Sự “Lo lắng” trong lòng lúc thì tăng lên lúc lại giảm, Lê Chi Chi muốn nhanh chống nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề. Vài lần cầm điện thoại lên rồi, nhưng lại buông.
Đừng mềm lòng! Cô cứ như vậy nói với chính mình.
Vì tâm trạng mâu thuẫn, hầu như lúc nào cũng đứng ngồi không yên, mãi đến ba ngày sau, tan tầm về đến dưới nhà nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia mới an tâm lại.
Thấy anh có thể từ Đài Bắc đến được đây, thì cơ thể hẳn là khỏe rồi, Lê Chi Chi cười mình ngốc, giống như lo lắng của cô suốt ba ngày nay đều là dư thừa vậy.
Lê Chi Chi có chút chán nãn, khuôn mặt nhỏ nhắn viết rõ đang thầm oán.
Chỉ là khi đến gần anh, mới nhận ra sắc mặt trắng bệch của Quan Triễn Lạc, hơn nữa mới ba ngày không gặp, mà anh hình như gầy đi một chút.
“Hi, Chi Chi.” Ngay cả giọng nói cũng là suy yếu.
Cô chưa từng thấy qua bộ dạng này của anh, từ khi quen anh tới nay, trong trí nhớ cô, anh luôn thông minh tự tin bình tĩnh, hầu như không hề có bộ dạng yếu ớt này. Mà anh đang buồn cô à.
“Thân thể không khỏe, sao không ở nhà nghỉ ngơi đi !” Cuối đầu nhìn mặt đất, “Anh đưa cái bộ mặt ốm yếu từ Đài Bắc chạy về, nghĩ là tôi liền sẽ cảm động hả?”
Không, cô giận muốn chết. Giận anh không biết quý trọng bản thân, giận anh bất chấp cơ thể bị bệnh mà đến tra tấn cô.
“Chi Chi, em giận. . . . . .”
Lê Chi Chi vòng hai tay trước ngực, đẹp như một khủng long lửa, trong mắt Quan Triễn Lạc là như thế, anh nở nụ cười.
“Anh, anh còn cười!” Lê Chi Chi vươn ngón trỏ chỉ vào ngực anh.
“Chi Chi, nhìn em giận lên rất dễ thương. . . . . .”
Sốt cao khiến anh ngay cả đứng cũng không vững, chỉ có thể đem trán tựa vào vai cô, dựa vào cô.
Cô cảm nhận được nhiệt độ người anh qua lớp áo.
Lê Chi Chi nhăn mày lại, tay sờ sờ trán anh.
Trời ạ! Nhiệt độ trên tay nóng hơn nhiệt độ người thường rất nhiều.
“Anh đang phát sốt đó!”
“Ờ hơ, khó trách anh cứ thấy choáng mặt choáng váng, còn tưởng do bận quá ngủ không đủ giấc.” Sốt cao khiến Quan Triễn Lạc hơi mê mang, anh vẫn cười ngốc.
Xong đời! Anh không bị nóng tới hỏng ngu chứ, về sau thành trẻ đần độn. . . . . . Lê Chi Chi nhìn cái dáng cười ngây ngốc của anh mà lo lắng không thôi.
Không kịp nghĩ nhiều, Lê Chi Chi kéo Quan Triễn Lạc, đưa tới ven đường. Quan Triễn Lạc cũng tùy cô, theo cô lên taxi, cũng không hỏi cô muốn dẫn anh đi đâu.
“Anh không muốn hỏi em đưa anh đi đâu à?” Không sợ cô hận anh, thừa dịp anh phát sốt ý thức không rõ ràng bắt anh bán cho bọn buôn đậu à. Tổng giám đốc tập đoàn Đằng Việt …….. cái danh hiệu đó cũng rất mê người rồi.
Quan Triễn Lạc sau khi lên xe cũng không còn sức nữa, nằm sấm trên đừi Lê Chi Chi, khéo miệng lại xuất hiện nụ cười mĩm nhìn rất hạnh phúc.
“Không sao cả, chỉ cần em đi với anh, đi tới đâu anh cũng đi.”
Lê Chi Chi rất muốn đánh anh một cái, lại cảm thấy buồn cười đánh không nổi.
Bây giờ anh y như một đứa trẻ vậy, không biết anh còn có bộ dạng này nữa, thời gian mười năm chia lìa, bọn họ thay đổi thành thế nào đối phương đều không biết. Mà anh, vì sao cứ chấp nhất, dù cho cô mãi cự tuyệt cũng không chịu đi.
Nghĩ đi nghĩ lại, tay cô không tự chủ được mà soa soa ngò má nóng sốt của anh, bức tường kiên trì trong lòng từ từ từ từ bị soa dịu, dần dần hiện lên ánh sáng. . . . . .
Lê Chi Chi bồi Quan Triễn Lạc truyền xong nước biển rồi mới về nhà.
Sauk hi truyền nước biển, cơ thể Quan Triễn Lạc có chút khởi sắc, gọi taxi về nhà, Quan Triễn Lạc suy yếu tựa lưng vào xe.
Lê Chi Chi tức giận trừng mắt liếc anh, “Anh như vậy còn về được khách sạn hả? Nhanh xuống xe!”
Quan Triễn Lạc thụ sủng nhược kinh, nhanh chân xuống xe, Lê Chi Chi thanh toán tiền xe rồi dìu anh lên lầu.
Dọc đường đi Lê Chi Chi nói không ngừng: “Tôi là để mặt chút tình cảm hồi nhỏ với anh, mới miễn cưỡng lưu anh thôi, anh đừng có nghĩ lung tung.”
Quan Triễn Lạc tùy cô nói, trong lòng không hề không vui mà còn là rất vui nữa.
Sớm biết bị bệnh có thể vào nhà, anh đã sớm xuất ra chiêu này. . . . . . nhưng mà, tâm lý này không thể cho Chi Chi biết, nếu không anh lập tức bị đuổi ra ngoài.
“Anh nằm nghỉ trước, tôi đi nấu cháo, nói trước, tay nghề tôi có hạn, không cho phép chê.”
Quan Triễn Lạc cười nhạt không nói, anh làm gì mà dám chê.
Chừng mười phút, Lê Chi Chi bưng chén cháo loãng và đĩa trứng chiên, còn có dưa mối.
“Em múc anh ăn đi?” Quan Triễn Lạc nói giỡn.
Quả nhiên nhận lấy ánh mắt khinh thường, như dự tính .
Ai, anh là người bệnh mà, đó vốn là quyền lời của người bệnh, nhưng anh cũng không dám kháng nghị, ngoan ngoãn tự ăn hết chén cháo.
Lê Chi Chi đang lúc dọn dẹp nhịn không được hỏi: “Cháo ăn được không? Trong trứng chiên có võ trứng không?”
Phốc! Đây là câu hỏi gì đây! Có thể thấy Chi Chi cực kỳ tự ti về tay nghề của mình, nhưng giờ đây tròn mắt anh, cô là một cô gái tốt độc lập kiên cường.
“Không có, đều không có, cháo và trứng chiên đều rất ngon.”
“Thật?” Nhướng mày, không lừa cô chứ?
“Anh cam đoan, nhưng. . . . . .”
Có nhưng à.
Lê Chi Chi dừng bước lại, “Nhưng gì?”
“Tôi thích ăn trứng ấp la hơn, lần sau đừng đánh tan cứ để nguyên đi. . . . . .”
“Quan Triễn Lạc! Anh được ăn là mừng rồi còn ở đó mà đòi hỏi!” quăng nguyên câu vào mặt Quan Triễn Lạc.
Ha ha, Quan Triễn Lạc không chút để ý, vẫn vui vẻ cười, trong lúm đồng tiền còn mang chút hương vị ngọt ngào.
Lê Chi Chi đi về phía phòng bếp lấy nước lọc cho Quan Triễn Lạc uống thuốc.
Quan Triễn Lạc cười không ngừng, thì ra được người trông lòng chăm sóc là cảm giác hạnh phúc như thế!
“Anh không thể ngừng cái vẻ mặt ngốc nghếch này lại à?” Lê Chi Chi thật sự nhìn không nổi nữa, nụ cười của anh luôn khiến cô mềm lòng.
“Rất rõ ràng sao?” Quan Triễn Lạc sờ sờ da mặt.
“Cực kỳ rõ ràng.” Lê Chi Chi tức giận nói.
“Chi Chi, giường em cho anh ngủ rồi, vậy tối nay. . . . . .”
Kỳ thật bọn họ có thể ngủ chung, nhưng anh không muốn, chỉ là sợ lây bệnh carmm cho cô, nhưng anh rất muốn khi ngủ được ôm cô trong lòng!
“Tôi ngủ sô pha ở phòng khách.” Lê Chi Chi chặn mộng đẹp của Quan Triễn Lạc.
Quan Triễn Lạc vẻ mặt tiếc nuối.
“Nha, vậy trước khi ngủ em có thể cùng anh tâm sự chút không?” Quan Triễn Lạc dịch sang một bên, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ý bảo Lê Chi Chi ngồi.
“Quan Triễn Lạc !”
“Hở?”
“Tôi thấy đầu anh nóng tới hỏng rồi.” Nghĩ, hay, quá.
Quan Triễn Lạc sờ sờ mũi, thất vọng, nằm lại trên giường, đêm nay đành buồn bã ngủ một mình, nghĩ mà thấy thương cho số phận của mình đến nổi muốn rơi hai hạt nước mắt.
Lê Chi Chi không để ý tới vẻ mặt ai oán kia, mở cửa bước đi.
Quan Triễn Lạc đắp kín mền, xem ra đêm nay khó ngủ rồi.
Trở mình nhắm mắt lại không ngủ được, sốt đã lui, người khỏe hơn, lật qa lật lại, nhìn tràn nhà.
Đột nhiên, cửa phòng mở, Lê Chi Chi chưa bước vào đã giải thích: “Tôi vào canh anh ngủ chưa, chứ không phải sợ anh buồn.” Cô chính là không chịu thừa nhận mình mềm lòng .
“Canh anh?”
Lý do gì vậy, mà thôi chỉ cần cô vào anh vui rồi.
“Đúng, chắc chắn anh ngủ rồi thì không có chuyện nửa đêm làm xằng bậy nữa.”
Ha ha, lý do này thực tệ, cho dù anh ngủ, nửa đêm vẫn có thể tỉnh lại đi vào phòng khách làm chuyện này nọ thôi.
Nhưng mà, Quan Triễn Lạc không có nói gì.
Anh vui vẻ kéo chăn mềm lên mời Lê Chi Chi ên giường.
“Em lấy ghế vào làm gì?” Lê Chi Chi đã chuyển chiếc ghế đến cạnh giường.
Lê Chi Chi nhìn anh với ánh mắt “Nhìn là biết” .
“Aiz. . . . . .”
“Anh than cái gì, mau ngủ.” Rõ ràng gần ba mươi rồi mà y như con nít.
Quan Triễn Lạc từ trong chăn vươn tay ra.
“Làm gì?”
“Anh muốn nắm tay em?” Ánh mắt cầu xin, mong đợi.
Lê Chi Chi định cự tuyệt, nhưng khi nhìn tới đôi mắt ấy ….. mình mà từ chối rất giống kẻ bạc tình bạc nghĩa vậy.
Cô đành phải vươn tay cho anh nắm.
“Mau ngủ đi.” Bởi vì chán mình dễ dàng thỏa hiệp, nên giọng nói cũng không tốt lắm.
Quan Triễn Lạc nghe lời nhắm mắt lại, nhìn cái cảnh này y như bà mẹ đang dụ dỗ đứa con bị bệnh.
“Chi Chi . . . . .”
Tuy rằng nhắm hai mắt, nhưng Quan Triễn Lạc lại không ngừng suy nghĩ, “Mấy năm nay, em ổn không?”
Những hình ảnh trong quá khứ từ từ hiện ra trong đầu. không nghĩ tới anh lại hỏi, Lê Chi Chi nhất thời im lặng.
“Hình như anh quên nói với em một câu rất quan trọng.”
“Anh định nói gì với tôi?” Nếu định xin lỗi thì không cần nói.
“Năm đó, lý do năm đó anh kiên trì bắt em ở lại.”
Tim Lê Chi Chi đập mạnh hơi loạn nhịp, mở miệng: “Lý do kia rất hay, không phải sao?” Chính là không yêu.
Quan Triễn Lạc mở mắt nhìn Lê Chi Chi.
Đầu cô hơi nghiêng, không muốn nhìn anh, miễn cho nhớ lại chuyện mười năm trước.
Quan Triễn Lạc cười khổ, “Chắc là em nghĩ anh không yêu em phải không?” Xem phản ứng của cô cũng biết.
“Không phải à? Tôi không cho là nếu thật tình yêu một người thì có thể bỏ họ lại mà đi.”
“Xem ra em rất hận anh rồi. . . . . .”
Đúng vậy, cô đúng là rất hận hắn, nhưng lại không thể không yêu hắn. Kết quả là. Cô nên hận mình đi.
“Cho nên ba năm trước đây anh về Đài Loan muốn kết hôn với em thì em lựa chọn bỏ trốn?”
“Đúng vậy.”
Chẳng lẽ cô nên ngoan ngoãn ở lại chờ anh cưới mình à? Tuy rằng cô không thể chặn lòng yêu anh, nhưng cô vẫn còn tự tôn, không muốn bị ô nhục.
“Sai rồi, đều sai rồi. . . . . .” Quan Triễn Lạc thì thào tự nói.
Ngón tay trái của anh nắm chặc bàn tay mềm mại của cô, muốn cô nhìn anh, anh muốn thừa nhận với cô rằng mình thật sự ngu ngốc còn tự cho là thông.
“Anh thật sự sai rồi. . . . . .” Lúc ấy anh tự cho mình cái quyền quyết định thay cô, kỳ thật nói thẳng ra, anh chính là ích kỷ.”Mười năm trước anh kiên trì rời đi, nguyên nhân vì anh cho rằng, nếu cứ giữ em bên cạnh mình sẽ khiến em thành một bông hồng thủy tinh nuôi trong nhà kính. Tất nhiên anh hi vọng trong thế giới của em chỉ có mình anh, nhưng anh lại thấy sợ, em càng ngày càng lớn, sẽ có một ngày em tiếp xúc với thế giới phức tạp bên ngoài, em sẽ hối hận, sẽ tiếc nuối vì bên cạnh em vĩnh viễn chỉ có thể bên cạnh anh, không thể vươn cánh bay cao, không thể thực hiện ước mơ của mình. . . . . .”
Lê Chi Chi rất kinh ngạc, cực kỳ cực kỳ sợ hãi, thì ra không phải không yêu, mà là. . . . . . .cô sợ tới nổi nói không nên lời
“Anh quá ích kỷ phải không, anh sợ tương lai khi em nhìn anh, trong đôi mắt ấy có tia hối hận, cho nên anh lựa chọn buông tay cho em đi bay lượn, lại không nghĩ tới một khi buông tay yêu biến thành hận!”
Anh nói tiếp: “Ba năm trước anh về nước, vội vã bù lắp sai lầm của mình.”
Vì thế anh đưa ra chuyện kết hôn.
Đề nghị này lại khiến cô một đêm biến mất.
“Anh cho là rat ay từ phía ba em, có thể bắt em gả cho anh để bù lại.”
Anh làm sao có thể, có thể tự cho mình là đúng.
Quan Triễn Lạc không phải không thừa nhận, anh thông minh một đời lại hồ đồ nhất thời, nhiều năm chia lìa, còn có nổi khổ trong lúc chia ly, cũng làm cho biết được cảm giác sợ hãi, anh nghĩ, chỉ cần mình vừa mở miệng sẽ bị Chi Chi đóng sập cửa.
Anh không thể chấp nhận sự cự tuyệt của cô, chỉ có thể từ cha cô để bàn việc kết hôn, mà anh biết ba Chi Chi tuyệt đối không từ chối hôn sự này .
Sự tình phát triển đúng như những gì anh tính, chỉ trừ việc Chi Chi bỏ trốn.
Anh định đợi tới sau hôn lễ sẽ giải thích với Chi Chi, xin cô tha thứ, nhưng không ngờ tới cô hận anh, hận đến nổi bỏ trốn để tránh anh.
Quan Triễn Lạc kể ra hết mọi chuyện, việc tới nước này, anh hối hận cũng tới không kịp.
“Anh đã thấy hối hận rồi, vì sao ba năm sau mới đến tìm tôi, lúc ấy với năng lực của anh muốn tình tôi không phải việc khó gì, không phải sao?”
Ba năm này mới khiến cô ghét anh đến thế.
“Bởi vì anh đang tự bồi tội.” Quan Triễn Lạc nói: “Chuyện em bỏ trốn ảnh hưởng không nhỏ, tuy là mọi người nghĩ anh vì mặt mũi mà không thoái hôn, nhưng chỉ coa bản thân anh mới biết, ngoại trừ em anh không thể lấy cô gái nào.”
Tình cảm của bọn họ là tích lũy từ ngày từ tháng, người bên ngoài sao mà hiểu được.
“Về phần ba năm này. . . . . . thật ra anh biết em ở đâu, mọi hành động của em anh đều biết, ba năm này là anh nợ em, em muốn bản thân độc lập tự chủ, muốn thoát khỏi bóng ma của anh, ba năm này anh nhìn rất rõ. . . . . .”
Anh yên lặng trong chốc lát.
“Chi Chi, em khiến anh rất tự hào, em không còn là cô bé phải dựa và anh hay dựa vào ba mẹ chiều chuộng, em thật sự rất tuyệt!”
Chỉ một câu nói này khiến gánh nặng từ trước tới nay trong lòng Chi Chi tan nát thành may khói, nước mắt cố nhịn trong suốt ba năm như vỗ ào rơi xuống.
Những năm gần đây, cô không ngừng thôi miên chính mình, vẫn tự nói với mình không cần để ý Quan Triễn Lạc .
Cô cũng nghĩ mình không cần anh, nghĩ tới cuộc sống cô thật sự không còn người tên Quan Triễn Lạc nữa.
Cho tới bây giờ cô mới biết được, chuyện đó là không thể, linh hồn cô đã bị anh khóa giữ, kỳ thật những năm gần đây, tất cả nhẫn nại và cố gắng của cô chỉ vì muốn nhận được sự chú ý của anh.
Giờ đây anh đã thấy rồi, áp lực trong lòng cũng được ngỡ bỏ.
“Chi Chi, anh không dám yêu cầu xa vời, lời xin lỗi không có nghĩa gì. Năm đó anh tự quyết định đã tạo thành tổn thương cho em, anh có nói gì đi nữa cũng không thể bù lắp lại, anh chỉ xin em cho anh cơ hội, một tia cơ hội nhỏ nhoi cũng được, xin em . . . . . .”
Lê Chi Chi không nói lời nào chỉ là khóc tới mệt, rồi ngủ.
Mà sao cô không trả lời. . . . . . ngay cả cô cũng khồn biết vì sao,.....