Kiều Thê Như Vân

Chương 129: Lăng xê



Ba người hào hứng bừng bừng về tới Thúy Nhã Sơn Phòng, đã đến tối đêm, phần lớn đám khách uống trà đều đã rời đi.

Chu Hằng kêu to ở trong phòng: "Tất cả các tiểu thư đều đến trong sảnh, tuyển chọn hoa khôi."

Thẩm Ngạo xấu hổ trắng mắt liếc nhìn Chu Hằng, gọi Ngô Tam nhi đi thắp thêm đèn, để cho trong sảnh sáng sủa hơn một ít, lại phân phó bọn sai vặt tự đi gọi người, phàm là thị nữ tại đây, đều phải kêu đến tập hợp.

Không bao lâu, các tiểu thư một ngày mệt nhọc liền ào ào đi xuống từ lầu hai, lúc này đây thấy các nàng, so với lúc trước, khi còn là kỹ nữ thì chỉnh trang hơn nhiều lắm, cử chỉ trong lúc đó, lại ẩn ẩn có một loại khí chất tiểu thư khuê các.

Xem ra nước miếng của Thẩm Ngạo không uổng phí, Ngô Tam nhi xác thực cũng dụng tâm cố gắng, từ kỹ nữ đến tiểu thư, biến hóa trong chuyện này, ai cũng có thể tưởng tượng ra.

Chắc hẳn cái này cũng có quan hệ đến tính chất công tác, lúc trước các nàng dùng sắc dụ dỗ người, dựa vào bán rẻ tiếng cười mà sống, tự nhiên cần vài phần xinh đẹp vũ mị, hôm nay chỉ là bưng trà rót nước, gặp được khách uống trà, tuy cũng có người tự cho là mình phong lưu, nhưng phần lớn cũng đều là người đọc sách, người đọc sách rất rụt rè, thường thường có sắc tâm cũng không có sắc đảm (dũng khí cưa gái), khí chất tiểu thư này hơi dính hơi nhuộm trên người, làm cho các nàng cũng nhiều hơn vài phần phong độ của người trí thức.

Trong lòng Thẩm Ngạo đắc ý suy nghĩ: "Thiện tai, thiện tai, có thể cứu vãn nhiều thiếu nữ trượt chân như vậy, bổn công tử coi như là tích rất nhiều thiện đức rồi, đợi đến năm xuống lỗ, hơn phân nửa là được đi gặp thượng đế ban thưởng, đúng rồi, không chừng cũng có thể đi gặp Như Lai Phật tổ!!"

Kỳ thật, những thị nữ này, nếu không phải bị bức bách, ai nguyện ý mặc người chà đạp, hôm nay làm công việc tại đây, ở phía trong quán trà, công tác không phiền lụy, tiền tiêu vặt hàng tháng cũng không thiếu, bây giờ là bề bộn chân không chạm đất, nhưng thực sự có đầy đủ nhàn hạ, cuộc sống như vậy, các nàng cũng chầm chậm quen dần.

"Thẩm công tử tốt..." Lúc này đây, bọn không hề cười cợt đối với Thẩm Ngạo, mười một người một hàng, đứng thành mấy hàng, đồng loạt chúc phúc về hướng Thẩm Ngạo, cái âm thanh ngọt ngào kia cùng nhau kêu lên, rất là dễ nghe.

Trong lòng Thẩm Ngạo muốn cười, tại Đại Tống triều, nam nhân rụt rè ôn hòa tốt bụng giống như ta thật quá ít, nhiều tiểu mỹ nhân như vậy ở bên cạnh mình, vẫn có thể ngồi mà trong lòng không loạn, Liễu Hạ Huệ thấy ta, chỉ sợ cũng phải xấu hổ.

Thẩm Ngạo cố ý để sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, làm ra một tư thái lão bản, quai hàm gật nhẹ, nói: "Hôm nay gọi các ngươi đến, là có một việc trọng yếu muốn tuyên bố, chuyện này liên quan đến tồn vong của Thúy Nhã Sơn Phòng chúng ta."

Lãnh đạo nói chuyện nhất định phải cao siêu, không cao siêu sẽ không có người nào nghe mà.

Bọn họ vừa nghe đến hai chữ tồn vong, mặt mày tức thì thất sắc, các nàng đã thành thói quen sống loại cuộc sống điềm tĩnh này, tuyệt đối không thể lại trở lại lúc trước. Nếu Thúy Nhã Sơn Phòng vong rồi, các nàng chỉ có thể tự mưu đường ra, nghĩ đến cái này, trong đôi mắt của rất nhiều người lòe ra nước mắt.

Chu Hằng thương hương tiếc ngọc, liền ở bên cạnh nói: "Các tỷ tỷ đừng vội khóc, biểu ca là người hay nói giỡn, thích nói đùa với các ngươi. Biểu ca, tuy ngươi lớn tuổi hơn ta, nhưng bổn thiếu gia không nhìn được nữa rồi, ngươi hù dọa các nàng làm cái gì? Mỹ nhân như vậy, ngươi liền hung ác đả kích các nàng? Tiểu mỹ nhân, đừng nóng giận, đừng khóc lóc, bổn thiếu gia thương các ngươi."

Vô sỉ, Thẩm Ngạo và Ngô Tam nhi đồng loạt nhìn về phía hắn, ánh mắt khinh bỉ lộ ra.

Thẩm Ngạo không để ý tới Chu Hằng, tiếp tục nói: "Hiện tại, Thúy Nhã Sơn Phòng khuyết thiếu tài chính quay vòng, vì để Thúy Nhã Sơn Phòng sinh tồn, cho nên... Chúng ta chuẩn bị tham gia thi đấu hoa khôi."

Thi đấu hoa khôi, đối với chút ít thị nữ này mà nói, lại là sự tình quen thuộc, mọi người vừa nghe, liền có mấy người chủ động xin đi giết giặc nói: "Nếu công tử cảm thấy khó xử, không chê chúng ta, chúng ta nguyện ý tham gia thi đấu hoa khôi."

Thẩm Ngạo vui vẻ trong lòng, như vậy cũng dễ xử lý rồi, chỉ cần các nàng chịu, sự tình còn lại, Thẩm Ngạo sẽ tự giải quyết, hắn băn khoăn qua lại ở trước mặt bọn họ, ánh mắt cuối cùng rơi vào trên người một thị nữ nhỏ nhắn xinh xắn, đi đến trước mặt thị nữ kia, hỏi: "Ngươi tên là gì?"

Thị nữ nhỏ nhắn xinh xắn này xem như trên người rất có tư thế, ở trong đống người cũng không phải rất thu hút, duy chỉ có thắng người ở chỗ dáng người yếu nhược vô cùng tốt, từ xa nhìn lại, có một loại xúc động làm cho người ta không nhịn được, muốn chạy đến che chở.

Tiểu thị nữ đưa con mắt lên nhìn Thẩm Ngạo, trên mặt hiện lên một vết hồng, nói: "Ta gọi Mai Thanh."

Thẩm Ngạo không khỏi nhíu mày, nói: "Mai Thanh, cái tên này không tốt, phải lấy một cái nghệ danh dễ nghe, bắt đầu từ hiện tại, ngươi chính là tình nhân trong mộng của ngàn vạn nam nhân, tiểu mỹ nhân làm cho tên các đại kỹ nữ thành Biện Kinh ảm đạm thất sắc, lấy tên gì thì tốt đây?" Thẩm Ngạo trầm ngâm thật lâu, đột nhiên mặt mày sáng ngời, nói: "Có rồi, kêu là Tần Nhi, Tần cười Tần (nghĩa là cười), làm cho người ta nghĩ đến tên này, liền có thể tưởng tượng đến tiểu mỹ nhân trong mộng cười một tiếng, phong tình vạn chủng, ha ha... Cứ quyết định như vậy đi."

Thẩm Ngạo thoáng cái đã tin tưởng gấp trăm lần, tiểu Tần Nhi trước mắt này, so về Xuân ca, Tăng ca(mấy minh tinh Tàu, chắc là tác giả thích) tự nhiên là càng tốt hơn, Xuân ca có thể thành thần, vì cái gì Tần Nhi không thể?

Hắn thoáng cái đã dắt tay Tần Nhi, mặt mày hớn hở nói: "Đi theo ta, ta có lời nói cùng với ngươi."

Nói xong, lại dặn dò Chu Hằng đang trợn mắt há hốc mồm: "Ngươi, đi mua chút ít vải vóc đến đây, chúng ta phải chuẩn bị cắt may chút ít quần áo, rất có ích khi thi đấu hoa khôi." Dứt lời, lại nhìn về phía Ngô Tam nhi, nói: "Ngô Tam nhi, ngươi ở chỗ này chờ, đợi tí nữa ta còn có việc muốn phân phó ngươi đi làm."

Thẩm Ngạo bàn giao một phen, rất có phong phạm đại tướng quân, bàn giao xong việc, liền lôi kéo tay Tần Nhi, đi lên trên lầu hai, lưu lại tấm lưng kia, lại làm cho Chu Hằng nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.

Biểu ca quá không trượng nghĩa rồi, lôi kéo tiểu mỹ nhân lên lầu, lại bảo hắn đi mua vải vóc, cái này xem như là việc gì?

Trong lòng Chu Hằng rất cảm thấy không công bằng, lại chỉ có thể cực khổ, ảo não lắc đầu, quay người về hướng Ngô Tam nhi nói: "Tam nhi, đưa chút tiền đến đây, ta đi mua vải vóc."

Chúng thị nữ vừa nghe, à, thì ra cái thiếu gia này đúng là trong túi trống trơn, nguyên một đám thầm trộm cười rộ lên.

Đợi lúc Thẩm Ngạo lôi kéo Tần Nhi xuống lầu, đã qua một canh giờ, Tần Nhi mắc cở đỏ mặt, từ từ bước xuống lầu, ai cũng không biết Thẩm Ngạo nói gì đó, làm cái gì đối với nàng, chỉ là dáng người nàng đi đường, hình như nhiều thêm vài phần quái dị.

Thẩm Ngạo xụ mặt, một bộ dáng chính nhân quân tử, dặn dò vài câu tại bên tai Tần Nhi, vỗ vai thơm của nàng, thấp giọng nói: "Ngươi nhớ kỹ, sau này cứ ôm banh chạy như vậy, về phần những thứ khác, ngươi không cần để ý, kể từ hôm nay, ngươi cũng đừng đi ra làm công việc bưng bê này, liền ở trong phòng nghỉ ngơi, ngoại trừ người trong Thúy Nhã Sơn Phòng, ai cũng không cần phải gặp."

Tần Nhi yên đỏ mặt nói: "Biết rồi, công tử, Tần Nhi nhất định nghe lời công tử nói."

Thẩm Ngạo rất hài lòng gật đầu, tố chất thị nữ Thúy Nhã Sơn Phòng cũng không tệ lắm, rất nghe lời, Thẩm Ngạo bắt đầu dạy cũng thoải mái, có cơ sở này, lòng tin của hắn càng đủ, bảo bọn họ tự trở về nghỉ tạm trước, kéo Ngô Tam nhi qua một bên, nói: "Tam nhi, khoảng cách từ bây giờ đến đại hội hoa khôi còn có mấy ngày?"

Ngô Tam nhi nói: "Nhanh tới rồi, còn có bốn ngày."

Xem ra thời gian đến lúc có chút chặt chẽ, Thẩm Ngạo véo đầu ngón tay tính toán một cái, đại hội hoa khôi vừa đúng là ở ngày Tuần hưu, như thế vừa vặn dễ dàng cho mình.

Chỉ là nói trở lại, Tuần hưu ngày là ngày đám giám sinh bọn họ nghỉ ngơi, trùng hợp với ngày nghỉ, đại hội hoa khôi lại được tổ chức, tự nhiên là không ly khai đám quan lại quyền quý bọn họ đến cổ động, nếu rời sang thời gian khác, người chuẩn bị mở ra đại hội nhất định là có hại, chịu thiệt nhiều hơn, loại sự tình này, tự nhiên là càng nóng, càng náo nhiệt càng tốt, người làm quan đều đang làm việc, ngươi tổ chức đại hội hoa khôi này làm gì?

Thẩm Ngạo nói: "Thật tốt, ta đây dứt khoát sẽ xin nghỉ hai ngày, dù sao Đường đại nhân cũng đã mở miệng, nói là lúc nào hết bệnh mới cần tiến vào học, bây giờ không phải là bệnh vẫn chưa hoàn toàn khỏi sao?"

Thẩm Ngạo chính là bị bệnh, làm người, bệnh gì cũng đều là bệnh, bây giờ là đang bị bệnh thiếu tiền, cho nên phải trị hết cái bệnh này, rồi mới đến trường.

Thẩm Ngạo mỉm cười nhìn Ngô Tam nhi, trong đôi mắt lòe ra vẻ quỷ dị, thấp giọng nói: "Bắt đầu từ ngày mai, trên sự tình sinh ý tạm thời giao cho Ngô Lục nhi làm, không phải hắn một mực ở trong hậu viện giúp đỡ, phụ trách hầu phòng và phòng bếp sao? Ngày mai gọi hắn đến tiền đường, hiện tại, việc chủ yếu chúng ta cần làm, chính là lăng xê."

"Lăng xê?" Ngô Tam nhi không hiểu.

Thẩm Ngạo cười nói: "Ý tứ chính là rải đại danh Tần Nhi đi ra ngoài, muốn cho nàng nổi tiếng, từ quan lại quyền quý, cho tới người buôn bán nhỏ trong thành Biện Kinh, đều phải sinh ra ấn tượng đối với nàng, hơn nữa còn muốn làm cho người sinh ra ấn tượng Tần Nhi là mỹ nữ tuyệt thế."

Ngô Tam nhi biết rõ Trầm đại ca hiểu nhiều điểm quan trọng, tuy nghe được cái hiểu cái không, nhưng lại liên tục gật đầu: "Trầm đại ca nói như thế nào, ta chính là làm như thế đó."

Thẩm Ngạo cười nói: "Rất dễ dàng, Thúy Nhã Thi Tập mới nhất lúc nào xuất bản ra?"

Ngô Tam nhi nói: "Đúng vào mấy ngày sắp tới, chỉ là phải đợi thời điểm điêu khắc thành sách rồi mới đem đi bán, chỉ sợ còn phải lại đợi trên dưới mười ngày."

Thẩm Ngạo thu liễm dáng tươi cười, xụ mặt, lắc đầu nói: "Không còn kịp rồi, hiện tại ta tăng thêm vài bài thơ, ngươi mau chóng bảo bọn họ in ấn suốt đêm hơn mười bản đi ra, ngày mai liền bán luôn."

"Ngày mai liền bán? Chỉ bán hơn mười bản?" Ngô Tam nhi khó hiểu nhìn qua Thẩm Ngạo, tưởng rằng chính mình nghe lầm.

Hơn mười quyển sách dùng làm cái gì? Thời gian chỉ qua chừng nửa nén hương, liền bán xong hết.

Thẩm Ngạo có thâm ý khác, nói: "Hơn mười quyển sách này chỉ là mánh lới, nói là bản VIP cất kỹ, đều gia tăng thi tập tinh tuyển mấy tháng này đi vào, ta sẽ nghĩ biện pháp, hôm nay ghi nhiều thêm vài bài thơ vào trong, ngày mai sáng sớm liền bán, không được làm trễ nãi."

Ngô Tam nhi gật nhẹ đầu, không hề hỏi nhiều, nói: "Ta sẽ mài mực cho Trầm đại ca!"

Giấy và bút mực đưa tới, giấy Tuyên Thành một đống, Thẩm Ngạo nhấp mực, cầm bút bắt đầu viết.

Ngô Tam nhi ở một bên nghiền mực, một bên nín hơi đứng bên cạnh nhìn xem, mặt chữ, hắn lại nhận ra, vừa xem xét, lập tức hiểu ra tâm tư của Thẩm Ngạo.

Thẩm Ngạo viết bài thơ thứ nhất, gọi là « có cảm giác gặp gỡ Tần Nhi », câu thơ phía dưới là: “Hai lông mày nhíu lại, giống như chau mà không phải chau, một đôi mắt lung linh giống như mừng rỡ mà không phải mừng rỡ, trơi sinh hai má lúm đồng tiền buồn rười rượi, nhìn như một thân yếu nhược. Lệ trên mắt điểm một chút, hơi thở dài. Nhã nhặn lịch sự giống như hoa chiếu trên nước, hành động như gió thổi mây trôi. Tâm trạng buồn so sánh với Tỷ Can còn nhiều hơn một chút, thắng Tây Thi ba phần. Nhã nhặn lịch sự vẫn còn như hoa chiếu nước, hành động giống như gió thổi mây trôi. Đuôi lông mày hơi nhíu, khóe mắt giấu vẻ thanh tú, thanh âm nụ cười thật ôn nhu."

Ngô Tam nhi ấn chế qua những thơ sách này, đối với thi từ cách luật lại có ít hiểu rõ, không nhịn được, nói: "Công tử, cái bài từ này lại ghi vô cùng tốt, chỉ là không giống như là thơ, lại là giống như vần điệu, có phải là có chút không ổn?"

Thẩm Ngạo cười ha ha một tiếng, nói: "Đúng đấy, phải khiêu khích tranh luận mới tốt, có tranh luận, mới gọi là lăng xê. Lúc mọi người tranh giành bài thơ này, liền không khỏi nhớ kỹ tướng mạo giọng nói và dáng điệu của Tần Nhi, cái này kêu là không nhận thức không được."

Sau khi Ngô Tam nhi nghe xong, bộ dạng liền thành cái hiểu cái không, nhưng là rất có lòng tin đối với Thẩm Ngạo, nghĩ đến đây, liền nở nụ cười phụ họa Thẩm Ngạo.

Sau đó, Thẩm Ngạo lại làm vài bài thơ, tất cả đều là dựa vào trí nhớ của kiếp trước, cóp pi tác phẩm thời kì Minh Thanh, ghi vẫn là Tần Nhi, cái gì mà cười một tiếng giải nỗi sầu thiên cổ, cái gì mà mỹ nhân khoan thai làm mọi việc đều như thế.

Viết xong thơ, đặt bút xuống, Thẩm Ngạo đưa tay vỗ vỗ lưng mỏi, nói: "Đây chỉ là bước lăng xê đầu tiên, muốn để mọi người có một ấn tượng sơ bộ đối với Tần Nhi, đợi có ấn tượng rồi, chúng ta xuống lần nữa hạ vị thuốc mãnh liệt."

"Vị thuốc mãnh liệt!" Mí mắt Ngô Tam nhi nhi nhảy lên, thủ đoạn của Trầm đại ca, hắn biết rất rõ, hắn nói là vị thuốc mãnh liệt, vậy nhất định là cực kỳ mạnh mẽ rồi, chỉ là không biết rốt cuộc trong hồ lô Trầm đại ca bán thuốc gì.

Chỉ là, lúc này, Ngô Tam nhi nhớ tới một sự kiện, nhân tiện nói: "Trầm đại ca, chúng ta bán hơn mười bản sách thơ, làm sao có thể khiến cho rất nhiều người tranh luận, có phải là nên in ấn nhiều hơn một vài bản?"

Thẩm Ngạo lắc đầu, nói: "Không cần, in ấn nhiều hơn nữa, lại có thể có bao nhiêu. Đừng quên, bản sách thơ VIP chúng ta cất kỹ vừa đưa ra thị trường, những người bán hàng rong kia tất nhiên sẽ trắng trợn sao chép, không cần hai canh giờ, tính ra sẽ có trên vạn bản sách thơ hàng nhái như vậy đi ra, tuy những người này đáng giận, chỉ là lúc này đây, lại đang tính toán giúp chúng ta một đại ân."

Hàng nhái xác thực rất có thực lực, bản chánh vừa ra, vô số bản chép tay, sách trộm in liền bay ra ngoài, không đến một ngày, đám văn nhân mặc khách bọn họ đều có thể thu mua được sách thơ, quản nó là chánh bản hay là hàng nhái, cuối cùng, những người này đều sẽ thấy thi từ của Thẩm Ngạo.

Trước mắt là tình thế cấp bách nhất thời, Thẩm Ngạo cũng không cố hơn được, bước đầu tiên lăng xê phải nhanh chóng hoàn thành, ít nhất là ở trong đám người văn nhân, phải sinh ra một ít ấn tượng, chờ bọn hắn từ trong thi từ sinh ra ấn tượng lớn, mới là thời khắc Thẩm Ngạo chính thức tung ra chiêu thức cực mạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.