Kiều Thê Như Vân

Chương 585-1: Tránh hết ra



Lí Vạn Niên gật đầu, lập tức hướng quân đội sau lưng, phân phó một tiếng, đám quân lính không tình nguyện, lại cũng không dám nói gì, lập tức làm theo.

Oai Vũ quân lộ ra một lỗ hổng, Thẩm Ngạo đánh ngựa trở lại giáo úy bên này, lập tức dẫn giáo úy đi hướng đại doanh.

Đến đại doanh, Oai Vũ quân cũng theo đuôi tới, Thẩm Ngạo nhảy xuống ngựa, phân phó mọi người xuống ngựa, nên nấu cơm thì nấu cơm, chăm sóc ngựa cứ chăm sóc ngựa, về sau liền vào trong lều trướng nghỉ tạm.

Nhìn quân Tống nhàn nhã tự tại, Oai Vũ quân hiển nhiên rất khẩn trương, kỳ thật, bọn hắn cũng đói bụng...

Đói thì đói, lại không thể chậm trễ, ở bên trong thành không có tin tức, chỉ có thể cương như vậy.

Long hứng phủ bên kia rốt cuộc cũng có thám báo tới, trực tiếp tìm được Lí Vạn Niên, nói:” Bệ hạ triệu một mình Thẩm Ngạo vào cung yết kiến.”

Lí Vạn Niên nhẹ nhàng thở ra, đã như vầy, cái khoai lang phỏng tay này rốt cục cũng có thể bỏ qua rồi, nói:” Bổn quân sử lập tức gọi người đi mời.”

Phân phó đi vào, thám báo kia hạ giọng nói:” Nếu Thẩm Ngạo bất nhập thành, bệ hạ còn có chiếu lệnh.”

“ Giết không tha!” Thám báo nói:” Nếu như Thẩm Ngạo không trả lời, một canh giờ về sau, Long Nhương vệ cũng sẽ ra khỏi thành, Lí Quân sử phải có chuẩn bị.”

Lí Vạn Niên gật đầu, nói:” Bổn quân sử biết rồi.”

Tin tức rơi vào đại doanh quân Tống, thì ra tưởng rằng Thẩm Ngạo sẽ không đáp ứng vào thành, ai ngờ Thẩm Ngạo tinh thần sáng láng nói:” Vào thành? Thật tốt, người đâu, cầm triều phục đến cho ta.”

Đổi mới hoàn toàn, dùng xong cơm, đổi lại triều phục mới tinh, Thẩm Ngạo cười hì hì theo người vào thành, vào thành về sau, trực tiếp đi đến trước cung điện, nơi cung điện, Thẩm Ngạo xuất hiện, lập tức náo loạn một hồi.

Mấy ngàn người hỗn loạn ở chỗ này, nhìn thấy Thẩm Ngạo đi tới, ăn mặc áo mãng bào Đại Tống, lập tức có người nói:” Cẩu mọi rợ Thẩm Ngạo đến rồi.”

Thẩm Ngạo không coi ai ra gì, quát một tiếng, nói:” Cút ngay!”

Mặc dù có vô số con mắt nhìn chằm chằm chú ý, nhưng tất cả mọi người đều ngoan ngoãn mà nhượng ra một con đường, nếu Thẩm Ngạo lộ ra vẻ khiếp đảm, có lẽ mọi người liền điên cuồng kéo hắn xuống ngựa, nhưng bộ dạng hắn không sợ hãi như vậy, lại càng làm người ta hoảng sợ, lại liên lạc những việc hắn làm lúc trước, rõ ràng ai cũng không dám động thủ.

Thẩm Ngạo đánh ngựa xuyên thẳng qua đám người, nghe được có người khóc thét, có người chửi bậy, có người cảm xúc đã đạt đến cực điểm, nói không chừng, sau một khắc, sẽ điên cuồng xông lại, Thẩm Ngạo một tay đè chặt chuôi kiếm, cánh tay còn lại thúc dục chiến mã, trên mặt là một bộ dạng dương dương tự đắc, tâm tình lại khẩn trương tới cực điểm.

Chịu đựng được đến cửa cung bên này, mới nhẹ nhàng thở ra, chứng kiến mấy tông vương, dùng Tàu Vương cầm đầu, quỳ thẳng tắp ở chỗ này, một bộ dạng bi thương gần chết, Thẩm Ngạo xoay người xuống ngựa, cười hì hì nói:” Tàu Vương điện hạ thật sự có nhã hứng, như thế nào? Quỳ ở chỗ này có tiền để nhặt sao?”

Một tiếng chế nhạo này, làm cho Tàu Vương tức giận đến mức hận không thể đứng lên, dốc sức liều mạng cùng Thẩm Ngạo, đáng tiếc, chờ hắn giương mắt, Thẩm Ngạo đã vào cung, bỏ trốn mất dạng.

“ Xem cẩu tặc kia còn có thể cuồng vọng đến bao giờ!” Bên cạnh, một người tông vương nghiến răng nghiến lợi nói.

Tàu Vương cười lạnh, nói:” Không giết Thẩm Ngạo, hoàng huynh cũng đừng nghĩ đến việc có cầu thang xuống đài.”

Quay đầu nhìn thoáng qua đám người sau lưng, trong lòng lặng yên suy nghĩ:” Có đạo là, đắc nhân tâm, người được thiên hạ, những lời này, chắc hẳn không sai.”

........................................................................

Thẩm Ngạo vào cung, ngự thẩm nghị sự triều đình còn chưa bắt đầu, nghe nói còn phải lại đợi một canh giờ, một người nội thị dẫn Thẩm Ngạo đến một chỗ thiên sảnh, gọi người mang trà lên, liền không hề để ý tới hắn nữa.

Thẩm Ngạo thích ứng trong mọi tình cảnh, một mình một người uống trà, thật sự cũng không nói cái gì, đêm qua chém giết một hồi, lại làm cho tâm lực hắn lao lực quá độ, vừa rồi còn không biết là cái gì, lúc này, bờ mông ngồi xuống, lập tức liền không thể tỉnh táo được, thời điểm đang muốn thiếp đi, lại nghe được một hồi bước chân nóng nảy truyền đến.

Thẩm Ngạo cực kỳ mẫn cảm đối với hoàn cảnh lạ lẫm, lập tức mở mắt ra, liền chứng kiến một người thân ảnh thanh lệ, trên mặt đầy nước mắt, không phải Miểu nhi thì là ai?

Miểu nhi có vẻ rất là tiều tụy, chỉ nhìn Thẩm Ngạo liếc, cắn hàm răng nói:” Ngươi... Ngươi mau chạy đi, ngự thẩm về sau, ngươi sẽ chết rồi!”

Thẩm Ngạo ngây ngốc một chút, Miểu nhi đau khổ mà nhìn hắn một cái, nói:” Ngươi còn sống, ở chỗ này làm cái gì? Đi mau, chuồn đi!”

Trong lòng Thẩm Ngạo rất ấm áp, cảm giác được người quan tâm thực sự là rất tốt, nhất là tại đây, nơi dị quốc tha hương, thời điểm đưa mắt không nhìn thấy ai quen.

Thẩm Ngạo đứng lên, cười ha hả nói:” Công chúa điện hạ, ta nghe nói, đại anh hùng phải không thể chạy trối chết.”

Miểu nhi phức tạp mà nhìn hắn một cái, nói:” Ta nghe nói, quân tử không đương đầu với nguy hiểm.”

Thẩm Ngạo nhàn nhạt mà lắc đầu, nói:” Ta nghe nói, quân tử không biết làm sự tình không nắm chắc.”

Không nắm chắc...Miểu nhi cắn môi nói:” Ngươi...ngươi...ngươi thật sự là vì tư lợi!” Một chữ cuối cùng mang theo tiếng khóc nức nở, dứt lời, liền xoay người đi.

Thẩm Ngạo biết rõ, nàng nhất định sẽ nói câu tiếp theo, phàm là mình có thể vì nàng suy nghĩ một chút, cũng sẽ không phạm phải tội lớn ngập trời như vậy, cũng không đến nước này.

Trong lòng Thẩm Ngạo tự nói với chính mình:” Có một số việc, mặc kệ ngươi có phải quân tử hay anh hùng hay không, ngươi đều phải đi làm, đây là vấn đề nguyên tắc, là điểm mấu chốt, không làm, cả đời sẽ bất an.”

Hắn buồn vô cớ mà thở dài, ngồi xuống lần nữa, vẫn như cũ là cái bộ dạng dương dương tự đắc kia, mặc kệ thời điểm gì, cũng sẽ không để người khám phá ra tâm sự.

Lúc này, có một thái giám tới, mặt thái giám này không biểu tình, lại có phần có khí độ, không biết vâng lời giống như thái giám khác, lại chắp hai tay sau lưng, giống như đại nho kinh thế, nếu như huân quý chiến công sặc sỡ, giương mắt liếc nhìn Thẩm Ngạo, thản nhiên nói:” Bồng Lai Quận Vương dường như rất tự tại.”

Thẩm Ngạo quét mắt nhìn hắn một cái, nhưng chỉ cười nói:” Công công hẳn là cũng có chỉ giáo?”

Thái giám này cười nhạt một tiếng nói:” Chỉ giáo thì không được rồi, chỉ là, bệ hạ muốn ta tới thăm ngươi một chút, nhìn xem ngươi có phải đã sợ đến mức tiểu ướt quần hay không.”

Thẩm Ngạo cười ha ha, nói:” Chắc hẳn đã làm cho bệ hạ thất vọng rồi.”

Thái giám này ngồi xuống, đánh giá Thẩm Ngạo, mới nói:” Đầy bụng kinh luân, vung tay thành binh, xác thực là một nhân tài, chỉ tiếc, quá vọng động một ít rồi, vừa rồi phải chăng công chúa điện hạ đã tới?”

Thẩm Ngạo biết rõ, loại thái giám này trong cung, nhất định là quyền cao chức trọng, chuyện gì cũng không dấu diếm nổi, liền thản nhiên nói:” Công Chúa tới hay không, có cái gì liên quan đến công công?”

Thái giám nghiêm mặt nói:” Lập tức có quan hệ rồi, Thẩm Ngạo, chuẩn bị theo nô gia lên điện, trước đó, ngươi còn có lời gì muốn nói không?”

Thẩm Ngạo nghĩ nghĩ, nói:” Lại có một câu muốn nói, nhưng dưới gầm trời này, chỉ có một người mới có thể biết, tự nhiên không sẽ nói cho ngươi biết, công công, dẫn đường trước đi.”

Thẩm Ngạo hít một hơi thật sâu, mặc dù biểu hiện ra là yên tâm, có chỗ dựa vững chắc, nhưng đúng là vẫn còn có một chút khẩn trương, cái gọi là ngự thẩm nghị sự triều đình, đó là cái gì? Thẩm Ngạo ngược lại rất muốn biết một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.