Kiều Thê Như Vân

Chương 586: Diệt cỏ diệt tận gốc



Thẩm Ngạo cũng không nói cái gì nữa, Lí Càn Thuận lúc này cũng không nói gì, chỉ lấy một quyển sách ra xem, nhưng lúc này rốt cuộc hắn có tâm tư xem sách hay không, vậy không được biết rồi.

Kỳ thật, muốn tra cũng dễ dàng, chuồng ngựa bên kia, có hơn năm mươi tên người chăn ngựa, tất cả quý nhân muốn cưỡi ngựa, đều là phái thái giám đi lấy, mà muốn lấy, sẽ có ghi chép, quý nhân cưỡi ngựa trong nội cung cũng không nhiều, thời gian ba ngày cũng không lâu lắm, lập tức có thể khóa chặt vài người lại.

............................................................

Triệu công công dừng cách buồng lò sưởi rất xa, bên ngoài buồng lò sưởi, võ sĩ và nội thị đều là chờ ở xa xa, Triệu công công chắp hai tay sau lưng, chậm rì rì đi qua, hướng một người thái giám phất tay.

Tiểu thái giám kia lập tức bước nhanh đến bên người Triệu công công, thấp giọng nói:” Triệu công công...

Công công mang trên mặt vẻ tươi cười ôn hòa, tay run lên, trong tay áo đột nhiên chui ra một vật, nhét vào trong tay thái giám này, khẽ cười nói:” Mấy ngày trước đây đánh bạc cùng mấy thái giám chủ sự, vừa mới thắng lão Dương Thục Phương các một ngọc bội, nô gia biết rõ ngươi ưa thích cất chứa vật này, cầm đi chơi đi.

Thái giám này tiếp nhận ngọc bội, sờ lên, lập tức mừng rỡ, liền giấu kỹ, nói:” Đây chính là cực quý, nói không chừng là Dương công công mượn gió bẻ măng, trộm từ trong Thục Phương các ra ngoài.

Triệu công công cười ha ha một tiếng:” Không có quan hệ với chúng ta, hắn trộm mặc hắn, chúng ta thắng là của chúng ta, bắt đầu hỏi tội cũng không rơi xuống đầu chúng ta.

Tiểu thái giám vui vẻ rạo rực nói:” Điều này cũng đúng, vậy thì đa tạ Triệu công công.

Triệu công công liếc chung quanh, nói:” Như thế nào? Ngươi vẫn đứng bên ngoài? Thẩm Ngạo và bệ hạ vẫn chưa nói xong? Đã qua hơn một canh giờ rồi, sẽ tới bao lâu nữa đây.

Tiểu thái giám cười ha hả, nói:” Ai biết được, chỉ là, bệ hạ đã kêu võ sĩ tiến vào một chuyến, các võ sĩ vừa rồi vẫn còn nghị luận, nói cái gì thái tử, Tàu Vương, làm người ta không hiểu ra sao.

Lông mi Triệu công công lóe lên một cái, ánh mắt lập tức trở nên nghiêm nghị, rồi lại cười một tiếng, nói:” Đây cũng thật là kỳ rồi, thái tử và Tàu Vương, Thẩm Ngạo kia, có cái gì liên quan? Nghe nói họ Thẩm này phạm vào tội lớn ngập trời, như thế nào? Còn muốn chối tội sao?

Tiểu thái giám nịnh nọt, cười một tiếng, nói:” Triệu công công, vừa rồi bệ hạ nói, ai cũng không cho tới gần buồng lò sưởi, những lời vừa rồi kia, không nên nói lung tung, sẽ không chịu trách nhiệm nổi.

Triệu công công gật đầu gật đầu, vỗ vỗ vai của hắn, nói:” Nô gia tùy tiện đi một chút, những sự tình này, cũng không có gì liên quan đến nô gia, thuận miệng hỏi mà thôi, tự nhiên biết rõ quy củ trong nội cung, ngươi ở đây trực, nô gia đi.

Dứt lời, liền rời đi trong chớp mắt.

Lúc này, một người nói:” Chậm đã!

Xa xa, công công gọi Hoài Đức chắp hai tay sau lưng, âm lãnh đi tới, tại phía sau hắn, hai võ sĩ kim giáp theo đuôi, đôi mắt Hoài Đức giống như cười mà không phải cười, nhìn thẳng Triệu công công, từng bước một đi tới, hỏi:” Triệu công công đây là muốn chạy đi đâu?

Triệu công công ở trong cung có địa vị rất cao, nhưng thấy Hoài Đức, lại không dám chậm trễ, lập tức khom người nói:” Hồi bẩm công công..., nô gia vừa mới tùy ý đi lại, bây giờ xin trở về nghỉ tạm.

Hoài Đức nhạt cười, nói:” Triệu công công không cần phải đi nghỉ tạm, người đâu, dẫn hắn đi.

Kim giáp võ sĩ nghe lệnh, lập tức rút đao ra, hai thanh trường đao lành lạnh, đứng vững trên cổ Triệu công công, mặt Triệu công công xám như tro, trong miệng không cam lòng, nói:” Cái này...các ngươi làm gì vậy?

Hoài Đức lạnh lùng cười một tiếng, nói:” Triệu công công sẽ biết.

...........................................................................

Ở phía trong buồng lò sưởi, nến đỏ đã hết, trong phòng dần dần tối, cửa sổ đều đã đóng cửa, ánh sáng ảm đạm, Lí Càn Thuận và Thẩm Ngạo ngồi trong u ám, đều không nói gì, Thẩm Ngạo đại khái có mười hai canh giờ không có ngủ, ngồi ở trên gấm đôn, đúng là không biết ngủ lúc nào, hơi khò khè.

Lí Càn Thuận nghe được động tĩnh, giơ con mắt lên, chứng kiến Thẩm Ngạo ngồi ở trên gấm đôn ngủ gật, khẽ lắc đầu, lập tức thở dài một hơi.

Đúng lúc này, ở phía sau, cửa buồng lò sưởi nhẹ nhàng mở ra, Hoài Đức rón ra rón rén tiến đến, đờ đẫn đi đến bên người Lí Càn Thuận:” Bệ hạ, đã điều tra ra.

Lí Càn Thuận nói:” Nói.

Hoài Đức nói:” Ba ngày trước đó, xuất nhập ngựa phòng chỉ có một, là Du Thục cung Triệu Tiền, nô tài lập tức bắt giữ Triệu Tiền, nghiêm hình khảo vấn.

Lí Càn Thuận thản nhiên nói:” Nhanh như vậy đã khai rồi?

Hoài Đức gật đầu:” Liên quan đến thái tử, tự nhiên không thể nhỏ, nô tài hơi có chút thủ đoạn, Triệu Tiền kia muốn sống không được, muốn chết không xong, bắt đầu còn cắn răng không nói, về sau nô tài nói một câu, hắn liền khai.

Lí Càn Thuận phảng phất không vội ở biết rõ chân tướng, thản nhiên nói:” Nói gì?

Hoài Đức nói:” Nô tài nói với Triệu Tiền, hắn có hai cháu trai tại Long hứng phủ còn.

Lí Càn Thuận buông sách, thở sâu:” Người sai là ai?

Hoài Đức hành lễ thật sâu, lúc nâng con mắt lên, trong mắt hiện lên một tia oán độc:” Tàu Vương!

Lí Càn Thuận đứng lên, tuy là tận lực bình tĩnh, đúng là vẫn còn lộ ra vẻ dữ tợn, một chưởng vỗ vào bàn, bốp một tiếng, làm cả cái bàn bang bang rung động.

Thẩm Ngạo lúc này giựt mình tỉnh lại, hai mắt mở to, bày ra tư thế ngồi, đôi mắt còn có một phân mờ mịt, lập tức nói:” Bệ hạ, chúng ta nói đến đâu rồi?

Lí Càn Thuận hung dữ nói:” Nói đến chỗ có người giết thái tử!” Mắt của hắn con mắt đỏ bừng, nói gằn từng chữ một:” Tên súc sinh này, vật ngu xuẩn heo chó không bằng, một mẹ đồng bào, không ngờ Trẫm còn tín nhiệm hắn.

Thẩm Ngạo lập tức kịp phản ứng, việc này đã thẩm tra rồi, suy đoán của hắn một chút cũng không sai, liền nói:” Bệ hạ phải chăng có thể đặc xá tiểu vương vô tội? Bệ hạ đã biết, Thần Vũ quân là quân đội của Tàu vương, Lý Đán lại càng đầy tớ của Tàu Vương, đánh tan Thần Vũ quân, đối với bệ hạ, chỉ có trăm lợi mà không có một hại.

Lí Càn Thuận lắc đầu cười lạnh:” Giết quốc tộc ta, tội không thể xá!

Ánh mắt Thẩm Ngạo lạnh lẽo, nghìn tính vạn tính, không thể tưởng được, Lí Càn Thuận cuối cùng vẫn không cam lòng.

Lí Càn Thuận buồn rười rượi nói:” Trẫm cho ngươi một cơ hội lập công, diệt trừ Tàu Vương, xá ngươi vô tội!

Thẩm Ngạo thở sâu, giờ mới hiểu được chỗ cao minh của Lí Càn Thuận, chuyện này vạch trần ra, chính mình vốn có thể không đếm xỉa đến, bàng quan, Lí Càn Thuận chắc hẳn đã dự liệu được tâm tư của mình từ lâu, lại chơi lập công chuộc tội, chẳng khác gì là ép mình đứng ở bên Lí Càn Thuận, hành động vì hắn.

Thẩm điên cuồng cả đời không bị thua thiệt, tiện nghi lớn nhất, cũng bị Triệu Cát chiếm, hôm nay mới từ hang hổ trốn tới, lại tiến vào hang sói, trong lòng không khỏi bi ai, chỉ là, lúc này, hắn lập tức vỗ ngực nói:” Thân là chuẩn Phò mã Tây Hạ quốc, Tiểu Vương khó từ trách nhiệm, bệ hạ cứ phân phó, cho dù núi đao biển lửa, tiểu tế tuyệt không nhíu mày.

Cái này là chỗ âm hiểm của Thẩm Ngạo, ván đã đóng thuyền, hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, cùng với nhăn nhăn nhó nhó, còn không bằng nguyện ý cống hiến sức lực, thuận tiện làm Phò mã Tây Hạ, tránh để Lí Càn Thuận chơi xấu.

Lí Càn Thuận hít một hơi thật dài, thoáng chốc trở nên vô cùng tỉnh táo, chậm rãi nói:” Nghịch tặc kia thu mua nhân tâm, có uy vọng rất lớn trong tộc, muốn giết trừ, cũng không dễ dàng.

Thẩm Ngạo gật gật đầu:” Tiểu tế cũng biết, thuộc hạ Tàu Vương, còn có Long Nhương vệ, cấm quân khác, cũng không thiếu người phiên hướng về hắn, cho nên, muốn động thủ, nhất định phải bố trí cẩn thận.

Lí Càn Thuận nói:” Ngươi có biện pháp nào?

Nói đến giết người, Thẩm Ngạo rất có tâm đắc, nói:” Nói khó cũng khó, hiện tại phải làm, chính là làm hắn tê liệt, lại khiến cho hắn không sinh nghi, bệ hạ, nếu Triệu công công kia là tâm phúc của hắn, có lẽ có thể dùng một lát.” Thẩm Ngạo dừng một chút, lại cười khổ nói:” Trừ việc đó ra, Tàu Vương lúc này đây cầm tiểu tế đến làm văn, chúng ta liền tương kế tựu kế, không bằng...

Về sau, thanh âm càng ngày càng thấp, Lí Càn Thuận do dự một chút:” Bỏ Tàu Vương xong, đồng bọn và bạn bè hắn nên xử trí như thế nào?

Thẩm Ngạo nhạt cười nhạt, nói:” Đổi lại là tiểu tế, biện pháp chỉ có một, hắn có bao nhiêu bạn bè, ta liền giết bấy nhiêu, diệt cỏ diệt tận gốc, bệ hạ chớ nên lòng dạ đàn bà.

Lí Càn Thuận buồn rười rượi, gật đầu nói:” Hoài Đức, ngươi nghe rõ ràng chưa?

Hoài Đức khom người nói: Nô tài nghe rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.