ chạy như bay đến quầy hàng phía trước, "Lão bá, cái này bao nhiêu tiền?"

Kỳ Vân khẽ nâng tay ngăn lại Thần Hỉ.

"Tiếp tục như vậy, lộ trình của chúng ta sẽ bị trì hoãn." Thần Hỉ thầm oán nói.

"Không sao, bây giờ không phải lúc." Kỳ Vân ung dung đọc sách, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Đường Tiêu Từ, đường cong lạnh như băng ở khóe miệng không có cảm xúc lại trở nên nhu hòa.

"Công tử, không phải là ngươi động lòng với nàng chứ?"

"Không được nói bậy." Hắn đã không có trái tim, làm sao có thể có tình ý? Có thể đoán mệnh người khác nhưng vĩnh viễn không ra coi được của mình, đây là may mắn hay là bất hạnh?

"Thuộc hạ nhiều chuyện rồi."

Công tử nhìn đời bằng một đôi mắt lạnh, không cùng người khác giao tiếp hữu nghị, cũng không cùng người kết thù, bất cứ chuyện gì cũng đều không thể khiến cho trong lòng hắn gợn sóng, ngay cả trong lòng đại tiểu thư đã có đối tượng khác, cũng như Huyền Cốc Lão Nhân sư phụ rời đi nhân gian, tất cả mọi người ở đây chìm đắm trong cảm xúc bi thương, hắn vẫn như cũ trầm ổn ung dung xử lý hậu sự một cách có trật tự. Khi đại tiểu thư lén lút chạy ra Huyền Cốc tìm người yêu, hắn cũng không nói gì, chỉ dặn dò người ở phía sau bảo vệ nàng.

Không ai có thể đoán được ý nghĩ trong lòng hắn, ở trong mắt rất nhiều người ít thấy hắn kiêu ngạo, nói năng thận trọng, chỉ có điều từ sau khi tiểu nha đầu này xuất hiện, cảm thấy công tử có tinh thần hơn.

"Con này cho ngươi con này cho ta." Đường Tiêu Từ mua một đôi long phượng quay về.

Bỗng, một loạt bước chân đều đặn từ phía sau truyền đến.

"Phiền toái lại tới." Thần Hỉ liếc mắt quay lại nhìn.

"Xin hỏi các hạ có phải là thần toán Vọng môn chủ?" Cầm đầu quân binh chắp tay vái chào.

"Có chuyện gì sao?" Thần Hỉ lạnh lùng liếc nhìn người ngăn lại đường đi của họ, đóng giả môn chủ đánh lừa người bình thường vốn là nhiệm vụ của hắn, đối với người trong võ lâm nói chuyện sẽ không tốt như vậy, đao kiếm không có mắt, trực tiếp đấu võ.

“Lão gia nhà của chúng tôi mời Vọng môn chủ đến phủ một chuyến."

"Không rãnh." Thần Hỉ hừ trong mũi một tiếng.

"Đã xảy ra chuyện gì, tại sao những quan binh này ngăn cản chúng ta?" Đường Tiêu Từ không hiểu ra sao, cái gì vọng môn chủ?

"Không có chuyện gì, nàng không cần can thiệp vào." Thần Hỉ tức giận nói.

"Mặc kệ ngươi ta sẽ không lo, Kỳ đại ca, chúng ta đi chổ khác." Đường Tiêu Từ đẩy xe lăn. "Ở đây thì giao cho ngươi." Quay lại àm một cái mặt quỷ với hắn.

"Chờ đã, chớ mang công tử rời đi trước." Thân là tùy tùng theo bên mình môn chủ, hắn phải canh giữ ở bên cạnh công tử, làm sao có thể để cho nàng tùy ý mang môn chủ đi?

"Tại sao?” Nói xong, Đường Tiêu Từ vội vàng đẩy Kỳ Vân chạy.

"Nàng???" Thần Hỉ bị ngăn cản. "Chết tiệt, tránh ra." Một bên dùng ánh mắt ý bảo hộ vệ sau lưng nhanh đuổi theo.

"Vọng môn chủ mời theo chúng tôi đi một chuyến." Tất cả quan binh quỳ một gối trên đất, khẩn cầu nhìn hắn.

"Các ngươi muốn chết???"

"Thần Hỉ, Kỳ đại ca nói không được đả thương người." Đường Tiêu Từ ở rất xa hô to.

"Các ngươi cút, đừng làm cho ta hạ động thủ!" Thần Hỉ vung một chưởng gạt ra đám quan binh cản trở, đề khí phóng qua bọn họ vội vàng đuổi theo Kỳ Vân.

"A, giữa ban ngày ban mặt, sao náo nhiệt như vậy?" Đường Tiêu Từ đi tới một con đường rất náo nhiệt, cổng chào hai bên đường đều treo đèn lồng, trên lầu còn có cô nương quần áo lộng lẫy hướng về phía bọn họ vẫy tay, nàng cũng hưng phấn vẫy tay, chỉ thấy các nàng cười đến mức run rẩy hết cả người.

"Tại sao nàng có thể mang công tử tới chỗ như thế này?" Thần Hỉ chạy tới, đẩy nàng ra, nhanh chống đem xe lăn quay đầu lại, nhanh chống rời đi.

"Chờ một chút." Đường Tiêu Từ vội vàng đuổi theo, thế nhưng biển người lui tới nhộn nhịp nàng đã không thấy hai người bọn họ, nàng liều mình đẩy đám đông ra để tìm kiếm, nhưng ngược lại cái đầu nhỏ của nàng bị người ta đẩy tới đẩy lui, cuối cùng bị đám đông chen chúc đẩy vào một kỹ viện tên là Bách Hoa Lâu.

"Khách quan mời vào bên trong." Một người xinh đẹp trang điểm đậm, Từ nương bán lão phu nhân chào đón. "Cô nương, nàng đến đây làm cái gì?" Ánh mắt của bà sáng lên.

"Xin hỏi???" Biết đâu Kỳ đại ca sẽ ở đây.

"Từ đại nương, vị cô nương này mới tới sao?" Trên lầu một người nam tử dáng vẻ lưu manh cầm một ly rượu nhỏ đi xuống, đi theo phía sau là một đám gia đinh.

"Từ đại nương, tiểu cô nương này rất xinh đẹp, hôm nay ta mua nàng." Một người trung niên thô tục vừa mới vào cửa trực tiếp quát tháo ra lệnh người hầu phía sau móc ngân lượng ra , "Ta ra một ngàn lượng." Mọi người ở đây thở hốc vì kinh ngạc hai bảng giá này gần như sánh ngang với khoa khôi Lạc Dương.

"Ta ra một vạn lượng." Nam tử dáng vẻ lưu manh ví von đưa ra một ngón tay, đi xuống chổ người trung niên thô tục kia, "Ngươi còn có thể ra giá cả cao hơn so với ta sao?"

Người trung niên nghiến răng giận dữ bỏ đi.

Từ đại nương cười đến mức miệng cũng không đóng lại được, ánh mắt do dự liếc nhìn Đường Tiêu Từ, "Thế nhưng vị cô nương này không phải…???"

"Từ đại nương, sao bà dấu diếm món hàng này, ta đến lâu như vậy cũng không thấy cô nương này. Vị cô nương này giờ là của ta." Thình lình xuất hiện một người vạm vỡ thô lỗ bắt lấy cổ tay của Đường Tiêu Từ.

"Buông tay." Đường Tiêu Từ bị một đám người toàn mùi rượu gây gắt vây quanh ở giữa, nhìn thấy bọn họ bắt đầu tranh cãi, còn không biết xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy trong không khí tràn ngập mùi hôi thối cùng mùi rượu khó ngửi, làm cho dạ dày nàng bắt đầu khó chịu.

"Cô nương bảo buông tay ngươi không nghe thấy phải không?" Nam tử dáng vẻ lưu manh xen vào thay nàng giải vây, từ trong người nam tử kia bay tới ngào ngạt mùi phấn son làm cho nàng vừa ngạt thở lại vừa buồn nôn. “Cô nương này rõ ràng là ta thấy trước."

"Nói bậy, ta tới trước, Từ đại nương, bà mau ra cái giá, cô nương này là tam trại chủ Ngọa Long Đồi - Hoàng Sơn Bá ta muốn rồi." Hắn báo ra tục danh của mình, đắc ý nhìn thấy người xung quanh sợ hãi, lấy ra khẩu khí nói "Ngươi còn không tránh ra cho ta!"

Dùng sức đẩy nam tử dáng vẽ lưu manh ra, tùy tùng của hắn vội vàng đỡ lấy hắn.

Nam tử dáng vẽ lưu manh tỉnh rượu hơn phân nữa, làm ầm ĩ, "Ngươi dám đẩy ta, ngươi có biết cha ta là người nào? Cha ta chính là tri phủ Khai Phong, đến lúc đó sẽ tiêu diệt Ngọa Long Đồi của các ngươi???? Ách, thế nào? Sợ rồi sao!"

“Cho dù Thiên Hoàng Lão Tử tới, chúng ta cũng không sợ, huống chi là một tên Tri Phủ hèn mọn." Hoàng Sơn Bá vung tay lên, tên tùy tùng phía sau bước ra.

"Bảo vệ thiếu gia." Tùy tùng của nam tử dáng vẻ lưu manh bất chấp khó khăn che ở phía trước.

Đánh giáp lá cà, một cuộc hỗn chiến đấu võ diễn ra ở Bách Hoa Lâu.

"Đừng đánh!" Tú bà hoảng sợ biến sắc, nhìn tâm huyết cả đời bị hủy dưới tay đám người này.

"Đại nương, có thể hỏi thăm một chút hay không, đại nương có nhìn thấy một người nam nhân ngồi xe lăn hay không?" Đường Tiêu Từ vỗ vỗ vai của bà.

"Nam nhân gì đó ta không biết, ta đây chỉ có cô nương." Từ đại nương khóc không ra hơi. Ngoài cửa thu hút rất nhiều người vây xem, khách trong lâu bị dọa chạy hết. Người muốn đến chơi vừa nhìn thấy tình huống bi thảm bên trong nhà liền quay đầu rời đi, chỉ có một nam nhân đẩy nam tử ngồi ở xe lăn tiến vào.

"Kỳ đại ca." Đường Tiêu Từ giống như con yến non trở về tổ nhào vào khủy tay của hắn, trên người của Kỳ Vân tỏa ra mùi thanh nhã sạch sẽ làm cho người ta dễ chịu hơn nhiều so với những mùi lạ xen lẫn kia.

Ánh mắt thâm thúy của Kỳ Vân chợt lóe lên giật mình, hai tay cương trực không dám lộn xộn đỡ lấy thân thể mềm mại của nàng.

"Nàng thật đúng là lại rước lấy phiền toái." Thần Hỉ đẩy Kỳ Vân ra để cho hắn nhìn trận hỗn chiến này.

"Không có sao chứ?" Kỳ Vân thấy nàng bình an không việc gì, tảng đá lớn treo trước ngực cuối cùng cũng hạ xuống. Lạc đường đi vào kỹ viện, thật phục nàng.

"Ngươi là người tàn phế ở đâu ra, cũng dám cùng bổn đại gia cướp người."

"Người què này ngươi buông nàng ra, cô nương này bổn thiếu gia đã định rồi."

Hai nhóm người lập tức dừng lại hỗn chiến để nhất trí đối ngoại.

"Các ngươi nói cái gì?" Đôi mắt đẹp của Đường Tiêu Từ tạo thành một đường cực kỳ nguy hiểm, nàng chợt đứng lên nhìn qua từng người sau lại quay về chỗ. Dám sỉ nhục Kỳ Đại ca của nàng, thật là không biết sống chết.

Động tác bất thình lình của Đường Tiêu Từ làm cho hai phái nhân mã không kịp trở tay thì bỗng chốc phần bụng truyền đến một hồi cuồn cuộn co giật.

"Nhanh đi tìm nhà xí, trễ sẽ không kịp." Đường Tiêu Từ hảo tâm nhắc nhở, lời nói của nàng còn chưa nói hết, đám người cấp tốc xông về phía sau kỹ viện.

Thần Hỉ đứng ở một bên nhìn đến choáng váng, trong lòng run sợ, người trong Đường Môn, thần không biết quỷ không hay liền quật ngã hai phe nhân mã.

"Có muốn dùng thử thuốc xổ?" Đường Tiêu Từ lấy ra một cây ngân châm, thử xem sao?

"Xin thứ cho kẻ bất tài." Hắn còn muốn sống đến thọ chung.

"Lúc nảy nàng hạ cái gì?" Nàng thật không hổ là người Đường Môn chỉ cần châm một cái lập tức đã có hiệu quả, “Sao nàng lạc đường đến trong kỹ viện, còn làm công tử chúng tôi phải vất vã tìm từng gian một.”

"Ta biết ngươi quan tâm ta nhất." Đường Tiêu Từ không phân biệt nam nữ mà ôm lên cánh tay của Kỳ Vân.

“Á á, đây là chỗ đông người, nàng cũng không có một chút bộ dáng của nữ nhi.” Thần Hỉ lắc đầu, công tử làm sao có thể thích nàng, không có một chút dáng vẻ của tiểu thư khuê các.

"Ngươi quản được sao." Đường Tiêu Từ hừ mũi một tiếng, lập tức đoạt lấy công việc đẩy xe lăn, "Ngươi tránh ra, Kỳ đại ca có ta bảo vệ là đủ rồi."

~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

Đường núi xa xa, gió thổi từ từ.

Đoàn người bọn họ không biết từ đâu lấy được một chiếc xe ngựa sang trọng rộng rãi, vì vậy nàng cùng Thần Hỉ ngồi ở bên cạnh chỗ xe lăn của Kỳ Vân.

Cầm lên một cái bánh hoa sen vừa mới đưa vào trong miệng, đột nhiên xe dừng lại, thiếu chút nữa nàng nghẹn. "Lại xảy ra chuyện gì?"

Thần Hỉ kéo rèm vải ra nhìn, "Công tử, đằng trước có một chiếc xe đẩy bị lật đổ, một cụ già bị đè ở dưới xe, xin hỏi nên làm như thế nào???" Nói chưa xong, một bóng người đã chạy gấp đi ra ngoài.

"Tiêu Từ???? Chết tiệt." Kỳ Vân căn bản là không kịp ngăn lại.

Nàng không dùng đến não suy nghĩ liền tiến đến giúp một tay, làm cho mọi người một phen toát mồ hôi lạnh, cũng không nghĩ đây có thể là cái bẫy của địch. Thần Hỉ bên cạnh miệng mở lớn ngay cả con ruồi bay vào cũng không biết, không thể tưởng tượng nổi chính là môn chủ quái gở ít nói của bọn họ không chỉ nhíu mày mà còn nguyền rủa.

Ánh mắt của Kỳ Vân âm trầm, "Thần Hỉ."

Thần Hỉ nhận lệnh ngay lập tức bay nhanh ra khỏi xe ngựa.

Mà bên kia Đường Tiêu Từ rất nhanh chạy tới nơi xảy ra sự cố, "Lão bá, ngươi có sao không? Ngươi thử xem, ta sẽ đem xe đỡ dậy ngay." Dùng hết sức lực, hai tay nàng nâng xe đẩy nặng nề lên.

"Tiểu cô nương, cám ơn nàng, ta không có gì đáng ngại???" Lão nhân ở dưới xe bò ra đồng thời ngân quang chợt lóe, xe đẩy còn chưa có hạ xuống một lưỡi đao sắc bén đã để lên trên cổ của nàng. "Không được qua đây, nếu như các ngươi còn muốn mạng nhỏ của nàng!" Hắn quát bảo Thần Hỉ cùng hộ vệ không được chạy tới.

Chợt, một đám hắc y nhân che mặt ở bốn phía xông ra.

Lão nhân cười lạnh, "Vọng môn chủ đâu? Nếu thật sự không xuất hiện, mạng nhỏ của tiểu cô nương này khó bảo toàn. "Tay cầm đao động một cái, một tia máu màu đỏ xuật hiện trên cái cổ trắng như tuyết của nàng. Đau đến nỗi làm nàng buông lỏng tay, xe đẩy nặng nề ngã xuống "Ai yêu, cái chân của ta?" Tay cầm đao hơi lung lay.

Thần Hỉ thấy thế lập tức rống to, "Thừa dịp hiện tại nhanh chóng chạy tới!"

"Oh!" Đường Tiêu Từ nghe lời trầm xuống, lão nhân vung đao lên nàng kề sát đất thoát ra khỏi khống chế của hắn, mà Thần Hỉ lại phản ứng nhanh kịp thời ngăn lại tập kích của thích khách che mặt.

"Tránh ra, chúng ta nhận được tin tức, Vọng môn chủ đi con đường này, nàng chính là Vọng môn chủ sao?" Nhìn hộ vệ kia bảo vệ thân thể nàng, lão nhân theo trực giác hỏi.

"Ta? Không phải là ta nha! Các ngươi tìm Vọng môn chủ gì đó, căn bản là ta không biết." Đường Tiêu Từ chạy đến phạm vi an toàn bên ngoài.

"Tại sao những người này nhất định không chịu hết hy vọng, thiên hạ nhiều người tiên đoán mệnh như vậy, tại sao không phải là Vọng môn chủ thì không thể?" Thần Hỉ khó hiểu nói. Trường sinh bất tử, sống giống như lão yêu quái cũng sống được sao?

"Ngươi là Vọng môn chủ?" Ngược lại lão nhìn thẳng Thần Hỉ.

"Sinh lão bệnh tử vốn là thiên lý tuần hoàn, cuộc sống nhất định phải trải qua, cải mệnh đoán mệnh là có thể thay đổi hết thảy sao?" Thần Hỉ thở dài yếu ớt.

Đường Tiêu Từ nhớ tới truyền thuyết trên giang hồ, thần đoạn Huyền Cốc Lão Nhân chỉ biết thiên mệnh, thần toán Vọng Kỳ Vân một lời đoạn sinh tử. Hai mắt quả hạnh của nàng trợn tròn, "Chẳng lẽ????" Tầm mắt của nàng chuyển hướng nhìn về phía trầm ổn nội liễn của Kỳ Vân, bốn mắt gặp nhau, hai gò má của nàng nổi lên ửng đỏ, xấu hổ vội vàng quay đầu.

"Chúng tôi nhận được tin tức xác thực Vọng môn chủ sẽ đi qua nơi đây." Lão nhân díp mắt để mắt tới.

"Thị Hồn người này!" Kỳ Vân than nhẹ. Sợ rằng toàn bộ giang hồ cũng biết rồi.

"Người các ngươi muốn tìm ấy chẳng lẽ chính là cái mà trên giang hồ đồn đãi là có thể xem thiên tượng, biết cổ kim, truyền nhân của Quỷ Cốc Tử Huyền Cốc Lão Nhân - Vọng môn chủ sao?"

Có thể xua cát tị hung cải mệnh, thần toán đoán đâu trúng đó, mà ngay cả hoàng đế cũng muốn tự mình tới cửa cầu xin bói toán, hơn nữa nghe nói Vọng môn chủ rất ít gặp người, đến bây giờ không có được mấy người gặp qua bộ mặt thật của hắn, coi như người từng cầu xin xem bói coi nhưng về sau cũng miêu tả không ra, thậm chí hắn so với Quái Y Vô Thường của Lạc Nhật Sơn Trang còn huyền bí hơn.

Còn nghe nói hắn cùng thiên kim tiểu thư của Huyền Cốc có hôn ước, lại có người nói hắn là đồ đệ của Huyền Cốc Lão Nhân, một đống tin đồn, lại không ai có thể chứng thực thật giả.

Nếu như Kỳ Vân thật sự là Vọng môn chủ??? "Không thể nào, nhất định là các ngươi nhận lầm người." Thiên hạ người trùng tên trùng họ rất nhiều.

"Thối oa nhi câm miệng tin tức này chính là đến từ Yêu Nguyệt Lâu, không thể nào sai được, tránh ra." Lão nhân hét lên.

"Nàng chớ có nhiều chuyện, mau lui lại phía sau đi." Thần Hỉ bực mình, nàng rước lấy phiền phức còn chưa đủ à?

"Ít nói nhảm, ngày hôm nay không bắt được Vọng môn chủ, các ngươi cũng đừng mong sống rời đi, các huynh đệ lên!" Lão nhân vung tay lên, hắc y nhân xuất đao ra.

"Khoan đã!" Thanh âm trầm tĩnh của Kỳ Vân phát ra âm lượng vừa phải, nhưng lại truyền rõ ràng vào trong tai mỗi người. Hắn khẽ kéo một sợi dây bên cạnh xe xuống, một tấm ván gỗ từ gầm xe kéo dài tới mặt đất, hắn chuyển động xe lăn từ từ trượt xuống đất, ánh mắt thâm thúy liếc nhìn mọi người, "Các ngươi là người của Hiệp Nghĩa Sơn Trang."

Lão nhân biến sắc, ánh mắt không tinh nhuệ sắc bén nhưng lại nhìn thấu thân phận của bọn họ??? "Lúc nào thì Hiệp Nghĩa Sơn Trang nổi tiếng trên giang hồ lấy chính đạo làm đầu, lại ở ban ngày ban mặt dùng thủ đoạn cướp người?" Thần Hỉ lạnh nhạt chế giễu, sắc mặt lão nhân đỏ lên như gan lợn.

"Ta chính là người các ngươi muốn tìm." Kỳ Vân di chuyển xe lăn đi tới trước mặt bọn họ.

"Cái gì!" Lúc này cằm của Đường Tiêu Từ muốn rơi xuống đến trên mặt đất.

"Ngươi chính là thần toán?" Lão nhân híp mắt quan sát.

Kỳ Vân gật đầu một cái, "Ngươi có thể mời đại tiều thư nhà các ngươi đi ra rồi." Thản nhiên liếc mắt về đằng phía sau cây.

"Khá lắm Vọng môn chủ." Một nữ tử xinh đẹp mặc bộ trang phục màu đỏ từ phía sau cây đi ra, "Tại hạ Triệu Vũ Thường của Hiệp Nghĩa Sơn Trang."

"Cùng Mĩ La Sát nổi danh Hồng Yến Tử." Đường Tiêu Từ từng nghe sư tỷ đề cập qua việc này tuyệt không thua đấng mày râu, sắc nghệ song toàn thiên kim đại tiều thư của Hiệp Nghĩa Sơn Trang.

"Cô nương, vừa rồi đã đắc tội, xin hãy tha lỗi." Triệu Vũ Thường chắp tay vái chào.

Vẻ mặt kiêu căng của nàng làm cho người ta nhìn cũng rất khó chịu, khó trách sư tỷ nói tốt nhất không nên bị đụng phải nàng, nếu không liền kêu nàng đổi thành Tử Yến Tử.

"Không sao." Người ta cũng đã nói như vậy rồi, nàng cũng không thể tỏ ra bực mình.

"Làm phiền Vọng môn chủ theo chúng ta đi một chuyến, gia phụ đang ở phân đà phía trước không xa chờ đợi người." Triệu Vũ Thường khom lưng một cái mời.

"Các ngươi muốn hỏi tung tích người thừa kế duy nhất của Hiệp Nghĩa Sơn Trang - Triệu Vũ Phong?"

"Vọng môn chủ quả nhiên là danh bất hư truyền."

Đường Tiêu Từ thầm nghĩ việc này cả thiên hạ đều biết, đâu cần tính. "Các ngươi liền vì chuyện này mà ngăn cản chúng ta?" mặc kệ hắn là ai, hắn vẫn chính là Kỳ Vân người mà nàng thích nhất.

"Qua đây." Kỳ Vân cũng không thèm liếc nhìn Triệu Vũ Thường, ánh mắt lạnh lùng dừng ở cổ trắng nõn thoáng hiện một nét màu đỏ chói mắt kia của Đường Tiêu Từ.

Đường Tiêu Từ trở lại bên cạnh hắn, thấy hắn lấy ra một lọ dược, "Vết thương nhỏ ấy không có gì đáng ngại, tự ta sẽ xử lý."

Sờ soạng dưới cổ, bị ánh mắt sắc nhọn khiếp người của hắn trừng, nàng vội vàng ngồi xổm xuống, "Được rồi! Ngươi đừng tức giận." Dựa vào trên đùi của hắn giống như mèo con chờ đợi chủ nhân quan tâm cưng chìu.

"Vọng môn chủ, không biết ngươi có cao kiến gì?" Triệu Vũ Thường chưa từng trải qua lạnh nhạt cùng khinh thường như thế, nàng cắn chặt răng, kiềm lại lửa giận.

"Kỳ đại ca, nàng đang hỏi ngươi đó!" Đường Tiêu Từ nhẹ giật giật tay áo của hắn nhưng Kỳ Vân lại chuyên tâm thay nàng thoa dược.

"Không được lộn xộn!" Kỳ Vân trầm giọng khiển trách.

Đường Tiêu Từ vội vã ngồi ngay ngắn, "Thế nhưng??? Nàng???" Nhìn không ra thái độ lạnh lùng kiệm lời rống lên của Kỳ Vân lại giống như của đại sư huynh của nàng.

"Không được lấy ta so cùng đại sư huynh của nàng." Cảm xúc của Kỳ Vân không được tốt .

Nhìn hai người tán gẫu việc nhà, hoàn toàn không chú ý sự tồn tại của mình. Sắc mặt của Triệu Vũ Thường lúc xanh lúc trắng. Dù nói thế nào nàng cũng là Hồng Yến Tử tiếng tăm lừng lẫy trong chốn giang hồ, là hoa thơm cỏ lạ xinh đẹp nhất bao nhiêu anh hùng hào kiệt quỳ gối ở dưới váy của nàng chỉ vì muốn giành được một nụ cười của giai nhân. Còn con nhóc non nớt này làm sao có thể so sánh với nàng?

"Được rồi! Mấy ngày này đừng đụng nước." Kỳ Vân lấy từ ống tay áo ra một cái lụa trắng thay nàng quấn hai vòng ở trên cổ. Ở cùng hắn, nàng luôn bị vết thương chồng chất.

Tim của nàng đập thật nhanh! Nhất là ngón tay cứng rắng mạnh mẽ của hắn vô tình đụng chạm vào da thịt của nàng, giống như rừng lửa cháy lan ra đồng cỏ cũng lan ra toàn thân của nàng, nàng cảm thấy toàn thân đều đã bắt lửa.

"Có chặt quá hay không?" Nàng không nói lời nào, ngược lại hắn thấy không quen.

"Không!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng toàn bộ hồng lên, không dám nhìn hắn.

Mùi vị bị coi khinh thường làm cho sắc mặt của Triệu Vũ Thường khó coi tới cực điểm "Vọng môn chủ."

Kỳ Vân cũng không thèm liếc nhìn tới nàng, một mạch ôn nhu thay Đường Tiêu Từ sửa sang lại vạt áo.

"Đẩy xe lăn." Như vậy nàng mới thấy dễ chịu "Oh, được." Đường Tiêu Từ như được đặc xá, thoát ra từ trong xấu hổ.

"Đi thôi!" Đồng tử sâu thẳm của Kỳ Vân sâu không thấy đáy, dương quang ấm áp từ quanh thân của hắn tản ra khiến người không rét mà lạnh run.

"Khoan đã! Ngươi đừng nghĩ ta cho ngươi mặt mũi ngươi liền không biết xấu hổ." Triệu Vũ Thường cực kỳ phẫn nộ, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân như nàng là tình nhân trong mộng của biết bao nhiêu hiệp sĩ võ lâm cùng anh hùng, mà người què lại không coi nàng ra gì, cục tức này nàng nuốt không trôi.

"Triệu cô nương, nếu không ngươi muốn như thế nào?" Thần Hỉ cảm thấy nực cười, môn chủ không quan tâm nói chuyện với người ngay cả liếc mắt nhìn một cái cũng cho rằng lãng phí hơi sức.

"Kỳ đại ca." Đường Tiêu Từ cũng hiểu được cảm giác lo lắng khi người thân thất lạc.

"Nàng muốn giúp nàng ấy?" Kỳ Vân ngẩng đầu, nhìn thấu tâm tư không hề che đậy của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.