Kiều Thê Như Vân

Chương 242: Quất chết ngươi



Cái túi Bách Bảo này là Cao Tiến chính miệng thừa nhận, Thẩm Ngạo lấy ra dâm thư và quần lót, vừa vặn lật lại lời khai vừa rồi của sáu bảy người nhà kia.

Chuyện cho tới bây giờ, tình tiết vụ án đã trong sáng, khuôn mặt Thôi quan nghiêm túc, lạnh lùng nói: "Cao Tiến, ngươi có biết tội của ngươi không?"

Cao Tiến liếc nhìn Cao Cầu, thấy Cao Cầu thờ ơ, trong lòng có chút gấp quá rồi, ngạnh cổ nói: "Ta có tội gì, rõ ràng là Thẩm Ngạo đánh này ta, ta, ta", đầu óc của hắn có chút phát mộng, kế tiếp không biết lại nên nói những gì, bình thường đều là hắn khi dễ người, chưa từng nghĩ tới, hắn tại hôm nay lại cũng bị người lấn rồi, đã bị Thẩm Ngạo đánh một chầu không nói, hiện tại ngay cả Thôi quan này cũng muốn trị tội hắn.

Thôi quan hừ lạnh một tiếng, liếc liếc Cao Cầu, chậm rì rì nói: "Dưới ban ngày ban mặt đùa giỡn con gái đàng hoàng, bổn quan sao có thể chứa chấp ngươi? Người tới!"

"Có!" Bảy tám sai dịch động thân đi ra, cầm thủy hỏa côn, thanh âm hét lớn như tiếng chuông đồng.

Cao Tiến cả kinh, thoáng cái co quắp trên mặt đất, đôi mắt lại nhìn về phía Cao Cầu, kêu: "Cha..., cứu ta!"

Thôi quan mãnh liệt đập tấm gỗ nói: "Áp giải nghi phạm Cao Tiến xuống dưới, đánh 30 côn để khiển trách, nếu có tái phạm, tuyệt đối không tha thứ."

Tám sai dịch đáp ứng, ba chân bốn cẳng mà nhâc Cao Tiến lên cao.

Trên mặt Cao Cầu đột nhiên kéo ra một tia cười yếu ớt làm cho người ta khó có thể nắm lấy, vẫn ung dung nói: "Đại nhân, khuyển tử không được dạy dỗ tốt, đắc tội Thẩm công tử, Bổn đại nhân nhất định khiển trách nghiêm khắc, về phần cái hình phạt này, hay là thôi đi." Thanh âm của hắn tuy là ôn hòa, nhưng trong lời nói lại có một loại khí thế từ trên cao nhìn xuống.

Thôi quan chợt cảm thấy khó xử, do dự nhìn Thẩm Ngạo liếc, thấy Thẩm Ngạo cố ý đem mặt liếc qua một bên, cắn chặt răng nói: "Hôm nay nếu không khiển trách lệnh công tử, tương lai còn không biết sẽ náo loạn xảy ra chuyện gì nữa, đại nhân, hạ quan đánh hắn hôm nay, ngày sau lại hướng đại nhân chịu đòn nhận tội!" Tiếp theo, đau nhức hạ quyết tâm, lông mi dựng lên, ra lệnh đối với sai dịch phía dưới: "Kéo xuống, đánh!"

"Chậm đã!" Cao Cầu hừ lạnh một tiếng, vừa rồi hắn chỉ là tiên lễ hậu binh, một câu thoại kia đi về hướng Thẩm Ngạo và Thôi quan xem như là yếu thế, hiện tại Thẩm Ngạo và Thôi quan này lại không để cho hắn mặt mũi, hắn cũng không phải người dễ trêu, âm thanh lạnh lùng nói: "Nghịch tử, tới đây!" Hắn vẫy vẫy tay về hướng Cao Tiến.

Cao Tiến giãy dụa khỏi sai dịch, như loại chó nhà có tang khóc thét quỳ đến dưới chân Cao Cầu, nói: "Phụ thân cứu ta."

Cao Cầu nhíu mày nói: "Khóc cái gì, có ta ở đây, ai cũng không mảy may động được vào ngươi, đến, đem cái này đeo lên." Hắn không biết từ nơi nào móc ra một bội ngọc, gọi Cao Tiến đứng lên, đem ngọc bội đeo vào trên lưng Cao Tiến, cố ý phóng đại thanh âm nói: "Cái bội ngọc này chính là hoàng thượng ban cho, ngươi mang nó rồi, nếu là ai dám đánh ngươi, ngươi nhớ kỹ hắn, ngày mai tự mình tiến cung đi cáo trạng."

Tiếp theo, Cao Cầu mang một bộ dạng khoan thai, chậm rãi mà uống trà, nói: "Không phải sợ, sợ cái gì, ở phía trong cái thành Biện Kinh này, tuyệt đối không người nào dám động tới một sợi lông của ngươi, mấy ngày nữa ta còn muốn dạy ngươi luyện đá cầu, đi tham gia thi đấu đá cầu, ngươi tranh giành một cái cúp, lộ mặt trước mặt hoàng thượng."

Cao Tiến mang ngọc bội lên, mặt mày bắt đầu lập tức hớn hở, cười ha ha nói: "Cha, cái này thật sự là ngọc bội hoàng thượng ban sao? Thật tốt, xem người nào không có mắt dám đánh ta, ai dám đánh ta, chính là khi quân, ha ha..."

Hắn cười ha hả, giống như khiêu khích mà đi đến chỗ Thẩm Ngạo cách đó không xa: "Thẩm Ngạo, ngươi mới vừa rồi không phải đánh ta sao? Đến đây, lại đánh ta lần nữa xem, đến đây..." Mặc dù là như thế", lại cũng không dám tới gần Thẩm Ngạo quá, chỉ là cong eo, một bộ dáng bỉ ổi không ai bì nổi.

Bên môi Thẩm Ngạo mang theo vẻ mỉm cười, chậm rãi đi về hướng Cao Tiến, Cao Tiến có chút sợ hãi, lui hai bước, đột nhiên lại nhớ tới ngọc bội hoàng đế ban tặng, trong lòng mới thả lỏng, ngọc bội chính mình còn đang mang theo, mang theo nó, ai dám đánh chính mình? Không sợ... Không sợ......, trong lòng hắn nghĩ như vậy, lại chậm một bước, phát hiện bàn tay Thẩm Ngạo to như cái quạt mo, đột nhiên đánh tới, bách.. một tiếng, rơi thẳng vào trên mặt hắn.

"Ôi..." Cao Tiến đau đến xoáy mấy vòng trên mặt đất, bụm lấy quai hàm kêu to: "Cha, hắn lại đánh ta, không có vương pháp rồi, ta đeo ngọc bội hoàng thượng ban, hắn cũng dám đánh, cha, mau vào cung đi, chúng ta đi tố cáo với hoàng thượng.”

Đang ở trước mắt của mình mà dám đánh người, Cao Cầu đã vô cùng giận dữ, cả giận nói: "Thật to gan, Thẩm Ngạo, ngươi được sủng mà kiêu, dám không để vua trong mắt, tốt, tốt, người tới, áp giải hắn trước, ngày mai ta tiến cung báo cáo thánh thượng sau."

Thẩm Ngạo bình tĩnh nói: "Cao đại nhân, cái gì được sủng mà kiêu, không để vua vào mắt, ngươi chớ có oan uổng người tốt."

Âm thanh Cao Cầu lạnh lùng nói: "Hoàng thượng ban cho ngọc bội chính là đang đeo trên người con ta, ngươi động thủ đánh hắn, chính là không để vua vào mắt!"

Thẩm Ngạo ngạc nhiên nói: "Phải không? Cái đó rất tốt, chúng ta liền cùng nhau đi vào trong nội cung giải thích rõ ràng xem! Đệ tử rõ ràng là nhìn thấy ngọc bội của hoàng thượng, trong lòng sinh ra vô số ngưỡng mộ, liền cảm giác như hoàng thượng đích thân tới, vô tình trong lúc đó, đệ tử dường như còn chứng kiến long thể của hoàng thượng!"

"Như thiên tử đích thân tới?" Cao Cầu cười đến lạnh hơn: "Ngươi đã biết như là thiên tử đích thân tới còn dám động thủ? Ngươi đây không phải không để vua vào mắt thì là cái gì?"

Thẩm Ngạo cười ha ha một tiếng: "Đúng vậy, chính là như hoàng thượng đích thân tới, cho nên, vừa rồi lệnh công tử nói để đệ tử đi tới xem, liền giống như thánh chỉ, vừa rồi tất cả mọi người đều nghe được, Cao công tử đúng là nói như thế ", Thẩm Ngạo giả bộ thần thái như Cao Tiến, chắp tay trước ngực nói: "Thẩm Ngạo, ngươi vừa rồi không phải đã đánh ta sao? Đến đây, lại đánh ta lần nữa xem, đến..."

Thẩm Ngạo học thần thái Cao nha nội, quả nhiên là vô cùng buồn cười, làm cho tất cả mọi người trong nội đường đều không nhịn được mà cười rộ lên, ngay cả Thôi quan xụ mặt kia cũng không nhịn được nữa, mỉm cười.

Thẩm Ngạo gây sự nói: "Cao đại nhân, đã như hoàng thượng đích thân tới, lời hoàng thượng nói, đệ tử dám không nghe sao? Hoàng thượng muốn đánh lệnh công tử, chúng ta có thể làm quái gì được? Đệ tử thật sự là oan uổng, cái này là oan có đầu nợ có chủ, cho dù đại nhân muốn trách, cũng nên trách cái vị trong nội cung kia đi."

Cao Cầu nghe ngụy biện Thẩm Ngạo xong lần này, tức giận đến sôi gan, nhưng Thẩm Ngạo giải thích, lại rất hợp tình hợp lý, Cao Cầu mang theo lửa giận đầy mình, hung dữ mà nhìn Thẩm Ngạo nói: "Thẩm Ngạo, coi như hôm nay ngươi miệng lưỡi trơn tru, hừ, đi..."

Một bên, Cao Tiến bụm mặt, không cảm thấy tốt hơn gì, cúi người đi tới, thấp giọng nói: "Cha..., chúng ta thật sự cứ như vậy là đi sao?"

Bị Cao Tiến vừa nói như vậy, Cao Cầu lập tức cảm thấy không thể kéo mặt mũi lại, cần biết hắn hôm nay tự mình mang theo cấm quân bộ quân tư đến, nếu là những người này trở lại trong doanh lan truyền, một Thái úy như hắn còn phục chúng như thế nào, cười lạnh một tiếng nói: "Bỏ đi sao? Nghĩ đến lại dễ dàng! Họ Thẩm, nếu là ngươi có gan, còn dám đánh Cao Tiến không?"

Cao Tiến sợ tới mức mặt như màu đất, bề bộn trốn đến sau lưng Cao Cầu, hắn xem như minh bạch, cái tên Thẩm Ngạo này, thật sự không có chuyện gì không dám làm, phụ thân nói như vậy, tám phần Thẩm Ngạo này lại muốn tát tới một cái, hôm nay hắn lần lượt ăn đòn muốn nhiều hơn cả đời, lúc này hai bên gò má đã là chắp lên cục u cao cao, trong miệng tràn đầy máu, ngay cả hàm răng cũng đều mất hai cái, không thể để người đánh nữa.

Thẩm Ngạo mỉm cười: "Đệ tử chỉ nghe lời hoàng thượng nói.., Cao đại nhân bảo ta đánh, ta lại cứ không đánh."

Cao Cầu cười lạnh một tiếng, cho rằng Thẩm Ngạo sợ, nói: "Hừ, tin rằng ngươi cũng không có lá gan này, họ Thẩm kia, ngươi nhớ kỹ hôm nay, ân tình hôm nay, bổn quan sớm muộn gì cũng hướng ngươi đòi hỏi."

Hắn vốn muốn phóng vài câu ngoan độc rồi mới mang theo nhi tử quay đầu đi, lại nghe ra ngoài cửa truyền ra một thanh âm lười biếng nói: "Thẩm Ngạo không dám đánh, ta lại dám đánh, đến, đến đây, đến đây để cho bổn vương đánh!”

"Là ai? Có bản lĩnh liền đứng ra." Liên tiếp mà bị người khiêu khích, dù cho Cao Cầu hàm dưỡng vô cùng tốt, cũng không bày ra được khí độ không nhanh không chậm kia nữa, cao giọng hét lớn một tiếng, nộ khí trùng thiên mà nhìn ra bên ngoài cửa trước.

Trong bóng tối, có người bước tiến đến, người tới đúng là Tấn vương Triệu Tông, Triệu Tông mặc áo mãng bào màu tím, buộc ngọc đái lên, bên hông quấn quanh túi cá ngọc, giày bó, bước vào cánh cửa, phong thái bức người.

"À, là Tấn vương!" Cao Cầu thoáng cái đã yếu nhược xuống dưới, thậm chí cho sợ tới mức mặt như màu đất, bề bộn khom mình hành lễ nói: "Hạ quan bái kiến Vương gia."

Triệu Tông vừa đến, Cao nha nội lập tức oanh động, chúng sai dịch ào ào quỳ gối, chính là Thôi quan ở sau bàn cũng không ngồi nổi nữa, ba bước tiến đến, hướng Triệu Tông hành lễ nói: "Hạ quan bái kiến Vương gia."

Triệu Tông lần này đến đây, còn phải cám ơn Ngụy Ngu hầu ban tặng, Ngụy Ngu hầu nghe nói Thẩm Ngạo chính là phó giáo đầu đội đá cầu Thúy Nhã Nhã Xã, bởi vậy cố ý đi nghe ngóng đội đá cầu Thúy Nhã Nhã Xã này, sau khi nghe ngóng, mới biết được thì ra Thúy Nhã Nhã Xã là Tấn vương sáng chế.

Hắn vốn nghĩ trong lòng, tuy Tấn vương quyền cao chức trọng, dù sao họ Thẩm kia cũng chỉ là phó giáo đầu, nếu mình đến thăm, đập vào cờ hiệu Cao thái úy đi bái kiến, nói rõ hết việc này, Tấn vương xem mặt mũi Cao thái úy, nào sẽ tiếc một người gia nô, đến lúc đó chỉ cần Tấn vương để một người nô tài đi răn dạy, Thẩm Ngạo tự nhiên liền sẽ thả Cao nha nội.

Ai ngờ hắn vừa mới đi thông báo, thật vất vả thấy Tấn vương, Tấn vương kia nghe được hai chữ Thẩm Ngạo, đúng là không hề cố kỵ mà mắng to: "Cao thái úy là người nào, đá cầu tốt liền dám lấn đến trên đầu bổn vương, người đâu, đuổi cái tên chó chết này ra, chuẩn bị xe ngựa, bổn vương phải ra khỏi phủ một chuyến."

Ngụy Ngu hầu sợ tới mức thở mạnh cũng không dám, bị người đuổi ra, không lâu sau, xe ngựa Tấn vương cũng đi ra, trực tiếp đến chỗ chuyện cũ phát sinh, sau đó mới chuyển đến Đại Lý Tự này.

Triệu Tông xúc động vào công đường, vừa mới nghe được câu nói kia của Cao Cầu, vốn là Tấn vương yêu đá cầu, Cao Cầu chính là cao thủ đá cầu, quan hệ hai người trong đó nên là cực chặt chẽ, chỉ là Tấn vương đối với Cao Cầu lại không cho là đúng, tính tình hắn vốn là lòng dạ hẹp hòi, lúc trước hắn kiến tạp đội đá cầu, mấy lần đá cầu thi đấu đều thua ở trong tay đội đá cầu Cao Cầu, cho nên ghi hận trong lòng, hôm nay có cái cớ, vừa vặn dùng việc này của Thẩm Ngạo để mượn đề tài nói chuyện của mình.

Triệu Tông hừ lạnh một tiếng, thẳng tắp mà nhìn chằm chằm vào Cao Tiến, ngoắc ngoắc tay về hướng Cao Tiến nói: "Ngươi tới đây!"

Cao Tiến nhìn Triệu Tông, sợ tới mức hồn sắp rời thân thể, không ngớt lời, âm thannh đều có vẻ có chút run rẩy lên:, "Ta... Ta không... Không đến."

Cao Cầu ngược lại nóng nảy, nổi giận nói: "Nghịch tử, Vương gia bảo ngươi đi qua, ngươi liền đi qua, dài dòng làm cái gì?", Cao Tiến nhìn Cao Cầu tàn khốc, đành phải cẩn thận từng li từng tí mà đi qua, đến bên cạnh Triệu Tông, vừa mới đứng lại, Triệu Tông chính là vung mạnh hai cái bàn tay tới, lúc này đây Cao Tiến học thông minh, bị đánh cũng có kinh nghiệm, vừa thấy thần sắc Triệu Tông khác thường, liền lập tức co đầu lại, lùi hai bước, lại để cho Triệu Tông chụp vào khoảng không.

Triệu Tông lập tức thẹn quá hoá giận, không khỏi suy nghĩ, Thẩm Ngạo đánh ngươi từ nãy đến giờ, bổn vương đến một cái cũng không đánh được? Sau này bổn vương có cái mặt mũi gì để đi gặp người? Cả giận nói: "Thật can đảm, bổn vương đánh ngươi, ngươi cũng dám trốn!"

Một tiếng quát chói tai này, Cao Tiến sợ tới mức hai chân run rẩy không thôi, Cao Cầu thấy sắc mặt Triệu Tông khó coi, đâu còn còn dám che chở Cao Tiến, trách mắng: "Nghịch tử, ngươi trốn cái gì? Đi ra nhanh!"

Cao Tiến lại cẩn thận từng li từng tí mà đứng ở trước mặt Triệu Tông, Triệu Tông lúc này đây ra tay rất nặng, bách... một tiếng, thoáng cái đánh cho Cao Tiến ngã xuống đất, tiếp theo nghe được Cao Tiến kêu đau: "Á…Phụ thân... Hài nhi đau... Hàm răng cũng bị mất..."

"Ha ha..." Triệu Tông cuối cùng cũng cảm giác tâm tình thư thái một ít, không hề để ý tới bọn hắn, cười to với Thẩm Ngạo: "Thẩm Ngạo thật thanh nhàn tự tại đó! Không có chuyện còn Đại Lý Tự làm khách, đi thôi, xe ngựa bổn vương đang chờ bên ngoài."

Thẩm Ngạo cười ha ha nói: "Vương gia, xe này ta liền không ngồi được rồi." Lại chép miệng vè hướng Đường Mạt Nhi nói: "Đệ tử muốn đưa Mạt Nhi cô nương về nhà đi."

Triệu Tông liếc nhìn Đường Mạt Nhi, lập tức hai mắt tỏa ánh sáng, liên tục gật đầu: "Không tệ, không tệ, thương hương tiếc ngọc là tốt, đây mới là nam nhân." Cần biết hắn vốn là có tính tình sợ lão bà, thấy Thẩm Ngạo dốc lòng che chở người yêu, rất đúng tính tình của hắn, cười lớn một tiếng nói: "Ta tăng cho ngươi hai người thị vệ, ngươi đưa người trở về đi, ngày mai phải vào cung tạ ơn, bổn vương không quấy rầy ngươi."

Triệu Tông tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, lưu lại hai người hầu Vương phủ, liền xoải bước rời đi.

Thẩm án, thẩm đến chỗ này, coi như là quá đồ sộ, Thôi quan đành phải tuyên bố giải tán công đường, Cao nha nội chịu đủ đòn đánh, nên khiển trách cũng khiển trách rồi, trên người hắn buộc ngọc bội, ngoại trừ Thẩm Ngạo này to gan lớn mật, còn có Tấn vương kia, ai cũng không dám mảy may động tới hắn nữa, về phần Cao thái úy, trong lòng tràn đầy thái độ vừa rồi của Tấn vương, đâu còn chú ý được thứ khác, mặt đầy bụi đất mà dẫn Cao Tiến đi.

Thẩm Ngạo nắm tay Đường Mạt Nhi, cười hì hì cáo từ Thôi quan, Thôi quan cười khổ, chỉ vào Thẩm Ngạo nói: "Thẩm công tử, ngươi hại ta khổ quá."

Thẩm Ngạo nói: "Đại nhân không cần sợ, Vương gia đã vào đây, Cao Cầu kia cũng không dám làm gì ngươi, hắn bản thân cũng khó bảo vệ nữa! Chỉ sợ hiện tại trong lòng đang nghĩ thỉnh tội về phía Tấn vương như thế nào, đệ tử cáo từ, đại nhân cũng sớm đi nghỉ ngơi."

Mang theo Đường Mạt Nhi, ra khỏi Đại Lý Tự, bên ngoài sắc trời như mực, đúng là đã đến nửa đêm, trăng sáng sao thưa, cùng Đường Mạt Nhi sóng vai mà đi, phía sau là hai thị vệ Vương phủ, Đường Mạt Nhi một mực cúi đầu, không yên lòng mà đi tới, nhưng cũng không dám nói chuyện, dường như nghĩ đến tâm sự.

Thẩm Ngạo thấy bộ dáng nàng như vậy, liền cũng không nói cái gì nữa, đã đi nửa canh giờ, mới nhìn thấy sân nhỏ Đường gia, trong sân đèn đuốc sáng trưng, ẩn ẩn còn có thanh âm truyền ra, dường như là cãi lộn, Thẩm Ngạo cười khổ, từ xế chiều nhao nhao đến tối đêm, vợ chồng Đường gia thật sự có tinh thần.

Lập tức lại nghĩ không đúng, nữ nhi của bọn hắn muộn như vậy còn chưa trở về, thân là cha mẹ, sao không lo lắng, phỏng chừng hai người này là một đêm không ngủ, bốn phía tìm Đường Mạt Nhi rồi, người không tìm được, lại về đến trong nhà, hai người nén giận, mới dẫn đến việc như thế!

Cổ Thẩm Ngạo mát lạnh, trong lòng lại nghĩ, sự tình tối nay nên giải thích thế nào? Ai nha, ta nói Đường Mạt Nhi là vị hôn thê của ta, Đường đại nhân nhất định sẽ giận điên lên. Liếc liếc Đường Mạt Nhi, thấy trên mặt đẹp nàng lại trấn định nói không nên lời, trong lòng lại không nhịn được, tự chửi mình, người ta là nữ tử còn không sợ, ta lại sợ cái gì, nam tử hán đại trượng phu, có cái gì không thể đối mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.