Kiều Thê Như Vân

Chương 897: Thái tử rất giỏi



Trong nội tâm Thẩm Ngạo vẫn đang suy nghĩ: lặn lội đường xa cũng không mệt mỏi, vừa rồi nghiêm hình bức cung lại làm cho người ta cảm thấy thật mệt mỏi.

Dương Tiễn lập tức phân phó người đi thu thập phòng ngủ, dẫn Thẩm Ngạo đi nghỉ ngơi.

Thẩm Ngạo thật sự mệt mỏi tới cực điểm, lại sợ đang đi trên đường thì Triệu Cát tỉnh lại, đến cả y phục cũng không chịu cởi, chỉ đá giày ra, ngả đầu liền ngủ.

Không biết qua bao nhiêu thời gian, Dương Tiễn thấp giọng nói tại bên tai Thẩm Ngạo: “Nhanh tỉnh lại... Nhanh tỉnh lại...”

Trong nội tâm Thẩm Ngạo chứa nhiều suy nghĩ, không hề nằm ỳ ra ngủ, vừa nghe tiếng đã nhanh chóng đứng dậy, ngẩng đầu liền hỏi: “Như thế nào? Bệ hạ tỉnh lại rồi sao?”

Dương Tiễn gật gật đầu, nói: “Bệ hạ nghe nói ngươi đã đến rồi, mặt rồng cực kỳ vui mừng, bảo ngươi lập tức đi qua.”

Thẩm Ngạo đi giày, nhảy xuống sập, đến y quan cũng không kịp chỉnh lại, cực kỳ nhanh đi qua hướng tẩm điện, đến bên ngoài tẩm điện, hắn hít một hơi thật dài, tựa hồ có chút do dự, tựa hồ lại cảm thấy có chút thương cảm, nặng nề thở dài một hơi, mới vượt qua cánh cửa.

Đèn cung đình mềm rủ xuống, ánh sáng ảm đạmmàn che ; lụa mỏng che phủ ánh mắt, mang đến vài phần mông lung.

Cửa gỗ dựa vào tường nam mở ra một ít, gió đêm phật qua, thổi trúng màn che, làm cho màn che rung động rung động, bên ngoài cửa gỗ là một vòng trăng sáng, ánh trăng sáng tỏ, giống như cái khay bạc.

Chỉ là, lúc này đây, Thẩm Ngạo căn bản không có hào hứng nhìn cảnh đêm, xem cái trăng tròn này, từng bước một đi vào, ngay cả tâm cũng không khỏi nhảy dựng lên.

Dừng ở phía trước màn che, Thẩm Ngạo càng cảm thấy thương cảm hơn, nếu là ở lúc trước, chính mình đến yết kiến, Triệu Cát hơn phân nửa là sẽ nằm ở trên bàn, hoặc bắt lấy bút, hoặc dựa vào cái ghế đọc sách.

Hình ảnh đó vẫn rất hay thấy, chắc hẳn tâm tình Triệu Cát lúc đó nhất định mang theo hi vọng cùng vui sướng, nhưng hiện tại... hoàng đế bệ hạ bưng lấy cuốn và bắt bút vẽ tranh đang lấy hết một tia khí lực cuối cùng, tâm tình hoàng đế bệ hạ giờ phút này, vẫn là vui sướng sao?

Tâm tư Triệu Cát thế nào, Thẩm Ngạo không suy đoán nổi, nhưng Thẩm Ngạo lại biết, trong lòng hắn như là bị chắn một khối đá tảng, mấy cái gì đó nghẹn ở cổ họng kia như nuốt không trôi lại nhả không ra, chất lỏng nóng bỏng đảo quanh vành mắt của hắn, muốn tràn ra khỏi mi, nhưng Thẩm Ngạo lại cố nén, vô luận như thế nào, cũng không chịu để chúng nó chảy ra.

“Nam tử hán, đại trượng phu, không thể khóc, phải cười, phải cười!”

Trong nội tâm Thẩm Ngạo nói như vậy, mới miễn cưỡng mà nặn đi ra một chút dáng tươi cười, nụ cười này không giống như lúc tâm tình của hắn thư thái thanh tịnh, cũng không có kiểu dối trá lúc hắn liên hệ cùng với người sắp bị lừa, hắn cười rất miễn cưỡng, giống như là người trên giường bệnh thiếu hắn một khoản nợ, lại đang tiếp tục thiếu nợ một khoản nữa.

“Thần Thẩm Ngạo đến chậm, xin bệ hạ thứ tội...” Thẩm Ngạo phù phù một tiếng quỳ xuống, cái gì dưới đầu gối đàn ông là vàng, cứ để cho hắn đi gặp quỷ đi.

Giường bệnh bỗng nhúc nhích, truyền ra thanh âm hữu khí vô lực của Triệu Cát, hói nói: “Tới...”

Thẩm Ngạo đứng dậy, bước nhanh đi qua, vạch màn che, mượn ánh sáng đèn cung đình, rốt cục cũng thấy rõ khuôn mặt Triệu Cát, đây là một khuôn mặt gầy gò mà đầy vẻ bệnh trạng.

Đôi mắt đầy phong thái sáng láng lúc trước đã mất đi vẻ sáng bóng, giống như tất cả lão nhân dần dần gần đất xa trời, mang theo một loại không muốn cùng lưu luyến.

“Ngươi rốt cuộc cũng đã tới, trẫm còn tưởng là sẽ không thấy được ngươi lần cuối cùng nữa.”

Thẩm Ngạo ngồi xuôi theo giường, cầm lấy cánh tay vươn ra của Triệu Cát, cẩn thận từng li từng tí mà thả vào trong áo ngủ bằng gấm đi, một mặt nói: “Thần nghe được ý chỉ, một ngày cũng không dám trì hoãn, ngày đêm hành trình mà gấp gáp trở về, thân thể bệ hạ có khá hơn chút nào không?”

Triệu Cát lại như là lão nhân bướng bỉnh, vẫn là đưa tay thò ra khỏi ổ chăn, khoác lên đầu gối Thẩm Ngạo, nói: “Tốt, tốt hơn chút ít rồi, mấy ngày trước đây, nghe được ngươi đại thắng ở Đại Định, cắt bỏ họa lớn trong lòng vì Đại Tống, bệnh trẫm đã tốt hơn một ít, trẫm xem mình không được nữa, cho nên, có mấy lời không thể không bàn giao đối với ngươi, ngươi không cần nói, cũng đừng khóc, chỉ để ý nghe trẫm nói.”

Thẩm Ngạo im lặng gật đầu.

Triệu Cát nói: “Sau khi Trẫm chết, ngươi nhất thiết nhớ kỹ, phải đối tốt với thái hậu, đối tốt với Tấn vương, còn có Ninh An, Tím Hành, những người thân nhất này của trẫm, tất cả đều phó thác trên thân thể của ngươi rồi, ngươi hiểu chưa?”

Thẩm Ngạo lại gật đầu.

Triệu Cát thở dài một hơi, lúc này mới cảm thấy hài lòng hơn một ít, tiếp tục nói: “Về phần thái tử... Trẫm biết rõ, thái tử cùng ngươi có cừu oán, cho nên trẫm mới khâm mệnh để ngươi làm phụ chính vương, sau khi trẫm chết, ngươi vịn linh cữu trẫm, mang theo chúng thân vương Tuyền Châu và hoàng tử trở lại Biện Kinh hạ táng, từ đó về sau, liền vĩnh viễn rời xa Biện Kinh, thái tử không thể làm gì được ngươi.”

Thẩm Ngạo lại gật đầu, trong nội tâm vừa động, rất muốn bẩm báo sự tình thuật sĩ đi ra, nhưng lập tức, hắn lại ảm đạm mà bỏ đi ý nghĩ này.

Cùng lúc, cái tên thuật sĩ kia còn chưa có bằng chứng có thể chứng minh hắn có quan hệ cùng thái tử, một phương diện khác, Thẩm Ngạo thật sự không đành lòng tàn khốc, đem cái sự thật này nói ra với một lão nhân còn đang hấp hối.

Hiện tại trong đầu Thẩm Ngạo rõ ràng sinh ra một ý niệm kỳ quái, thầm nghĩ để cho Triệu Cát bình yên mà vĩnh biệt cõi đời, những âm mưu cùng quỷ kế kia, những sự thật tàn khốc kia, đều do chính mình đến gánh chịu.

Tuy... bây giờ nói ra, có chỗ tốt rất lớn đối với Thẩm Ngạo, nhưng hết lần này tới lần khác, Thẩm Ngạo chính là nói không nên lời, hắn ảm đạm mà nhìn Triệu Cát, yên lặng gật đầu, nói: “Thần biết rồi.”

Sắc mặt Triệu Tín càng lộ ra vẻ vui mừng, lấy tay vỗ Thẩm Ngạo đầu gối, liên tục nói: “Tốt, rất tốt...”

Triệu Cát không ngừng ho khan, đám tiểu nội thị sợ tới mức nhanh chóng cầm ống nhổ đến.

Thẩm Ngạo tiếp nhận một cái khăn lụa, nhẹ nhàng đặt ở bên mồm của hắn, đợi hắn hộc cục máu ra, vứt vào bên trong ống nhổ, lại lau lau miệng vì hắn, Triệu Cát mới bình tĩnh trở lại, một lần nữa nằm xuống, ánh mắt sâu kín nhìn Thẩm Ngạo, nói gằn từng chữ: “Thái tử có thể trị quốc sao?”

Trong lời nói của Triệu Cát, luôn luôn mang theo sự không tín nhiệm đối với Triệu Hằng.

Nhưng Thẩm Ngạo có thể cảm nhận được, trong đôi mắt Triệu Cát mang theo một loại khát vọng, tựa hồ như đang khát vọng Thẩm Ngạo cho hắn đáp án.

Thẩm Ngạo có hai cách lựa chọn, nếu lắc đầu, tất nhiên sẽ khiến cho Triệu Cát càng thất vọng hơn, mà gật đầu, đối với Triệu Cát, chính là một sự trấn an.

Về phần những chuyện khác, Thẩm Ngạo đã không so đo được nhiều như vậy nữa rồi, cái gì vinh nhục quyền lợi, cũng không phải sự tình hiện tại hắn muốn so đo.

Thẩm Ngạo trả lời rất chắc chắn: “Thái tử là lão thành mưu quốc, mặc dù không bì kịp bệ hạ, nhưng lại có thể gìn giữ phẩm cách người đứng đầu, đủ để phó thác.”

Trên mặt Triệu Cát quả nhiên lộ ra dáng tươi cười vui mừng, tay khô gầy khoác ở trên gối Thẩm Ngạo, nói: “Trẫm không muốn lập thái tử, nhưng ván đã đóng thuyền, lúc này đã muốn không còn kịp nữa rồi.

Nếu thái tử đăng cơ, ngươi cần phải nhường nhịn, trẫm biết rõ ngươi, ngươi yêu hồ đồ, ngươi không chịu nổi người khác bức ép, trẫm buông tay giá hạc, về sau, ngươi cần ghi nhớ, thái tử không phải trẫm, làm việc phải cẩn thận, không cần phải sờ vào nghịch lân của hắn, nếu không, chính là họa sát thân, trẫm ở dưới suối vàng cũng rất bất an.

Bọn Tấn vương, có thể theo ngươi đến phiên quốc, nếu thái hậu chịu đi, cũng có thể lại để cho nàng xuất cung, do Tấn vương phụng dưỡng... Tam hoàng tử...”

Nói đến Triệu Giai, trong mắt Triệu Cát hiện lên một tia lo lắng: “Tam hoàng tử Triệu Giai hợp tính cùng trẫm nhất, trẫm rất cưng chiều, thậm chí từng có ý niệm nhường ngôi thái tử trong đầu, bây giờ nghĩ lại, thật sự là hại hắn...”

Thẩm Ngạo im lặng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.