Kiều Thê Như Vân

Chương 783-1: Giơ cao đánh khẽ(1)



Phúc vương nhấp một ngụm trà, thở dài một tiếng, buồn bã nói: “Có thể có biện pháp nào? Bình Tây Vương muốn ra tay đối với bốn huynh đệ chúng ta, hôm nay lại có nhược điểm nằm trên tay hắn, chúng ta còn có sức đánh trả sao? Hiện tại chúng ta càng không an phận, chỉ để cho Bình Tây Vương càng nhiều cớ, bằng vào cân lượng của chúng ta, đâu phải là đối thủ của hắn?”

Hắn tràn đầy chán nản mà tiếp tục nói: “Trước mắt, chỉ có thể ngồi chờ chết thôi.”

Triệu Đạt nghe được, trợn mắt há hốc mồm, hắn dù sao cũng chưa từng trải qua chuyện gì, lúc này không khỏi nói: “Vương huynh không cần phải quá uể oải như vậy, vẫn nên...có biện pháp, chúng ta là hoàng tử, chẳng lẽ...”

Hứa Quốc công cười lạnh, nói: “Nếu không phải hoàng tử, có lẽ còn có thể tham sống sợ chết, chính là bởi vì là hoàng tử, vấn đề này mới càng lợi hại, hoàng tử bị nghi là mưu nghịch, từ xưa đến nay, lại có ai nhận được kết cục tốt sao?”

Đường vương ôm trà chén nhỏ trầm ngâm, lúc này liền nói: “Lúc này có nên đi Bình Tây Vương phủ một chuyến hay không? Nói chuyện với Thẩm Ngạo một chút, nghe nói lão Tam đi lại rất gần với hắn, không bằng mời hắn làm việc này?”

Phúc vương lắc đầu, nói: “Bình Tây Vương đã muốn đắc tội chúng ta, hắn không sợ chúng ta trả thù sau này sao? Trảm thảo trừ căn, đạo lý kia, Bình Tây Vương hắn không hiểu sao? Hiện tại, hắn nắm mạch bắt mạng của chúng ta, không thừa cơ hội này bóp chết chúng ta, còn đợi đến khi nào? Hiện tại đi cầu hắn, ngoại trừ tự rước lấy nhục, lại có làm được cái gì?”

Nghe xong lời Phúc vương nói, ba người đều lộ ra một bộ dạng uể oải, Triệu Đạt đến lúc này cũng là hối hận không thôi, sớm biết như thế, đã không động vào Triệu Minh, chuyện bây giờ đến tình trạng này, thật sự không biết nên làm như thế nào để xong việc.

Bốn người yên lặng mà ngồi ở phía trong phòng, trên mặt âm trầm bất định, đều là mất hồn sững sờ, từ nhỏ bọn hắn đã quen hưởng phú quý, lúc này đột nhiên cảm giác, phú quý có thể đụng tay đến đã xa không thể chạm, trong lòng sợ hãi thế nào, ai cũng có thể nghĩ ra.

Phúc vương đột nhiên thở hắt ra, thở dài: “Chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể mặc người chém giết thôi, đều tự hồi phủ đi, ngoan ngoãn ở trong phủ chịu tội, chỉ mong phụ hoàng xem xét trên tình phụ tử, xử lý nhẹ nhàng một chút.”

Hắn đứng lên, liền rời đi.

Đường vương nói: “Vương huynh, vẫn nên nghĩ biện pháp, chẳng lẽ thật sự không có biện pháp nào khác sao?”

Phúc vương dừng chân, quay người lại, nói: “Còn có thể có biện pháp nào khác đây?”

Đường vương nhất thời nghẹn lời, hắn vắt hết óc, cũng không nghĩ ra phương pháp xử lý để thoát khỏi tội danh này, chuyện lớn như vậy, tình cảm phụ tử huynh đệ gì đó, so ra còn kém còn giấy mỏng, nếu như phụ hoàng thật sự nghe Thẩm Ngạo kia xúi giục, mình đâu còn mạng để sống?

Triệu Đạt khóc ròng, nói: “Ta cũng chưa từng nghĩ tới sự tình sẽ đến nước này, ta đã hại khổ chư vị Vương huynh, thật sự không được, vậy hãy để cho một mình ta đi gánh tội thay, cho dù muốn phạt, phạt một mình ta là được rồi.”

Ngữ khí Hứa Quốc công vô cùng nhất chanh chua, nói: “Hừ, ngươi muốn gánh tội thay cũng phải có người tin tưởng, ngươi niên kỷ nhỏ như vậy, sai khiến như thế nào đây?

Đến lúc đó, khẳng định còn muốn tiếp tục tra xét, cuối cùng còn không phải mấy cái Vương huynh như chúng ta phải cùng một chỗ chôn với ngươi sao? Mẫu phi lớn tuổi, nếu nghe được tin dữ này, không biết sẽ trở thành bộ dáng gì nữa.”

Mặt Phúc vương không khỏi mà run rẩy một chút, khổ sở thở dài: “Trước kia không phải đã nói rồi sao? Tội gì sanh ở đế Vương gia, nếu có thể sanh ở trong nhà đại phú, cũng chưa hẳn không phải chuyện tốt, tất cả giải tán đi, hiện tại lại thổn thức như thế này thì có làm được cái gì?”

Đang nói, bên ngoài có một nội thị lảo đảo mà tiến đến, nói: “Chư vị điện hạ...có...có khách tới.”

Triệu Đạt đi, đến lau nước mắt, nói: “Không gặp, đến lúc này, bất luận kẻ nào cũng không gặp nữa, bảo bọn hắn từ đâu tới đây cứ trở lại nơi đó.”

Nội thị này lại không chịu trở về đuổi người đi, cứ ở lại ngoài cửa, nói: “Nô tài thật sự không dám xua đuổi hắn, người đến là Bình Tây Vương.”

Tính nóng của Triệu Đạt lại nâng lên rồi, bỗng nhiên đứng dậy, điềm nhiên nói: “Tốt, lúc này hắn tới để xem chúng ta rồi chê cười, hừ, không gặp, đuổi đi.”

Đường vương lại nói: “Tạm gặp một lần, nhìn xem hắn nói như thế nào.”

Phúc vương thoáng trầm mặc một tý, nói: “Bản vương và Bình Tây Vương cũng có vài lần duyên phận, hắn đã đến rồi, có lẽ là tận tình làm chủ, hữu nghị một chút, nếu quả thật là đến làm chúng ta nhục nhã, cũng mặc kệ hắn đi.”

Triệu Đạt tự giác hiểu mình làm sai chuyện, không dám cải lời các huynh trưởng, liền chuyển thanh âm khó chịu mà nói với nội thị: “Ngươi điếc sao? Không nghe thấy Vương huynh phân phó sao? Đi, nghênh Bình Tây Vương tiến đến.”

Nội thị kia liền chạy té đi mời Bình Tây Vương.

Hai mắt Hứa Quốc công đóng lại, nói: “Lúc này, rốt cuộc Bình Tây Vương tới làm cái gì?”

Phúc vương nói: “Đoạn chuyện này để làm gì? Đều theo ta đi ra ngoài nghênh đón.”

Bốn người đi ra, đi qua trong điện bên kia, kỳ thật, tâm tình bốn người đều khẩn trương tới cực điểm, lúc này, Bình Tây Vương tới nơi này, rốt cuộc là có dụng ý gì, ai cũng không đoán ra.

Chứng kiến Thẩm Ngạo mặc một bộ quần liền áo, từng bước một đi tới, một người nội thị đằng trước đang chỉ đường cho hắn, Phúc vương thấy Thẩm Ngạo không mang theo giáo úy, trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở ra, bước nhanh ra nghênh đón, trên mặt chồng chất ra dáng tươi cười, nói: “Điện hạ, hôm nay rõ ràng có thời gian rảnh rỗi như vậy, không từ xa tiếp đón, xin thứ tội.”

Thẩm Ngạo mỉm cười nói: “Thì ra mấy vị điện hạ Phúc vương đã ở đây.”

Hàn huyên một hồi, Phúc vương liên tục không ngừng mà đưa Thẩm Ngạo vào trong sảnh.

Phúc vương thấy Thẩm Ngạo thái độ hòa ái, càng thêm cân nhắc không thấu, gọi người châm trà, mới nói: “Điện hạ, Tần Quốc công là tâm tính tiểu hài nhi, có phải là đã náo loạn, gây ra cái gì hiểu lầm cùng với điện hạ hay không?”

Thẩm Ngạo nghiêm túc nói: “Quả thật có một chuyện hiểu lầm, cho nên bổn vương mới đến làm sáng tỏ.”

Trong lòng Phúc vương không khỏi lộp bộp một chút, chậm rì rì nói: “Nên để đệ đệ không không chịu thua kém của ta đây xin lỗi với Bình Tây Vương mới đúng.”

Thẩm Ngạo lắc đầu, thấy ánh mắt mọi người đều nhìn về chính mình, nâng chén trà lên uống một ngụm, cười ha ha hướng Tần Quốc công nói: “Tần Quốc công, hôm nay có nhiều chỗ đắc tội, chỉ là, bản án Triệu Minh thật sự quá lớn, không thể không đưa ra hạ sách nầy.”

Lúc trước trong lòng Triệu Đạt còn có chút oán hận, nhưng lúc này chỉ còn sợ hãi, đôi mắt lập loè nói: “Là ta sai rồi, không nên giấu kín trọng phạm triều đình.”

Thẩm Ngạo lắc lắc tay, nói: “Một hồi hiểu lầm mà thôi, Tần Quốc công tuổi trẻ khí thịnh, trúng gian kế của Triệu Minh kia, chuyện này, đã tra ra manh mối rồi, ngày mai sẽ kết án,

hướng bệ hạ bẩm báo, sau lưng Triệu Minh kia cũng không có người nào sai khiến, hoàn toàn là chính bản thân hắn ăn phải dầu mỡ heo, mới dưỡng ra họa lớn như vậy, về sau, sợ triều đình truy cứu, lợi dụng Tần Quốc công có ý tốt, trốn vào công phủ.”

Thẩm Ngạo từ từ nói ra tình tiết vụ án mình muốn, thật sự khiến trong lòng bốn hoàng tử này mừng rỡ.

Ngay tại vừa rồi, bọn hắn còn tưởng rằng trời muốn sụp đổ xuống, trong tâm thấp thỏm lo âu, nghe được lời nói Thẩm Ngạo xoay chuyển, một khối tảng đá lớn trong lòng cũng không khỏi rơi xuống.

Nếu nói lúc trước rất có oán hận cùng sợ hãi đối với Thẩm Ngạo, nhưng hiện tại, cả người mềm mại đến cực điểm, có thể nói là nhẹ đến mức bây lên trời, việc này giải quyết hết, không truy cứu ngươi, không những không có oán hận, trong lòng lại còn có một tí cảm kích cùng thoải mái.

Triệu Đạt dù ngu xuẩn cũng biết, Thẩm Ngạo đây là đang hướng chính mình lấy lòng, Bình Tây Vương này vốn là cầm một gốc cây đại thụ, nện lên trên đầu mình một cái, sau đó lại đưa tới một quả táo ngọt.

Triệu Đạt đứng lên nói: “Bình Tây Vương nhìn rõ mọi việc, đã cứu ta một mạng, ban ngày ta có ngôn ngữ hỗn láo đối với điện hạ, xin điện hạ đừng nên trách.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.