Kiều Tước Bên Gối

Chương 1: Chương 1:



Cuối đông, tuyết trên ngọn núi Cửu Di đã mặc sức rơi xuống mấy ngày nay, những bông tuyết óng ánh trắng xoá, chất thành núi bạc núi ngọc. 
 
Giờ Tuất, đêm tối càng thêm lạnh lẽo. 
 
Cẩm Ngu giơ cao ngọn đèn cung đình trong tay, bước chân vội vã, đôi giày nhỏ da nai đế mỏng manh giẫm đạp trên nền tuyết dày, tựa như không hề cảm giác được cái lạnh. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Một chiếc chuông sứ màu bạc tinh xảo rũ xuống trên vòng tay chạm trổ hoa văn trên cổ tay phải nàng. 
 
Theo từng bước chân vội vã, những hạt ngọc khảm trong đó va chạm vào nhau rồi lại tách rời, không ngừng phát ra tiếng leng keng leng keng. 
 
Con đường phía trước bất chợt trở nên dốc đứng, Cẩm Ngu bỗng nhiên loạng choạng, vừa mới ổn định cơ thể thì lại nghe tiếng bước chân đang tiến đến gần từ sau lưng. 
 
Nàng cau mày, đột ngột quay đầu lại. 
 
Mấy chục người mặc áo giáp đeo kiếm lặng lẽ đứng xung quanh nàng, giống hệt một đám vệ binh tinh nhuệ. 
 
Cẩm Ngu siết chặt ngọn đèn cung đình trong tay, ngoái đầu lại nhìn con dốc phủ đầy tuyết không rõ sâu cạn phía sau lưng mình. 
 
Lông mi nàng khẽ run lên, hơi thở gấp gáp ngưng tụ thành một đám sương mù hỗn độn trong đêm khuya giá rét. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này, dưới hàng đuốc sáng rực do vệ binh hai bên giơ lên cao, một người vững vàng bước ra từ trong bóng tối tiến về phía trước. 
 
Mái tóc được búi gọn gàng trong chiếc mũ quan, trang phục Cẩm y vệ trang nghiêm, hắn đứng trước mắt nàng cách đó hai bước chân, cả người toát ra hơi thở trang nghiêm chính trực. 
 
“Thuộc hạ phụng mệnh, nghênh tiếp công chúa hồi cung.’’
 
Sau khi nhìn thấy rõ khuôn mặt hắn, tâm trạng thấp thỏm lo lắng của Cẩm Ngu lại trở nên bình tĩnh. 
 
Dung mạo ngọc ngà tinh xảo dần dần bao phủ một tầng lạnh lẽo, nàng nhẹ nhàng nói: “Ta lại rất muốn nghe xem, bây giờ, ngươi đang phụng mệnh gì và phụng mệnh của người nào?’’
 
Người nọ vẫn duy trì tư thế cầm kiếm hành lễ, không hề có bất cứ hành động gì.
 
Cẩm Ngu hờ hững nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng: “Tạ Hoài An, ngươi còn biết bản thân mình là ai không?’’
 
Tạ Hoài An vẫn im lặng không nói một lời.
 
Từ trước đến nay hắn chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào đôi mắt nàng. 
 
Đôi mắt ấy trong trẻo, xinh đẹp đến nao lòng, nhiệt độ từ sóng mắt ấy dường như có thể cướp đoạt đi nhịp tim của bao người. 
 
Giống như bây giờ, hắn chỉ có thể rũ mắt xuống. 
 
Dường như hắn không muốn trả lời trước mặt nàng, nhưng Cẩm Ngu lại không muốn buông tha cho hắn: “Nói đi!’’
 
Đã quen với việc phục tùng mệnh lệnh của nàng, sau khi đấu tranh một lúc lâu, cuối cùng Tạ Hoài An vẫn hít một hơi thật sâu. 
 
“Thuộc hạ…’’ Hắn nhắm mắt lại: “Thống lĩnh Kim Ngô Vệ nước Sở, Tạ Hoài An.’’
 
Sau khi nghe xong, Cẩm Ngu trào phúng mỉm cười: “Hay cho một thống lĩnh Kim Ngô Vệ của Đại Sở.’’
 
Ánh mắt nàng trở nên sâu thẳm, ngữ khí sắc lạnh: “Ngày xưa Tạ gia nhà ngươi phạm phải tội không thể tha thứ, là phụ hoàng nhân từ, trọng dụng ngươi, đồng thời kim ấn tử thụ*, người tín nhiệm ngươi như thế nhưng kết quả, Tạ Hoài An ngươi lại thông đồng với địch phản quốc!’’
 
(*Kim ấn tử thụ:  Con dấu vàng và ruy băng màu tím, trang phục thể hiện đẳng cấp của các quan võ.) 
 
Từng câu từng chữ nàng mang theo sự châm chọc chế giễu, tựa như thanh đao đâm sâu vào tim hắn. 
 
Nhưng từ đầu đến cuối Tạ Hoài An vẫn không ngẩng đầu nhìn lên, trong bóng đêm mờ mịt, không ai có thể nhìn thấy cảm xúc của hắn. 
 
Lúc này, lính trinh sát trở về phục mệnh, ghé sát bên tai hắn nhỏ giọng bẩm báo: “Thống lĩnh, doanh trại Xích Vân Kỵ đóng quân gần đây, là Trì tướng quân đích thân lãnh binh.’’
 
Nghe vậy, ánh mắt Tạ Hoài An khẽ chuyển động. 

 
Trì Diễn……
 
Một lát sau, hắn thu hồi những suy nghĩ trong đầu, vẫy tay, một vệ binh lập tức dâng lên một chiếc áo choàng lông vũ thêu lụa vàng. 
 
Tạ Hoài An cầm lấy, nhẹ nhàng giũ giũ tựa như không có chuyện gì: “Đêm lạnh, công chúa kim chi ngọc diệp, đừng để bị cảm lạnh.” 
 
Khi chiếc áo choàng dày ấm áp vừa khoác lên vai thì đã bị Cẩm Ngu ném xuống đất.
 
Hắn cũng không tức giận, chậm rãi nói: “Mời công chúa theo thuộc hạ trở về, chỉ cần công chúa an phận ở lại hậu cung thì bệ hạ chắc chắn sẽ không gây khó dễ cho người.’’
 
Cẩm Ngu lạnh lùng liếc nhìn hắn: “Hoàng đế Sở quốc, ngươi gọi cũng thuận miệng nhỉ.’’
 
Tạ Hoài An ngừng lại, sau đó khẽ thở dài một tiếng: “Lãnh thổ Đông Lăng đã trở thành đất của nước Sở, bệ hạ đã có ý định lập phi, công chúa lá ngọc cành vàng vẫn có thể sống trong nhung gấm lụa là như trước, không phải chịu nỗi khổ lưu đày, cần gì phải…’’
 
“Bốp…’’
 
Tiếng tiếng bạt tai thật mạnh thanh thuý vang lên, hắn nghiêng đầu khẽ rên rỉ một tiếng, không thể nói hết lời. 
 
“Hắn giết phụ hoàng của ta, tàn sát con dân Đông Lăng của ta, huỷ hoại thành trì, san bằng vương thành của ta, huyết hận thâm thù thề không đội trời chung!’’
 
Đôi môi mím chặt run lên vì tức giận phẫn nộ, Cẩm Ngu siết chặt nắm tay: “Tạ Hoài An, tốt hơn hết ngươi nên giết ta ngay bây giờ đi, nếu không ta và ngươi, không chết không ngừng!’’
 
Nàng vô cùng quật cường cứng rắn, một khi đã quyết tâm thì sẽ không bao giờ thay đổi, Tạ Hoài An chưa bao giờ nghi ngờ chuyện này. 
 
Hắn đứng dậy, thái độ trở nên cứng rắn hơn một chút: “Lôi đình mưa móc* đều là Thánh ân, nếu công chúa vẫn còn cố chấp không chịu tỉnh ngộ, thuộc hạ chỉ có thể đắc tội.)
 
(*Lôi đình: nổi trận lôi đình, chỉ sự tức giận dữ dội; Mưa móc: ban ơn.)
 
Vừa dứt lời, cuối cùng Tạ Hoài An cũng ngước mắt lên nhìn nàng một cái. 
 
Thấy thế, Cẩm Ngu khẽ biến sắc, nhưng vẫn đanh giọng quát lớn: “Ngươi dám?’’
 
Hắn không dừng lại, cất bước về phía nàng.
 
Đúng vậy, dù sao hắn cũng không còn là hắn của trước kia nữa rồi,  không còn là tham tướng Đông Lăng của riêng nàng nữa rồi. 
 
Im lặng trong chớp mắt qua đi, ánh mắt trong veo của Cẩm Ngu lộ ra vẻ kiên định. 
 
“Tạ Hoài An, ngươi thật sự khiến ta cảm thấy cực kỳ ghê tởm!’’
 
Trong lời nói của nàng lộ vẻ xa cách, cả người Tạ Hoài An bỗng trở nên cứng đờ. 
 
Trong khoảnh khắc hắn ngập ngừng do dự ấy, Cẩm Ngu không ngừng lùi về phía sau, không hề bất ngờ giẫm vào không khí, cả người lảo đảo về phía trước rồi ngã lăn xuống triền núi. 
 
Tạ Hoài An hoảng hốt, vội vàng đưa tay muốn nắm lấy nàng, nhưng chỉ có một góc áo lướt qua lòng bàn tay hắn và một ngọn đèn cung đình lăn lộn dưới chân.
 
“Công chúa….’’
 
Chuyện xảy ra hoàn toàn bất ngờ, sắc mặt Tạ Hoài An trở nên trắng bệch, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào vực sâu phủ đầy tuyết tối tăm dưới chân mình. 
 
Hắn nhanh chóng lấy lại lý trí, đè nén sự hoảng loạn trong lòng: “Mọi người, lập tức chia nhau ra tìm Cửu công chúa, nhất định phải đưa người trở về an toàn!’’
 
Một tên vệ binh đứng phía sau ngập ngừng nhắc nhở: “Nhưng thống lĩnh, bệ hạ đã căn dặn, việc này tuyệt đối không thể kinh động đến Trì tướng quân…’’
 
Hoàng đế có tâm tư riêng, cho nên chuyến đi này của Kim Ngô Vệ hoàn toàn bí mật, đương nhiên Tạ Hoài An nhớ rất rõ.
 
Hắn cũng biết, vị Trì tướng quân này chính là đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy của nước Sở, Trì Diễn. 
 
Suốt ba năm qua, là hắn đích thân dẫn đội quân Xích Vân Kỵ, dùng sức mạnh quân sự không thể địch nổi thôn tính nước Tấn, nước Xuân, phá vỡ cục diện tứ quốc cùng tồn tại. 
 
Đến tận bây giờ, chỉ năm năm sau khi tân đế đăng cơ, nước Sở đã có một tình hình chính trị ổn định và sức mạnh quân sự hùng mạnh. 
 

Nửa tháng trước, quân Sở đánh bại Đông Lăng cũng nhờ đến sự tồn tại của hắn. 
 
Vì thế, ngay cả Hoàng đế cũng phải nể hắn ba phần.
 
Nếu để Trì Diễn biết được chuyện Sở đế muốn ép Cửu công chúa làm phi thì… 
 
Tạ Hoài An nhíu mày, trong ánh mắt thâm thuý loé lên một tia phức tạp.
 
*
 
Sương tuyết phủ đầy trên cành cây chưa kịp tan thì những bông tuyết mới tựa như ngọc đã tranh nhau rơi xuống. 
 
Bông tuyết trắng ngần, khẽ lay động theo chiều gió, nhẹ nhàng dừng chân trên mái tóc đen nhánh rối bời của nàng. 
 
“Cô nương, cô nương?’’
 
“Rơi xuống từ trên đỉnh núi, ực.. Không phải tắt thở rồi chứ?’’
 
“Không đến mức đó đâu, sườn núi thoải như thế, cùng lắm là gãy một cánh tay, một cái chân mà thôi. Nguyên Thanh, ngươi đi thông báo cho tướng quân một tiếng đi.’’
 
“Nhưng tướng quân đang tắm…’’
 
Tiếng ầm ĩ không ngừng vang lên bên tai, Cẩm Ngu mất kiên nhẫn chíu chặt chân mày, ý thức mơ hồ dần quay trở về. 
 
Nàng từ từ mở mắt ra, đập vào mắt chính là một đám kỵ binh mặc chiến giáp, cúi đầu không chớp mắt nhìn nàng. 
 
“Này, tỉnh rồi, tỉnh rồi!’’
 
Chẳng biết đã té xỉu trên mặt tuyết bao lâu, Cẩm Ngu mơ màng đứng lên, cả người đau đớn không nhịn được khẽ rên rỉ một tiếng.
 
Nàng vẫn còn sống, cúi đầu nhìn xuống bản thân mình, không thiếu mất cánh tay cẳng chân nào cả. 
 
Ánh sáng chiếu xuống đuôi lông mày, lúc này Cẩm Ngu mới nhìn thấy rõ phía sau bọn họ là một doanh trại. 
 
Vô số ngọn đuốc chiếu sáng cả một vùng trời, làm sáng chói một mặt ngọn cờ Sở quốc.
 
Nhưng Cẩm Ngu lại không hề chú ý đến, mặt bên của ngọn cờ còn được in xuống chữ “Trì” màu vàng ròng. 
 
Ngọn lửa bùng lên trong bóng đêm, ngay lập tức chiếu sáng khuôn mặt trắng sứ không tì vết của nàng. 
 
Trên người Cẩm Ngu mặc một chiếc váy gấm thêu hình lông chim hoàng yến, trăm loài chim tụ họp một cành, chiếc thắt lưng thêu mây màu xanh đen quấn quanh eo làm tôn lên đường cong lả lướt. 
 
Chẳng qua lúc này quần áo đầu tóc xộc xệch rối bù khiến nàng có vẻ hơi chật vật nhếch nhác, nhưng cho dù là vậy cũng không làm tổn hại đến dung mạo xinh đẹp trong sáng của nàng.
 
Bọn lính liếc mắt nhìn nhau, không ai có thể ngờ được rằng giữa đêm hôm khuya khoắt lại có một tiểu cô nương xinh đẹp từ trên trời rơi xuống như thế, mặc dù nhìn hơi thảm hại nhưng lại tôn lên vẻ vô hại mềm mại. 
 
Cẩm Ngu sửng sốt một lúc lâu rồi đột nhiên tỉnh táo lại.
 
Chẳng lẽ đây là quân doanh nước Sở…
 
Nàng giật mình hoảng hốt, không kịp suy nghĩ nhiều, chịu đựng cảm giác đau đớn trên chân lập tức xoay người bỏ chạy. 
 
Doanh trại đóng quân trên đồi núi khuất gió, ba mặt núi rừng vây quanh, chỉ có một lối ra ở hướng Bắc nhưng cũng được canh phòng nghiêm ngặt. 
 
Cẩm Ngu không thể trốn thoát, chẳng mấy chốc đã bị bọn họ bao vây rồi áp giải đến trước một quân trướng ở giữa doanh trại. 
 
Quân trướng này rõ ràng hoàn toàn khác biệt với những cái khác, nó được dựng bằng da trâu và vải nỉ lông cừu xa hoa, rõ ràng là một doanh trướng cao cấp, nhìn qua có vẻ vô cùng cao quý, thoải mái.
 
Sau những chuyện đã xảy ra, thể xác và tinh thần của Cẩm Ngu đều cực kỳ mệt mỏi, đôi môi đông lạnh đến tái nhợt, làn da trắng như tuyết cũng hơi đỏ ửng. 
 

Nàng đã nhảy xuống vực sâu để tìm đến cái chết, nhưng không ngờ mình vẫn không thể trốn thoát khỏi thế lực của quân đội nhà Sở. 
 
Cẩm Ngu sững người trong giây lát, bỗng nhiên một cơn choáng váng bất ngờ ập đến khiến đôi chân bị thương lảo đảo, lập tức ngã xuống phía sau tấm màn che. 
 
Nàng khẽ hét lên một tiếng, cả người đột ngột rơi vào trong lều.
 
Tất cả mọi người đều không kịp ngăn cản, sững sờ đứng tại chỗ.
 
Nguyên Thanh ngơ ngác nói: “Xong rồi…’’
 
*
 
Bên trong căn lều rộng lớn, hai ngọn đèn làm bằng ngọc lưu ly sáng mờ ảo treo trên cao, trong phòng tràn ngập ánh sáng dịu nhẹ. 
 
Cẩm Ngu đau đớn âm thầm oán trách, nếu cứ tiếp tục ngã xuống, tấm thân này của nàng chắc chắn sẽ bị tàn phế. 
 
Nàng cắn răng nhổm nửa người dậy, nhưng khi ánh mắt chạm vào phía trước lại đột ngột dừng lại. 
 
Tấm rèm mềm mại bằng chỉ thêu màu bạc lẳng lặng rủ xuống bốn phía, tấm thảm gấm dài màu đỏ dưới chân trải dài đến tận nơi sâu nhất của tấm rèm. 
 
Xuyên thấu qua bức màn lụa khép hờ, một lư hương hình con Li mạ vàng đang không ngừng toả ra từng làn khói nhẹ lượn lờ. 
 
Dường như có sóng nước gợn sương mù, nhẹ nhàng xao động. 
 
Giữa ánh sáng và bóng tối mông lung không rõ, một bóng người cao lớn rắn rỏi mơ hồ phác hoạ trên tấm màn che. 
 
Tất cả tướng sĩ nước Sở đều xa hoa an nhàn như thế sao?
 
Cẩm Ngu bán tín bán nghi, chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng cất bước đi vào trong tấm màn lụa. 
 
Xung quanh yên tĩnh, chỉ có động tĩnh như có như không phát ra từ bên trong và tiếng chuông sứ khẽ va chạm vào nhau trên cổ tay nàng. 
 
Cẩm Ngu nhẹ nhàng vén một góc màn che lên. 
 
Chỉ thấy trong làn khói ấm áp mờ ảo, nam nhân đang đứng đưa lưng về phía nàng, nửa thân trên để trần, đường cong kéo dài từ vai xuống lưng vô cùng hoàn mỹ, chiếc áo choàng bằng tơ tằm chảy dài sau lưng. 
 
Người nọ chậm rãi quay đầu lại, góc nghiêng khuôn mặt dần dần lộ ra.
 
Hơi thở Cẩm Ngu dần dần cứng lại, phản ứng đầu tiên lại là phi lễ chớ nhìn rồi nhanh chóng xoay người sang chỗ khác. 
 
Đúng vào lúc này, giọng nói dè dặt thăm dò của Nguyên Thanh: “Tướng quân thứ tội, thuộc hạ bất cẩn, không kịp ngăn người lại… Có cần… Thuộc hạ đi vào không ạ?’’
 
Nghe vậy, Cẩm Ngu ngẩn người ra. 
 
Hắn chính là tướng quân hung hãn tàn bạo của quân Sở, nàng đang sợ hãi gì thế này! 
 
Lấy lại tinh thần, Cẩm Ngu khẽ rùng mình, đưa tay sờ sờ về phía eo, một thanh đoản đao sắc nhọn xuất hiện trong tay. 
 
Dáng người nàng uyển chuyển nhẹ nhàng, phi thân bay vào trong rèm, làn váy tung bay, màn lụa bốn phía phất phơ. 
 
Còn người bên trong đã mặc thêm một chiếc áo choàng màu trắng mềm mại như mây, mái tóc dài bung xoã sau lưng. 
 
Hắn từ từ xoay người lại, nhàn nhã ngồi trước bàn dài, từ đầu đến cuối vẫn bày ra dáng vẻ thong dong lãnh đạm, như thể nàng không hề tồn tại. 
 
Nhưng chỉ một lát sau, Cẩm Ngu đã lướt qua sau lưng hắn, lưỡi đao sắc nhọn kề sát trên cổ hắn, lạnh lùng nói: “Bảo bọn họ đi đi!’’
 
Hơi nước vẫn còn quanh quẩn trong làn khói nhẹ của lư hương, một mùi thơm kỳ lạ thoang thoảng, bầu không khí xung quanh bỗng nhiên rơi vào tĩnh mịch. 
 
Nam nhân dường như chưa phát hiện ra thanh đoản đao đặt trên cổ mình, ngón tay thon dài vững vàng nắm chặt chiếc chén Dương Chi Bạch Ngọc* đặt trên bàn, cúi đầu nhấp một ngụm trà. 
 
(*Dương Chi Bạch Ngọc: Loại ngọc trắng muốt như mỡ dê, bóng mịn, trong suốt, hoàn toàn không tạp chất.)
 
Hắn vô cùng ung dung nhàn nhã, hoàn toàn không thèm để ý đến sự uy hiếp của nàng. 
 
Cẩm Ngu hơi sợ hãi. 
 
Suy cho cùng nàng cũng chỉ phô trương thanh thế, chỉ biết mấy chiêu thức khoa chân múa tay học lỏm trước đó, hoàn toàn không thể đối địch với một đại tướng quân chinh chiến sa trường. 
 
Nhưng hắn không nghe theo, cũng không hề phản kháng, khiến nàng không thể nào đoán trước được. 
 
Cẩm Ngu cắn môi, vô thức siết chặt chuôi đao, uy hiếp thúc giục nói: “Nhanh lên!’’
 
Nàng vừa động đậy, hạt ngọc trong chiếc chuông sứ lắc lư vang lên mấy tiếng trong trẻo. 

 
Nam nhân dường như đột nhiên ngừng lại. 
 
Trầm mặc trong chốc lát, tách trà được đặt lại trên bàn, hắn khẽ rũ mắt xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì. 
 
Cẩm Ngu cực kỳ bất mãn với sự phớt lờ của hắn, ngay khi đang muốn ấn thanh đoản đao sâu xuống một chút thì lại nghe hắn chậm rãi mở miệng nói: 
 
“Ô Mặc.’’
 
Giọng nói hắn lành lạnh, nhưng lại mang đến cho người khác cảm giác thuần khiết trong lành, vô cùng dễ nghe. 
 
Trái tim Cẩm Ngu chợt thắt lại. 
 
Rõ ràng là lần đầu tiên nghe thấy, nhưng không hiểu tại sao vừa lọt vào lỗ tai, đáy lòng nàng lại giống như có một chỗ hư không trống rỗng nào đó đột nhiên tràn ngập chua xót. 
 
Hắn chỉ là một nam nhân chưa từng gặp mặt. 
 
Nhưng sau khi nghe thấy giọng nói của hắn, nàng chợt cảm thấy chua xót đau khổ và không cam lòng…
 
Cẩm Ngu chán ghét loại cảm giác này.
 
Phía bên kia nhuyễn tháp* trải một lớp nệm trắng tuyền mềm mại đột nhiên vang lên chút động tĩnh. 
 
(*Nhuyễn tháp: là một cái giường nhỏ, có lót một lớp nệm đơn giản.)
 
Suy nghĩ của Cẩm Ngu bị cắt đứt, quay đầu nhìn sang, lúc này mới phát hiện một con mèo tuyết đang nằm ở đó, bộ lông mềm mại xoã tung như muốn giấu mình trong tấm thảm gấm chồn trắng. 
 
Nghe được tiếng gọi của nam nhân, nó tỉnh dậy từ trong giấc mộng đẹp, uể oải mở mắt ra, để lộ đôi mắt với hai màu sắc khác biệt. 
 
Trái màu hổ phách, phải màu xanh ngọc, vô cùng xinh đẹp. 
 
Nó nằm nhoài trên nhuyễn tháp, giống như một con hồ ly nhỏ cao quý. 
 
Cẩm Ngu chưa bao giờ nhìn thấy một con mèo với khoảng cách gần như thế, làn da nàng mềm mại non nớt, các cung nữ và nô tài trong cung sợ chúng hung dữ cào phải khiến nàng bị thương nên không cho phép chó mèo đến gần cung điện của nàng. 
 
Nhưng với con mèo tuyết này, Cẩm Ngu lại luôn cảm thấy như thể mình đã từng nuôi dưỡng nó rất nhiều năm. 
 
Toàn thân nó màu trắng tuyết nhưng lại tên là Ô Mặc, thật kỳ lạ. 
 
Nam nhân gõ gõ đầu ngón tay xuống mặt bàn. 
 
Con mèo tuyết vẫn còn đang thoải mái lăn lộn trên tấm thảm mềm mại lúc này mới miễn cưỡng nhỏ giọng kêu một tiếng. 
 
Nó biếng nhác vươn vai, nhảy xuống nhuyễn tháp, chỉ trong chớp mắt đã chạy ra khỏi doanh trướng. 
 
Cẩm Ngu bừng tỉnh hoàn hồn lại. 
 
Chẳng lẽ nàng chạy trên tuyết quá lâu nên xuất hiện ảo giác sao, nếu không sao nàng lại có một cảm giác kỳ lạ với con mèo của hắn thế này…
 
*
 
Bên ngoài doanh trướng, tuyết rơi càng dày. 
 
Ô Mặc ngồi trước mặt mọi người, đôi mắt nhỏ xinh đẹp vừa kiêu sa vừa cao quý. 
 
Suy cho cùng cũng không phải ở chung một sớm một chiều, vừa thấy Ô Mặc ra ngoài, bọn họ đã lập tức hiểu rõ ý của người bên trong. 
 
Một người dẫn đầu khác tên là Nguyên Hựu, hắn gật đầu mỉm cười: “Được rồi, các vị huynh đệ, chúng ta không quấy rầy nữa, đi thôi, đi thôi!’’
 
Nhưng Nguyên Thanh vẫn hơi do dự: “Đi thật à? Tướng quân, ngài ấy…’’
 
“Suỵt, mau giải tán đi!’’Nguyên Hựu vẫy lui đám binh lính, sau đó vừa túm hắn đi vừa nói: “Chuyện của tướng quân còn khiến ngươi lo lắng sao, ai có thể đả thương hắn?’’
 
Nguyên Thanh quay đầu lại nhìn doanh trại tướng quân dần dần khuất xa: “Ta lo lắng cho tiểu cô nương kia, ngươi đã thấy có nữ tử nào đi vào lều của tướng quân có kết cục tốt chưa?’’
 
“Xoảng…’’
 
Hắn vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng đồ sứ vỡ toang liên tiếp vang lên trong doanh trướng. 
 
Hai người ngẩn ra, ngây ngốc liếc mắt nhìn nhau. 

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.