Kiều Thê Tranh Sủng

Chương 39: Cổ mộ đế vương – Cổ quốc vong, thịnh?



Tĩnh Tự Tâm không đoán được so với mặt đất cách xa bao nhiêu, chỉ biết xung quanh tầng tầng lớp lớp mây phủ, đứng cách nhau  mấy sải cũng chỉ thấy mờ mờ ảo ảo. Kiều Vân Hy đi theo đường hầm cũng không lâu sau đi đến chỗ mấy người kia đang đứng, Khuê Đan cũng theo bước nàng đi đến.

Kiều Vân Hy nét mặt vẫn mang chút thẫn thờ, có vẻ như không để ý tới những người khác đang đứng ở đấy, trực tiếp đi tới vị trí chính giữa, gạt chân thành một vòng tròn, sau đó cứ thế ngồi xuống.

Ngạo Trác Lăng do bị mây mù che phủ nên không nhìn thấy nàng, chỉ nhận ra một mùi hương mơ hồ lẫn trong không khí, liền sau đó mới biết nàng đang ở đây, bản thân có chút kích động, có điều suy nghĩ một lát vẫn quyết định không đi đến bên nàng, trầm mặc suy nghĩ.

Kiều Vân Hy miệng lẩm bẩm đọc trú thuật, trong đầu nàng lần lượt nhớ lại những gì đã gặp trong mơ, miệng không ngừng đọc theo miệng mẫu thân nàng trong trí nhớ, không lâu sau các cổ vật trong người đồng loạt chuyển động, cổ kim bài, vòng ngọc, chuôi đoản đao trong người Khuê Đan lần lượt phát quang, lơ lửng trong không trung. 

Khuê Đan nhìn Kiều Vân Hy lại quét ánh mắt qua Quach Dương Ngọc và Quach Thiền, đột nhiên giật mình, hai người này vì sao cả thân khí cũng giống nhau như vậy, ngay cả nàng cũng nhất thời không nhận ra là ai mới đúng.

Vốn Quach Thiền rất tinh mắt, nhanh chóng nhận ra có kẻ đang nhìn mình, lại không hiểu vì sao có thể chiếu được ánh mắt một đường rạch tan lớp sương mù chiếu thẳng tới chỗ Khuê Đan. Mấy người còn lại im lặng quan sát, vì ánh sáng tỏa ra từ tam đại cổ vật cho nên tầm nhìn được mở rộng rất nhiều, mắt thấy ba vật kia cứ xoay tròn, dao động không ngừng trên đỉnh đầu Kiều Vân Hy như có gì đó ngăn cản khiến cho chúng không thể hợp nhất, tốc độ xoay tròn ngày càng dự dội. Khanh Nhạ đột hừ mạnh một tiếng sau đó rút kiếm ra chém vào tay phải Quach Thiền, một cột máu đỏ tươi bắn tung lên, vừa vặn nhuộm đỏ ba cổ vật đang phát quang kia, không ngờ máu đỏ như có chất kết dính, lập tức hòa lại với nhau tạo ra một hình ấn long phụng, bên dưới là ấn kí của cổ quốc. Khanh Nhạ nhếch miệng cười nhạt:

“ Thì ra cũng chỉ là huyết ấn” hắn còn nghĩ cao nhân cổ quốc cao siêu đến đâu, thì ra cũng chỉ là sử dụng huyết ấn, trong lòng có chút coi thường.

Quach Thiền ôm cánh tay máu vẫn không ngừng chảy lạnh lùng nhìn Khanh Nhạ, lát sau bỗng dưng cất tiếng, cơ miệng lại như không hề cử động:

“ Vì sao ngươi biết?”

Khanh Nhạ cười nhạt:

“ Ta vốn không chắc chắn, tiện tay thôi.”

Quách Thiền nghe xong lại không kìm nổi chua xót, khóe miệng ánh lên nụ cười tự giễu, nhìn sang một bên, quả thật do nàng ta đứng gần hắn hơn, Quach Dương Ngọc còn đứng cách Dẩn Khang, giả như hắn có vung tay lên với nàng ta thì Dẩn Khang cũng sẽ ngăn cản, thế nên thuận thế xuống tay với kẻ gần nhất.

Dẩn Khang cùng Quach Dương Ngọc đều bị Khanh Nhạ làm cho bất ngờ, chỉ riêng Ngạo Trác Lăng nãy giờ vẫn im lặng, ánh mắt thủy chung hướng về người nữ đang ngồi ở phía trung tâm, hắn thoáng thấy hai vai nàng đang rung lên, mồ hôi trên trán túa ra, có lẽ đã phải chịu đựng rất nhiều…

Chỉ có điều, tất cả bọn họ đều không biết còn có một người khác cũng đang ở đây, giờ phút nhìn thấy kiếm chém vào tay Quach Thiền cơ thể đã run rẩy đổ xuống, lưng áo thấm ướt mồ hôi lạnh.

Kiều Vân Hy cau mày, sức chịu đựng có vẻ như tới cùng cực, Khuê Đan bấy giờ mới bắt đầu nhắm mắt lại, hoà theo nhịp điệu trên môi nàng. Thoáng thấy lông mày Kiều Vân Hy giãn ra một chút, quả nhiên là được Khuê Đan san sẻ sức ép, nhưng rất nhanh sau đó trên ấn long phụng ánh sáng bắt đầu nhạt dần, có dấu hiệu như muốn rơi xuống…Kiều Vân Hy đột nhiên mở mắt, cơ thể Khuê Đan trấn động mạnh, khóe miệng hộc ra một ngụm máu tươi. Lên đến đây thì cơ thể nàng đã quay về là cơ thể con người thật, hoàn toàn có thể đổ máu. 

Kiều Vân Hy đứng dậy, loạng choạng bước ra khỏi vòng tròn, ấn long phụng vẫn lơ lửng trên đầu nàng, lúc cảm nhận được thân thể này sắp đổ xuống đột nhiên có bàn tay vững trãi đỡ lấy, Ngạo Trác Lăng từ lúc nào đã ở ngay phía sau nàng. Kiều Vân Hy dừng lại, trầm mặc nhìn hắn hồi lâu, bỗng dưng khóe mắt chảy ra hai giọt lệ, nóng hổi rơi xuống, Quach Dương Ngọc cùng lúc cũng chạy lại đỡ nàng, lúc nắm lấy cơ thể Kiều Vân Hy cơ thể nàng ta cũng đột nhiên phát sáng, cảm giác như có gì đó đang bị hút ra, càng lúc càng cảm thấy khó thở, lại không ngờ Quach Thiền đột nhiên chạy đến kéo giật nàng ta trở lại mới kịp thời giữ lấy hồn phách không bị hút vào trong.

Vì có sức mạnh của Tam tiền nhân ấn long phụng chẳng mấy chốc đã được hoàn thành. Kiều Vân Hy vốn nghĩ rằng sức mạnh bản thân không đủ mới khiến đó ấn long phụng không thể hấp thu được hết sức mạnh nên trong lúc bí bách mới nảy ra ý định tiến lại gần, không ngờ Quach Dương Ngọc lại chủ động chạy đến, hơn nữa lúc đó nàng rõ ràng cảm nhận có hai luồng khí khác nhau chảy vào cơ thể…bản thân cảm thấy hoài nghi mới ngẩng đầu lên, đập vào mắt chính là cánh tay đẫm máu của Quach Thiền.

Bàn tay đang ôm Kiều Vân Hy của Ngạo Trác Lăng bỗng dưng lơi lỏng ra, cơ thể nàng cùng với ấn long phụng đang từ từ bay lê không, muốn hòa làm một. Khanh Nhạ nhận ra đã đến thời khắc liền phi thân bay đến, hiển nhiên muốn đoạt lấy ấn, kiếm khí lạnh lẽo nhằm thẳng chính tâm lao đến, ngay cả Ngạo Trác Lăng cũng giật mình, không kịp đỡ lấy, có điều kiếm khí chưa kịp chạm đến người nàng liền bị đánh bật ra, có một vầng hào quang bảo vệ. Khanh Nhạ có chút bất ngờ nhưng sau đó không ngần ngại chặt lìa cánh tay Quach Thiền, đẩy vào quầng sáng, cánh tay chẳng mấy chốc tan biến không còn dấu vết. Nhận ra, máu của nàng ta đã không còn tác dụng nữa, hắn liền chuyển hướng sang Dẩn Khang, mà Dẩn Khang bấy giờ cũng nhận ra mục đích của hắn liền đẩy Quach Dương Ngọc về phía sau, rút kiếm đáp trả.

Kiếm của Khanh Nhạ lướt qua sát mặt bị Dẩn Khang dùng kiếm của mình chặn lại, phía sau kiếm của Ngạo Trác Lăng lao đến, Khanh Nhạ không kịp tránh, tay áo bị cắt một đường vào đến da thịt chảy máu. Có điều so với Dẩn Khang và Ngạo Trác Lăng võ công của Khanh Nhạ không những không thua kém mà còn hơn mấy bậc, ngay cả hai người kia cũng bất ngờ, trước đây hắn chưa từng bộc lộ kĩ thuật điêu luyện như vậy. Mặc dù là hai đánh một nhưng hoàn toàn không nhìn ra thua kém. Ngạo Trác Lăng mặc dù là vệ nhân nhưng rất lâu về trước đã quyết định chuyên tâm kinh cổ, đáp ứng yêu cầu của lão sư phụ, chính hắn cũng là đối tượng được dẫn dắt thành người kế nhiệm Vệ tộc, vì vậy không chỉ kiếm thuật mà phải tinh thông cổ kinh, có lẽ vì vậy kiếm thuật bị mai một không ít, mà Khanh Nhạ, bất quá hắn không biết đã vì ngày hôm nay tốn bao nhiêu công sức.

Quách Thiền bị đứt một cánh tay, Quach Dương Ngọc vì bị rút mất một phần khí lực cùng hồn phách mà ngất đi, ngay cả Khuê Đan cũng nội thương nghiêm trọng vì vậy đành đứng yên nhìn ba người giao chiến. Khói bụi bị khuấy đảo, tốc độ của họ nhanh tới không nhìn thấy, phía trên ấn long phượng đang từng chút một, ngày càng hòa sâu vào ấn đường Kiều Vân Hy. Việc này cả Khanh Nhạ và Ngạo Trác Lăng đều không muốn, một khi hai hợp nhất nàng sẽ không tỉnh lại nữa mà Vi Quang cũng sẽ vĩnh viễn không mở được. Cho nên Ngạo Trác Lăng mỗi đường kiếm đều không dứt khoát, hắn là một vệ nhân cần phải bảo vệ an nguy của Dẩn Khang nhưng cũng không thể nhìn nàng mãi mãi không tỉnh lại.

Lưỡi kiếm của Khanh Nhạ nhân cơ hội một khoảnh khắc Ngạo Trác Lăng không chú ý đả thương hắn nhưng rất nhanh sau đó lại chuyển hướng tới Dẩn Khang. Lưỡi kiếm dính máu sát khí tăng lên mấy phần, hung hăng nhằm chính tim Dẩn Khang lao đến, hắn biết phải lấy máu chỗ nào mới có tác dụng. Mũi kiếm nhọn hoắt chưa kịp chạm vào áo bào đã bị kiếm khí của Ngạo Trác Lăng đánh bay ra, Dẩn Khang chớp cơ hội lao đến để lại một đường đỏ máu ở thắt lưng Khanh Nhạ.

Ấn long phượng đã tan mất một nửa, hơi thở của Kiều Vân Hy ngày càng đều đặn báo hiệu nàng sặp chìm vào giấc ngủ…Ngạo Trác Lăng đột nhiên buông kiếm xuống, Khanh Nhạ dường như cũng đoán được thời khắc này, vận khí từ lòng bàn tay truyền đến, kiếm khí rừng rực thoát ra, nhằm thẳng yết hầu Dẩn Khang lao tới, xé một đường đỏ chói trong không khí, Dẩn Khang kịp phản ứng nghiêng người tránh né, không ngờ thấy kiếm khí lao vụt tới chỗ Quach Dương Ngọc đang nằm bất tỉnh trên mặt đất, giờ phút đó hắn cái gì cũng không kịp nghĩ liền phi thân đến đỡ cho nàng, Ngạo Trác Lăng nhìn theo, cười khổ sau đó nhắm lại, Dẩn Khang chết, hắn cũng không thể sống.

Có điều, trước khi kiếm khí xuyên qua ngực Dẩn Khang một bóng đen vụt đến dùng kiếm của mình cản lại. Từ Viễn liếc nhìn Dẩn Khang đang ôm lấy cơ thể Quach Dương Ngọc lại nhìn tới Ngạo Trác Lăng, ánh mắt từ đầu đến cuối đều không đặt lên người Kiều Vân Hy, tiểu Ức Bình lúc lâu sau mới lật đật chạy đến, nhìn tới cảnh tượng nguy hiểm trong lòng chỉ thầm cảm thán, biết mình không thể can thiệp đành lặng lặng lui về phía sau. Nó lùi mãi, cuối cùng đụng phải người đang ngồi trong bụi, hốt hoảng hét lên:

“ Á, Á cái tên này, mi là ai?” sau đó bị người kia bịt miệng lại ấn ngồi xuống. Sau này mỗi lần nghĩ lại lúc đó liền thấy bản thân ngu ngốc, bị dọa tới đầu óc mụ mẫm lại đi thua một kẻ như vậy.

Từ Viễn chặn kiếm khí mạnh như vậy, cơ thể không tránh khỏi bị thương nhưng lấy đâu thời gian quan tâm, phi thân chặn lưỡi kiếm sắc nhọn đang một lần nữa lao đến, Dẩn Khang cũng bật dậy. Kiếm thuật của Từ Viễn không tồi, trái ngược vô cùng sắc bén, từng đường kiếm đều dứt khoát, nhằm đúng điểm chí mạng, vì thế mà tình thế bị xoay chuyển, Khanh Nhạ bị ép lùi lại phía sau, không ít lần bị kiếm khí đả thương, miệng phun ra mấy ngụm máu tươi. Bọn họ quần nhau không dứt ra được, không ai để í tới ấn long phượng không đầy một tấc nữa sẽ hoàn toàn tan biến, mi mắt Kiều Vân Hy càng nhắm chặt…Ngạo Trác Lăng bấy giờ đã không còn quan tâm bảo vệ người kia nữa, ở bên dưới điên cuồng kết ấn, đọc trú hóa giải, chỉ có điều ấn kết đến đâu bị phá đến đấy, hoàn toàn không có cách hóa.

Ngạo Trác Lăng cuối cùng vẫn là không thể trơ mắt mất đi nàng, hắn nhặt kiếm lên, nhằm yết hầu Dẩn Khang lao đến, sát khí dữ dội, mỗi chiêu thức đều gấp rút muốn đoạt mạng. Lưỡi kiếm sượt qua, cắt trúng mạch máu, máu từ cánh tay Dẩn Khang bắn không ngừng, lại thuận thế phun về phía Kiều Vân Hy. Quầng sáng bảo vệ nàng chẳng mấy chốc bị nhuộm đỏ nhưng hoàn toàn không có dấu hiệu tan biến. Đường kiếm của Ngạo Trác Lăng không có dấu hiệu dừng lại, ý muốn lấy mạng Dẩn Khang ngày càng tăng cao, bất quá tình thế lúc này chính là hắn ở cùng một phe với Khanh Nhạ.

Lúc ấn long phượng sắp chìm hoàn toàn vào ấn đường Kiều Vân Hy đột nhiên có một bóng dáng lao đến đập vào quầng sáng, tự đoạn tim mạch, cơ thể vỡ tan ra, máu đỏ bắn tung lên như muôn vàn cánh hoa máu, từng đốm sáng của thân thể cứ thế bay lên. Thời khắc đó quầng sáng bảo vệ bị phá nát, ấn long phượng bị đánh bật ra khỏi người Kiều Vân Hy. Có điều lực đạo quá mạnh, đánh bật cơ thể bay ra xa, Kiều Vân Hy cứ thế rơi xuống vách núi…

Lúc Ngạo Trác Lăng để ý tới cùng lúc có hai vệt sáng vụt qua, Khanh Nhạ nhanh chóng cướp lấy ấn ngọc, một vệt sáng nhằm thẳng vách núi mà lao xuống, ngay sau đó Ngạo Trác Lăng cũng lao theo, Từ Viễn và Dẩn Khang lao đến Khanh Nhạ muốn đoạt lại ấn ngọc. Từ Viễn hắn biết tình huống vừa rồi là gì, hắn biết nàng gặp nạn nhưng hắn biết Ngạo Trác Lăng sẽ không để nàng chết dễ dàng như vậy, cho nên việc của hắn chính là hoàn thành nhiệm vụ.

Khanh Nhạ cầm ấn ngọc trong tay, Vi Quang  lập tức hiện ra trước mắt, hắn sốc Khuê Đan đứng dậy, tự tay đặt ấn long phượng lên ổ khóa mở cửa Vi Quang sau đó kéo nàng vào trong.

Nơi này quả thật là nơi an nghỉ của các bậc đế vương, xung quanh là thể xác của mấy trăm đời đế vương đều được đặt lên giường băng, chính giữa là một ngọn lửa xanh, tuy nhiên không khí không mang màu chết chóc, ngược lại thanh bình đến kì lạ. Khuê Đan cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy, biểu cảm vì thế không tránh khỏi ngạc nhiên.

Khanh Nhạ đứng ở chính giữa, ngửa cổ lên trên cười lớn:

“ Ha ha, cuối cùng ta cũng tìm được nơi đây, các người chắc chắn không ngờ được triều đại các người sẽ có ngày này, hôm nay ta sẽ cho các ngươi tận diệt.”

Khanh Nhạ nói xong quẳng Khuê Đan sang một bên, dùng kiếm phá nát giường băng bao phủ thể xác các vị đế vương, lại vừa vặn lúc Dẩn Khang cùng Từ Viễn đuổi đến. Khanh Nhạ bây giờ mới phát hiện khí lực của mình đã bị ấn ngọc rút đi không ít, hiển nhiên hiện tại không phải đối thủ của hai người trước mặt. Thời gian nửa nén nhang trôi đi mũi kiếm nhọn hoắt đã cắt đứt yết hầu hắn, thuận lợi đoạt mạng. 

Từ Viễn nhặt ấn ngọc rơi trên mặt đất hơi trầm mặc sau đó ném vào ngọn lửa màu xanh. Thực ra hắn biết đây mới chính là cách chấm dứt sự tồn lại của cổ quốc, lần này hắn đã tự mình quyết định. Vốn là mỗi lần vào đúng thời điểm này mỗi đời đế vương đều sẽ xảy ra việc tương tự, tất cả đều là dựa vào thực lực, là bọn họ bảo vệ được ấn long phượng, để nó thành công tái hợp hay là bị phá hủy đều liên quan đến vận mệnh đời sau. Thời khắc Từ Viễn ném vật đó vào ngọn lửa coi như đặt dấu chấm hết cho cổ quốc. Từ nay về sau việc này cũng không bao giờ xảy ra nữa.

Bọn họ bên trên giao chiến, bên dưới tại Bắc Nhạn cũng giết chóc không ngừng, tuy nhiên quân của Dẩn Khang sao có thể địch lại mấy vạn quân triều đình vì thế, lực lượng chênh lệch, vốn là sớm rõ kết quả nếu như đám người giang hồ tới Bắc Nhạn xem náo nhiệt không nổi hứng thú xen ngang vào, chia làm hai phe, nhân tiện đem ân oán giang hồ ra tình một thể, tình thế vì vậy mà lâm vào nhiễu nhương hỗn loạn, sau cùng do bị thương khá nhiều, lương thực và thuốc men đều thiếu cho nên chiến trận tạm hoãn cho tới khi Tĩnh Tự Tâm đã xong mọi việc, một luồng khí quang tràn xuống quét sạch tất cả, khí quang này có năng lực rất mạnh mẽ, có thể thay đổi cả kí ức, trong tâm thức những người còn sống chính là có một trận thiên tai cuồng nộ mới diễn ra, bất quá phố xa hoang tàn cũng không sao, giữ được mạng là tốt, tất cả đem dựng lại từ đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.