Kiều Thê Như Vân

Chương 792-1: Tự hỏi(1)



Đi ngàn dặm trên đại dương, thuyền biển giống như lục bình, chìm nổi phía dưới ánh mặt trời.

Buồm lớn tung bay theo gió, một gã thủy sư giáo úy đang đi tới buồng nhỏ trên tàu, tại đây vẫn là 'Thư phòng' của Thẩm Ngạo, giáo úy đứng tại bên ngoài, khẽ gọi một tiếng, bên trong truyền ra thanh âm Thẩm Ngạo: “Tiến vào đi.”

Giáo úy đẩy cửa vào, nói: “Điện hạ, đã đến vùng biển của Hứng Hóa quân rồi, đại khái sáng sớm ngày mai là có thể đến Tuyền Châu.”

Thẩm Ngạo cười nhạt một tiếng, ngồi ở bên bàn trong khoang thuyền đọc sách, nhàn nhã nói: “Biết rồi.”

Giáo úy cẩn thận từng li từng tí lui ra ngoài.

Trong khoang thuyền này có ngọn đèn, ánh đèn khẽ run run, ngay đèn chụp lưu ly cũng không khỏi lập loè, chiếu mắt người sáng rõ, chỉ là, chỗ này dù sao cũng là ở trên thuyền, không chú ý được nhiều như vậy, Thẩm Ngạo lại nhìn tin tức trong tay một lần, đốt ngón tay không tự giác mà học theo Triệu Cát, nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn.

Tuyền Châu bên kia, đối với đã tiến hành xử trí đại Thực thương nhân rồi, chỉ là, Ngô Văn tự tiện chủ trương, tiến hành phân biệt đối với đại Thực, nên đuổi đi thì đuổi đi, nguyện ý lưu lại thì cho lưu lại.

Thẩm Ngạo lại cũng không trách cứ Ngô Văn, chính mình thật sự là cẩn thận mấy cũng có sơ sót, thầm nghĩ giải quyết dứt khoát, đúng là đã quên một mảnh vụn này, cũng mất công Ngô Văn tự chủ trương, nếu không, sợ là sẽ phải hối hận vì chính mình làm việc quá càn rỡ rồi.

Thẩm Ngạo không khỏi cười một tiếng, trong lòng đã nghĩ đến việc lập tức bay đi Tuyền Châu.

Tuyền Châu hiện tại là cái dạng gì nữa trời?

Đợi cho sáng sớm ngày thứ hai, lúc Thẩm Ngạo lên bờ, ánh rạng đông còn chưa hiện ra, bầu trời bao la xám xịt tràn đầy âm u, Thẩm Ngạo lên trên cầu tàu, thị lực có thể đạt được rất có hạn, thật sự không xuyên quả nổi đám sương mù nặng nề này.

Tuy Tuyền Châu tháng tư rất nóng bức, nhưng thời điểm sáng sớm lại rất lạnh lẽo, cho nên, thời điểm Triệu Tím Hành rời thuyền, không nhịn được mà đan tay vào nhau, đặt ở trên môi đỏ, phun ra hàng sương trắng.

Thẩm Ngạo sợ nàng cảm lạnh, liền bất chấp chờ người đến đây đón đưa hàn huyên, trực tiếp lên xe ngựa, đi hải chính nha môn trước.

“Điện hạ, đặc phái viên phiên vương các quốc gia đã đến, còn có nửa tháng nữa là vạn quốc triển lãm sẽ tổ chức, điện hạ muốn đi gặp đặc phái viên từng phiên quốc hay không?”

Có thể ngồi ở đây trong sảnh, đều là vài người vật trọng yếu nhất Tuyền Châu, hải chính Tổng đốc Ngô Văn, thủy sư chỉ huy Dương Quá, Tuyền Châu Tri Phủ Mã Ứng Long các loại..., những người này thấy Thẩm Ngạo đến, như thấy người tâm phúc, không hề có gì sợ sệt.

Người nói chuyện là Ngô Văn, Thẩm Ngạo nhìn hắn một cái, uống một ngụm Vũ Di trà, lại cười nói: “Cái này thì không cần, bổn vương không có thời gian đi bọn họ, một chuyến vạn quốc triển lãm này, một là bày ra đức độ, làm cho bọn họ biết rõ, Đại Tống ta phì nhiêu thế nào,

một cái khác, chính là bày ra uy phong, các quốc gia Nam Dương khó tránh khỏi xà chuột hai đầu, một mặt hướng Đại Tống ta nịnh nọt, một mặt khác, lại sợ đắc tội đại Thực, hiện tại, chúng ta muốn Tổng đốc các quốc gia khu trực thuộc cấm tiệt mậu dịch cùng đại Thực, các quốc gia sẽ cam tâm tình nguyện sao?

Đã như vầy, liền làm cho bọn họ biết rõ Đại Tống ta lợi hại thế nào, nói cho bọn hắn biết, đứa trẻ nghe lời có sữa ăn, không nghe lời, liền cho một điểm nhan sắc nhìn xem.”

Trong lời nói của Thẩm Ngạo vẫn còn chỗ ám chỉ, lại khiến cho tâm tình Dương Quá bắt đầu kích động, Nam Dương thủy sư ngày đêm thao luyện, lại chưa từng động đậy gân cốt, ngẫu nhiên tiêu diệt hải tặc, đều là khối thịt như con ruồi nhỏ.

Bây giờ nghe ý tứ Bình Tây Vương, thật giống như là muốn đại động can qua, liền hưng phấn mà nói: “Điện hạ ra lệnh một tiếng, cao thấp Nam Dương thủy sư liền vui vẻ tuân mệnh.”

Hai chữ vui vẻ, lại khiến cho nước trà Thẩm Ngạo uống vào trong miệng rồi, thiếu chút nữa phun ra trở lại ngoài, hắn không thể không cười khổ nói: “Chỉ nói ví dụ một chút mà thôi, chỉ cần chịu ngoan ngoãn nghe lời, cần gì phải gây chiến với người ta? Dương Quá, ngươi ngồi xuống, không cần phải thể hiện một bộ dạng mọi người khắp thiên hạ cần ăn đòn mà nhìn người, nuôi dưỡng thành loại thói quen này, thật không tốt.”

Dương Quá ngượng ngùng ngồi xuống, cúi thân thể nói: “Chỉ là, cái Tuyền Châu này gần đây có chút lời đồn đại, không biết điện hạ đã nghe nói qua hay chưa?”

Thẩm Ngạo ừ một tiếng, nhếch hai chân lên, nói: “Không cần phải thừa nước đục thả câu.”

Dương Quá nói: “Nghe nói Tuyền Châu này có rất nhiều dư nghiệt Thiên Nhất Dạy ẩn núp, đang trắng trợn mà chiêu mộ nhân thủ, bảo là muốn ám sát phiên vương và đặc phái viên các quốc gia, tin tức này gần đây mới truyền tới, tiểu nhân đang tại kiểm tra thực hư, chỉ là, vì để cẩn thận, có phải là điều vài doanh quân đội thủy sư, tùy thời bảo vệ phiên vương và đặc phái viên?”

Mã Ứng Long nói: “Hạ quan cũng đã được nghe nói về việc này, loại sự tình này, chỉ có thể ninh tin là có, không thể tin là không.

Kỳ thật, thời điểm trong đêm ngày hôm qua, sai dịch xác thực bắt mấy người khả nghi, tinh tế thẩm vấn xong xuôi mới biết được, bọn hắn xác thực là người của Thiên Nhất Dạy, chỉ là, nghe nói bọn hắn đã chuẩn bị vũ khí rất tốt, tùy thời đợi mệnh lệnh, về phần là ai mưu đồ ở sau lưng, hôm nay Thiên Nhất Dạy có bao nhiêu người, liền không được biết rồi.”

Thẩm Ngạo không khỏi nhăn lông mày lại, lúc này xuất hiện Thiên Nhất Dạy, xác thực là một sự kiện đáng để bụng, dù sao Thiên Nhất Dạy từng là loạn đảng phản tặc, hôm nay lại phát hiện tung tích của bọn hắn, lại là ở Tuyền Châu này, nơi sắp khởi động phong vân.

Tuyệt đối không thể để xảy ra sai lầm, một khi phiên vương đặc phái viên chết tại Tuyền Châu, sẽ là sự tình rất nghiêm trọng, cái vạn quốc triển lãm này vỡ tung, lập tức khiến cho Đại Tống trở thành trò cười của các quốc gia Nam Dương.

Trong giọng nói của Thẩm Ngạo mang theo lãnh ý, nói: “Mấy doanh không đủ, lại điều mấy doanh thủy sư vào thành, bất kể là Tân Thành, Thành Đô, đào ba thước đất cho bổn vương, an toàn của phiên vương đặc phái viên cũng phải bảo đảm thật chặt chẽ, cái này là đại sự hạng nhất.”

Dương Quá lên tiếng đồng ý.

Thẩm Ngạo thấy không khí trong sảnh này hơi trầm trọng, liền nở nụ cười nói: “Cũng không cần xụ mặt, con ruồi nho nhỏ mà thôi, không coi là đại sự gì, con ruồi chỉ nhìn chằm chằm vào trứng có khe hở, chúng ta chỉ cần làm được đến mức kín không kẽ hở, dĩ nhiên là không cần sợ.”

Hắn lắc lắc chân, tiếp tục nói: “Lại nói tiếp, bổn vương lại muốn nhìn phong cảnh Tuyền Châu này một chút, chỉ tiếc thời điểm lên bờ sương mù quá nặng, nếu có cơ hội, Mã Tri Phủ dẫn bổn vương tùy ý đi dạo một vòng nhé.”

Mã Ứng Long lập tức nói: “Lúc nào Vương gia muốn đi, cứ thông báo cho hạ quan một tiếng là được.”

Mã Ứng Long hôm nay cũng coi như đần độn, u mê mà thành vây cánh của Thẩm Ngạo, nhắc tới cũng kỳ quái, Mã Ứng Long này không tính là người khéo léo gì, nhưng lúc này, đối với Thẩm Ngạo lại là bộ dạng khăng khăng một mực trung thành.

Thẩm Ngạo thản nhiên cười, vươn người đứng dậy, nói: “Chỉ là, lúc này xuất hiện Thiên Nhất Dạy, thật sự có chút khả nghi, bọn hắn ám sát phiên vương làm cái gì? Chỉ làm người trong thiên hạ chê cười bổn vương thôi sao?”

Ngô Văn nói: “Có phải là ý của Tuý Ông không phải ở rượu (có dụng ý khác), mục đích thực sự là điện hạ hay không?”

Thẩm Ngạo chậm rãi dạo bước trong sảnh, vừa lung lay gân cốt, vừa nói: “Không thể, bên người bổn vương có không ít hộ vệ, bằng vào những thằng hề của bọn hắn nhảy nhót, cũng dám động tay một vốn một lời với bổn vương?

Không cần phải đoán mò nữa, đều tự trở về xử lý công vụ đi, bổn vương đi thuyền bè mệt nhọc, muốn nghỉ một chút, chỉ là... Ngô đại nhân, ngươi đi chào hỏi cùng những phiên vương đặc phái viên kia, bảo bọn họ lập tức đưa tấu chương lên triều đình, mời thánh giá thiên tử Đại Tống ta đến Tuyền Châu...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.