Kiều Thê Như Vân

Chương 775-1: Tấu chương chuẩn bị sẵn(1)



Cờ xí của Thẩm Ngạo tươi sáng rõ nét mà đứng ở bên Dương Thực, lại khiến cho tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, đúng là không ai nói gì, cao thấp Đại Tống đã có cái quy củ bất thành văn, chính là ngàn vạn lần chớ chọc vào sát tinh, hắn muốn giày vò... vậy thì tùy hắn giày vò đi thôi.

Mưa xuân liên tục, ngoài cung vẫn là một mảnh âm u, rất nhiều người đội mưa từ Giảng Võ điện đi đến Chính Đức môn, kiệu cũng đã ngừng đầy bên ngoài, vốn là ngồi kiệu đến nội cung, tất cả đại nhân đều phân phó đám kiệu phu, ngừng cỗ kiệu ở chỗ xa một ít, hiện tại mưa xuống, tất cả mọi người là người quý giá, cho nên không ít kiệu phu đều tự chủ trương, tận lực mà đến thật gần rồi mới đỗ.

Chư vị đại nhân tiến vào cỗ kiệu, cỗ kiệu được nâng lên, mỗi người đi một ngả.

Thời điểm Thẩm Ngạo đến cửa cung, chứng kiến xe ngựa thái tử ngay tại cách đó không xa, thái tử mất hồn nghèo túng mà muốn lên xe, Thẩm Ngạo cười ha ha một tiếng, hướng Triệu Hằng kêu lên: “Thái tử điện hạ...”

Triệu Hằng ngoái đầu nhìn lại, oán hận liếc nhìn Thẩm Ngạo, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn mà đội mưa đi tới, nói: “Điện hạ gọi Bổn cung đến, có cái gì phân phó?”

Thái độ Triệu Hằng đã xuống đến thấp nhất, lúc này cho dù là hắn tiếp tục ngu xuẩn, cũng biết cái lưng này không thể nâng lên, hôm nay, chức thái tử này, thật sự là rơi xuống đất, Phượng Hoàng mà ngay cả gà cũng không bằng,.

Thẩm Ngạo hòa ái dễ gần nói: “Bệ hạ mệnh lệnh bổn vương giám sát thái tử bài học, không biết việc học của thái tử như thế nào?”

Hắn bĩu môi, lập tức cười rộ lên: “Bỏ đi bỏ đi bỏ đi, ngươi sao chép mười lần Tứ thư Ngũ kinh, đưa đến phủ bổn vương trước đã, nhưng không cho phép điện hạ mời người viết thay, bút tích điện hạ, bổn vương nhớ rất rõ.”

Mười lần...

Mười lần Tứ thư Ngũ kinh, chính là ghi một tháng cũng chưa chắc có thể viết xong, phương pháp dạy bảo của Thẩm Ngạo, thật sự là hơi quá lười biếng một chút.

Triệu Hằng hung hăng liếc nhìn Thẩm Ngạo, muốn phát tác một trận, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn được cơn tức này, nói: “Bổn cung biết rồi.”

Thẩm Ngạo không hề để ý tới hắn, gọi người dắt ngựa, đội mưa đánh ngựa hồi phủ, thời điểm trở lại quý phủ, toàn thân đã ướt đẫm rồi, Lưu Thắng tràn đầy lửa giận, nói: “Điện hạ sao có thể không thương tiếc mình như vậy? Tuy cái mưa này không lớn, nhưng đội mưa trở về, nếu hư hỏng thân thể rồi thì làm sao bây giờ? Để mấy Vương phi bọn họ biết rõ, sẽ lo lắng lắm.”

Thẩm Ngạo cười ha ha, nói: “Vậy thì không thể để cho bọn hắn biết rõ, đi đun nước đi, để cho bổn vương tắm rửa, cầm vài món quần áo sạch sẽ đến đây.”

Lưu Thắng lên tiếng vâng, liền rời đi an bài.

Đợi cho Thẩm Ngạo tắm giặt xong, cái mưa này còn không có dấu hiệu ngừng, thời điểm hắn ngâm mình ở trong thùng tắm, còn đang suy nghĩ sự tình triều nghị, đột nhiên một người Dương Thực làm thủ phụ Đại Tống, thật sự lại khiến cho hắn không tiếp thụ được, Dương Thực là người nào?

Đó chính là người gian ngoan không thay đổi, thấy quan tài cũng không rơi lệ.

Vốn Thẩm Ngạo có ý định là, loại trừ thái tử này, Thẩm Ngạo hắn sẽ một lần nữa làm người, không bao giờ giằng co nữa, từ từ mà kinh doanh một mẫu ba phần của chính mình, chơi cùng người Nữ Chân trò tim đập như trống trong ngực một tý.

Ai ngờ những người này không may, chính mình muốn lập địa thành Phật, lại một người không muốn sống nữa đi tới.

“Lại muốn náo ngất trời.” Thẩm Ngạo nghĩ đến ba chữ nhân viên thừa, trong lòng không khỏi mừng thầm, cái này còn có náo nhiệt để nhìn, đến lúc đó, khẳng định phải gà bay chó chạy.

Hắn hào hứng dạt dào mà vào thư phòng ngồi trong chốc lát, kết quả, không đến nửa canh giờ, Dương Thực liền đến tìm hiểu.

Lão gia nầy, tại thời điểm tấu chương, còn nói mình già nua, nhưng khi nhìn cái hiệu suất làm việc này, quả thực cha hắn chính là Lưu Tường à.

Trong lòng Thẩm Ngạo oán thầm, gọi Lưu Thắng dẫn Dương Thực tiến đến, hai má Dương Thực ửng đỏ, bộ dạng có vài phần hãnh diện, vừa thấy Thẩm Ngạo, cũng không hàn huyên cùng Thẩm Ngạo, bờ mông vừa ngồi xuống, trà cũng không chịu uống, nói: “Điện hạ không phải đã nói, nếu lão phu nghĩ ra tấu chương, liền đưa tới cho điện hạ xem qua? Cái tấu chương này, lão phu đã định ra rồi, điện hạ có thể nhìn xem không.”

Tại Đại Tống, có Thẩm Ngạo giúp đỡ một tý, làm cái gì cũng có thể làm chơi ăn thật, nhưng nếu là gặp phải Bình Tây Vương phản đối, sự tình đơn giản cũng sẽ trở nên rườm rà.

Bộ dạng Dương Thực nhìn về phía trên thì rất bộp chộp, kỳ thật trong đầu đều khôn khéo hơn so với ai khác.

Thậm chí Thẩm Ngạo suy nghĩ ác ý, có phải là Dương Thực này đã sớm mài đao soàn soạt rồi, suốt ngày nghiến răng nghiến lợi suy nghĩ sự tình xoá nhân viên thừa, nếu không, từ lúc triều nghị trở về, tối đa cũng chỉ qua một canh giờ, hắn liền lưu loát mà viết tấu chương đi ra.

Thẩm Ngạo tiếp nhận tấu chương xem xét, lại càng xác minh ý nghĩ của mình là đúng, lão gia hỏa này, rõ ràng ngay cả chương trình cũng viết ra được.

Bình thường không hoàn thành cương vị công tác, xoá!

Một chuyện này, Thẩm Ngạo lại không phản đối, trong nha môn, cái gì cũng không nhiều lắm, chính là ăn không ngồi rồi rất nhiều, ăn không ngồi rồi là đáng hận nhất.

Tham ô, xoá.

Kỳ thật, một tội tham ô này, Thẩm Ngạo thật sự là không tán đồng, chủ yếu là phải xem năng lực làm việc của người ta nha, sao có thể một gậy đánh chết người được? Trương Cư Chính không phải cũng tham ô sao? Trong nhà Phạm Trọng Yêm, Âu Dương Tu cũng không phải là mập chảy mỡ? Nếu ngươi nói là những ví dụ này quá xa rồi, trước mắt còn có một vị Bình Tây Vương điện hạ, cũng không thể tham ô một chút sao?

Thẩm Ngạo đã bắt đầu cảm thấy, lão gia ghi chương trình này, là chuyên môn xử lý mình.

Hắn tiếp tục xem xét, điều thứ ba là chơi gái, đưa cho Lại bộ xử trí.

“Chơi gái cũng phải xử phạt sao?” Thẩm Ngạo chăm chú quan sát Dương Thực, cảm thấy có phải là lão gia nầy bị tâm lý biến thái hay không.

Cái Đại Tống triều này, chơi gái vẫn là một việc rất được đề cao, quan viên hay các tài tử đều dùng chơi gái để làm điều vẻ vang, trong thanh lâu kia, buổi tối nào không có quan nhân mặc y phục hàng ngày đại giá quang lâm? Đây là xã hội phong kiến vạn ác, chơi gái kỹ nữ thì làm sao?

Dương Thực nghiêm túc nói: “Chơi gái lãng phí tiền tài, quan viên sinh sôi loại yêu thích này, hẳn là tham quan không thể nghi ngờ, chỉ là... Lão phu cũng không có ý nghĩ chính xác về chuyện này, còn muốn hướng điện hạ thỉnh giáo.”

Thẩm Ngạo vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, nói: “Đại nhân cứ nói.”

Trên mặt Dương Thực sinh ra một chút xấu hổ đến, trù trừ thật lâu, mới mở miệng nói: “Trong nội cung, nghe nói cũng...”

Sắc mặt Thẩm Ngạo lập tức nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, nói: “Không thể nào, giả dối hư ảo, hậu cung bệ hạ có ba nghìn người giai nhân, sao lại làm loại sự tình đồi phong bại tục này? Bổn vương cầm ngón tay của mình bảo đảm, loại lời đồn đại này, Dương đại nhân không cần thiết phải tin tưởng.”

Dương Thực hướng Thẩm Ngạo nghiêm túc nói: “Bình Tây Vương hà cớ gì muốn lừa gạt lão phu? Cái thành Biện Kinh này, người nào không biết? Chính như theo như lời bệ hạ, trên đời nào có sự tình gì không lọt tiếng gió, lão phu lo lắng, đúng là về cái này, nếu gia tăng một chuyện này đi vào, bệ hạ bên kia có thể sinh ra không vui, tưởng rằng lão phu đang nhằm vào trong nội cung hay không?”

Thẩm Ngạo cũng không gạt rồi, Triệu Cát tự mình làm nhận gièm pha, che lấp như thế nào được đây? Hắn nghĩ nghĩ một chút, liền nói: “Bổn vương cho rằng, chuyện này nên viết ra mới tốt, Dương đại nhân ngẫm lại xem, nếu tặc nghe thấy có quan sai gọi người đi bắt tặc khác, tặc này sẽ làm như thế nào?”

Dương Thực không hiểu ra sao.

Thẩm Ngạo cười ha ha, nói: “Nếu bổn vương là tên tặc kia, nhất định sẽ ra sức hỗ trợ quan sai đi bắt tặc, một người đồng hành là oan gia, hai người càng là kẻ thù, bắt một tên, lại càng có thể rửa sạch vết bẩn cho chính mình.

Bệ hạ nhìn tấu chương, trong lòng sẽ suy nghĩ, nếu là Trẫm không phê chuẩn, nói không chừng bên ngoài biết, sẽ nói Trẫm có tật giật mình, lúc này, lại không dễ cự tuyệt.”

Dương Thực không khỏi bật cười, nói: “Nói như vậy, một chuyện này không những không thể cắt giảm, lại còn phải tô bút thật đậm rồi?”

Thẩm Ngạo vốn định nhấc bút lên, làm cho tấu chương này thêm phần màu sắc, nhưng lập tức tưởng tượng, Dương Thực cũng coi như ân sư của chính mình, nếu mình thêm bút, lại là nhục nhã thầy của mình, vì vậy liền cười nói: “Đại nhân có thể tiếp tục thêm một tý sắc thái, không cần có cái gì cố kỵ, nói đường hoàng một ít, dựa vào tâm tư bệ hạ, không phải không thể phê chuẩn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.