Kiều Thê Trên Trời Rơi Xuống

Chương 30



Gần đây Triệu Bảo Châu nuôi mấy con gà, nói muốn nuôi lớn để lấy trứng lấy thịt.

Y muốn nuôi Ngải Thiên cũng mặc kệ, giờ hắn rất ít khi xen vào chuyện của Triệu Bảo Châu.

Người trong thôn đều nói hắn lời to khi cưới vợ, một xu cũng chẳng tốn mà có người lo ăn ở, nhìn bề ngoài sạch sẽ gọn gàng hẳn lên chứ không còn gầy xác gầy xơ như trước, tinh thần cũng phấn chấn hơn.

Ngải Thiên chẳng mấy để ý, hắn không thân thiết với người trong thôn bằng Triệu Bảo Châu, tính tình lạnh lùng quái gở, há miệng còn không bằng ngậm miệng.

Mỗi ngày ngoại trừ lên núi chính là xem bệnh, xem xong thì về nhà nghỉ ngơi, chưa bao giờ làm gì khác.

Hôm nay thôn trưởng mời hắn đến xem bệnh cho con dâu, người trong thôn bọn họ không để ý lễ tiết nên dẫn hắn vào buồng trong.

"Con dâu ta đã gả vào đây ba năm mà vẫn chưa mang thai, nhờ Ngải lang trung xem giúp cho."

Con dâu thôn trưởng là tiểu ca nhi Văn Tĩnh, thấy Ngải Thiên lại lộ vẻ ngượng ngùng, Ngải Thiên nhớ rõ người này, có lần trời mưa Triệu Bảo Châu què chân không tiện cầm dù, lúc Ngải Thiên đến đón thì thấy tiểu ca nhi này đưa Triệu Bảo Châu về nhà.

"Chào Ngải lang trung."

Văn Tĩnh ca nhi thấy Ngải Thiên lạnh mặt có chút sợ hãi nhưng vẫn khách sáo chào hỏi.

"Ừm." Ngải Thiên cũng không vô duyên vô cớ làm người ta khó xử mà lên tiếng, "Đưa tay đây để ta bắt mạch."

Hắn không cần gối mạch mà tìm đại một cái bàn đặt lên.

Hắn chưa kịp xem bệnh thì đã nghe bên ngoài vọng vào tiếng mắng chửi thô lỗ của nam nhân.

"Mẹ nó con gà không biết đẻ trứng này còn xem bệnh làm quái gì, biết thế lúc trước ta lấy Châu ca nhi làm thiếp cho xong, nhìn thân hình kia của y cũng đủ biết mắn đẻ, e là bây giờ đã sinh cả bầy rồi."

Châu ca nhi trong miệng hắn chính là Triệu Bảo Châu, nghe chồng mình ăn nói bừa bãi, sắc mặt Văn Tĩnh ca nhi lập tức khó coi, thấp thỏm nhìn sang Ngải Thiên đang lặng im.

Vẻ mặt Ngải Thiên vẫn thờ ơ như cũ, thu lại bàn tay xem mạch rồi mở miệng.

"Mau tái giá đi, đừng bỏ lỡ dịp tốt." Ngải Thiên đối mặt với con trai thôn trưởng vừa bước vào phòng, "Dù đất tốt cách mấy mà gặp phải giống xấu cũng chẳng kết được quả ngon đâu."

"Mẹ nó ngươi nói ai là giống xấu hả!"

Con trai thôn trưởng xông tới định đấm Ngải Thiên nhưng không hiểu sao lại ngã nhào xuống đất.

Không ai để ý một hòn đá nhỏ văng vào góc phòng, Ngải Thiên thản nhiên đứng dậy, lần đầu tiên trên mặt lộ ra một nụ cười.

"Ta đâu nói ai —— Đồ giống xấu."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.