Kiều Thê Như Vân

Chương 554: Thượng Phương bảo kiếm



Thẩm Ngạo ngượng ngùng nói:” Thần đã có nhiều vị thê tử như vậy, lại kéo Công Chúa trở về, vi thần sống thế nào đây?” Vẻ mặt hắn đầy ý khổ, hai tay dang ra, rất có một bộ phiền não vì nhiều vợ.

Triệu Cát xụ mặt, nói:” Đây là ý của Trẫm, ngươi có thể mang Tây Hạ Công Chúa kia về là rất tốt, quan trọng nhất chính là phá hư quan hệ thông gia Kim quốc Vương Tử và người Tây Hạ, Quá Hoàng thái hậu nói rất đúng, bản lãnh của ngươi có rất nhiều, bổn sự lớn nhất chính là chuyện tốt biến thành chuyện xấu, chuyện xấu biến thành sự tình tệ hơn.”

Thẩm Ngạo sửng sốt một chút, trong lòng nghĩ, tại sao tất cả mọi người đều nghĩ ta như vậy? Chẳng lẽ ta xấu vậy sao? Trong lòng cực kỳ bi phẫn, không được nhịn, nói:” Bệ hạ nói như vậy, vi thần há dám không tòng mệnh? Đi Tây Hạ, nhất định phải lấy Công Chúa kia trở về, mỗi ngày đánh ba lượt, coi như là cho Đại Tống ta vẻ vang.”

Nói xong, liền hướng Triệu Cát cười, Triệu Cát lại xụ mặt như cũ, nói:” Buồn cười sao?”

Dáng tươi cười của Thẩm Ngạo lập tức cứng đờ, nói:” Chẳng lẻ không buồn cười?”

Triệu Cát lắc đầu, nói:” Bên người Trẫm, tin được nhất, đúng là ngươi, quan hệ thông gia Kim Hạ, đối với Đại Tống ta, là họa lớn trong lòng, nếu không thể phá hư, đến lúc đó hối hận cũng không kịp, Trẫm phó thác giang sơn tại trên người ngươi, cũng biết ngươi sẽ không cự tuyệt.”

Lời nói đến đây, Thẩm Ngạo đành phải nói:” Bệ hạ, vi thần đành phải đẩy tính mạng đến trước nguy hiểm.”

Triệu Cát rốt cục cũng lộ ra dáng tươi cười, nói:” Đây mới là Thẩm Ngạo, Thẩm Ngạo không sợ trời không sợ đất. Kỳ thật, ngay từ đầu, Trẫm không chọn lựa ngươi, nhưng về sau, ngươi đi Thái phủ hồ đồ như vậy, Trẫm liền suy nghĩ, nếu phóng ngươi đi Tây Hạ, sẽ là cái dạng gì nữa trời?” Hắn không nhịn được, cười rộ lên, nói:” Để cho đầu người Kim và người Tây Hạ đau nhức đi thôi, chỉ là, ngươi cũng phải nhớ lấy, Trẫm không để cho ngươi có tổn thương gì, nếu có nguy hiểm, lập tức trở về.”

Thẩm Ngạo gật gật đầu, nói:” Vi thần hiểu, thần cầm tinh con thỏ, chạy trốn nhanh hơn so với người khác.”

Triệu Cát lại nói:” Chọn lựa người đi sứ, tự ngươi đi chọn lựa, Trẫm chuẩn chiếu là được. Còn có một việc, trong nội cung có lời đồn đại, nói là Thái sư bệnh nặng, có phải không? Ai, cũng khó cho hắn, bị ngươi quấy như vậy, chính là không có bệnh cũng sẽ sinh ra bệnh, đến trình độ này, hắn còn nỗ lực duy trì, trong lòng Trẫm rất hổ thẹn. Nhưng ngươi phải đi Tây Hạ, trong triều lại không người có thể dùng, chỉ có thể để cho hắn tiếp tục duy trì.”

Nói đến Thái Kinh, Triệu Cát lúc này sinh ra một tia áy náy, nói tiếp:” Nếu có cơ hội, ngươi đi Thái phủ bên kia thăm hỏi một chút đi.”

Thẩm Ngạo cười khổ, nói:” Nếu vi thần thật sự đi, chỉ sợ Thái sư thật sự sẽ đi đời nhà ma.”

Triệu Cát chỉ lắc đầu, nói không lên lời, hắn cười cười, dời chủ đề, nói:” Ngươi vâng mệnh, Trẫm đã được cầm thánh chỉ con dấu thời kì Đường Thái Tông, quả nhiên là độc nhất vô nhị, coi như là tuyệt thế chi bảo, Trẫm cũng có thứ muốn ban cho ngươi.” Tiếp theo, Triệu Cát đánh mắt về hướng Dương Tiễn.

Dương Tiễn đang tiêu hóa Thẩm Ngạo tin tức đi sứ Tây Hạ, lúc này phục hồi lại tinh thần, lập tức ra khỏi Giảng Võ điện, qua thời gian trọn vẹn một chén trà, mới đưa một hộp dài đến.

Triệu Cát vạch hộp dài ra, một thanh bảo kiếm hẹp dài lộ ra, kiếm chỉ dùng để tơ vàng chế thành, chỗ chuôi kiếm có bảo thạch vây quanh, lưu ly năm màu, Thẩm Ngạo nhất thời ngây người, nói:” Bệ hạ, đây là đồ cổ gì?”

Triệu Cát cười nói:” Không phải đồ cổ, là Trẫm hạ lệnh rèn, lúc trước không phải ngươi nói qua với Trẫm về điển cố Thượng Phương bảo kiếm sao? Cái ngự kiếm này gọi là chính là Thượng Phương bảo kiếm, hôm nay Trẫm ban thưởng cho ngươi, ngươi đeo trên thân thể cho Trẫm nhìn xem.”

Thẩm Ngạo theo lời, lấy kiếm ra, chơi một chút, mới để trên lưng, khoe khoang một chút, cười hì hì nói:” Bệ hạ, kiếm này có phải là có công hiệu giết nịnh thần?”

Triệu Cát nghiêm mặt, ban thưởng hắn một thanh kiếm, thật đúng là muốn hắn chém hôn quân, trảm nịnh thần rồi, nhưng lúc này, lừa gạt hắn đi Tây Hạ, cũng không nên dạy hắn hồ ngôn loạn ngữ, đành phải nói:” Chém phạm quan Ngũ phẩm trở xuống.”

Thẩm Ngạo cảm thấy thất vọng, nếu thật sự có thể trảm nịnh thần xuống, hắn xuất cung, chuyện thứ nhất, chính là đi Thái phủ, nhìn xem Thái Kinh kia có nhanh tắt thở hay không. Về phần phạm quan Ngũ phẩm trở xuống, đâu cần dùng Thượng Phương bảo kiếm? Trực tiếp chụp chết là đủ, giết gà sao lại dùng đao mổ trâu?

Dầu gì cũng là một phần đại lễ, ít nhất mang đi ra ngoài, có lẽ là rất có uy hiếp, tuy Thẩm Ngạo có chút thất vọng, cũng không khỏi tạ ơn, nói:” Bệ hạ ân sủng, vi thần không dám quên.”

Triệu Cát cảm thấy những lời này mới tạm được một ít, liền để Thẩm Ngạo xuất cung.

Thời điểm Thẩm Ngạo đi ra khỏi Chính Đức môn, cảm giác mình giống như thành nhà giàu, lấy Thượng Phương bảo kiếm xuống, vuốt vuốt trong tay, cuối cùng cũng có vài phần an ủi. Thở dài một hơi, gọi cấm quân tới, nói:” Biết rõ đây là kiếm gì không?”

Cấm quân không hiểu ra sao, nói:” Xin Quận Vương bảo cho biết.”

Thẩm Ngạo hăng hái, dương dương đắc ý nói:” Đây là Thượng Phương bảo kiếm, trên chém Ngũ phẩm quan to, trảm xuống cửu phẩm huyện úy, ra khỏi vỏ là thấy máu, hung khí đệ nhất thiên hạ, ngươi nhớ cho kĩ, chớ nói ra ngoài, tránh việc để cho đám nịnh thần biết, đều cụp đuôi làm người.” Chỉ là, trong lòng âm thầm cầu nguyện, tiểu huynh đệ à tiểu huynh đệ, ngươi nhất định phải là miệng rộng đó, lập tức truyền tin tức đi.

Dứt lời, Thẩm Ngạo cỡi ngựa, mang theo hộ vệ đánh ngựa ra ngoài, hắn cũng không vội về nhà, mà là mang người vòng vo vài vòng trên phố, mua vài thớt lụa thượng đẳng Giang Nam, mới lo sợ bất an mà đánh ngựa về nhà.

Trở về nhà, Thẩm Ngạo treo kiếm trước, bọn hộ vệ thì là ôm lụa đuổi theo, tuy nói lụa trong Vương phủ còn nhiều, nhưng mình tự đi mua, chính là tâm ý.

Trở lại hậu viên bên này, liền chứng kiến các phu nhân nói chuyện phiếm tại đình, Thẩm Ngạo bước nhanh đi qua, cố ý ho khan vài tiếng, lại không có động tĩnh, đến gần vài bước, lại là kịch liệt ho khan, vẫn không có phản ứng.

Kỳ quái, một điểm phản ứng đều không có, hộ vệ đi theo ở phía sau, mặt mũi này đặt ở đâu bây giờ?

Thẩm Ngạo cất cao giọng nói:” Ta đã trở về.”

Các phu nhân đưa lưng về phía hắn, thờ ơ.

Trong lòng Thẩm Ngạo lại càng bất an, tin tức làm sao sẽ truyền nhanh như vậy, không đúng, không đúng, phải tỉnh táo, bình tĩnh. Hắn nâng lá gan, bước nhanh đi qua, năm phu nhân bên kia cùng nhau ngoái đầu nhìn lại, cùng nhau nói:” Phu quân đã trở lại.”

Tiếp theo là cười làm một đoàn, Thẩm Ngạo thế mới biết, chính mình bị chọc ghẹo rồi, lập tức làm ra bộ dạng cả kinh, nói:” Hù chết ta, hù chết ta rồi.”

Chu Nhược chứng kiến hộ vệ ôm lụa đầu tiên, mừng rỡ nói:” Hôm nay mặt trời mọc lên từ phía tây sao, phu quân ở bên ngoài còn nhớ tới chúng ta.”

Bọn hộ vệ giao lụa cho Chu Nhược, rồi lui xuống, nữ nhân trời sinh có hảo cảm đối với vải vóc, đồng loạt bình luận một phen, người này nói tốt hơn gấm Tứ Xuyên, còn có người nói lụa rất tinh tế tỉ mỉ, có thể làm quần áo.

Thẩm Ngạo bị gạt qua một bên, cảm thấy không cam lòng, nói:” Vi phu tuy bận rộn, nhưng trong lòng một mực nhớ thương các ngươi, hôm nay trở về, là có một chuyện tốt, một chuyện xấu nói cho các ngươi biết, các ngươi muốn nghe cái nào trước?”

Vân Vân cười nói:” Nói chuyện tốt trước.”

Thẩm Ngạo đứng lên, mặt hướng hoàng cung, nghiêm mặt nói:” Phu quân nhà ngươi rất được Thánh ân, bệ hạ tin cậy nhất, hôm nay bệ hạ triệu ta vào cung, nói an ủi, lại càng ban trách nhiệm, cũng ban thưởng một thanh Thượng Phương bảo kiếm, trên chém quan bất trung, dưới trảm tham quan, cái này có phải là tin tức tốt hay không?”

Khóe miệng Chu Nhược phát ra tiếng cười lạnh, nói:” Sớm biết như vậy, nên nghe tin tức xấu trước, tám phần không có chuyện gì tốt.”

Thẩm Ngạo gật đầu, nói:” Chuyện xấu cũng không coi vào đâu, vừa rồi ta đã nói qua, bệ hạ chỉ tin cậy một mình ta, giang sơn xã tắc Đại Tống, tuy muốn bệ hạ cố thủ, thực sự vẫn phải có người phân công đắc lực, lúc này đây, sự tình Tây Hạ quốc, bệ hạ ngàn chọn vạn tuyển, cuối cùng vẫn cảm thấy vi phu vô cùng cần cù nhất, cho nên...”

Vừa nghe đến đi Tây Hạ, Đường Mạt Nhi lo lắng nói:” Tây Hạ và Đại Tống xưa nay không hòa thuận, phu quân đi, có thể bị nguy hiểm hay không?”

Thẩm Ngạo an ủi, nói:” Hai nước giao chiến, không chém sứ giả, tại sao có thể có nguy hiểm?”

An ủi một phen, thấy các phu nhân thoáng cái đã ngưng trọng lên, Thẩm Ngạo liền mượn cớ, nói:” Sao Đông nhi chưa tới? Người đâu, đi gọi Đông nhi tiểu thư tới.”

Đông nhi chậm rãi tới, có vẻ câu nệ, Thẩm Ngạo nói:” Đông nhi cũng tới lấy một tấm vải, làm một bộ quần áo.”

Đông nhi nhất thời ngây người:” Ta...ta cũng vậy có...”

Thẩm Ngạo xụ mặt nói:” Muội muội bổn vương đương nhiên là có.”

Trên mặt Đông nhi hiện ra dáng tươi cười, như hoa sen nở rộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.