Kiều Thê Tại Thượng Tổng Tài Mau Quỳ Xuống

Chương 33: Vọng Tưởng Của Liễu Lam





Hôm nay Lạc Tử Khanh chính là tâm điểm của toàn yến tiệc, ai nấy đều tranh nhau muốn gây sự chú ý hắn, muốn làm quen và bàn chuyện hợp tác với hắn.

Thế nhưng hắn làm gì có thời gian mà để ý tới bọn họ, trong đầu hắn bây giờ chỉ còn sự dịu dàng của Tôn Giai Oánh, cô nhân lúc hắn ngủ gục trên bàn làm việc mà cởi áo hắn ra để xử lí miệng vết thương cho hắn, bàn tay non mềm du tẩu khắp người hắn, đốt lên dục hỏa của hắn, và ngay lúc đó điện thoại thúc giục của Trần Diệc An vang lên, cắt đứt khoảng không gian mĩ lệ của hắn và Oánh Oánh.

Mắt Lạc Tử Khanh híp lại, cả người tỏa ra khí lạnh cấm người lại gần.

Mọi người hơi có chút chùn bước trước sự lạnh nhạt khó gần của hắn, Lạc Tử Khanh đang tức giận, ai nấy đều cảm nhận được điều này, bây giờ mà tiến lên lôi kéo nói chuyện thì phần trăm cao sẽ đắc tội hắn, thế nhưng bảo bọn họ buông tha cơ hội làm quen này thì bọn họ lại không cam lòng.

Lạc Tử Khanh không bao giờ đi tham gia bất kì hoạt động nào với bọn họ bao giờ, vậy nên để gặp mặt hắn thì khó hơn lên trời, không biết tại sao Liễu gia có thể mời được vị tôn đại phật này nữa?!!!
Lạc Tử Khanh không quan tâm trong lòng người khác đang gào thét thế nào, hắn đang nghĩ, nếu bây giờ về nhà thì có thể mặt dày bò giường ôm tiểu kiều thê đi ngủ được không nhỉ!
Lạc tổng, em xin lỗi vì chuyện vừa xảy ra, ngài có thể rộng lượng tha thứ cho hành động ấy của em không?

Giọng nói kiều kiều đà đà vang lên bên tai, Lạc Tử Khanh khó chịu ngẩng đầu lên.

Liễu Lam đã thay một bộ váy màu xanh dướng mới, phía dưới được xẻ ra, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, vẻ mặt ngại ngùng của cô ta lúc này cũng khác vừa nãy, cô ta bây giờ trông như một đàn em làm sai lỗi lầm đến nói lời xin lỗi với học trưởng của mình chứ không phải là người phụ nữ đầy tính kế, mắt đi mày lại khi nãy.

Khuôn mặt non mềm vẫn còn hơi sưng tấy lên, chứng tỏ cô ta vừa bị người nào đó đánh, trông đáng thương vô cùng.


Lạc Tử Khanh lạnh nhạt nói.

Liễu Lam nghe thấy câu trả lời của Lạc Tử Khanh thì trông rất vui vẻ, bàn tay xinh đẹp cầm lấy ly rượu vang, sảng khoái mà đưa cho hắn.

Vậy ngài có thể uống với em một ly không? Như là minh chứng cho việc chúng ta đã làm hòa.

Tất cả những người xung quanh không dám ho he gì mà nhìn cảnh này, bọn họ có chút buồn cười, vị tiểu thư của Liễu gia này giống như đầu óc có chút không bình thường, Lạc tổng cố ý bỏ qua hành động ngu ngốc của cô ta, vậy mà cô ta lại còn mặt dày không biết đủ, muốn lôi kéo tỏ vẻ thân mật với hắn.

Chắc chắn Lạc tổng sẽ chẳng quan tâm đến cô ta mà bỏ đi ngay cho xem!!!
Lạc Tử Khanh híp mắt, hắn rất quen thuộc với hương vị này.

Khóe môi khẽ nhếch, có lẽ đêm nay hắn có thể lợi dụng thứ này để có một đêm ngọt ngào với Oánh Oánh, cùng với sự trả giá thích đáng đối với kẻ dám đòi tính kế hắn!
Hắn cầm lấy chiếc khăn sạch ở trên bàn, giống như tránh vi khuẩn mà cách tấm vải mới cầm lấy chiếc ly.


Mặt Liễu Lam hơi tái đi, hàm răng cắn chặt vào môi, thế nhưng cô ta vẫn cố kìm lại bản thân để không làm ra việc khiếm nhã trước mặt hắn.

Ngay khi nhìn thấy Lạc Tử Khanh nhấp một chút rượu thì cô ta liền vui sướng nở nụ cười.

Đôi mắt đen hiện lên sự thỏa thuê đắc ý, một chút nữa thôi, người đàn ông hoàn mĩ này sẽ thuộc về cô ta, chỉ cần nắm được trái tim của hắn, cô ta lo gì không thể đạp con ả Tôn Giai Oánh kia dưới chân, làm những kẻ dám khinh thường cô ta phải xoay chuyển xung quanh để lấy lòng cô ta!
Sự dịu dàng ôn nhu của hắn phải là của cô ta!
Lạc Tử Khanh cảm nhận được sự thay đổi trong cảm xúc của Liễu Lam, mắt hắn xoẹt qua sự chán ghét.

Hắn đứng lên, một tay xỏ vào túi, chân dài sải bước đến chỗ những đại lão khác.

Mấy con nhãi luôn nhảy nhót khắp nơi, muốn trèo lên đầu Oánh Oánh ngồi này, nhất định hắn sẽ cho chúng một món quà đặc biệt, một thứ mà khiến chúng mất hết mọi thứ, không còn tư cách đến trước mặt bảo bối của hắn gây phiền phức!
Là một người đàn ông tốt, Lạc Tử Khanh tự nhận rằng bản thân có thể bảo vệ tốt sự trong trắng của bản thân! Không để đứa khác nhúng chàm thân thể thuộc về bảo bối!
Nhìn thân hình đĩnh bạt đứng ở giữa đám người và những khuôn mặt nịnh nọt lấy lòng xung quanh hắn, Liễu Lam kiêu căng mà ngẩng cao cằm, cái lũ người luôn cao cao tại thượng nhìn Liễu gia của cô từ trên cao xuống, nhất định cô ta sẽ khiến Tử Khanh làm tập đoàn của bọn chúng phá sản hết!
Nghĩ lại sự quyến rũ lúc uống rượu của hắn, Liễu Lam nuốt nước miếng, mắt rực sáng, cô ta sắp được thưởng thức thân thể người đàn ông mà mọi cô gái đều hằng mơ ước rồi!
Cô ta sẽ in dấu ấn của mình lên khắp cơ thể hắn, khiến cho những con ả khác biết rằng, Lạc Tử Khanh thuộc về Liễu Lam!

Thư Hồng và Liễu Tuấn đi đến bên cạnh cô ta, cả hai kích động đến run người, bàn tay to của ông Liễu vỗ vỗ lên vai cô ta, giọng nói hưng phấn:
Con gái ngoan, nhất định phải làm tốt đấy!
Lúc bọn họ bị Liễu Lam gọi lại để bàn kế thì cả hai đã kiên quyết phản đối, thế nhưng nghe được cô ta miêu tả đến viễn cảnh huy hoàng trong tương lai nếu như thành công, bọn họ liền động lòng!
Có Lạc Tử Khanh, Liễu gia của bọn họ cần gì phải sợ hãi những thế lực khác nữa!
Liễu Lam hơi nhíu mày, cô ta bài xích sự hòa ái giả tạo này của ba mẹ Liễu, kẻ làm cô mất mặt ngay trước đám đông không đáng để cô tôn trọng nữa, chỉ cần cô ta làm Lạc phu nhân, cô ta chính là người đứng đầu, không cần phải nhún nhường trước bất kì ai.

Cô ta nhếch miệng, đôi mắt chứa đầy sự tính kế lưu chuyển quanh người Lạc Tử Khanh, khinh khỉnh mà nói:
Cứ chờ đi, vị trí Lạc phu nhân sẽ là của Liễu Lam này!
Hắn đừng trách cô ta, nếu không phải hắn lạnh lùng tuyệt tình trước, cô ta làm sao sẽ quyết tâm cho những kẻ ở đây nhìn thấy bộ dáng không mảnh vải che thân, đang sung sức ở trên giường của hắn cơ chứ!
Đúng vậy, Liễu Lam là muốn cho mọi người chứng kiến cảnh Lạc Tử Khanh lên giường với cô ả, để hắn không thể trốn tránh trách nhiệm của mình đối với cô ta!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.