“Người ta mới không có. . . . . .” Lê Chi Chi biết miệng, cảm thấy được thực ủy khuất.
“Thế vì cái gì nửa đêm trèo tường vào đây, còn lấy hòn đá nhỏ ném cửa sổ?” Vô lực thở dài.
Đây rõ ràng là tình huống trong tiểu thuyết lãng mạn, chẳng qua bình thường đều là nam nhân vật với nữ nhân vật làm mới đúng, cô thì lại làm ngược lại.
“Bởi vì em có chuyện muốn nói với anh . . . . .”
“Em có thể dùng điện thoại gọi a.”
Đây là phương tiện trực tiếp nhất, là phương pháp tốt nhất.
Đúng, cô có thể gọi điện thoại, nhưng cô tức đến cái đó cũng không nghĩ tới, huống hồ cô muốn đối mặt chất vấn hắn, không nghĩ qua điện thoại nói chuyện.
”Em không nghĩ gọi điện thoại!”
Quan Triển Lạc càng thêm nghi hoặc.”Em muốn nói cái gì?”
” Em. . . . . . Em. . . . .” Lê Chi Chi cảm thấy rất khó nói, tại sao vừa mới còn lòng đầy căm phẫn, hiện tại đối mặt hắn lại ấp úng.
Quan Triển Lạc ôn nhu nhìn Lê Chi Chi.
Nhưng hắn càng ôn nhu cô lại càng chột dạ, thậm chí không dám nhìn thẳng hắn.
“Kỳ thật cũng không có gì. . . . . .”
Lê Chi Chi, ngươi là gà mắc tóc a ? (TTB: thật ra nói là " tục tử ",tớ cũng không biết diễn đạt như thế nào ?><), ở nhà tức giận đến mức lật bàn, khi đói mặt với hắn lại nói không ra lời!
Quan Triển Lạc phi thường xác định Lê Chi Chi có việc muốn nói với hắn, hắn không thích loại cảm giác này, bọn họ trong lúc đó nên không có bí mật.
“Chi Chi. . . . . .” Âm điệu mặc dù ôn nhu lại bí mật mang theo một tia không cho nàng phản kháng.
Lê Chi Chi chịu được nhất là khi hắn nói chuyện cùng mình bằng ngữ điệu này, giống như cô là đứa trẻ hư nhất thế giới, trẻ con không ngoan sẽ không có kẹp ăn, về sau sẽ không ai thương.
“Từ khi anh lên đại học xong thời gian ở cùng em ngày càng ít. . . . . . Hóa ra là anh lại đi hẹn hò cùng cô gái mặc váy trắng kia, em thật không hiểu được? Hóa ra anh thích nữ sinh mặc váy ngắn, em thấy rất tức giận, thấy trong lòng rất lạ. . . . . . Không thích, không, là phi thường chán ghét, nhìn thấy tay của cô ta đặt ở trên người của anh, em ước gì. . . . . .” Lê Chi Chi vội vàng câm mồm, đối với ý tưởng dã man ở trong đầu cảm thấy xấu hổ.
Quan Triển Lạc có chút khó thể đem lời nói của Lê Chi Chi tổ hợp lại với nhau, bằng chỉ số thông minh siêu cao của hắn cũng không có biện pháp, hơn nữa khi Chi Chi đang lâm vào trạng thái nói năng lộn xộn.
“Chi Chi, chậm rãi nói. . . . . .”
Bảo cô nói lại một lượt chỉ sợ kết cục vẫn là giống nhau, thở dài,đổi phương pháp tốt lắm.”Anh hỏi em đáp, OK ? “
Lê Chi Chi gật gật đầu, đồng ý.
“Em nói anh cùng nữ sinh mặc váy ngắn hẹn hò, tin tức này từ đâu mà đến?”
“Em tận mắt nhìn thấy.”
Hắn nhíu mày.
“Ở đâu?” Hắn rõ ràng không có.
“Ngay tại cửa nhà của anh, cô ta lái xe đưa anh trở về, mặc một kiểu váy trắng rất gợi cảm nha.”
“Đêm nay anh cùng bạn học cùng tổ ở đại học thảo luận và liên hoan, sau khi kết thúc xe xủa anh không nổ máy được, bạn học liền bảo đưa anh trở về, nhưng là nói cô ấy có mặc một kiểu váy ngắn rất là mê người thì nói thật anh cũng không có chú ý tới. “
Lê Chi Chi mang vẻ mặt hoài nghi.
“Nữ sinh kia gần như còn đem cả người dán vào ngực của anh, anh còn không biết? Còn có, bạn học của anh chỉ có cô ta có xe sao? Vì cái gì cô ta lại đưa anh trở về? Bạn học là nam khác cũng có thể đưa anh về a?” Lê Chi Chi rõ ràng là đang bới lông tìm vết.
“Đúng là người có xe thì cũng không chỉ có mình cô ấy, nhưng là nhà cô ấy là tiện đường nhất, ta đành phải đi xe của cô ấy trở về.” Đối với chất vấn của Lê Chi Chi, Quan Triển Lạc cũng không tức giận, hắn cảm thấy được lúc này bộ dáng của cô cực kỳ giống một nàng dâu nhỏ mới cưới đang ghen, phi thường đáng yêu!
Xem ra nhiều năm chờ đợi của hắn rốt cục phải nở hoa kết quả.
“Anh có thể cự tuyệt a.” Cô vẫn cố chấp chất vấn.
“Em nói cái gì anh không nghe rõ?”
“Em nói anh có thể cự tuyệt a.” Cô không thích hắn đi cùng xe nữ sinh khác.
“Chi Chi yêu dấu, em nên cho anh một cái lý do cự tuyệt a?”
“Em sẽ tức giận . . . . . đó có tính là lý do hay không?” Cô nghĩ không ra được cái lý do nào khác, dù sao đêm nay cô chính là rất rất tức giận, khó chịu đến không ngủ được, tức đến mức trèo tường vào đây khởi binh vấn tội.
“Em vì cái gì lại tức giận a?” Quan Triển Lạc đang giúp Lê Chi Chi minh bạch suy nghĩ của mình.
“Em, em không biết. . . . . . Em chính là rất tức giận thôi!” Lê Chi Chi cố gắng nhấn mạnh hai chữ ‘tức giận’.
Quan Triển Lạc cười trộm, Chi Chi của hắn a, thật sự là đáng yêu đến làm cho hắn nghĩ muốn lập tức đem cô ôm vào trong lòng,ngực.
“Tức giận đến nửa đêm ngủ không được?”
“Vâng.”
“Tức giận đến nửa đêm trèo tường đến nhà anh, lấy đá ném cửa sổ?”
“Vâng.”
“Chỉ cần tưởng tượng đến hình ảnh kia, liền giận đến nghĩ muốn chém luôn bàn tay đã chạm vào ta của cô gái kia?” (TTB: ặc, bà chị này ghen ác ghê.)
“Đúng.”
“Chi Chi yêu dấu, em như vậy rõ ràng là đang ghen.” Hắn liền ra luôn toa chuẩn đoán bệnh.
“Đang,………. ghen?” Lê Chi Chi nói lắp.”Anh nói là. . . . . . em đang ghen, ghen vì anh sao?”
Một cô gái không biết được tư vị của tình yêu, lần đầu tiên trong đời, phát giận lớn như vậy, không để ý hậu quả trèo tường ném đá; hết thảy đơn giản là vì cô đang ghen!
Nói cách khác, cô thích Quan ca ca của mình, đối với hắn sinh ra thói quen giữ lấy, hy vọng hắn với tất cả các cô gái khác bảo trì khoảng cách. . . . . .
Lê Chi Chi bộ dáng có điểm ngu ngốc trừng lớn mắt, không dám tin.
“Không. . . . . .”Cô nghĩ muốn phủ quyết, đối với chính mình và đối với hắn, nhưng cô phủ quyết không được.