Hiện tại, toàn bộ mọi người trong 'thiên hạ' ca tụng thái tử hiền đức, cái này cũng xúc phạm kiêng kị của Triệu Cát, chỉ là, ở trong lúc mấu chốt này, Triệu Cát đương nhiên không biết ngấp nghé động thủ đối với Triệu Hằng, nhưng những dư đảng thái tử này, Triệu Cát sẽ không chút do dự mà thanh trừ hết, Lí Bang Ngạn làm người mở đường tiên phong, người thứ nhất Triệu Cát muốn thu thập, đương nhiên là hắn.
Về phần đột nhiên lựa chọn Dương Thực để làm cái thủ phụ này, chỉ sợ trong lòng Triệu Cát cũng sớm có suy tính, vây cánh thái tử đương nhiên là không có phần, đảng cũ bên này hiện tại thanh thế vốn đã rất lớn, không có khả năng giao toàn bộ Hạ, Trung Sách vào trong tay đảng cũ.
Chỉ có Dương Thực, không kết đảng, tuy năng lực làm việc thường thường, mà lại thích chỉ trỏ nhất, thậm chí mấy lần chống đối ngay tại trước mặt Triệu Cát, nhưng có một việc trọng yếu nhất, hắn không phải là người đảng cũ, cũng không phải vây cánh thái tử, người như vậy, trong triều đã rất khó có được.
Cứ như vậy, một lão đầu bướng bỉnh, rõ ràng đần độn, u mê mà nhảy lên đến tận trên trần nhà, trong lòng Thẩm Ngạo nghĩ, không biết bao nhiêu người muốn đố kỵ nữa, mọi người vất vả kinh doanh, dốc hết cả vốn trong túi, hết ý nịnh nọt, kết quả rõ ràng để chuyện tốt cho Dương Thực chiếm, còn có thiên lý hay không?
Dương Thực thấy thái độ Triệu Cát kiên quyết, thái độ cũng trở nên đoan chính, nghiêm túc nói: “Bệ hạ ủy thác trách nhiệm, dù cựu thần phấn thân toái cốt, cũng khó báo ân điển, vi thần sẽ tận tâm tận lực, lo âu vì bệ hạ.”
Triệu Cát trấn an vài câu, lại không thèm nhìn Lí Bang Ngạn mất hồn nghèo túng kia, tiếp tục nói: “Trẫm còn có một việc muốn nghị luận.”
Nghe được còn có một việc, trong lòng rất nhiều người không nhịn được mà vừa sợ hãi lại kích động, sợ hãi người không may kế tiếp chính là mình, lại hi vọng mình có thể ngồi vào chỗ ghế trống của gia hỏa nào không may, con mắt đều nhìn về phía Triệu Cát, đến hô hấp cũng có chút dồn dập.
Triệu Cát từ từ nói: “Trước có Tư nghị Lang trung Lam Ôn, tham ô vô năng, người như vậy, rõ ràng từ Kinh Triệu phủ nâng lên Tư nghị cục, từ đó về sau, Lam Ôn này lại hoành hành không sợ tại Tư nghị cục, cuối cùng bị đám sĩ tử đánh chết, chuyện này, hiện tại Trẫm đã bắt đầu tự định giá, xem có gì liên quan cùng Lại bộ hay không.”
Hai chữ Lại bộ tựa như là một cây châm, hung hăng đâm vào Trình Giang, hắn thoáng cái đã héo hon như cây khô, kéo bước tiến trầm trọng ra, nói:
”Bệ hạ, vi thần cũng bởi vì sự kiện này, từ từ quét sạch Lại bộ một phen, Lại bộ ngư long hỗn tạp, cũng có chút quan viên lừa trên gạt dưới, tỷ như công khảo thi Lang trung Lưu Bân trước kia, chính là đầu sỏ đề bạt Lam Ôn gây nên, chỉ là, hiện tại Lưu Bân đã về hưu, vi thần chỉ có thể thôi, tương lai, Lại bộ nhất định sẽ tận tâm tận lực, không dám để xảy ra sự tình bực này.”
Triệu Cát cả giận nói: “Nói như vậy, ngươi làm Lại bộ Thượng Thư, một điểm liên quan cũng không có? Chẳng lẽ công khảo thi Lang Lưu Bân lúc ấy không phải là thuộc quan của ngươi sao? Lam Ôn thăng chức, điều đến Tư nghị cục, chẳng lẽ ngươi không có xác minh?
Như thế kỳ quái rồi, chẳng lẽ Lại bộ Thượng Thư của Trẫm thoáng cái đã thành vật bài trí? Lúc có công, ngươi được phần nhiều, hôm nay có tội, ngươi lại từ chối đắc không còn một mảnh rồi?”
Trình Giang không dám thở mạnh, phủ phục trên mặt đất, vô luận như thế nào hắn cũng không nghĩ thông, sao tự nhiên lời hoàng thượng nói lại xoay chuyển, lại đem đầu mâu chỉ hướng Lí Bang Ngạn cùng mình?
Triệu Cát thoáng trầm mặc một tý, nói: “Ngươi biết tội là tốt rồi.”
Trình Giang mặt xám như tro, nghe Triệu Cát tiếp tục nói: “Đã biết tội, Trình ái khanh biết nên làm như thế nào không?”
Trình Giang như nghẹn ở cổ họng, thật vất vả mới nói được ba chữ: “Thần biết rồi.” Hắn dừng một chút, gian nan nói: “Cựu thần tuổi già, ngày gần đây lại tái phát nhanh, khẩn cầu bệ hạ chuẩn tấu, để cựu thần về hưu về quê, an dưỡng tuổi thọ.”
Triệu Cát nhàn nhạt mà gõ bàn, nói: “Trình ái khanh có công với đất nước, Trẫm thật sự là không nỡ để ái khanh về hưu, nhưng nói trở lại, thiên hạ đều bị tan tác, quốc sự không phải trò đùa, vậy thì ân chuẩn thôi, ngày mai Môn Hạ tỉnh liền đưa ý chỉ ra, đồng ý Trình ái khanh cẩm y về quê, quan viên địa phương phải cẩn thận chờ đón, không thể lười biếng.”
Biểu lộ trên mặt Trình Giang còn còn khó coi hơn so với khóc, hắn nặng nề dập đầu, nói: “Ân đức của bệ hạ, cựu thần không thể không báo đáp.”
Triệu Hằng hoàn toàn ngây dại, trong nháy mắt, hai cánh tay của hắn, một người bị cách chức chịu tội, một người về quê, nguyên cho là cánh chim mình đã rất đầy đặn, ai biết Triệu Cát chỉ là nói vài câu, thoáng cái liền biến thái tử hắn thành người cô đơn.
Trong lòng Triệu Hằng đã cảm thấy sợ hãi tới cực điểm, vừa rồi Triệu Cát ca ngợi hắn vài câu, hắn còn tưởng là Triệu Cát nghe Thư sinh nói như vậy, rất là vui mừng, hiện tại xem ra, mình đã suy nghĩ hoàn toàn sai.
Triệu Hằng mất hết can đảm, thoáng một tý đã quỳ rạp xuống đất, hướng Triệu Cát dập đầu, nói: “Phụ hoàng... Nhi thần có tội.”
Triệu Cát ngay cũng không nhìn hắn cái nào, thản nhiên nói: “Tiên đế lịch sử Đại Tống ta đều dùng tài đức sáng suốt mà nổi tiếng, từ lúc Trẫm vào chỗ đến nay, ban đêm khó ngủ, cẩn thận, không dám có chút lười biếng, vì sao vậy?? Là không muốn hổ thẹn với xã tắc mà thôi...”
“Phụ hoàng...” Triệu Hằng rơi lệ đầy mặt, Triệu Cát càng không để ý tới hắn, hắn càng cảm giác được tình thế rất nghiêm trọng, hiện tại đang ở trước mặt văn võ bá quan, hắn tình nguyện bị Triệu Cát hung hăng thoá mạ hắn một chầu, cũng không muốn thời khắc chờ đợi trong lo lắng, hắn mang theo tiếng khóc nức nở, nói: “Nhi thần muôn lần đáng chết, xin phụ hoàng trị tội.”
Triệu Cát tiếp tục nói: “Nhưng Trẫm hôm nay mới biết được...”
Hắn từ trên mặt ghế đứng lên, chắp hai tay sau lưng, trong mắt chớp động đầy lửa giận, mang theo thanh âm cao cao, nói: “Thì ra, Trẫm ở trong mắt người thiên hạ, chỉ là tên vua ngu ngốc, hết lòng tin theo tà thuật, ghen hiền dùng gian, là hôn quân, Đại Tống ta thái bình thiên hạ, thì ra đúng là dân sinh tàn lụi, dân chúng áo rách quần manh, thực sự không thể no bụng, cảnh hoang tàn khắp nơi, giống như lầu sắp hỏng, chồng trứng sắp đổ.”
“Nhi thần... Nhi thần xin từ chức thái tử, xin bệ hạ chọn người khác...” Triệu Hằng nổi lên dũng khí thật lớn, lúc này mới hiểu được, hắn đã thua cả bàn rồi, thái độ của Triệu Cát đối với hắn, lại khiến cho đáy lòng hắn sinh ra hơi lạnh thấu xương, hiện tại, nếu là thức thời, còn có thể làm một người Vương gia phong lưu, nếu để chậm trễ nữa, chỉ sợ chính là muốn làm dân chúng bình thường cũng không thể được.
“Câm mồm!” Đôi mắt Triệu Cát như đao, quét qua mặt Triệu Hằng, thanh âm như sấm sét, đem cắt ngang lời Triệu Hằng nói.
Triệu Cát thả chậm ngữ khí một ít, buồn bã nói: “Đông cung tài đức sáng suốt như thế, vì sao còn muốn chào từ giã? Nếu Trẫm phế truất ngươi, cái xã tắc Đại Tống này còn muốn hay không? Tổ tông để lại, Trẫm dám không tuân thủ sao?
Vạn dân nhìn qua, Trẫm dám thờ ơ sao? Ngươi nói loại lời này, chẳng phải là đẩy Trẫm vào địa vị bất nhân bất nghĩa, là nhất định phải bắt Trẫm ngồi vào cái hôn quân này? Nền tảng lập quốc Đại Tống, còn trông cậy vào ngươi tới củng cố nữa đó, làm sao Trẫm có thể phế truất ngươi?”