Kiều Thê Như Vân

Chương 219: Ngươi biết đá cầu không



Người trồng hoa dựng râu trợn mắt nói: “Cái gì, đào rãnh thoát nước cho hoa, còn phải làm thế nào nữa?"

Thẩm Ngạo cười nói: "Nên xây một phòng ở cho hoa này, để cho nó tránh mưa."

Cho hoa tránh mưa? Người trồng hoa lập tức ngây ngẩn cả người, phảng phất nghe được sự tình buồn cười nhất trên đời, cười to nói: "Xây nhà cho hoa! Ngươi có phải là điên rồi hay không!"

Thẩm Ngạo bình tĩnh nói: "Ta không điên, mưa quá nhiều, sẽ chỉ làm vi trùng sinh sôi nẩy nở nhanh hơn, cho nên phải bảo trì rễ cây hoa khô ráo, đề phòng bất trắc, phải xây cho nó mấy cái gì đó che gió tránh mưa." Hắn trầm ngâm nói: "Chỉ tiếc không có tài liệu trong suốt, đã là vật che chắn mưa, lại có thể để cho hoa hấp thụ ánh mặt trời, nếu là tránh mưa nhưng không được hưởng thụ ánh mặt trời, hoa này cũng rất khó khỏi hẳn."

Nếu ở đời sau, chỉ cần thành lập một cái lồng lớn, dùng băng dính trong suốt vây quanh hoa là có thể, nhưng ở thời đại này, đi đâu mà tìm băng dính trong suốt đây? Thẩm Ngạo nhất thời khó xử, lâm vào suy tư.

Người trồng hoa lẩm bẩm nói: "Ngươi, tiểu tặc này, ta xem xét ngươi không giống như là người tốt, đúng là không thể tin ngươi nói hươu nói vượn, hừ, nếu hoa này héo rũ, ta tuyệt đối không chịu bỏ qua cho ngươi.”

"Im miệng!" Thẩm Ngạo bị cắt đứt suy nghĩ, hét lớn một tiếng.

Người trồng hoa lại càng hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch nói: "Ngươi thật to gan." Thoáng cái lại bắt đầu trở nên khiếp nhược, mím môi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Sắc mặt Thẩm Ngạo lại bắt đầu ôn hòa: "Ngươi không nên đánh gãy ý nghĩ của ta, để cho ta từ từ suy nghĩ."

Hắn trầm ngâm một lát, ngồi chồm hổm trên mặt đất nhặt được nhánh cây, đào thêm đất ra, giống như đang xếp gỗ, tạo ra các loại hình dạng, cuối cùng lại phủ quyết tất cả những phương án này. Người trồng hoa thấy bộ dáng hắn cực kỳ nghiêm túc, sắc mặc tức giận kia dần dần biến mất, cũng ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhìn xem hắn nghĩ biện pháp như thế nào.

"Có rồi." Thẩm Ngạo đứng lên, nói: "Nhanh, cầm cho ta vải bố và vật liệu gỗ đến."

"Ngươi vì sao không đi lấy?" Người trồng hoa rất bất mãn hỏi.

Thẩm Ngạo cười hì hì nói: "Ta là khách, ngươi là chủ mà, nhanh lên, nếu không một khi vào đêm, ẩm ướt quá nặng, cái hoa này hẳn phải chết không thể nghi ngờ."

Sau khi người trồng hoa nghe xong, nhìn thoáng qua đóa hoa Mẫu đơn kiều diễm kia, tựa như là hạ quyết tâm thật lớn, nhăn lông mày một chút, sau đó lập tức bỏ cuốc xuống, trong chớp mắt liền đi tìm nguyên liệu, chỉ một lúc sau, liền xách rất nhiều vật liệu gỗ cùng vải bố tới, động tác lại rất nhanh.

Nhìn những tài liệu này, con mắt Thẩm Ngạo đều tập trung hơn, nhặt một liệu gỗ lên, nói: "Cầm cái này tới làm lều cho hoa?"

Người trồng hoa cả giận nói: "Có làm được không?"

"Làm được, làm được mà." Thẩm Ngạo đổ mồ hôi, cái vật liệu gỗ này chính là gỗ tử đàn thượng hạng, chỉ một ít khối dưới chân hắn, giá tiền đã xa xỉ đến mức bán nhà đi rồi, người trồng hoa này cũng không biết tìm thấy từ nơi nào, lãng phí quá.

Lãng phí cũng không lãng phí đến trên đầu Thẩm Ngạo, Thẩm Ngạo còn bảo người trồng hoa cầm chùy, đinh, bắt đầu động thủ xây dựng, cả lều đục hai lỗ thông gió, đỉnh và hướng nam bắc dùng vải bố che chắn dày đặc, kể từ đó, che gió tránh mưa không thành vấn đề, lại nhưng bảo trì thông gió nhất định.

Thẩm Ngạo nói với người trồng hoa: "Tìm vài cái gương đồng nữa đến đến."

"Gương đồng?" Người trồng hoa không hiểu ra sao: "Ngươi muốn gương đồng làm cái gì?"

Thẩm Ngạo nói: "Nhanh đi, thời gian nhanh không còn kịp rồi."

Người trồng hoa cắn răng, niệm một câu sâu kín: "Giả thần giả quỷ." Lại đi tìm gương đồng.

Đợi lúc tìm đến bốn năm cái gương đồng, Thẩm Ngạo phân biệt đặt chúng tại mấy chỗ hẻo lánh, không ngừng mà thử điều chỉnh vị trí, người trồng hoa tò mò hỏi: "Ngươi đang làm cái gì?"

Thẩm Ngạo nói: "Ngươi xem, đỉnh hoa bị vải bố che chắn, tuy có thể tránh mưa, nhưng là không thấy được ánh mặt trời, nếu muốn khiến nó được ánh mặt trời chiếu, nhất định phải thay phương pháp, vài cái gương đồng này phân biệt đặt tại từng vị trí, vừa có thể dùng để thông gió, vừa có thể chiết xạ ánh mặt trời chiếu đến trên hoa, kể từ đó, chẳng phải là đã tránh được mưa, lại có thể nhận được ánh mặt trời?"

Người trồng hoa bừng tỉnh đại ngộ, rốt cuộc hiểu rõ suy nghĩ lí thú của Thẩm Ngạo, không kìm lòng được, nói: "Biện pháp này rất tốt, không cần nói hoa có thể không khỏi hẳn, chỉ tính riêng bố trí rạp bảo vệ hoa này, đường nét đã là rất độc đáo. Đáng tiếc..."

"Đáng tiếc cái gì?" Thẩm Ngạo thấy vẻ mặt hắn lộ ra bộ dạng tiếc nuối, nghi hoặc mà hỏi thăm.

Người trồng hoa mang một bộ dạng ảo não không thôi, thanh âm buồn bực nói: "Vì sao ta hết lần này tới lần khác, không nghĩ ra được loại biện pháp này!"

Thẩm Ngạo ung dung cười một tiếng: "Nếu ngươi nghĩ tới, nên đi làm thợ mộc thì hơn."

Người trồng hoa im lặng, vừa đúng lúc này, Tấn vương phi dịu dàng đi đến, xa xa liền hô: "Thẩm công tử!"

Trên mặt người trồng hoa xẹt qua vẻ vui mừng, vội vàng nắm một kính đồng lên, tràn đầy đứng đắn mà khoa tay múa chân điều chỉnh vị trí trên đó.

Rất vô sỉ! Trong lòng Thẩm Ngạo rất là khinh bỉ, vừa rồi không gặp hắn khoa tay múa chân, giờ phút này nhìn thấy Tấn vương phi đến, hắn lại ra sức như thế, sợ Tấn vương phi không nhìn thấy sao?

Tấn vương phi vào cửa vườn hoa, đi đến trước mặt Thẩm Ngạo hỏi: "Thẩm công tử nhìn ra nguyên nhân bệnh chưa?" Nhưng lúc này, con mắt mới chú ý tới người trồng hoa, nhất thời ngạc nhiên, kinh ngạc nói: "Vương gia!"

"A, là ái phi sao? Trên chóp mũi người trồng hoa xuất hiện mồ hôi hột, nhưng lại hết sức chuyên chú, tiếp tục điều chỉnh gương đồng.

Vương gia? Thẩm Ngạo liếc qua đánh giá người trồng hoa kia, hắn chính là Tấn vương?

Lại nhìn thần thái hắn giả vờ giả vịt, liền không nhịn được phải mỉm cười, ở bên trong tưởng tượng của hắn, Tấn vương nên là một người vô cùng có uy nghi, đoan trang muôn phương, nhưng Tấn vương trước mắt này tại sao là bộ dạng đức hạnh như vậy?

Tấn vương phi đi đến bên người Tấn vương, ôn nhu săn sóc nói: “Vương gia khổ cực rồi."

Tấn vương giận dữ nói: "Ái phi thích hoa, trăm hoa ghen lại sinh bệnh, bổn vương sớm đêm khó ngủ, vất vả một ít lại được coi là cái gì, Vương phi cứ đợi, đợi bổn vương bề bộn làm hết sự tình trước mắt lại nói chuyện cùng ngươi.”

Tấn vương phi nói: "Vương gia đây là đang làm cái gì?"

Tấn vương mặt mày hớn hở nói: "Cái này gọi là che mưa không che nắng, ái phi, ngươi xem, cái rạp hoa kia vừa mới che ở đỉnh và hướng nam bắc, che gió tránh mưa không có vấn đề, nhưng nếu như ánh mặt trời chiếu xuống, lại cũng bị ngăn cản. Bổn vương liền nghĩ ra một biện pháp......"

Tấn vương bắt đầu trở nên u buồn: "Kỳ thật biện pháp này cũng không tính toán là chủ ý của một mình bổn vương, vị Thẩm công tử này cũng ra lực, ái phi chứng kiến những gương đồng này chưa? Chúng ta đặt gương đồng tại vị trí cách rạp hoa khoảng chừng mấy trượng gì đó, mặt kính đối diện với Mẫu đơn, kể từ đó, ánh mặt trời chiết xạ, ánh sáng kia có thể bắn được tới hoa, đây chẳng phải là che mưa không che nắng sao?"

Tấn vương phi trù trừ nói: "Làm cái che mưa không che nắng này làm cái gì?"

Tấn vương buông gương đồng, một tay nắm chặt tay Tấn vương phi, trong mắt đầy quang mang trí tuệ chớp chớp, nghiêm túc giải thích: "Ái phi có chỗ không biết, bổn vương cố gắng quan sát, phát hiện sở dĩ hoa này nhiễm bệnh, vô cùng có khả năng là do đất quá ẩm ướt, về điểm này, Thẩm công tử cũng đã nhìn ra, cho nên, nếu muốn đem chữa hoa này cho tốt, không nên bảo trì cấu tạo và tính chất của đất đai, phải làm cho nó khô ráo."

Tấn vương phi liền cười: "Chỉ sợ là Thẩm công tử nhìn ra được thôi."

Tấn vương rất là xấu hổ, kiên trì nói: "Hắn sớm nhìn ra một bước so với ta thôi."

Thẩm Ngạo ở một bên lại càng xấu hổ, một đôi vợ chồng này anh anh em em, coi bạn thân như người trong suốt, hơn nữa da mặt vị Tấn vương này cũng thật là dày, đúng là trợn tròn mắt nói lời bịa đặt, công lao gì cũng đều ôm lên trên người mình, đủ vô sỉ rồi!

Thì ra Tấn vương lại là một người như vậy, Thẩm Ngạo mở rộng tầm mắt, lại chỉ có thể cười khổ ở trong lòng.

Đợi tất cả loay hoay xong, Thẩm Ngạo nói: "Vương phi, cái hoa này có thể sống hay không, phải xem tối nay rồi, nếu tối nay không việc gì, bệnh trên hoa mấy ngày nữa sẽ tiêu tán."

Mặt Tấn vương phi lộ vẻ vui mừng, tâm tình sáng sủa nói: "Thẩm công tử bề bộn lâu như vậy, mời đi trong sảnh uống mấy ngụm nước trà."

Thẩm Ngạo gật đầu gật đầu, nhưng Tấn vương kia lại thở phì phì nói: "Vương phi, vừa rồi tên Thẩm Ngạo này thật sự vô lễ quá đáng, đúng là hô gọi nhỏ vương gia ta, cái trà này không để cho hắn uống."

Thẩm Ngạo trừng mắt nhìn hắn, Vương gia như vậy hắn lại không sợ, Tấn vương trong mắt hắn, lại giống như đứa bé, ưa thích nói một ít lời nói dối, thích cáo trạng, còn đặc biệt mang thù.

Thẩm Ngạo dùng đến ngữ điệu không sao cả nói: "Vương gia đã không muốn mời đệ tử uống trà, như vậy đệ tử phải đi rồi."

"Đi mau, đi mau." Tấn vương càng mong muốn Thẩm Ngạo đi được càng xa càng tốt.

Tấn vương phi mím môi cười nói: "Thẩm công tử, Vương gia chỉ là nói giỡn cùng ngươi mà thôi, ngươi..."

Tấn vương cắt ngang lời Vương phi, nói: "Bổn vương không nói giỡn."

Tấn vương phi không để ý tới hắn, tiếp tục nói: "Thẩm công tử là thượng khách, uống mấy ngụm nước trà là việc phải làm, đến, theo ta đi vào phòng."

Thẩm Ngạo cười khổ, liếc nhìn Tấn vương, nói: "Hay là thôi đi, lần sau đệ tử uống trà của Vương phi cũng không muộn."

Tấn vương như là cố ý đối nghịch cùng Thẩm Ngạo, thổi râu mép nói: "Ái phi mời ngươi ngồi, ngươi cứ đi ngồi, dài dòng như vậy làm cái gì."

Một phen khách khí, Thẩm Ngạo cuối cùng cũng bị kéo đến chính sảnh Vương phủ, ngồi xuống, Vương phi dù sao cũng là nữ quyến, nói mấy câu, còn nói Thạch phu nhân vừa rồi ở trong nhà có việc, đã đi trước, gọi Thẩm Ngạo có rảnh thì đi đến Thạch phủ, tiếp theo liền nói với Tấn vương: "Vương gia, ngươi từ từ chiêu đãi Thẩm công tử, chớ để chậm trễ, ta về hậu viên xem hoa kia trước."

Tấn vương thật biết điều, gật đầu, nói: "Vương phi yên tâm, bổn vương nhất định từ từ chiêu đãi hắn, bổn vương rất hiếu khách mà."

Vương phi điềm nhiên cười một tiếng, từ từ rời đi.

Thẩm Ngạo cúi đầu, giả bộ như uống trà, không khí trong thính đường rất xấu hổ, đôi mắt Vương gia kia không có hảo ý mà theo dõi hắn, lại càng làm toàn thân hắn không thoải mái.

Đường đường Tấn vương, nhưng lại mang cái dạng này, trong lòng Thẩm Ngạo vừa chuyển, lại đang nghĩ, cái tên Vương gia này, có phải là cố ý giả dạng, làm ra bộ dáng này hay không?

Cần biết trong lịch sử, Vương gia tiêu dao hồ đồ như vậy không ít, nhất là một ít tôn thất chi gần, vì biểu hiện ra chính mình không hề có dã tâm đối với quyền vị, liền làm ra mấy trò nhố nhăng.

"Ngươi chính là Thẩm Ngạo?" Tấn vương trầm mặt hỏi.

Thẩm Ngạo gật gật đầu: "Vâng."

Tấn vương cười lạnh một tiếng, nói: "Bổn vương nghe nói về ngươi, ngươi biết làm thơ, biết chữ viết vẽ tranh, còn có thể giám ngọc, không thể tưởng được, còn có thể trồng hoa nữa."

Thẩm Ngạo rất khiêm tốn nói: "Trồng hoa? Đệ tử một điểm đều không biết, ngẫu nhiên trị chữa ít bệnh, lại hiểu sơ một ít."

Tấn vương cả giận nói: "Ngươi vừa rồi xông vào đập bổn vương, bổn vương rất tức giận, bổn vương quyết định, muốn hướng Hoàng thượng tố cáo ngươi, muốn buộc tội ngươi bất kính với tôn thất."

Bất kính tôn thất! Tội thật lớn đó!

Ai ngờ Tấn vương vừa dứt lời, lại nói: "Chỉ là bổn vương niệm tình ngươi trẻ người non dạ, liền cho ngươi một cơ hội lấy công chuộc tội."

Dọa trước dụ sau, Tấn vương này cũng không ngốc đâu! Thẩm Ngạo cười ha ha một tiếng, nói: "Vương gia cứ nói."

Trong đôi mắt Tấn vương lóng lánh tinh quang, nhìn thẳng Thẩm Ngạo nói: "Ngươi biết đá cầu không?"

Đá cầu? Bóng đá! Thẩm Ngạo nghĩ nghĩ, vội vàng lắc đầu nói: “...Không biết, huống chi đệ tử là giám sinh Quốc Tử Giám, phải đọc sách."

Thẩm Ngạo lập tức minh bạch tâm tư Tấn vương, người này là muốn kéo mình nhập bọn đi đá banh, hình tượng chính mình làm cho người ta cảm thấy cái gì cũng biết, thế cho nên Tấn vương này cho là mình tinh thông mọi thứ.

Từ trước đến nay, ở bên trong đám người Thẩm Ngạo tiếp xúc, người yêu thích đá cầu không thiếu, nghe nói từ đương kim hoàng đế, cho tới phía trong bình dân láng giềng, đều có thể cầm quả bóng cao su đá mấy cước.

Quan lại quý tộc trong thời đó yêu thích đá cầu lại càng nhiều vô số kể, có ít người thân mình yêu đá cầu, có ít người thích xem đá cầu, nghe nói Triệu Cát chính là người mê đá cầu.

Trừ nguyên nhân đó ra, bất kể là phía chính phủ hay là dân gian, đều có không ít đoàn thể đá cầu, Thẩm Ngạo đã nghe thấy nhiều.

Tấn vương nghe Thẩm Ngạo nói mình không biết đá cầu, hừ lạnh một tiếng nói: "Vậy thì tiễn khách, Thẩm công tử đi mau, bổn vương không lưu ngươi ở lại."

Nói trở mặt liền trở mặt, hiện thực thật tốt đấy! Thẩm Ngạo cũng không thích bị người ta bắt nạt, liền đứng lên nói: "Vương gia, lần sau lại đến bái kiến." Đây là một câu lời nói khách khí, Thẩm Ngạo cũng không hứng nói hươu nói vượn cùng một người điên điên khùng khùng, liền phất tay áo đi.

Vừa mới ra khỏi Vương phủ, liền nghe được cả Vương phủ ồn ào đầy tiếng động lớn, có người nhanh chóng đuổi theo: "Thẩm công tử... Thẩm công tử dừng bước."

Thẩm Ngạo đang muốn lên xe, lại nhìn người tới, hẳn là hạ nhân Vương phủ, liền hỏi: "Không biết Vương gia còn có cái gì phân phó?"

Người này thở hồng hộc nói: "Không, không phải Vương gia, là Vương phi, Vương phi mời công tử chờ một lát, Vương phi sắp chạy đến.", chờ giây lát, quả thật thấy Vương phi được một đám người tiền hô hậu ủng bước nhanh tới, trên mặt sinh ra một chút đỏ ửng, mang theo dáng tươi cười kiều mỵ nhìn Thẩm Ngạo, nói: "Thẩm công tử, chứng bệnh hoa đã chuyển biến tốt đẹp rồi."

Nhanh như vậy? Thẩm Ngạo cũng có chút không dám tin tưởng, hắn chỉ là làm cho đất khô thêm mà thôi, vốn cho rằng muốn có hiệu quả ít nhất cũng cần chờ đợi vài ngày, liền hỏi: "Bệnh hết rồi sao?", Vương phi mừng rỡ nói: "Chuyển biến tốt đẹp một chút, xem ra phương pháp xử lý của Thẩm công tử thật sự rất hữu hiệu, Thẩm công tử không cần đi vội vã, liền ở Vương phủ dùng cơm, ta muốn từ từ cám ơn ngươi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.