Kiều Thê Xem Ngươi Chạy Hướng Nào

Chương 2-2



Hiện tại là thế nào? Anh ta như thế nào có thể dùng loại khẩu khí hoài nghi này cùng cô nói chuyện!

Lê Chi Chi kinh ngạc , chưa suy nghĩ gì đã nói : “Đúng, buổi tối tám giờ, tôi phải cùng phó tổng của công ty Thánh Mậu gặp mặt bàn việc ở khách sạn Hàm Lâm trên nhà ăn tầng cao nhất, cho nên hôm nay tôi không rảnh cùng anh ăn cơm, còn có ngày mai, ngày mốt, ngày kia, tôi cũng không có thời gian.”

Lê Chi Chi nói xong tức khắc treo lên điện thoại.

Hô ~ cô trừng mắt nhìn điện thoại, cảm thấy hôm nay thật sự là xui tới cực điểm, cô thật muốn đốt nhan cầu trời khấn phật  mong sao ác linh kia bị xua tan cho rồi .

Tối hôm qua nằm mơ quả nhiên là báo hiệu điềm xấu .

Trước khi đến buổi hẹn , Lê Chi Chi về nhà riêng tắm rửa một cái, thay quần áo, ăn mặc tươi đẹp động lòng người, cô tin một quá trình như vậy đủ để cô quên buổi sáng không thoải mái .

Đối tượng gặp đêm nay là Du Thừa Dụ, là một phó tổng đầy tài năng , bọn họ quen nhau là do được ban giới thiệu, trao đổi danh thiếp cho nhau , đêm nay là lần thứ hai họ gặp mặt , cũng là lần đầu tiên một mình đối mặt với cuộc hẹn, có lẽ đêm nay họ có thể cùng nhau tâm sự, thuận tiện xác định tình cảm lẫn nhau.

Đến Cao Hùng đã ba năm , trừ bỏ năm thứ nhất dốc sức làm sự nghiệp hoàn toàn không quan tâm đến chuyện khác, năm thứ hai cô bắt đầu hẹn hò.

Theo nhận thức của nhiều người ,ngoại hình của nàng không kém cũng được gọi là mỹ nữ , rất nhiều người vừa nghe đến chuyện cô còn độc thân đã lơ đãng lộ ra vẻ thưởng thức .

Cô chưa bao giờ hẹn hò với người khác phái , chỉ cần đối với đối phương có ấn tượng đầu tiên tốt , cô sẽ xắp xếp thời gian cùng họ gặp mặt .

Chính là. . . . . . , cũng không biết vấn đề ở nơi nào, ấn tượng đầu tiên không tồi, cũng đã hẹn qua một hai lần, thậm chí nhìn cảnh đêm , xem phim , nghe nhạc, nhưng chỉ cần đạt tới năm cuộc hẹn cô sẽ mất đi hứng thú, cảm thấy đối phương vô vị, cả xúc tích lũy từ trước dần biến mất ,cuối cùng cô sẽ đề nghị, hai người làm bạn bè thì tốt hơn .

Này vấn đề rốt cuộc là từ đâu ?

Lê Chi Chi để tay lên ngực tự hỏi , cũng thản nhiên đối mặt với chính mình,mỗi lần gặp một người đàn ông cô đều không tự chủ được lấy những người đàn ông cùng cô hẹn hò so sánh với Quan Triển Lạc .

Nhưng so sánh như vậy là không công bằng.

Quan Triển Lạc – là người thừa kế duy nhất một trong ba tập đoàn lớn nhất đài loan, anh từng học tại Mĩ và Anh Quốc lấy được bằng thạc sĩ về kinh tế , dung mạo cùng dáng người đều là cực phẩm, tựa hồ lúc tạo nên anh thượng đế lại quên để lại khuyết điểm

Một người đàn ông như vậy thì toàn bộ đài loan, người có thể sánh với anh ta thật sự là rất ít.

Mà cô, nhiều lần lại phạm sai lầm như vậy.

Ai, Lê Chi Chi nhìn chính mình trong gương ──

Bộ váy liền màu đen cao cổ dài trên gối, chiều dài thế này có vẻ không giống người lớn,mà ngược lại làm cho cô trở nên thanh lịch và gợi cảm, hai vẻ đẹp đan xen vào một, bởi vì bộ váy âu phục này mặc trên người cô giống như lớp da thịt thứ hai.

Cô đem mái tóc quăn vấn lên , lộ ra vùng da thịt trắng nõn hoàn mỹ của đôi tai cùng chiếc cổ,một chiếc vòng trang nhã làm ngũ quan thanh lệ của cô càng trở nên lộng lẫy.

Cô hẳn là có thể vứt bỏ tình cảm của mình chứ ? Một lần nữa sống vì chính mình , cô đã không còn là cô gái mười năm trước bị Quan Triển Lạc bỏ rơi nữa .

Cô đi về phía trước hướng tới chỗ người đàn ông cô hẹn .

Cuộc hẹn cùng Du Thừa Dụ vào đêm nay chính thức bắt đầu , cô tính toán về chuẩn mực của mình không để bóng ma của Quan Triển Lạc quấy nhiễu .

Cô cầm lấy chiếc túi trên giường , di động bên trong vừa lúc vang lên .

Người gọi là Du Thừa Dụ báo đã đứng dưới lầu nhà cô , chuẩn bị cùng cô đi ăn tối.

※※※

Khách san Hàm Lâm tầng cao nhất là do những hội viên chỉnh sửa thành nhà hàng , bên trong ánh lay động, tiếng cầm trầm thấp lay động lòng người , cánh cửa hình cánh cung mở rộng 360 độ kéo dài xuống đất có thể nhìn thấy cả bầu trời , bên ngoài cửa sổ các ngôi sao sáng lạng trên bầu trời , làm cho người khác cảm thấy mê hoặc bầu không khí ở bến cảng .

Hơn nữa bếp trưởng từng làm trong hoàng thất Châu Âu ,nhà hàng cơ hồ một năm ba trăm sáu mươi năm ngày đều là khách quý , nếu không đặt trước tuyệt đối sẽ không có bàn ngồi .

Nhưng hôm nay. . . . . . Quái.

Du Thừa Dụ cùng Lê Chi Chi đi thang máy đến tầng cao nhất, cửa thang máy mở,phục vụ trong nhà hàng lập tức xếp hàng cúi đầu chào, thậm chí ngay cả nhà ăn quản lí đều hiện thân tự mình chiêu đãi.

“Xin hỏi là Du phó tổng – Du Thừa Dụ phải không ?”

“Đúng vậy.” Du Thừa Dụ tuy rằng không biết đây là chuyện gì , nhưng mà , mang theo sự ngạc nhiên cùng bạn gái bước vào trong nhà hàng, ngay cả quản lí nhà hàng trước nay luôn kiêu ngạo cũng tự mình ra đón , Du Thừa Dụ không khỏi kiêu ngạo .

” Hoan nghênh, hoan nghênh.”Quản lí nhà hàng lại bắt tay chào hỏi, thân thiết giống như ngẫu nhiên gặp lại ban tốt lâu năm.

” Hai vị mời bên này , đêm nay tôi sắp xếp cho hai vị một bàn ăn có vị trí đẹp để hai người có thể từ từ thưởng thức , hy vọng hai vị có thể xem như ở nhà mà hưởng thụ.”

Dưới sự dẫn dắt của quản lí , Lê Chi Chi cùng Du Thừa Dụ ngồi xuống.

Chính là, rất kỳ quái. . . . . .

Quản lí nhà hàng sắp xếp cho họ một chỗ cực kì tốt , nhà hàng này Lê Chi Chi đã tới vài lần, cô biết đêm nay tai vị trí này luôn được họ sắp xếp dành cho những vị khách vô cùng quý như chủ tịch, giám đốc.. …

Cô liếc nhìn Du Thừa Dụ một cái.

Chẳng lẽ là anh ta cố ý an bài,có điều có cần phô trương lớn như vậy không? Cô cũng không phải là người thích hư vinh, nghĩ rằng đàn ông chỉ cần phô trương tiền tài thì phụ nữ sẽ phủ phục dưới chân anh ta sao .

Bởi vì bọn họ không chỉ ngồi ở vị trí khách quý, cả nhà hàng tựa hồ như đã được Du Thừa Dụ bao vậy .

Phóng tầm mắt nhìn lại, cả nhà hàng trừ bỏ nhân viên phục vụ ở ngoài, khách hàng chỉ có cô cùng Du Thừa Dụ hai người.

Này , thật sự rất khoa trương !

Bao cả nhà hàng, chỉ để cho hai người dùng cơm có cần phải vậy không ?

Lê Chi Chi cũng không có cảm động, thậm chí cảm thấy có chút phức tạp.

Hai người mới hẹn nhau lần đầu tiên , không cần phô trương lớn như vậy a ?

Bọn họ được quản lí đích thân phục vụ cơm cùng rượu.

Quản lí nhà hàng lui ra sau, Du Thừa Dụ nhìn quanh bốn phía, anh tràn ngập nghi hoặc nói: “Tôi nhớ thư kí nói nhà hàng rất khó đặt chỗ , nhưng mà hôm nay vừa thấy mới phát hiện căn bản chỉ là đồn đãi, cô xem,thời gian dùng cơm mà cả nhà hàng trừ hai chúng ta cũng không có vị khách nào khác…cũng khó trách khi thấy chúng ta tới cửa , quản lí đích thân ra nghênh đón.”

Lê Chi Chi nghe xong, nước trong cốc thiếu chút nữa rơi xuống mặt bàn.

Hiện tại là chuyện gì xảy ra?

Cô ngạc nhiên nhìn anh ta, hai tròng mắt mê man : ” Không phải anh sắp xếp sao ? Bao cả nhà hàng này.”

Du Thừa Dụ lắc đầu, “Thẳng thắn mà nói, tôi là lần đầu tiên tới nơi này, mọi việc đều là do bạn sắp xếp . “

Du Thừa Dụ cũng thành thật, anh cảm thấy được nhà hàng Hàm Lâm này cũng không có gì rất giỏi, thế nhưng vào thời gian bữa tối một người khách đều không có, cho nên liền hào phóng nói ra chuyện anh cũng không phải hội viên.

Lê Chi Chi nhăn mày khó hiểu.

Không có khả năng a ! nhà hàng này là dành cho xã hội thượng lưu, tình huống đêm nay thật sự không bình thường .

Vì thế cô gọi phục vụ , nói hắn gọi quản lí .

Quản lí nhà hàng quả nhiên phục vụ rất hoàn hảo ,  thân hình tròn cùng khuôn mặt luôn lộ ý cười lập tức xuất hiện.

“Tiểu thư, xin hỏi có cái gì cần tôi phục vụ ?”

“Ách. . . . . . , là như vậy, tôi muốn hỏi. . . . . .” Lê Chi Chi lấy tay chỉ về bốn phía nhà hàng: “Đêm nay vì cái gì mà trừ chúng tôi ra , ngay cả một vị khách cũng không thấy ?”

Quản lí vừa nghe xong vội vàng cúi đầu giải thích: “Là thế này, đêm nay nhà hàng đã được Quan tiên sinh bao , vì thế tôi đã gọi điện cho các vị khách khác xin họ bữa khác ghé và đồng ý lần sau khi các vị ấy đến nhà hàng sẽ miễn phí chiêu đãi một lần.”

Quản lí không tiếc đắc tội với các vị khách khác , cũng chỉ vì muốn lấy lòng người bao nhà hàng – Quan tiên sinh!

Nhưng mà tất cả đều phi thường đáng giá , trợ lí của Quan tiên sinh đã nói mọi chi phí tổn thất đêm nay đều do Quan tiên sinh trả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.