Kiều Thê Như Vân

Chương 408: Phải có lễ nghi



Nhưng hiện tại lại khác, giá trị con người của đám giáo úy phát triển rất nhanh, triều đình bên kia có ý tứ là, án lấy lệ Quốc Tử Giám đến xử lý, cái này chẳng khác nào là giáo úy được làm chuẩn giám sinh, Binh bộ bên kia lại trích cấp tiền bạc, môn sinh Thiên Tử, bốn chữ rơi xuống đầu, hơn nữa sĩ tử đổi mới nghị luận đối với học đường dạy võ, cái chức giáo úy này, thoáng cái liền bắt đầu trở nên chạm tay vào có thể bỏng.

Cho nên, mấy ngày nay, bài tập rèn luyện sức mạnh không ít, kêu khổ lại ít đi rất nhiều.

Chính là chút ít giáo đầu, huấn luyện viên ở phía trong học đường, cũng như là con gà bị kích thích, lúc trước có người hoài nghi đối với phương thức rèn luyện của Thẩm Ngạo, nhưng sau lần thứ nhất giao đấu kia, đã hoàn toàn đổi mới, hơn nữa cũng dần dần cảm thấy mình có tiền đồ, bởi vậy nên càng chuyên tâm hơn.

Giáo đầu, huấn luyện viên bị tuyển đến học đường dạy võ, không có mấy người được như ý, thì ra tưởng rằng đến học đường dạy võ nơi này, cả đời xem như không còn hi vọng, vốn tưởng rằng là có người cố ý cản trở, muốn đuổi bọn chúng đến Biện Kinh để nhắm mắt làm ngơ, nhưng hôm nay có thân thuộc với vua, ngay cả chức giáo đầu này đều trở nên chạm tay có thể bỏng, ít nhất, trên đãi ngộ, đã lấy tiến sĩ Quốc Tử Giám làm chuẩn, đó cũng là sự tình khó lường.

Tiếp ý chỉ, Thẩm Ngạo nâng cao tinh thần, sốt ruột mà cùng đám tiến sĩ, giáo đầu mở hội nghị, chế định thời gian rèn luyện mới, lại tham thảo học vụ, sau đó mới vào cung nghe ngóng tiếng gió, cái xét duyệt này rốt cuộc nên xử lý như thế nào, còn phải dựa theo chương trình trong nội cung, dù sao chuyện này gắn liền một chỗ cùng với dân cùng vui mừng, cấm vệ ở đâu, đám giáo úy ở đâu, các dân chúng ở nơi nào, tất cả đều phải lập nhiều quy củ.

Mấy ngày nay Triệu Cát cũng rất phiền lòng, sự tình lễ mừng năm mới, hắn là thiên tử, là người bận rộn nhất, tử tù phải giải quyết, chương trình tế tự thái miếu đã xác định, công tư khảo thi bên kia cũng phải đọc qua, còn có thuế ruộng Hộ bộ bên kia, những điều này đều là sự tình không thể chậm trễ, muốn lười biếng cũng không được.

Lúc Thẩm Ngạo yết kiến, Triệu Cát đang nắm bút son, nhìn danh sách người phạm tội đến sững sờ, tính tình vị hoàng đế này có chút đa sầu đa cảm, cho nên phán quyết phạm nhân, đối với vài vị quân vương mà nói, chỉ là sự tình án lấy quy củ để xử lý, trên căn bản là giết một đám lưu lại một đám, tất cả đều là vận khí, mà Triệu Cát bất đồng, hắn để nguyên một đám tử tù sống sót, sợ bản thân không cẩn thận, làm sinh linh đồ thán.

Bởi vậy liền có thể suy đoán, Triệu Cát là người tốt, nhưng không được coi là hoàng đế tốt, trên quốc gia đại sự, cái gì hắn có thể trốn thì cứ trốn, vì thỏa mãn chính mình, không biết lại để cho bao nhiêu sanh linh đồ thán, nhưng tại đây, trên chút ít người đứng dưới đáy xã hội, hắn lại lưu tâm khắp nơi.

Kỳ thật, điểm mấu chốt có lẽ là trên mặt nhân tâm, Triệu Cát muốn bảo vật hoa thạch cương, người phía dưới đi xử lý là được, hắn nhắm mắt làm ngơ, nhưng câu quyết phạm nhân, tương đương với trực tiếp giết người, lại làm hắn đặc biệt thận trọng.

Loại tính tình này, Thẩm Ngạo rõ ràng nhất, hắn cười ha hả, hành lễ về phía Triệu Cát, Triệu Cát đặt bút, thở dài, nói: “ Ngươi ngồi xuống, tại đây Trẫm có một việc trù trừ không quyết được.”

Dừng một chút, lại tiếp tục nói: “ Anh Châu bên kia có một tử tù, giết lầm trượng phu của mình, Hình bộ bên kia định ra, chính là bắt giữ rồi xin chém, nói là phu nhân làm sai, thê tử giết phu quân, là vi phạm luân thường, tuy ngộ sát, tội lại không thể tha thứ, cái đoạn bản án này thật ra cũng không cái gì sai lầm, chỉ là Trẫm cố tình xá tội tử tù này, sửa lại thành làm nô, ngươi xem được không?”

Thẩm Ngạo nói: “ Đương nhiên phải xá tội, đã là ngộ sát, y theo vi thần xem, bán đi làm nô cũng không nên, chẳng bằng trực tiếp xá tội cho rồi, thê tử mất đi trượng phu, vốn là một sự tình rất thống khổ.”

Triệu Cát cười ha ha một tiếng, nói: “ Trẫm cho rằng chỉ có Trẫm mềm lòng, không thể tưởng được ngươi cũng như thế.”Tâm tình khá hơn một chút, lại nói: “ Lần này qua năm mới, Trẫm tại đây cũng không dễ sống, muốn trách cũng chỉ có thể trách ngươi.”

Thẩm Ngạo ngạc nhiên, tức giận bất bình nói: “ Bệ hạ, làm sao chuyện gì cũng đều do vi thần đến gánh vậy.”

Triệu Cát vẫy tay, nói: “ Thái hậu bên kia nói, muốn ngươi vào cung lúc đêm giao thừa, cũng có thể mang gia quyến đến, nhưng Quá Hoàng thái hậu bên kia nói đây là bữa cơm đoàn viên, há có thể lại để cho ngoại nhân lẫn vào, Thẩm Ngạo, ngươi biết ý tứ tại đây là gì không.”

Thẩm Ngạo thể hiện vẻ mặt đau khổ, thật sự là khóc không ra nước mắt, thái hậu thật sự là đủ âm mưu, kéo mình vào, đây không phải là bắt mình đi chọc tức Quá Hoàng thái hậu sao? Quá Hoàng thái hậu bên kia đương nhiên không chịu, hai người kia đá nhau, chính mình kẹp ở giữa, lại là người khó khăn nhất.

Triệu Cát thở dài, nói: “ Hiện tại Trẫm cũng rất khó khăn, cho ngươi vào cung thì cũng không sai, nhưng trong lòng Quá Hoàng thái hậu không thoải mái, trong đầu Trẫm cũng không thoải mái, không cho ngươi vào cung, thái hậu bên kia cũng khó ăn nói, chuyện này Trẫm còn phải lại ngẫm lại.”

Hai người có thể tính toán là đồng bệnh tương liên rồi, đều là vật hi sinh cho hai hậu tranh đấu, Thẩm Ngạo đầy cảm xúc, rất là cảm khái, nói: “ Bệ hạ khó xử, vi thần cũng biết, chuyện này chỉ có thể kéo dài ra trước đã.”

Hai người mặt mày ủ rũ mà thương lượng một hồi, Triệu Cát lại cầm lấy danh sách hành quyết, nói: “ Trẫm còn có việc muốn làm, cửa ải cuối năm sắp tới rồi, ngươi cũng nên đi xem Ninh An, lúc trước Trẫm không muốn các ngươi gặp mặt, hôm nay coi như phá lệ một lần.”

Thẩm Ngạo có vẻ hết sức mừng rỡ, trong nội cung đầu kéo dài hôn sự Ninh An, Thẩm Ngạo bên này cũng có một ít không vui, lại không thể gặp mặt, Thẩm Ngạo thật sự rất nhớ nha đầu kia, vội vàng nói: “ Vậy vi thần xin đi.”

Theo tiểu nội thị đến hậu cung, Thẩm Ngạo thấy Ninh An, Ninh An lộ ra sắc mặt mừng rỡ, mời Thẩm Ngạo ngồi xuống, mắt phiêu phốt, giống như mừng mà không phải mừng mà nhìn Thẩm Ngạo, nói: “ Thẩm đại nhân gầy hơn so với trước kia.”

Bên cạnh có không ít nội thị, cung nữ đứng, Thẩm Ngạo cũng không thể nói lời vượt qua rào cản, chỉ có thể nói: “ Khí sắc Đế cơ chẳng phải không được tốt lắm hay sao?”

Hai người liếc nhau, Thẩm Ngạo mới nói: “ Đế cơ gần đây còn viết chữ không?”

Ninh An gật đầu gật đầu: “ Buồn là viết, nhưng hơi xấu, sợ bị Thẩm đại nhân chê cười.”

Thẩm Ngạo đã nói muốn nhìn, Ninh An không chịu, cười xinh đẹp, nói: “ Đến lúc đó sẽ cho ngươi xem, Thẩm đại nhân, có thể theo ta đến hoa viên đi dạo một chút không?”

Thẩm Ngạo cầu còn không được, cùng Ninh An một trước một sau đến ngự hoa viên, ngự hoa viên hậu cung này, kỳ thật cũng không lớn, tâm tư Triệu Cát đều ở Vạn Tuế Sơn bên kia, cho nên Vạn Tuế Sơn càng giống như là sân chơi của Triệu Cát, ngược lại, cái ngự hoa viên này, bởi vì bệ hạ không thường đến, hai hậu bên kia cũng không có hào hứng, bởi vậy cũng không có gì làm cho người ta vô cùng kinh ngạc, cũng không có gì nhiều hơn hậu hoa viên nhà Tấn vương, chỉ mang quy cách cao hơn vài phần mà thôi.

Bước chậm ở bên trong hoa tùng, Ninh An cẩn thận vén váy, liên tục giơ bước, sợ dẫm lên trên mặt đất, hủy hoa đi, phía sau, tiểu nội thị đã chạy tới, một bộ mặt muốn khóc, nói: “ Xin điện hạ chú ý hình dáng.”

Hình dáng theo lời hắn, là do Ninh An nhấc váy áo lên, không cẩn thận lộ ra tiểu đoạn bắp chân phấn nộn, hắn không đề cập tới thì còn tốt, đến khi nhắc nhở, Thẩm Ngạo cũng chú ý, đôi mắt chăm chú nhìn vào bắp chân trắng muốt kia.

Trên mặt Ninh An bay lên một vòng ửng đỏ, lập tức buông váy áo, triệt để che dấu xuân quang hiện ra kia.

Thẩm Ngạo cố ý ngẩng đầu nhìn trời, không nhịn được, nói: “ À... Trời xanh, à... mây trắng, khí trời hôm nay thật sự không tệ...”

Hắn nói một tiếng này, là muốn che dấu xấu hổ, chữ à đọc lên, hiển nhiên vô cùng to, hù dọa vô số loài chim chóc, bay đi tứ tán.

Thẩm Ngạo xấu hổ, không thể tưởng được, động tĩnh mình gây ra lại lớn đến như vậy.

Ninh An cắn môi, bảo tiểu nội thị kia lui lại, nói: “ Thẩm đại nhân, thất lễ.”

“ Thất lễ cái gì? Ta thật sự là không trông thấy.”Thẩm Ngạo vô cùng khiếp sợ mà chắp hai tay sau lưng, không nhịn được, huýt sáo, rồi chỉ về phía bên cạnh, nói: “ Chỗ ấy có đình nghỉ mát, chúng ta đi ngồi một chút.”

Ngồi xuống tại đình nghỉ mát, Ninh An liếc nhìn Thẩm Ngạo thật sâu, thấp giọng nói: “ Mấy ngày trước đây, mẫu hậu đã đi chỗ thái hậu nghe ngóng...”

“ Nghe ngóng cái gì?”

Ninh An giận dữ nói: “ Còn có thể là cái gì?”

Thẩm Ngạo bừng tỉnh đại ngộ, không thể tưởng được, mẫu hậu Ninh An cũng đã xuất động, xem ra người mẹ này cũng có một ít gấp quá, hắn nhớ mang máng, mẫu hậu Ninh An là Thục phi, đứng trong hàng Tứ quý phi.

Thục phi kia cũng là người thông minh, Công Chúa Đại Tống gả ra bên ngoài, kỳ thật phần lớn người số mệnh không tốt, gả đến gả đi, cũng chỉ là mấy cái công hầu mà thôi, những công hầu này tuy áo cơm không lo, còn rất có thế lực, nhưng nói cho cùng, có lẽ là không thuộc về trụ cột trong triều đình, ngoại trừ một người Thạch Anh vào được Trung Sách tỉnh oai phong nhất, có khối người đều chỉ ngồi ăn đợi chết.

Ngược lại, mặc dù Thẩm Ngạo chỉ là hầu tước, nhưng tại phương diện khác, cũng không phải đám công hầu có khả năng bằng được, người hữu tâm nhân đã sớm tiên đoán, thanh thế Thẩm Ngạo hiện tại, tiến tước cũng chỉ là sự tình sớm muộn, tuy nói trong nhà Thẩm Ngạo đã có thê tử, nhưng Phò mã khác còn không nuôi tiểu thiếp sao? Chẳng bằng gả luôn cho Thẩm Ngạo.

Thẩm Ngạo lúc này liền nghiêm chỉnh lại, ân cần mà hỏi thăm: “ Nương nương bên kia nói như thế nào?”

Hơi nước trong mắt Ninh An bốc lên, thấp giọng nỉ non, nói: “ Ngươi chính là đặt mình bên ngoài việc này, thiên tử gả con gái, lại còn muốn mẫu phi đến hỏi.”

Một câu giận dỗi này nói ra, cũng ẩn ẩn để cho quan hệ hai người gần vào hơn một ít, Thẩm Ngạo nói: “ Kỳ thật ta cũng chịu khó nghe ngóng bốn phía, đáng tiếc không được ích gì, ngươi cũng biết, dù sao ta cũng là thần tử bên ngoài, rất nhiều sự tình cũng không thể nói rõ, Đế cơ không tin, có thể đi hỏi Tấn vương và bệ hạ, ta thật sự liên tục thúc giục bọn họ đó.”

Ninh An hóa giận làm vui, nói: “ Được rồi, ta không đi hỏi, ta tin ngươi.”Dứt lời, lại nói: “ Thái hậu bên kia nói, nàng là không phản đối, nhi nữ lớn rồi, không lưu được, chỉ là, nàng còn nói, sợ Quá Hoàng thái hậu bên kia cản trở, Thẩm Ngạo, ngươi không thể đi cầu Quá Hoàng thái hậu sao?”

Trong lòng Thẩm Ngạo nghĩ: “ Thái hậu này tám phần là bắt mình làm người tốt, mới tế Quá Hoàng thái hậu ra.”Nghĩ nghĩ, mới nói: “ Ta tận lực nghĩ biện pháp là được.”

Nói xong sự tình 'công' rồi, Ninh An điềm nhiên cười một tiếng, nói: “ Thái hậu còn nói, cho ngươi đêm giao thừa mang theo gia quyến vào cung, nói là nhiều người náo nhiệt, ta lại muốn gặp mấy tỷ tỷ trong nhà ngươi.”Nàng thể hiện vẻ mặt chờ mong, lại làm cho trong lòng Thẩm Ngạo không nhịn được, nghĩ: “ Ninh An đây là rất ngu rất ngây thơ hay là giả bộ như rất ngây thơ? Được rồi, tạm thời tin nàng thật sự rất ngây thơ, chỉ mong bốn vị phu nhân trong nhà cũng rất ngây thơ mới tốt.”

Ninh An không thấy trên mặt Thẩm Ngạo có nét vui sướng nào, không khỏi ảm đạm nói: “ Thẩm đại nhân không muốn vào cung sao? Đúng rồi, một nhà các ngươi đoàn viên, đương nhiên là không chịu tới đây xem náo nhiệt, trong nội cung có nhiều quy củ.”

Ninh An hơi ghen tuông, giọng nói có chút rung động, Thẩm Ngạo không nhịn được, nói: “ Cũng không phải, chỉ là Quá Hoàng thái hậu bên kia không chịu mà thôi.”

Hai người đứng lên, nhìn qua hồ sen cách đó không xa, lúc này trời đang lạnh dần, trên mặt nước hồ sen xa xa, ngưng tụ một tầng băng, đống sen trở nên trụi lủi, thật sự rất tiêu điều.

Ninh An mím môi bất động, nhìn ra xa xa.

Thẩm Ngạo nói: “ Như thế nào, tâm tình Đế cơ không tốt?”

“ Ừm?”Ninh An chuyển con mắt, buồn bã nói: “ Ngươi xem mấy bong hoa kia, mấy tháng trước còn xuân ý dạt dào, hiện tại chính là bộ dáng như vậy.”

Thẩm Ngạo ha cười ha một tiếng, Ninh An cũng được di truyền vài phần đa sầu đa cảm của Triệu Cát rồi, nghĩ đến đây, liền nói: “ Hoa khai mở hoa rơi năm liền năm, hoa tàn lụi, mới có chờ mong hoa mở, nếu là vạn vật trường sinh, lại có ý nghĩa gì?”

Ninh An cảm thấy rất có lý, gật gật đầu, khuôn mặt túng quẫn hồng lên, nhìn qua hướng Thẩm Ngạo, ôm dũng khí rất lớn, nói: “ Nhưng ta chung quy cũng sẽ già, thành gái lỡ thì, ngươi khẳng định sẽ bỏ trốn mất dạng.”

Thẩm Ngạo ngạc nhiên, rất nhiều tâm sự, Ninh An đều ưa thích giấu dưới đáy lòng, một câu này làm hắn á miệng không trả lời được, nhưng sau đó, lại cười nói: “ Ninh An già rồi, ta cũng già rồi, lão phu lão thê mới có ý tứ.”

Ninh An tự nhiên cười nói, giận cười nói: “ Ai cùng ngươi làm cái gì lão phu lão thê?”

Hai người nhìn nhau, không nhịn được, đều nở nụ cười.

Thẩm Ngạo nói: “ Ninh An yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi làm gái lỡ thì, thật sự không được, da mặt ta phải dày thêm nữa, mấy ngày sau cuốn chăn nệm đến Chính Đức môn, trong nội cung không chịu gả, ta liền không đi.”

Ninh An nghe xong lời hắn nói, rất là thỏa mãn, nhưng lại nói: “ Ngươi, nếu thực sự làm như vậy, ta liền không có mặt mũi làm người.”Lại sợ Thẩm Ngạo tức giận, nói tiếp: “ Chuyện này, tasẽ nói mẫu hậu lưu tâm, có tin tức, tự nhiên sẽ để lời nhắn cho ngươi.”

Cuối cùng vẫn là tâm tính nữ nhi, thảo luận cùng nam tử về cái này, mang theo một tia quẫn bách, ngại ngùng, Ninh An lại trầm mặc.

Trời đã là không còn sớm, Thẩm Ngạo buồn vô cớ, nói: “ Nội cung sắp đóng cửa.”

Ninh gật đầu.

Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Ngạo ho khan một tiếng, nói: “ Điện hạ, ta có khả năng phải đi.”

“ Ừm.”

“ Cần đến nghi thức tiễn biệt không? Đại Tống ta là lễ nghi chi bang... khục khục...”

“ Cái gì... Cái gì nghi thức?”Nhìn đôi mắt Thẩm Ngạo, Ninh An không nhịn được, bước lui về phía sau.

“ Cái này... được rồi!”Thẩm Ngạo sợ hãi thán phục da mặt của mình quá mỏng, xoay người định đi.

Sau lưng, Ninh An hơi thất vọng, hai mắt đầy sương mù.

Thẩm Ngạo đi vài bước, đột nhiên ngoái đầu nhìn lại, cười ha hả, nói: “ Ta nghĩ, Bổn đại nhân có tri thức hiểu lễ nghĩa, lễ tiết là tuyệt đối không thể để mất.”Ba bước đi về hướng Ninh An, nắm ở eo của nàng, kéo lại gần người.

Ninh An à nha một tiếng, liền bị cái miệng Thẩm Ngạo bao trùm, cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân, nàng mở to mắt, chứng kiến khuôn mặt kia gần trong gang tấc, hô hấp không thông, lửa nóng nhiệt tình bốc lên trong lòng, dốc sức liều mạng đè ép lên ngực nàng.

Ninh An ưm một tiếng, đã bị đối phương bịt lại.

Nàng vừa giật mình lại vừa thẹn, định cắn chặt hàm răng, nhưng lại bị đầu lưỡi đối phương tách ra, ưm một tiếng, bị Thẩm Ngạo nuốt mất cái lưỡi.

Xa xa, cái cằm mấy thái giám, cung nữ đều muốn rơi xuống, bọn hắn phụng mệnh chăm sóc, tuyệt đối không thể tưởng được, Thẩm Ngạo lớn mật đến nước này, còn chưa kịp phản ứng, Đế cơ liền sát lại người Thẩm Ngạo, đến lúc này, bọn hắn cũng là đờ đẫn bất động, không biết nên làm như thế nào cho phải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.