Kiều Thê Như Vân

Chương 407: Cần cù hơn



Bốn người ngồi xuống một lần nữa, Kỳ vương Triệu Tượng và Tân vương Triệu Thực vẫn tức giận bất bình như cũ, nhưng Triệu Giai vẫn mỉm cười dao động cây quạt nói với Thẩm Ngạo: “ Thẩm huynh quen biết Vương tướng công kia đã lâu sao?”

Thẩm Ngạo nói: “ Không tính là quen biết đã lâu, chỉ nhìn qua mặt mấy lần thôi.”

Triệu Giai đầy bụng thâm ý, nói: “ Thi họa người này không đơn giản, lại cực am hiểu bắt chước sáng tác của danh gia Cố Khải Chi, nghe nói thuật giám bảo cũng rất lợi hại, lúc này đây lọt vào mắt xanh của đại hoàng huynh, là chuẩn bị muốn giới thiệu cho bệ hạ.”

Thẩm Ngạo chỉ cười cười, nói: “ Cái đó và ta thì có cái gì liên quan?”

Triệu Tượng không nhịn được, nói: “ Một núi không để cho hai hổ, Thẩm đại nhân phải cẩn thận, nếu bệ hạ coi trọng hắn, nói không chừng tương lai lại có thêm một sủng thần.”

Thẩm Ngạo liền hiểu ý của bọn hắn, Đại hoàng tử giới thiệu Vương tướng công, trình độ Vương tướng công này cũng không thấp hơn Thẩm Ngạo, nếu là thật sự có thể phỏng đoán tâm ý hoàng đế, vậy cũng sẽ không hay.

Đại hoàng tử và Thẩm Ngạo có hiềm khích, Vương tướng này công là người của Đại hoàng tử, Thẩm Ngạo và Vương tướng lại có mối hận cũ, đến lúc đó không thiếu được vài chuyện phiền toái.

Chỉ là, Triệu Giai nói như thế, lại có chút ý tứ châm ngòi ly gián, trong lòng Thẩm Ngạo thầm oán, mẹ ơi, lão tử châm ngòingười khác cả đời, hôm nay lại bị người ly gián rồi.

Triệu Giai thấy vẻ mặt Thẩm Ngạo kinh ngạc, rất chân thành tha thiết, nói: “ Thẩm huynh, nói thật với ngươi, ta và ngươi cũng không cần khách khí, phụ hoàng bên kia đã sớm nghĩ đến việc tìm một bức « nữ sử châm đồ », nhưng phái người đi bốn phía tìm hiểu, lại luôn luôn không tìm được bút tích thực, nhưng lại có một bức bản gốc thời Tùy, lại không có thần vận của Cố Khải Chi.”

Hắn dừng một chút, lại tiếp tục nói: “ Lúc này đây Đại hoàng tử chính là muốn lại để cho Vương tướng công này mô phỏng ra một bức « nữ sử châm đồ », thừa dịp ngày hội xuân mới, đưa vào cung, dâng lên cho bệ hạ, nếu hắn thật sự có thể mô phỏng ra thần vận của Cố Khải Chi, dung nhan phụ hoàng sẽ cực kỳ vui mừng, nhất định sẽ triệu hắn vào thi họa viện.”

Triệu Thực phụ họa, nói: “ Thẩm đại nhân, Tam hoàng huynh có ý tứ là, chúng ta không thể để cho Đại hoàng tử chiếm tiên cơ, Vương tướng công hắn có thể mô phỏng, chẳng lẽ Thẩm đại nhân ngươi không thể? Đã sớm nghe nói qua, bổn sự của vẽ tranh Thẩm đại nhân vô cùng lợi hại, sao không dùng giả loạn thực, để cho đại hoàng huynh kiến thức sự lợi hại của ngươi?.”

Thẩm Ngạo mắt trắng không còn chút máu, nói: “ Nói thì dễ dàng, muốn làm, trang giấy, bút mực, đều phải chọn lựa vô cùng kỹ càng.”

Triệu Thực cười ha ha, nói: “ Thẩm đại nhân nói đùa, ngươi là Hồng Lư Tự Tự khanh, đã mò được bao nhiêu chất béo, chúng ta lại không biết sao? Chút tiền ấy cũng muốn so đo? Thôi bỏ đi, chỉ cần ngươi gật đầu, những vật này, ta thay ngươi chuẩn bị, nói thật ra, ta chỉ không thích nhìn hoàng huynh nịnh bợ phụ hoàng mà thôi, mỗi ngày hắn mang một bộ dạng trung thực nhân hậu, kỳ thật người tâm tư nhiều nhất đúng là hắn.”

Thẩm Ngạo nghĩ nghĩ, cũng không nguyện chứng kiến họ Vương kia nhập thi họa viện, nghĩ đến bộ dạng Đại hoàng tử vừa rồi, ngạo mạn như vậy, trong lòng nghĩ: “ Cho ta xấu mặt sao? Hừ, đến lúc đó liền xem xem, ai cười đến phút cuối cùng!”Thẩm Ngạo thuộc về cái loại người, đã quyết định chủ ý liền không sợ trời không sợ đất, quản hắn khỉ gió là hoàng tử gì, dù sao cũng đã tội, chẳng bằng đắc tội hết mình.

Nghĩ xong, Thẩm Ngạo vỗ bàn: “ Được, chuyện này liền định rồi, chỉ là, sự tình đầu tiên phải nói trước, Thẩm mỗ làm như vậy, là vì chính mình, cũng là vì chư vị điện hạ, đến lúc đó, Đại hoàng tử bên kia tức giận ngập trời, các ngươi cũng đừng chơi kiểu không đếm xỉa đến, chúng ta cùng vinh cùng nhục đó.”

Triệu Thực, Triệu Tượng vội vàng dùng lời thề son sắt cam đoan, còn nói Đại hoàng tử tính toán là cái gì, tại trước mặt phụ hoàng, cũng không thấy được sủng ái, dựa vào thân phận sớm ra đời mà thôi, mọi người đồng tâm hiệp lực, đánh cho hắn hoa rơi nước chảy.

Triệu Giai trầm giọng nói: “ Chẳng lẽ Thẩm đại nhân không biết, ta và ngươi sớm đã là người cùng thuyền rồi hay sao? Quan hệ giữa ngươi và Vệ Quận công, còn có thể vứt bỏ được sao?”

Trưởng nữ Vệ Quận công Thạch Anh gả đi, chính là gả cho Triệu Giai, nếu Thạch Anh không bàn tính, đó là gạt người, Thẩm Ngạo gật đầu nói: “ Có tử những lời này của Tam hoàng, ta cũng yên lòng.”

Mang theo các phu nhân đi ra khỏi Khổng miếu, Thẩm Ngạo vẫn có chút không hiểu thấu, con mẹ nó, đi dạo một vòng, bạn thân liền thành đảng Tam hoàng tử rồi, cái này là như thế nào đây! Thật sự là không hiểu thấu!

Chỉ là, Tam hoàng tử và Thẩm Ngạo, xác thực rất có quan hệ sâu xa, tuy bình thường hai người không đi quan hệ, lại vẫn có một loại liên lạc dây tơ rễ má, lảng tránh lâu như vậy, dùng quyền thế Thẩm Ngạo hôm nay, tham dự một trò chơi sống chết, chỉ là điều không tưởng, tuy thân thể Triệu Cát đang mạnh mẽ, sống thêm hai mươi năm cũng không thành vấn đề, nhưng các hoàng tử đều đã trưởng thành, hôm nay không đi theo Tam hoàng tử, giả bộ đánh đấm, tương lai Đại hoàng tử thượng vị, Thẩm gia về sau cũng không dễ sống.

Trở lại trong phủ một đêm, không có chuyện gì xảy ra, sáng sớm ngày hôm sau, Triệu Thực kích động mà chạy đến đây rồi, nói giấy bút mực đến.

Thẩm Ngạo kéo tay hắn, mắt trắng không còn chút máu, nói: “ Có giấy và bút mực, sao có thể không có Hồng Phấn Giai Nhân?”

Triệu Tượng trừng to mắt nói: “Hồng Phấn Giai Nhân làm cái gì? Ngươi đây là vẽ tranh, cũng không phải chơi gái, còn muốn mời ca nữ Giáo phường tư đến thổi sáo đàn hát?”

Đôi mắt Thẩm Ngạo sâu kín, vô cùng đoan trang, nói: “ Ngươi không hiểu cái này, Lý Bạch uống rượu chùa mới có thể làm thơ, Thẩm đại tài tử có Hồng Phấn Giai Nhân, mới bằng lòng vẽ tranh, cái này gọi là tư tưởng, Giáo phường tư, ta thực sự chưa từng đi, không bằng điện hạ dẫn ta đi xem một lần!”

Triệu Tượng cười hì hì nói: “ Ngươi là nghệ sĩ, nhưng ta không thể đi Giáo phường tư, những Ngôn quan kia trông coi rất chặt, ngày mai tất nhiên sẽ báo cho phụ hoàng biết ta nơi nào đây, còn nói ta không làm việc đàng hoàng.”

Thẩm Ngạo đặt bờ mông xuống ghế, nhếch tay lên, nói: “ Vậy coi như xong rồi, phải tự mình chậm rãi nổi lên tâm tình hưng phấn, ngươi qua mười ngày nửa tháng nữa hãy đến.”

Triệu Tượng kéo cánh tay hắn, nói: “ Thẩm huynh, ngươi là trọng thần trong triều đình, sao có thể có tính tình đứa trẻ, qua mười ngày nửa tháng, năm mới đã tới rồi, dù làm cũng đã muộn, không bằng như vậy, bổn vương coi như chịu thiệt, để ngươi đi Hồng Tụ lâu, cho ngươi thêm chút hương thơm phụ nữ, được không?”

Thẩm Ngạo nói: “ Nghĩ hay quá nhỉ.”

Triệu Tượng năn nỉ thêm một hồi, Thẩm Ngạo đành phải dẫn hắn vào thư phòng, trải rộng giấy ra, Triệu Tượng muốn đi mài mực, Thẩm Ngạo nhớ tới một câu Hồng Phấn Giai Nhân kia, lập tức sinh ra cảnh giác, nói: “ Điện hạ, chậm đã, cái mực này, có lẽ là ta tự mình tới mài, ngươi ở bên cạnh nhìn là tốt rồi.”

Triệu Tượng mừng rỡ, kéo cái ghế đến ngồi ở một bên, cười toe toét nói: “ Ta sẽ sống chết mặc bây.”

Thẩm Ngạo nhấc bút, cái bức nữ sử châm đồ kia, ở đời sau, hắn từng xem qua bản gốc, các loại đồ giả lưu truyền trên đời này, hắn cũng xem qua rất nhiều, cho nên bố cục và kết cấu cả bức họa, đều đã chui vào trong ngực.

Chỉ là, bức tranh này của Cố Khải Chi, cơ hồ là đại biểu toàn bộ thành tựu trong cuộc đời Cố Khải Chi, ý nghĩa là bút tồn tại trước, vẽ tận ý, tại thần vận liền hiện ra người, càng thêm thần kỳ hơn chính là, họa sĩ tầm thường, cho dù ngẫu nhiên vẽ được thần vận, nhưng khó tránh khỏi khiếm khuyết vài phần trên nét vẽ.

Cố Khải Chi lại bất đồng, bức tranh này của hắn, không những bút tích chu đáo chặt chẽ, tuyến bút nhanh chóng đầy sức lực, liên tục không ngớt như tằm xuân nhả tơ, có thể nói là tụ tập tất cả thành tựu của các danh họa trong thiên hạ.

Bắt chước loại tranh này, đã phải chú ý phong cách vẽ, càng phải chiếu cố đến thần vận, chỗ khó khăn nhất, có lẽ là bố cục.

Một người họa sĩ tốt nhất, thường thường cực kỳ tinh tế trên phương diện bố cục, nếu không hiểu được bố cục, chính là bút càng lợi hại, cũng chỉ rơi xuống sự tầm thường.

Cố Khải Chi vẽ bố cục, hay ở chỗ suy nghĩ của hắn, thường thường có thể nghĩ ra thứ người thường không thể nghĩ, hết lần này tới lần khác, lại hay tới cực điểm, ví dụ như cái bức « nữ sử châm đồ » kia, càng làm cho người xem không nhịn được, vỗ bàn tán dương.

Vẽ bố cục là khó khăn nhất, người bình thường có thể vẽ ra bảy phần rất giống, đã là gần đạt đến mức thành công, lại muốn có tiến bộ, trừ phi ngày đêm phỏng đoán, không ngừng nhận thức.

Thẩm Ngạo chấm mực, nhưng lại nhất thời không hạ thủ, rõ ràng có một chút cảm giác, lại có một loại chần chờ không biết nên ra tay từ chỗ nào, hắn nhăn lông mày lại, lại lâm vào trầm tư, hoàn toàn không để ý đến Triệu Tượng ở một bên.

Một canh giờ qua đi rất nhanh, mắt thấy sắm đến giờ cơm, Thẩm Ngạo lại vẫn chưa chấm mực, Triệu Tượng ở một bên, không nhịn được hỏi: “ Thẩm huynh, rốt cuộc ngươi vẽ hay không vẽ vậy?”

Thẩm Ngạo thở dài, bỏ bút xuống, nói: “ Không được, đi ăn cơm trước, buổi tối lại vẽ tiếp.”

Triệu Tượng có vẻ có chút uể oải, nói: “ Thì ra vẽ bản gốc cũng khó khăn như vậy!”

Thẩm Ngạo thu hồi giấy vẽ, cười ha hả nói: “ Vẽ bản gốc không khó, nhưng phải làm được dùng giả loạn thực, giống hệt bút tích thực, lên đến cảnh giới độc nhất vô nhị, không dễ dàng.”

Triệu Tượng sáng mắt lên, hỏi: “ Độc nhất vô nhị? Thẩm huynh không phải nói chơi đấy chứ?”

Thẩm Ngạo xụ mặt nói: “ Ai nói đùa cùng ngươi.”

Thẩm Ngạo lôi kéo Triệu Tượng về khuôn viên phía sau ăn cơm, Triệu Tượng là đứa trẻ phát triển trong nội cung, vô cùng nhu thuận, thấy mấy người Vân Vân, mở miệng gọi một tiếng tỷ tỷ, lại để cho Vân Vân, Nhược nhi, Mạt Nhi không nhịn được, cười cười, Triệu Tượng lại khoa trương chị dâu quốc sắc thiên hương, rất biết nịnh nọn, cũng may hắn chỉ xem như đứa trẻ choai choai, nếu như lớn hơn mấy tuổi, Thẩm Ngạo đã sớm muốn đánh hắn.

Lại nói tiếp, Triệu Tượng và Chu Nhược rất hợp tính, vì vậy đặc biệt thân cận cùng Chu Nhược, dùng lời thề son sắt, nói muốn lấy mấy thứ tốt cho da dầu ở trong hậu cung ra, để cho các nàng dùng, Thẩm Ngạo chịu đủ vắng vẻ, dùng chiếc đũa gõ vào vai hắn, nói: “ Điện hạ, ăn cơm.”

“ À, ăn cơm.”Triệu Tượng lập tức cúi đầu gắp đồ ăn, đột nhiên ngẩng đầu lên, nói: “ Thẩm huynh, ngươi đã thành hôn một năm, như thế nào còn chưa có con.”

Trong nhà ăn nháy mắt liền im lặng không tiếng động, Thẩm Ngạo xấu hổ mà ho khan một tiếng: “ Cái này...”

Sắc mặt na nữ nhân cũng dẫn có vài phần khác thường, vừa thẹn lại vừa buồn bực.

“ Thẩm huynh cũng không cần sợ, Thái y viện bên kia có dược phương, nếu ngươi cái kia... cái kia không tốt, liền lấy đơn thuốc ra dùng, ha ha, ta tin ngươi sẽ lợi hại hơn so với phụ hoàng ta.”

Thẩm Ngạo đen mặt lại, nói: “ Từ từ ăn cơm của ngươi đi, nào có ai nhiều chuyện như ngươi, lại nói nhảm, ta sẽ trở mặt đó!”

Triệu Tượng lại càng hoảng sợ, không dám lên tiếng.

Trong lòng Thẩm Ngạo cũng rất kỳ quái, chính mình không có vấn đề gì mà, như thế nào còn không có đứa trẻ? Ba phu nhân cũng đều không có động tĩnh, nếu nói không có vấn đề, vậy thì vận khí cũng quá kém, không được, về sau phải dùng thêm chút sức, nếu cần, phải bồi bổ thêm mới được.

Dùng xong cơm, Thẩm Ngạo lại kéo Triệu Tượng đến thư phòng, lúc này đây cầm bút, lại có chút ít cảm giác rồi, cẩn thận mà đặt bút vẽ lên trên giấy, nhẹ nhàng thở ra, bút lập tức chuyển động như long xà, chậm rãi phác hoạ.

Triệu Tượng thấy Thẩm Ngạo động bút, hào hứng bừng bừng mà chắp tay đứng ở một bên xem, tuyệt đối không dám lên tiếng.

Bất tri bất giác, Thẩm Ngạo dừng bút lại, ánh mắt vẫn rơi vào bức họa, chậm rãi nói: “ Thành công rồi.”

Triệu Tượng sớm đã mệt mỏi không chịu nổi, duỗi đầu ra nhìn, không nhịn được mà sợ hãi than: “ So với mấy cái bản gốc phụ hoàng cất chứa còn muốn tốt hơn! Chỉ cần làm đến mức này, dùng giả loạn thật, đã quá đủ rồi.”

Người này nhíu lông mày, đi quanh xem trái xem phải, ý đồ tìm ra sơ hở, lại không tìm ra bất kỳ một khuyết điểm nhỏ nhặt nào, trong lòng liền xuất hiện một sự khó chịu, biết rất rõ đây là đồ dỏm, lại không thể tìm ra cái chỗ nào sai sót, dùng trọn vẹn nửa nén hương, cũng không tìm thấy chút dấu vết nào, không nhịn được mà bắt đầu tặc lưỡi khen hay.

Thẩm Ngạo gật đầu, làm ra tranh này, nói khó cũng khó, nói dễ cũng dễ, ví dụ như phương pháp cop py tầm thường nhất, những người khác cop py ra, khó tránh khỏi sẽ có dấu vết, nhưng Thẩm Ngạo dùng biện pháp giống như vậy, làm ra tranh, lại bất đồng, hình trên giấy đã vẽ tốt, còn cần dùng nước nhuộm chế, nhuộm lêngiấy, tuy đều là phương pháp không có gì mới lạ, hiệu quả lại bất đồng.

Triệu Tượng rất kích động, nói: “ Để phơi nắng hai ngày, ngay cả ta cũng không phân biệt được nữa.”

Thẩm Ngạo mệt mỏi mà duỗi hai tay ra, nói: “ Sắc trời không còn sớm, Vương gia đi về trước đi, tranh này không có vấn đề gì đâu.”

Đưa Triệu Tượng ra ngoài cửa, Thẩm Ngạo trở lại trong phòng Vân Vân, ngả đầu nằm ngủ, Vân Vân nhẹ nhàng kéo hắn một cái, nói: “ Phu quân có phải là nên đi Thái y viện, đòi hỏi cái đơn thuốc, ta xem tiểu Vương gia kia nói cũng...”

Nói đến một nửa, Thẩm Ngạo đã bắt đầu khò khè, Vân Vân cười xùy một tiếng, nói: “ Ngươi giả trang cái gì.”

Thẩm Ngạo đột nhiên mở con mắt ra, ranh mãnh mà cười nói: “ Dựa vào đơn thuốc là không được, còn phải dựa vào vi phu không ngừng cần cù.”

Dứt lời, Thẩm Ngạo xoay người qua, cánh tay lột hết quần áo trên người Vân Vân ra, tiếng rên rỉ rất nhanh liền vang lên, trong phòng tràn đầy xuân sắc vô biên.

Sáng sớm ngày hôm sau, bắt đầu thức dậy, ánh dương xuyên qua cửa sổ giấy, chiếu sáng cả phòng ngủ, Thẩm Ngạo súc miệng, cỡi ngựa đi học đường dạy võ, vừa đến cửa, lại có thánh chỉ đưa ra ngoài rồi, thái giám tuyên chỉ ý vừa đi, trong Tuyên võ đường đã có không ít chủ bộ, huấn luyện viên đang thương lượng việc này, Thẩm Ngạo đi vào, thần thái mọi người hưng phấn, nói: “ Bệ hạ vừa rồi đã hạ chỉ, muốn tại đêm giao thừa, kiểm duyệt học đường dạy võ.”

Thẩm Ngạo cũng không cảm thấy bất ngờ, nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “ Tiền đồ học đường dạy võ, phải xem lúc này đây thể hiện thế nào, đều nâng tinh thần lên, hung hăng rèn luyện, cho bệ hạ và các dân chúng Biện Kinh nhìn năng lực chính thức của học đường dạy võ chúng ta.”

Tin tức này truyền đi, đám giáo úy vốn là không ngừng kêu khổ, đều không kêu khổ nữa rồi, tuy nói tăng thêm không ít hạng mục rèn luyện, mỗi người vẫn vui vẻ ra mặt, trước đó khoe khoang một chút tại trước mặt hoàng thượng, trên mặt mũi đã được rạng rỡ không ít, ngay cả thư từ trong nhà đến, đều là bảo mình cố gắng.

Nhất các tú tài, trước kia đến nhập học, cũng có không ít người khuyên, nói là từ từ làm một người tú tài, đi theo cái gì áo giáp, vũ phu, sau nàymuốn khóc cũng không kịp, tuy thầy dạy học bên kia nói rất hay, nhưng thân hào nông thôn và người ở phía trong học đường cũng không thích nhìn, có người nghe được, chỉ lắc đầu, dù sao cũng không có một người nào nói tốt.

Nếu không phải ôm một tia hi vọng, thật sự cùng đường, vô vọng khoa cử, lại không muốn đi học quán dạy học, thật sự là không có người nào chịu đến đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.