Kiều Thê Như Vân

Chương 925: Nhân chứng



Tuy biết rõ còn cố hỏi, nhưng ngôn từ lại lạnh như băng, làm cho Phương Đạm không khỏi cảm nhận mấy phần áp lực, Phương Đạm đáp: “Hạ quan Thụy quốc công Phương Đạm.”

Thẩm Ngạo thản nhiên nói: “Phương Đạm, bổn vương hỏi ngươi, linh cữu tiên đế đến kinh thành, ngươi có dẫn theo ba vạn cấm quân ra khỏi thành hay không?”

Phương Đạm nói: “Hạ quan phụng chỉ làm việc.”

Thẩm Ngạo cười lạnh hơn, nói: “Đã phụng chỉ, nói như vậy, ngươi ở ngoài thành nói cùng bổn vương là phụng chỉ thảo phạt Thẩm đảng, còn nói bổn vương chính là gian tặc, bệ hạ đã có mật chỉ, lệnh ngươi tru sát, những lời này là thật là giả?”

Phương Đạm nhất thời cùng từ, nhưng dù sao hắn cũng không phải kẻ ngu dốt, chuyện cho tới bây giờ, là tuyệt đối không thể liên lụy tới Triệu Hằng, vội vàng phản biện, nói: “Hạ quan chỉ nói giỡn mà thôi.”

“Nói giỡn?” Thẩm Ngạo cười lạnh, nói: “Nói giỡn hay là giả truyền thánh chỉ?”

Thừa nhận, chính là lại khiến cho Triệu Hằng công khai quyết liệt cùng Thẩm Ngạo, dùng tình cảnh Triệu Hằng hiện tại, chỉ sợ ngôi vị hoàng đế của Triệu Hằng khó giữ được, đầu Phương Đạm hắn cũng sẽ rơi xuống đất.

Nhưng không thừa nhận, người ta sẽ lại nói ngươi giả truyền thánh chỉ, Phương Đạm chỉ có một lựa chọn duy nhất: “Hạ quan chỉ nhất thời hồ đố, nói giỡn.”

Thẩm Ngạo hừ lạnh một tiếng, nói: “Cầm thánh chỉ cùng hoàng thượng mà nói giỡn?”

Phương Đạm nói: “Hạ quan thật sự là nói giỡn, không có ý tứ gì khác, hạ quan ở Biện Kinh, đã sớm nghe nói điện hạ khôi hài, cho nên mượn cớ vui đùa cùng điện hạ, là hạ quan càn rỡ, thỉnh bệ hạ cùng điện hạ trách phạt.”

Thẩm Ngạo cả giận nói: “Ngươi còn muốn chống chế?”

Phương Đạm vừa rồi được Triệu Hằng ám chỉ, biết rõ Thẩm Ngạo không thể tra tấn đối với hắn, còn nữa, nơi này là Giảng Võ điện, hoàng thượng cũng đang nhìn, Thẩm Ngạo chính là có gan lớn như trời, cũng phải chú ý một ít ảnh hưởng, không đến mức lật lọng.

Kúc này hắn lại định thần rồi, vô luận như thế nào cũng không thể mở miệng khai, nhân tiện nói: “Hạ quan tuyệt đối không chống chế, bệ hạ thật sự là nể trọng đối với phụ chính vương, nhiều lần nói với hạ quan, phụ chính vương có tài kinh thế, trị quốc an bang đều lại phụ chính vương làm. Thử hỏi, bệ hạ đã nói ra ngôn từ thành thật với nhau như vậy, há có thể hạ chỉ vu oan phụ chính vương là phản đảng? Hạ quan thân là hoàng thân, chỉ có chút đắc ý quên hình, nói sai lời nói rồi, kính xin điện hạ thứ tội.”

Trong đôi mắt Thẩm Ngạo hiện lên một tia giảo hoạt, thản nhiên nói: “Chỉ nói là sai rồi lời sao? Bổn vương nhìn ngươi không chịu nhận tội rồi, đã như vầy, người đâu, mang nhân chứng vật chứng vào đây.”

Cả triều văn võ, kể cả Triệu Hằng ở bên trong, đều chưa từng nghĩ đến Thẩm Ngạo ngay cả nhân chứng cũng đều tìm được rồi.

Triệu Hằng giờ phút này có một loại dự cảm bất hảo, Thẩm Ngạo này rõ ràng cho thấy ý tứ quyết tâm làm rõ, sớm có chuẩn bị, quả nhiên là có bằng chứng?

Nhưng trước đó, Triệu Hằng đã tuyên bố trước mặt mọi người, để cho Thẩm Ngạo ngự thẩm, ngay cả Quá Hoàng thái hậu cũng đựơc mời đến, lúc này cho dù lật lọng cũng không còn kịp nữa rồi.

Chỉ một lúc sau, liền có hai giáo úy như lang tự hổ bắt một nội thị đến, Triệu Hằng tập trung nhìn vào, nhưng lại là nội thị Lưu Tiến lúc trước đi theo mình ở Đông cung.

Triệu Hằng hoảng sợ, nói: “Hắn là trẫm... Trẫm...”

Thẩm Ngạo lạnh lùng ngoái đầu nhìn lại, liếc nhìn Triệu Hằng, nói: “Bệ hạ mới vừa nói, để cho bổn vương ngự thẩm, chính là bệ hạ cũng không được can thiệp, quân không nói đùa, hẳn là bệ hạ muốn đổi ý sao?”

Triệu Hằng cảm nhận được ánh mắt giết người trong ánh mắt của Thẩm Ngạo, đành phải nuốt nửa lời nói phía sau trở lại trong bụng.

Thẩm Ngạo nhìn nội thị này, dùng ngôn ngữ lãnh khốc nói: “Nói đi, ngươi tên là gì.”

“Nô tài Lưu Tiến.” Lưu Tiến cũng là đần độn, u mê ở trong cung, tự nhiên bị giáo úy bắt đến, trước đó một điểm tiếng gió đều không có, lúc này thấy Thẩm Ngạo lạnh mắt nhìn mình, sợ tới mức sau đầu lạnh buốt, nào dám có gì giấu diếm?

Thẩm Ngạo tiếp tục nói: “Bổn vương hỏi lại, lúc trước ngươi làm việc ở nơi nào?”

Lưu Tiến nói: “Từng tại Đông cung theo hầu bệ hạ.”

“Nói như vậy, ngươi là tâm phúc của bệ hạ rồi?”

Lưu Tiến không dám lên tiếng nữa, cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn Triệu Hằng.

Thẩm Ngạo tiếp tục nói: “Vậy thì bổn vương hỏi ngươi, Tuyên Hòa năm thứ ba tháng chạp, ngươi đi nơi nào, gặp ai?”

Nghe được Tuyên Hòa năm thứ ba tháng chạp, Lưu Tiến thoáng suy tư một tý, sắc mặt đột biến đột nhiên, vội hỏi: “Nô tài đã quên mất rồi...”

Thẩm Ngạo cười lạnh, nói: “Đã quên? Không thể nào, chuyện lớn như vậy, ngươi cũng quên được? Ngươi tưởng bổn vương dễ bắt nạt sao? Người đâu...”

Các giáo úy không chút do dự, từ bên hông móc tiểu dao găm ra, chắc chắn là sớm có chuẩn bị.

Lúc trước Giảng Võ điện không được mang theo lưỡi kiếm tiến vào, ngoại trừ Thẩm Ngạo nhận được thượng phương bảo kiếm ngự tứ kia, trăm năm qua, chưa bao giờ làm hỏng quy củ, lúc này, cả triều văn võ nhìn thấy, đều là kinh hãi mất sắc.

Triệu Hằng hơi kém chút nữa đã bất tỉnh đi, lí nha lí nhí nói: “Phụ chính vương ngươi... Ngươi...”

“Câm mồm!” Thẩm Ngạo mãnh liệt đứng lên, thanh âm hung ác mà hô to một tiếng: “Ai dám nhiều lời, giết không tha!”

Ai cũng chưa từng nghĩ, Thẩm Ngạo lúc này đúng là bộc phát ra lửa giận như thế, trong lúc nhất thời, ai cũng không dám nói chuyện, cái gì mà tổ pháp, cái gì quy củ, đều ném lên đến chín tầng mây.

“Tra tấn!” Thẩm Ngạo quát to một tiếng.

Hai giáo úy không nói hai lời, một người đè Lưu Tiến xuống, người khác trực tiếp bắt lấy tay của hắn, hung hăng mà dí tay của hắn trên mặt đất, dùng chân dẫm lên, duỗi ngón trỏ Lưu Tiến ra, dùng chủy thủ hung hăng chọc một cái trên tay, Lưu Tiến hét lớn một tiếng thê lương, huyết quang bắn như nước, một đoạn ngón tay đã bị chém rơi xuống dưới.

Một màn như vậy, Quá Hoàng thái hậu sợ không nhẹ, bất quá, Quá Hoàng thái hậu dù sao cũng là người chứng kiến sóng to gió lớn, mong mỏi liếc nhìn Thẩm Ngạo, trong lòng biết Thẩm Ngạo có dụng ý, liền không nói lời nào.

Về phần Triệu Hằng, chỉ còn lại có toàn thân run rẩy.

Thẩm Ngạo lại hỏi: “Nói, Tuyên Hòa ba thứ năm tháng chạp đó, ngươi đi nơi nào, gặp ai?”

Lưu Tiến cắn răng, đau đến chết đi sống lại, hàm hàm hồ hồ nói: “Nô tài... Nô tài đã quên!”

Thẩm Ngạo lại cười lạnh, nói: “Ngươi đã quên phải không? Tốt, vậy thì bổn vương sẽ kêu người đến nhắc nhở ngươi, người đâu, dẫn nhân chứng thứ hai lên.”

Êm đẹp một cái ngự thẩm Thụy quốc công, nhưng bây giờ thẩm đến đây, lại khiến cho tất cả mọi người đầu óc choáng váng rồi, không biết Thẩm điên cuồng này rốt cuộc chỉ kiếm về phương nào, nhưng đợi cho nhân chứng thứ hai bị đưa lên, lại là cả điện xôn xao.

Không ít người nhận thức cái nhân chứng này, người này từng luyện qua đan dược cho tiên đế, trước khi tiên đế chết, cũng sớm có ngự y từng loáng thoáng thấu lộ chuyện tiên đế chết có quan hệ cùng đan dược này.

Rất nhiều người liền tỉnh ngộ, thẩm chính là Thụy quốc công, nhưng lại hỏi một án tiên đế bị giết bằng thuốc độc, xem ra...

Từng ánh mắt kia, đều đã rơi vào trên người Thẩm Ngạo, sắc mặt Thẩm Ngạo dữ tợn, lại như sư tử phẫn nộ, mắt đỏ hồng đè chuôi kiếm bên hông xuống, cả người đứng lặng dưới điện, một bộ dạng thần thánh không thể xâm phạm, làm cho người ta không tự giác mà cảm thấy sợ hãi.

Quá Hoàng thái hậu cũng không nhịn được, bỗng nhiên đứng dậy, miệng run rẩy, ngón tay chỉ vào thuật sĩ kia, muốn nói cái gì đó, lại một chữ đều không nhả ra được, chắc hẳn cũng là quá kích động, bên cạnh, Kính Đức nhìn thấy, liền tranh thủ đỡ lấy nàng.

Triệu Hằng trên cung vàng điện ngọc nhấp nhô yết hầu, lộ ra ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, thoáng chốc đã tỉnh ngộ, tựa như hiểu cái gì, cả người ngồi phịch ở chỗ ngồi.

Ánh mắt Thẩm Ngạo giống như đao, đảo qua trên người thuật sĩ ở đằng kia, cánh tay chỉ vào nội thị Lưu Tiến, nghiêm nghị hỏi thuật sĩ: “Người này, ngươi nhận thức sao?”

Thuật sĩ nghiêng đầu cẩn thận phân biệt Lưu Tiến, nói: “Tiểu nhân nhận ra.”

Thẩm Ngạo hỏi: “Ngươi tên là gì, tại sao lại nhận ra hắn?”

Thuật sĩ nói: “Tiểu nhân Hoàng Đình, người Hà Gian phủ, là người cùng xã với một công công tên là Lưu Ô trong nội cung, Lưu Ô công công thấy ta nghèo túng, nói là có một chuyện phú quý muốn tặng cho ta, lúc ấy ta ăn dầu mỡ heo, lại không tìm được cái nghề gì sinh sống, liền đáp ứng, về sau Lưu Ô cho ta 100 quan tiền, cũng không bảo ta làm cái gì, mà là để cho ta đi đến một đạo quan tu hành, qua trọn vẹn một năm, mới lại tìm ta...”

Thẩm Ngạo không kiên nhẫn nói: “Bổn vương muốn hỏi ngươi, chính là Lưu Tiến này làm chuyện gì? Ngươi ở đâu, bái kiến hắn khi nào.”

Hoàng Đình sợ tới mức run rẩy, trải qua tra tấn, về sau, hắn là người trung thực chân chính rồi, tuyệt không dám giấu diếm, liền nói: “Ngay tại ngày mùng chín Tuyên Hòa năm thứ ba tháng chạp đó, Lưu Ô công công tìm ta, nói có một quý nhân muốn gặp ta, liền dẫn ta đi một chỗ dinh thự, liền gặp được công công này, công công này cho ta một cái bí phương, bảo là muốn dẫn đường cho ta, còn nói tương lai có thể tới bên cạnh tiên đế làm việc, có vinh hoa phú quý dùng mãi không hết...”

Sự tình đã đến mức này, chân tướng đã lộ ra gần hết, cả điện thoáng chốc bắt đầu xôn xao, nguyên lai tiên đế lại quả nhiên là bị trúng độc mà chết, càng có không ít đại thần không khỏi rơi lệ.

Ánh mắt Thẩm Ngạo lại lần nữa đưa đến trên người Lưu Tiến, nói: “Nói như vậy, tiên đế là do ngươi sai khiến giết bằng thuốc độc hay sao?”

Lưu Tiến lúc này đã là hồn phách xuất khiếu, sợ tới mức tất cả can đảm đều vứt đi hết, vội vàng thề thốt phủ nhận nói: “Không... Không phải...”

Thẩm Ngạo cười lạnh, nói: “Nói như vậy, tại sau lưng của ngươi, còn có người sai khiến ngươi?”

Lưu Tiến vụng trộm liếc nhìn Triệu Hằng, lại lắc đầu, nói: “Nô tài... Nô tài không biết...”

“Không biết là sao? Giết tiên đế bằng thuốc độc, chủ mưu chính là hành thích vua, tội lớn mưu nghịch, bổn vương điều tra, ngươi là người phủ Dĩnh Xương, trong nhà còn có cha mẹ, có hai huynh đệ, phía dưới hai huynh đệ, còn có bảy người con, càng có sáu cháu trai, ngoại trừ những người này, chút ít họ hàng xa của ngươi, những hàng xóm kia, đều liệt kê ở cửu tộc,

nếu ngươi chịu nhận lấy hình phạt thiên đao vạn quả đó, phàm là họ hàng quan hệ cùng ngươi, đều là ngũ mã phanh thây, nếu ngươi thẳng thắn nói ra, cung khai người làm chủ cho ngươi, bổn vương chỉ giết một mình ngươi, nhưng nếu là kháng cự không khai, theo như quy củ, chính là diệt cả nhà.”

Lưu Tiến sợ tới mức co quắp.

Trên cung vàng điện ngọc, Triệu Hằng lúc này liền tỉnh ngộ, không khỏi hét lớn: “Không cần phải thẩm... Không cần phải thẩm nữa...”

Triệu Hằng nói lời đó, nhưng giờ phút này, ai cũng không thèm để ý đến, ánh mắt của mọi người trong triều đều đã rơi vào trên người Lưu Tiến.

Thẩm Ngạo nhìn Lưu Tiến, lạnh lùng nói: “Ngươi không nói? Ngươi là người trong nội cung, cũng biết phạm vào chuyện lớn như vậy, sớm muộn gì sẽ có thời điểm ngươi mở miệng, cần gì phải bắt người khác người chịu tội thay? Nói mau, rốt cuộc là ai sai khiến ngươi giết tiên đế bằng thuốc độc?”

Lưu Tiến sợ tới mức sắc mặt trắng như tờ giấy, một bộ biểu lộ tựa như vẫn còn do dự.

Thẩm Ngạo thản nhiên nói: “Người đâu... Dụng hình đi.”

Nghe được lời Thẩm Ngạo nói, phòng tuyến đáy lòng Lưu Tiến như là bị kinh hãi, triệt để đê sụp đổ, nói: “Nô tài nói, nô tài nói.”

Hắn dù sao cũng là người trong nội cung, vẫn biết rõ sự tình tại đây, phạm vào chuyện lớn như vậy, chính theo như lời Thẩm Ngạo, chính là muốn chết, người ta cũng chưa chắc chịu lại để cho hắn chết, huống chi còn làm hại cả toàn gia tộc, cùng với như thế, chẳng thống khoái nói ra.

Lưu Tiến nói: “Tuyên Hòa năm thứ ba tháng chạp ngày đó, nô tài xác thực bái kiến phương sĩ Hoàng Đình, phải, là phụng ý tứ bệ hạ, lệnh hắn luyện chế đan dược cho tiên đế, bất quá, việc này còn phải hành sự tùy theo hoàn cảnh, tuy là bái kiến hắn, cũng chỉ là có duyên gặp mặt một lần, công việc cụ thể, là do nội thị khác phụ trách.”

Thẩm Ngạo cười lạnh, hỏi: “Người kia gọi Lưu Đô?”

Lưu Tiến nói: “Đúng vậy, đúng là hắn.”

Thẩm Ngạo nói: “Nhưng trước đây hắn đã bệnh chết.”

Lưu Tiến nói: “Việc còn lại, nô tài cũng không biết, chỉ biết là Lưu Đô phụng mệnh tìm kiếm thuật sĩ, nô tài.......”

Sự tình đến mức này, coi như là đã tra ra manh mối rồi, quần thần trợn mắt há hốc mồm, đầu óc đều là trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.

Đối với Triệu Hằng, ấn tượng bọn hắn chỉ là hoa mắt ù tai, huống hồ, Triệu Hằng tồn tại, đã muốn tổn hại đến ích lợi của bọn hắn, đối với bọn họ mà nói, ủng hộ Thẩm Ngạo đoạt quyền, chỉ là liên quan đến đến quan hệ lợi hại, nhưng ai từng nghĩ đến, Triệu Hằng đúng là loại người hành thích vua, giết cha.

Ánh mắt mọi người đều nhìn lại hướng cung vàng điện ngọc, Triệu Hằng trên cung vàng điện ngọc đã là mặt xám như tro, cả người như là ngây ngốc.

Chuyện này che giấu cực kỳ khắt khe, tổng cộng chỉ có rải rác vài người đếm được biết rõ, Triệu Hằng không nghĩ tới, cuối cùng tại giờ này khắc này, rõ ràng lại để cho Thẩm Ngạo mượn cơ hội ngự thẩm công bố cho mọi người biết.

Triệu Hằng há lại không biết hậu quả sau khi sự tình công bố ra? Giờ phút này, đầu óc của hắn đã là ông ông cộng hưởng, một điểm phản ứng cũng không có.

“Nghịch tôn!” Quá Hoàng thái hậu đã là giận không kềm được mà đứng lên, mắt nhìn Triệu Hằng, trong mắt như muốn phun ra lửa.

Nhưng Thẩm Ngạo chỉ thản nhiên nói: “Người đâu, áp giải hai người Hoàng Đình cùng Lưu Tiến xuống dưới, tùy ý hỏi chém.” Dứt lời, lại hướng Phương Đạm nói: “Thụy quốc công, căn cứ chính xác vừa rồi, ngươi đã nghe rõ chưa?”

Phương Đạm trợn mắt há hốc mồm, trong lòng biết đại sự không ổn, kinh ngạc liếc nhìn Triệu Hằng, nhưng vẫn là lắc đầu nói: “Hạ quan cái gì cũng không biết?”

“Ngươi không biết?” Thẩm Ngạo nhàn nhạt mà tiếp tục nói: “Vậy thì bổn vương truyền nhân chứng cho ngươi xem, người đâu, đem nhân chứng thứ ba tới.”

Còn có nhân chứng...

Văn võ bá quan đã giật mình tới cực điểm, sự tình Triệu Hằng giết cha còn chưa tiêu hóa xong xuôi, đã có giáo úy mang theo một người vào đây.

Người bị mang vào điện quần áo tả tơi, vết thương trên người chồng chất, đủ loại quan lại cẩn thận phân biệt, đều cảm thấy người này rất là lạ lẫm.

Giáo úy áp giải người lên điện, người này lập tức khóc sướt mướt mà quỳ xuống khóc lóc: “Đệ tử muôn lần chết, muôn lần đáng chết...”

Thẩm Ngạo lạnh lùng nói: “Nói đi.”

“Đệ tử gọi Lưu Văn Tĩnh, người Hoài Châu, gia phụ từng làm một ít sinh ý tại Liêu Đông, về sau điện hạ thanh tra thương nhân Hoài Châu, gia phụ… gia phụ chết chưa hết tội. Chỉ là, học sinh ăn được dầu mỡ heo, trong nội tâm không cam lòng, thường có từ phàn nàn đối với điện hạ, lại về sau, Lí Bang Ngạn tìm ta, bảo ta đi tìm người Kim, đưa một phong thư cho kim chủ Hoàn Nhan A Cốt Đả......”.”

Lưu Văn Tĩnh chắc hẳn sớm đã ăn đủ rồi đau khổ, cung khai lại sảng khoái, một điểm ướt át bẩn thỉu đều không có.

Thẩm Ngạo thản nhiên nói: “Thư? Ai viết thư?”

“Hoàng thượng viết thư...”

Lại là Triệu Hằng...

Lần này quả nhiên là cả triều đình ồ lên, chiến tranh Nữ Chân cùng Đại Tống như lửa sém lông mày, khi đó, giám quốc thái tử lại đưa thư cho người Kim, trong cái thư tín này viết cái gì, chỉ sợ dùng bờ mông cũng có thể nghĩ ra được.

Nếu nói giết cha là đạo đức vấn đề, như vậy thông đồng với địch, chính là bán nước rồi, hai thứ này, cái nào cũng làm chư công trong triều kiên quyết không thể tiếp nhận.

Thẩm Ngạo lạnh lùng cười nói: “Phần thư này, bây giờ đang ở trong tay bổn vương.” Hắn từ trong tay áo lấy ra một phần thư, trực tiếp đi đến bên người Quá Hoàng thái hậu tức giận đến lạnh run, nói: “Thỉnh Quá Hoàng thái hậu xem qua.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.