Kiều Thê Như Vân

Chương 365: Một khối ngọc dẫn đến rắc rối



Triệu Cát nghe được Thẩm Ngạo nói lời hữu ích cho Thái Kinh, liên tục gật đầu: "Đúng, ngươi có thể nghĩ như vậy, Trẫm thật cao hứng. Lại nói tiếp, thi họa Thái Kinh cũng là vô cùng tốt, chỉ là hắn lớn tuổi, không so được tuổi trẻ lực thịnh như ngươi."

Triệu Cát nghĩ nghĩ, liền cười nói: "Bây giờ nghĩ lại, Trẫm phải gả Ninh An, không gả không được, chỉ là ngươi cũng chớ đắc ý, thái hậu bên kia sẽ gây khó dễ, việc này không thành."

Thẩm Ngạo gật đầu đồng ý.

Cùng Triệu Cát nói chuyện, tinh thần Triệu Cát vô cùng tốt, rất sáng láng, chỉ là nửa đêm canh ba, Thẩm Ngạo đã sớm mệt mỏi, Triệu Cát thấy bộ dạng hắn khốn đốn, phất phất tay, để hắn đi vào khách điếm mở cái gian phòng ngủ.

Ngày thứ hai, sáng sớm, Triệu Tông tự mình đến đánh thức Thẩm Ngạo, hào hứng bừng bừng nói: "Thẩm Ngạo, bệ hạ để cho ta tới đánh thức ngươi, chúng ta phải lên đường."

Thẩm Ngạo bị hành kiểu không trâu bắt chó đi cày, đành phải mặc quần áo, một đoàn người ra vẻ thương hàng đi xa, Triệu Cát mặc kiện áo viên ngoại cổ tròn, cách ăn mặc theo kiểu một phú hộ, Triệu Tông thì là Nhị gia, quần áo tương tự cùng với Triệu Cát, mà Thẩm Ngạo là cách ăn mặc thư sinh, những người còn lại nhiều giả trang thành kiệu phu.

Mọi người theo quan đạo một đường đi qua, Triệu Cát hào hứng bừng bừng, nhìn phong cảnh ven đường, có khi dừng lại, múa bút vẽ tranh, lần đầu tiên hắn hưởng thụ loại 'tự do' khác thường này, nên nhiều thêm vài phần tính trẻ con, thậm chí buông cái giá vua, náo loạn một hồi cùng Triệu Tông, đến Đô Xương, mọi người leo lên bến tàu, bao hết một chiếc thuyền lớn, trải qua đường thủy, lướt qua hồ Bà Dương, thẳng đến Hồng Châu.

Hồng Châu là thành thị tối trọng yếu nhất Giang Tây lộ, văn phong cường thịnh, phi thường náo nhiệt, đi dạo một ngày trên phố, mọi người tìm nhà khách điếm ở lại. Màn đêm buông xuống, Triệu Cát gọi Thẩm Ngạo đi thưởng thức bức họa hắn sáng tác ven đường, Thẩm Ngạo đánh giá một phen, có chỗ nói tốt, cũng có chỗ nói không tốt, tại phương diện giao lưu sáng tác, Triệu Cát lại rất khiêm tốn, nghe Thẩm Ngạo dạy bảo một đêm xong, thẳng đến trời tảng sáng mới chịu đi ngủ.

Đến buổi chiều, Thẩm Ngạo mới bắt đầu đứng dậy, rửa mặt một phen, đi ra khỏi phòng, liền đụng vào Triệu Tông mang theo mấy cái cấm quân trở về, hào hứng bừng bừng nói về chuyện lý thú trên phố xá vừa rồi.

Triệu Cát cũng nổi hứng lên nghe, đêm qua không ngủ, hôm nay tỉnh lại thì vẫn rất khốn đốn, liền bỏ đi ra hào hứng đi du ngoạn, dùng cơm qua loa, gọi Thẩm Ngạo tới nói: "Cái Hồng Châu này là Đại Thành(cách gọi chung cho đô thị đặc biệt), lại có không ít nơi để đi, Trẫm nghe nói Hồng Châu có một Kim Tháp Tùng, muốn đi xem, không bằng chúng ta dùng qua cơm tối rồi cùng đến đó."

Thẩm Ngạo cười nói: "Địa phương cầu thần bái Phật cũng không có cái gì đáng để xem, mà nhìn thì cũng tốt, dù sao bệ hạ là người cầm trịch, vi thần nghe ý chỉ là được."

Triệu Cát cũng cười: "Ngươi lại nói như thế, rõ ràng ngươi cũng muốn đi, lại vừa nói không muốn đi, giống như là Trẫm yêu cầu ngươi không bằng."

"Vi thần oan uổng quá." Thẩm Ngạo như người vô tội, hận không thể lập tức rơi lệ đầy mặt, tranh luận vì chính mình.

"Chỉ là, lúc này đây đi đến đó, cũng không cần dẫn quá nhiều người, gọi hai người đi theo là được, đợi tí nữa ngươi không cần phải nói việc này cho Triệu Tông, hắn là người động một chút là gào hô to."

Thẩm Ngạo đáp ứng, lại trở lại phòng ngủ để nghỉ ngơi, dùng qua cơm tối, Triệu Cát cố ý nói với Thẩm Ngạo: "Thẩm Ngạo, ngươi theo Trẫm đến hậu viên, chúng ta đang ở đó nhìn xem cảnh đêm." Nói xong dẫn theo hai cấm vệ, cùng Thẩm Ngạo đi vào hậu viên khách điếm, dùng cửa sau đi ra ngoài, hỏi rõ phương hướng Kim Tháp Tùng, thẳng đường đi tới.

Kim Tháp Tùng xây dựng vào trong năm Đường Thiên Hữu, điển hình gạch mộc Giang Nam, kết cấu lầu các hình thức kiểu tháp, tháp cao hơn hai mươi trượng, thân tháp là bảy tám tầng, nó có ngói làm từ bùn kênh Chu nung đúc, tường sạch bong lát gạch hoa và đỉnh hình hồ lô.

Xa xa nhìn lại, đã thấy mái cong phiêu dật, chuông đồng treo ở dưới mái hiên, còn có ngói Chu kênh kia, phong cách cổ xưa rất tự nhiên phơi bày ra, đều ẩn chứa một cảm giác tang thương.

Tại đây ở vào Tiến hiền môn không xa, bởi vậy vừa đến ban đêm, lại càng náo nhiệt, cách đó không xa chính là chợ đêm, tuy là ban đêm, nhưng lại đèn đuốc sáng trưng, xiếc ảo thuật, hát hí khúc, hàng hóa chào hàng, lộn xộn tuôn ra, Thẩm Ngạo và Triệu Cát đi dạo trong đám người, Triệu Cát rất có hào hứng mà nhìn trái, nhìn phải, rồi sau đó mới nghỉ chân tại một quán đồ cổ, nhìn đồ cổ trên quán một hồi, liền không nhịn được mà nói với Thẩm Ngạo: "Đều là chút ít đồ dỏm, mà lại tay nghề thấp kém, không ngờ còn có người tới đây mua."

Thẩm Ngạo chỉ là cười, trong lòng nghĩ, ngươi là hoàng đế, nhìn thấy vô số đồ chơi quý giá, chính là đồ dỏm, a cũng đều là cực phẩm tinh tế mài luyện, loại công nghệ trong phố xá này có thể lọt vào mắt ngươi mới là lạ.

Thẩm Ngạo kéo kéo ống tay áo Triệu Cát, thấp giọng nói: "Bệ... Khục khục... Vương tướng công, mặc kệ là thật hay giả, những lời này ngươi cũng không thể nói ra ở chỗ này, đập phá bát cơm nhà người ta, người bán hàng rong sẽ tìm chúng ta dốc sức liều mạng."

Triệu Cát cao giọng nói: "Thì sao?"

Thì sao? Thẩm Ngạo cảm thấy người này rất không thể nói lý, đành phải nói: "Được rồi, coi như ta chưa nói."

Một đường đi qua hướng Kim Tháp Tùng, xa xa ẩn ẩn truyền đến tiếng khóc, liền chứng kiến một người người mặc đồ tang quỳ trên mặt đất, khóc lớn, nói: "Tiểu nữ tử theo trượng phu đến Hồng Châu nương nhờ họ hàng... Trượng phu đi đời nhà ma... Cầu chư vị người hảo tâm thưởng một ít tiền tài..."

Nàng khóc đến mức cực kỳ chăm chú, ngẫu nhiên có mấy người vứt cho nàng một hai cái tiền đồng vụn vặt, Triệu Cát thấy có chút không đành lòng, mò ra một tiền từ trong túi, đưa tới, đang muốn buông ra, Thẩm Ngạo giữ chặt tay hắn, nói nhỏ với hắn: "Nhìn kỹ lại trước rồi hẵn nói."

Tay cầm tiền của Triệu Cát treo ở giữa không trung, đang muốn thu hồi, nhưng mấy hán tử thô lỗ sau lưng nhìn thấy, đôi mắt tỏa sáng, lại thấy Thẩm Ngạo ngăn cản Triệu Cát, đều oán hận trừng mắt liếc nhìn Thẩm Ngạo.

Thẩm Ngạo không coi ai ra gì, lôi kéo Triệu Cát rời đi, Triệu Cát hỏi: "Cái này là duyên cớ gì."

"Mấy người này đều là lừa đảo."

"Lừa đảo? Người kia thê thê thảm thảm, đâu như là lừa đảo?."

Thẩm Ngạo im lặng đối với Triệu Cát, người này hoàn toàn không có kinh nghiệm phố phường, nào biết được mỗi một người lừa đảo đều là rất sống động, nếu diễn không cẩn thận, làm sao có thể kiếm tiền, kỳ thật nhìn đối phương có phải là lừa đảo hay không, chỉ cần nhìn xem chung quanh có đồng lõa hay không là được, nếu là du khách tầm thường, tự nhiên đều tò mò dò xét phu nhân đang khóc, hoặc là đồng tình, hoặc là lâm vào trầm tư.

Nhưng đồng lõa lừa đảo, lại sẽ không đặt chú ý ở trên người đồng bọn lừa đảo, mà là nghiêng mắt nhìn loạn bốn phía, dò xét nhất cử nhất động của du khách.

Thẩm Ngạo nói những lời này cùng Triệu Cát, Triệu Cát cười khổ, khép miệng không nói.

Mãi cho đến dưới Kim Tháp Tùng, cửa lớn cái Kim Tháp Tùng này đóng chặt, tới đêm cũng không thấy khách hành hương, Triệu Cát có vẻ có chút thất vọng, nói với Thẩm Ngạo: "Đã đến rồi, đành phải tùy ý dạo chơi thôi."

-o0o-

Thẩm Ngạo gật gật đầu, hai người lại đi dạo xung quanh, có giáo huấn vừa rồi, Triệu Cát cũng đã có kinh nghiệm, không hề tùy tiện phát biểu nghị luận. Vừa đúng lúc này, nghe được có người cởi mở cười to, Triệu Cát nhìn lại, chỉ thấy được một người công tử ca mang theo mấy gia đinh hướng về phía một người kêu to: "Lục gia thì như thế nào? Có biết bổn công tử là ai không? Hừ, thật sự là ăn được gan báo, bổn công tử muốn mấy cái gì đó, cũng là thứ ngươi có thể đoạt hay sao?"

Đối phương có chút không vui nói: "Ta đã trả tiền, thứ này tự nhiên là của ta."

Công tử đong đưa quạt xếp, kêu to: "Ngươi thật to gan! Đến đây, cho hắn kiến thức kiến thức sự lợi hại của bổn công tử."

Sau lưng, mấy gia đinh ào ào đồng ý, vây quanh người này ở ở giữa, nguyên một đám vén tay áo lên chuẩn bị.

Triệu Cát không đành lòng xem tiếp, lôi kéo Thẩm Ngạo đi qua định ngăn cản, chỉ là Thẩm Ngạo lại không có bao nhiêu máu hiệp nghĩa, loại sự tình cá lớn ăn cá nhỏ này mỗi ngày đều phát sinh, Thẩm Ngạo tự nhận mình không phải là siêu nhân, cũng không cần gánh trách nhiệm cứu vớt nhân loại, chỉ là Triệu Cát kéo một phát, lại làm cho hắn thiếu chút nữa lảo đảo ngã xuống, đành phải bước nhanh đi, mới cân đối được thân thể, rất không tình nguyện theo sát đi qua, Triệu Cát đã muốn kêu to: "Ban ngày ban mặt, há có thể động thủ đánh người?"

Thẩm Ngạo đi sát lại gần, mới nhìn rõ diện mục công tử kia, công tử rất tuấn tú, đong đưa cây quạt, có vài phần phong thái công tử văn nhã, chỉ là khóe miệng của hắn mang theo nụ cười lạnh, diện mục nhiều hơn vài phân dữ tợn, phá hủy ngũ quan của hắn, lúc này nhìn, hoàn toàn là một bộ dáng Cao nha nội.

Về phần công tử đối diện người nọ, ăn mặc áo ngoài cổ tròn, bên trong một kiện áo lụa màu trắng, ước chừng trên dưới hai mươi tuổi, vẻ mặt đầy phong độ của người trí thức, trong mắt nhìn không thấy vẻ nhu nhược, lại có vài phần cốt khí không muốn cúi đầu trước kẻ mạnh.

Triệu Cát một hô ban ngày ban mặt, há có thể động thủ đánh người, Thẩm Ngạo liền không nhịn được, nhìn xem trời đen kịt, nhìn như thế nào cũng không ra mặt trời. Công tử kia nổi giận, chứng kiến Triệu Cát lôi kéo Thẩm Ngạo đi tới, lại nhìn hai người này cũng là ăn mặc kiểu thương nhân, lại cười lạnh: "Hừ, ngươi là ai, cũng dám để ý tới sự tình bổn công tử? Mau cút!"

Thẩm Ngạo tiến lên, cười ha hả nói: "Huynh đài bớt giận, không biết là chuyện gì làm cho mọi người không thoải mái vậy."

Công tử chán ghét liếc nhìn Thẩm Ngạo, nói: "Lời này cũng là lời ngươi nên hỏi hay sao?"

Thẩm Ngạo khép miệng không nói, liếc liếc Triệu Cát sắc mặt đen kịt, trong lòng nghĩ, nếu lúc này bạo lộ thân phận, vậy cũng không ổn, có lẽ là không cần phải gây chuyện thì tốt hơn.

Quyết định chủ ý, Thẩm Ngạo tươi cười nói: "Hỏi một chút mà thôi, công tử không muốn nói thì cũng thôi." Lập tức hướng người đối diện công tử ca kia, nói: "Huynh đài nghe ta một lời, vật kia đã là thứ vị công tử này muốn mua, liền cho hắn đi, không biết đó là vật gì."

Vẻ giận dữ của người trẻ tuổi kia biến mất, khách khí mà nói với Thẩm Ngạo: "Là một ngọc bội, vốn là ta mua trước, nhưng vị công tử Mã Tri Phủ này lại cứng rắn nói hắn muốn, đệ tử chỉ là tức giận, lý luận cùng hắn, nên mới dẫn đến phiền toái."

Thấy đối phương xuất ra ngọc bội, Thẩm Ngạo nói: "Có thể cho ta xem một chút hay không?"

Tiếp nhận ngọc bội, Thẩm Ngạo xem xét tường tận, cái ngọc bội này không phải là vật hi hãn gì, rất bình thường, nhưng chăm chú xem xét, lại nhìn ra mánh khóe, hình thức ngọc bội này rất có phong cách cổ xưa, nơi khe hở lại có rãnh nhỏ, nên là một đồ cổ, tuy công nghệ chế tạo không tinh, nhưng niên đại đã lâu, không khỏi ngạc nhiên nói: "Cái này chẳng lẽ là lễ ngọc Thương Chu? Hiếm có, thực hiếm có, lễ ngọc là một loại ngọc lúc Thương Chu, hai bên quý tộc đưa tặng nhau, loại ngọc này tại lúc Tần Hán còn rất phổ biến, chất ngọc cũng không nhất định phải tốt, cũng không giá trị mấy đồng tiền, nhưng cất giữ cho tới bây giờ, ý nghĩa lại cực kỳ bất đồng, khó trách các ngươi cãi lộn vì ngọc này."

Người trẻ tuổi chứng kiến Thẩm Ngạo liếc cái đã nhìn ra lai lịch ngọc, không nhịn được, mong mỏi liếc nhìn Thẩm Ngạo: "Kẻ hèn này nhìn trọn vẹn nửa canh giờ, mới nhận ra lai lịch ngọc này, vừa muốn tính tiền, Mã công tử này đã tới rồi, cứng rắn nói hắn muốn mua, mới phát sinh tranh chấp."

Mã công tử mắng to: "Hừ, họ Lục kia, tại đây không phải học đường, cũng không có tiên sinh che chở cho ngươi, hôm nay ngươi hãy thức thời, liền đem ngọc cho ta, nếu không, hôm nay không thể bỏ qua cho ngươi."

Người trẻ tuổi nhíu mày, đang muốn nói chuyện, Thẩm Ngạo đã mở miệng trước: "Đã là vật Mã công tử muốn, liền cho hắn đi, một khối ngọc mà thôi, cần gì phải huyên náo đến mức dư luận xôn xao."

Trải qua Thẩm Ngạo khuyên nhủ, thanh niên họ Lục kia có chút do dự, nghĩ nghĩ mới nói: "Tốt, nghe công tử một lời, cái ngọc bội này, liền cho hắn đi."

Đưa ngọc bội đến trong tay Mã công tử, Mã công tử hung dữ trừng mắt liếc nhìn Thẩm Ngạo, cảm thấy Thẩm Ngạo hư hỏng hết chuyện tốt của hắn rồi, nguyên vốn có thể mượn duyên cớ này khi dễ thanh niên họ Lục một chầu, bây giờ họ Lục lại nhường nhịn, thật sự khiến hắn khó làm gì.

Tiếp nhận ngọc bội, Mã công tử hướng phía Thẩm Ngạo, cười lạnh nói: "Xem xét ngươi chính là người nhà quê, xen vào việc của người khác cần phải coi chừng, tại khu vực Hồng Châu đắc tội Mã Như Long ta, bao nhiêu người như ngươi cũng chịu không nổi."

Thẩm Ngạo cười nhạt một tiếng, không để ý tới hắn, người hung hăng càn quấy hơn, Thẩm Ngạo cũng được chứng kiến, loại công tử quần là áo lượt như hắn, Thẩm Ngạo thật đúng là không để vào mắt, cho dù là thu thập loại người như vậy, cũng hiểu được là một việc hao tổn sức lực, đối phó với loại người này, có lẽ là không đếm xỉa thì tốt hơn.

Địa vị bất đồng, tầm mắt cũng trở nên bất đồng, Thẩm Ngạo cười nhạt một tiếng, lại có một loại khí chất cao ngạo của người bề trên, cái này đương nhiên không phải là cái khí vương giả gì, tại trong mắt Mã công tử, lại vô cùng kiêu căng.

Mã công tử gần đây rất cuồng, gặp được Thẩm Ngạo càng cuồng như vậy, thậm chí ngay cả cảnh cáo của hắn đều không để ý không thèm hỏi, trong lòng không khỏi hận nghiến răng, lúc này hai cấm vệ Triệu Cát mang đến cũng theo đuôi tới, chắp tay đứng ở sau lưng Thẩm Ngạo, Mã Như Long nghĩ nghĩ, cười lạnh một tiếng: "Đi."

Dứt lời, Mã công tử mang theo mấy cái gia đinh, nghênh ngang rời đi.

Ra khỏi chợ đêm, Mã Như Long đột nhiên dừng chân lại, thu cây quạt, gọi một gia đinh tới phân phó: "Đi, đi theo đám bọn hắn, xem bọn hắn đặt chân ở nơi nào, tùy thời đến bẩm báo."

Thay họ Lục thanh niên giải vây, thanh niên này liền rất cảm kích mà ôm tay hành lễ với Thẩm Ngạo và Triệu Cát, nói: "Đa tạ nhị vị trượng nghĩa cứu giúp, kẻ hèn này Lục Chi Thần, xin hỏi cao tính đại danh của nhị vị."

Triệu Cát bĩu môi: "Tính danh thì không cần phải thông báo."

Thẩm Ngạo cười ha hả nói: "Lục Chi Thần? Không biết ngươi nhận thức Lục Chi Chương hay không?"

"Như thế nào, công tử nhận thức Chi Chương? Hắn là đường đệ của ta, đi Biện Kinh, một mực không trở về, ngẫu nhiên gửi về vài phần thư nhà, cũng đều là ngôn ngữ lập loè, thím ta còn tính toán tự mình đi Biện Kinh tìm hắn, nếu công tử nhận thức hắn, lại muốn hỏi chút ít tình hình đường đệ gần đây."

Thẩm Ngạo xấu hổ, không dám nói Lục Chi Chương bị chính mình lừa gạt đi làm biên tập, cười ha ha nói: "Lục Chi Chương, ở Biện Kinh người nào cũng biết, tài văn chương rất xuất chúng, là tài tử nổi tiếng chứ sao."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.