Kiều Tước Bên Gối

Chương 12: Chương 12:



Lén lút ngắm nhìn bị bất ngờ bắt quả tang tại trận, nhịp tim Cẩm Ngu đột nhiên đập như trống. 
 
Nàng không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể nói trái với lương tâm, cứng lưỡi một lúc lâu rồi mới ấp úng: “Cứ… Cứ cho là vậy đi.’’
 
Vừa dứt lời, nàng đã lặng lẽ hít một hơi thật sâu. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ngẫm nghĩ một lát, nhận ra khí thế lúc nãy quá yếu, vì thế nàng lại không phục nói thêm một câu: “Ta đã từng nhìn thấy rất nhiều nam nhân!’’
 
Nghe vậy, khóe miệng Trì Diễn lại cong thêm một chút. 
 
Cẩm Ngu âm thầm liếc mắt nhìn hắn một cái. 
 
Chắc có lẽ hắn không biết mình đang nói dối đâu nhỉ…
 
Nhưng Cẩm Ngu vẫn hơi chột dạ, rụt rụt vào trong cổ áo choàng lông cáo vòng quanh cổ, dựa người vào lan can chạm khắc bạch ngọc, vờ như đang thưởng thức cảnh sông nước. 
 
Bầu không khí lại rơi vào im lặng kéo dài. 
 
Bầu trời tối như mực, nhưng vẫn có những ngôi sao lạnh lẽo rải rác trên cây cầu yên tĩnh. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phóng tầm mắt ra xung quanh, mơ hồ có thể nhìn thấy được bóng dáng người thiếu nữ mặc áo choàng lông cáo ấm áp sánh vai đứng song song với nam nhân cao lớn. 
 
Ánh mắt như sóng, thượng lưu con sông bao phủ một tầng sương mù mờ ảo. 
 
Cảnh đêm ở đây rất đẹp, cơn gió đêm lạnh lẽo thổi qua đôi gò má ấm áp, Cẩm Ngu khẽ híp mắt, chống cằm ở trên mu bàn tay đang chồng lên nhau. 
 
Nàng thoải mái thở dài một tiếng, kéo dài âm cuối ngọt ngào uể oải của mình để phá vỡ sự im lặng. 
 
“Tạ Hoài An sẽ không xuất hiện nữa đúng không?’’
 
Lúc ở Nhất Phẩm Cư, giọng điệu Trì Diễn lạnh lùng nặng nề như thế, có lẽ Tạ Hoài An sẽ không dám nữa, cho nên Cẩm Ngu cũng chỉ tuỳ tiện hỏi một câu mà thôi. 
 
Nhưng người bên cạnh lại chậm rãi nói: “Chưa chắc.’’
 
Cẩm Ngu ngây ngốc, đứng thẳng người dậy: “Hả?’’
 
Trì Diễn từ từ quay đầu nhìn lại: “Ngươi rơi vào quân doanh của ta, bên cạnh ta lại đột nhiên lòi ra một biểu muội họ hàng xa, ngươi cho rằng hắn sẽ tin chết không thấy xác sao?’’
 

“Cho nên hắn đã nhận ra ta?’’ Cẩm Ngu lập tức nói, cân nhắc trong chốc lát lại bừng tỉnh bật thốt lên: “Chẳng lẽ tối nay hắn cố ý đến tìm ta?’’
 
Đối mặt với đôi mắt nhỏ hoảng hốt của nàng, Trì Diễn chỉ mỉm cười, giống như đang thừa nhận. 
 
Cẩm Ngu nhíu mày, chẳng trách hắn xuất hiện trùng hợp như thế, hoá ra là đã có ý định từ lâu, đuổi theo đến tận Tầm Dương. 
 
“Vậy phải làm sao bây giờ…’’
 
Khẽ nhíu mày suy nghĩ một chút, Cẩm Ngu cẩn thận liếc mắt nhìn hắn một cái: “…. Hắn không dám chống lại ngươi, đúng không?’’
 
Tiểu cô nương  ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt ngập ngừng. 
 
Khoé mắt Trì Diễn khẽ nhướng lên, lộ ra một chút nghiền ngẫm. 
 
Hắn híp mắt lại, vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm túc: “Không thể để người khác biết ta giữ ngươi lại bên cạnh, nếu không đó chính là che giấu đào phạm, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.’’
 
Trái tim Cẩm Ngu nhảy lên đến tận cổ họng, lắp bắp: “Vậy… Vậy ngươi…’’
 
Suy cho cùng hắn cũng là người Sở, có vẻ đúng là không cần phải bất chấp nguy hiểm che giấu một tàn dư của tiền triều là nàng. 
 
“Ừ.’’ Giọng điệu hờ hững, hắn trả lời trước khi nghe câu hỏi.
 
Cẩm Ngu đột nhiên hoảng hốt, ngón tay vô thức siết chặt nếp gấp nơi mép váy, khẽ cắn môi, nhưng cuối cùng vẫn nghiến răng nghiến lợi oán giận: “Vậy thì lúc ở núi Cửu Di, ngươi trực tiếp giao ta ra có phải xong chuyện rồi không! Hà tất phải mất công như thế!’’
 
Đáy mắt Trì Diễn nổi lên ý cười: “Tức giận sao?’’
 
Cúi đầu đến gần nàng hơn một chút, giọng hắn khàn khàn: “Nếu ánh mắt của ngươi dịu dàng hơn, nói không chừng trái tim bổn vương sẽ mềm nhũn rồi quyết định giúp ngươi cũng nên!’’
 
Cẩm Ngu há hốc mồm, hắn đang vũ nhục nàng sao?
 
Nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc này, nàng đột nhiên rất muốn cho hắn một bạt tai. 
 
Thấy nàng nghiến răng trừng mắt, hiển nhiên là vô cùng tức giận, Trì Diễn cười nhạt không trêu chọc nữa, hững hờ sửa sang lại áo choàng cho nàng. 
 
“Được rồi, dọa ngươi thôi.’’
 
Cẩm Ngu ngẩn người, tâm trạng bị hắn làm cho lên xuống thất thường, nhất thời không thể phân biệt rõ rốt cuộc câu nói nào của hắn là thật là giả, đã quên mất phải phản ứng lại. 
 
Một lúc lâu sau, nàng vẫn không nhúc nhích, cũng không lên tiếng, Trì Diễn cúi nửa người xuống, nhìn thẳng vào nàng. 
 

Màn đêm sâu thẳm, nhưng đôi mắt nàng trong veo lạ thường, giống như có vì sao rơi vào trong đó, khiến người ta không thể biết đó là quầng sáng hay ánh mắt lấp lánh. 
 
Trì Diễn dừng lại, đầu ngón tay vuốt ve mí mắt nàng, giọng điệu ôn hòa: “Khóc sao?’’
 
Cẩm Ngu đột nhiên hoàn hồn, hất tay hắn ra: “Không.’’
 
Vốn dĩ muốn phớt lờ hắn, nhưng với tư thế này, khuôn mặt hai người gần nhau đến thế, gần đến mức nàng thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn. 
 
Tầm mắt hắn đặt trên người mình, Cẩm Ngu cảm thấy bản thân nhìn chỗ nào cũng không ổn, khẽ mấp máy môi, dứt khoát quay đầu sang chỗ khác rồi hừ lạnh một tiếng. 
 
Trì Diễn thong thả đứng thẳng dậy, cong đốt ngón tay gõ vào đầu nàng: “Sợ gì nữa, ai còn dám đặt chủ ý lên người ngươi?’’
 
Nghe đến đây, Cẩm Ngu lại nhớ đến những hành động của hắn lúc còn ở Nhất Phẩm Cư. 
 
Ôm ôm ấp ấp, sau này có hắn chống lưng ở phía sau, thực sự không còn ai dám làm gì nàng, nhưng…
 
Tầm mắt của hắn đặt trên người mình.
 
Cẩm Ngu cảm thấy tức giận, hận không thể nhào đến cắn hắn một cái: “Đều tại ngươi, chẳng phải đã nói là biểu muội gì đó rồi sao, bây giờ thì hay rồi, tất cả đã trở thành trò cười luân lý!’’
 
Nàng thà chui xuống bàn còn hơn! 
 
Những phản ứng của nàng luôn thú vị như thế, Trì Diễn khẽ mỉm cười cân nhắc: “Nếu không, ngươi muốn ta nói thế nào, thị thiếp sao?’’
 
Cẩm Ngu vừa xấu hổ vừa tức giận: “Ngươi tưởng bở!’’
 
Đối mặt với sự bộc phát lạnh lùng của nàng, Trì Diễn lắc đầu thở dài: “Sao lại tức giận chứ, mối quan hệ này là bí mật giữa hai chúng ta, chẳng phải ngươi nên cảm ơn ta một tiếng sao?’’
 
Hắn có vẻ vô cùng thích thú với việc dùng lời lẽ thô bỉ trêu chọc nàng! 
 
Cẩm Ngu điều chỉnh hơi thở, lười phải so đo với hắn. 
 
Nàng ổn định lại cảm xúc, vẻ mặt tỉnh bơ nói: “Đừng quên, Đông Lăng diệt vong, ngươi không thể nào thoái thác được tội nghiệt của mình, giữa hai chúng ta không thể có bất cứ tình cảm nào cả.’’
 
Im lặng suy nghĩ trong chốc lát, Trì Diễn khẽ mỉm cười. 
 
Hắn không nói gì, chỉ phóng mắt nhìn về phía xa xa, chậm rãi lướt qua bờ sông nơi ánh đèn rực rỡ tựa như ban ngày. 
 

Đôi mắt sâu thẳm không thể nhìn ra hỉ nộ ái ố, như thể muốn gom góp tất cả mọi sắc màu của thế gian vào trong đáy mắt. 
 
Hắn bỗng nhiên mở miệng: “Ngươi nhìn xem, trên đời này luôn có người đoan chính, có người cao quý, kiêm gia ỷ ngọc thọ*, thói đời luôn là như thế.’’
 
(*Kiêm gia ỷ ngọc thọ (蒹葭倚玉樹, cỏ kiêm và cỏ lau nương tựa vào cây ngọc)” thường được dùng để ví dụ bên xấu bên đẹp, không thể nào so sánh được; câu này có nghĩa là mượn sự vinh quang, phú quý, cao đẹp của người khác để thăng hoa bản thân mình.)
 
Những lời của hắn ý vị sâu xa, Cẩm Ngu cái hiểu cái không, nghi ngờ nhìn theo tầm mắt của hắn. 
 
Nơi đó ồn ào phồn thịnh, đủ loại người đến rồi đi. 
 
Vì để tồn tại, sẽ có những người vẫy đuôi lấy lòng giống như Phương Thế Nghiêu, sẽ có người tâm tư thâm sâu giống như Phương Tịch Dung, cũng sẽ có người giống như Tạ Hoài An, thất tín bội nghĩa…
 
“Tiểu cô nương, trước hãy nói đến sống chết, sau đó mới là ân oán tình thù.’’
 
Lời này của hắn là đang nói cho nàng nghe. 
 
Cẩm Ngu cũng hiểu, hắn đang nói đến chuyện mình lỗ mãng trách mắng Phương Thế Nghiêu, còn có lòng căm thù tràn đầy mà nàng không nên nhất thời nóng lòng kia. 
 
Nhưng nàng là Cửu công chúa cao quý như ngọc, cho dù không rành thế sự nhưng nợ nước thù nhà không thể dễ dàng buông bỏ như thế được. 
 
Nhưng, bây giờ nếu không dựa vào hắn, dựa vào thân phận biểu muội giả này, thì ngay cả chuyện sống chết của nàng cũng không thể lường trước được. 
 
Vì ham muốn cá nhân leo lên quyền quý, thế giới này nên là thế.
 
Hắn đang dạy nàng, phải học cách kiên nhẫn và phụ thuộc…
 
Sau khi im lặng một lúc lâu, mặc dù trong lòng xúc động nhưng Cẩm Ngu vẫn mạnh miệng nói: “Ngươi lợi hại như thế thì tại sao lại không thể làm chủ được giang sơn này.’’
 
Trì Diễn mỉm cười, cơn gió sông nhẹ nhàng thổi qua làm tóc mai bay lên giữa không trung, tiêu tan tư thế oai hùng tao nhã. 
 
Hắn nhìn sông nước mênh mông, đôi mắt khẽ nheo lại: “Nếu ta muốn thiên hạ này,’’ Giọng điệu hắn hơi trầm xuống, từng chữ từng chữ vô cùng rõ ràng: “Giống như lấy đồ trong túi mà thôi.’’
 
Giọng nói sâu thẳm không nặng không nhẹ, đáy mắt hắn toát lên sự ngạo nghễ ngông cuồng vô tận, không hề cố kỵ mà nói ra những lời phản nghịch. 
 
Cẩm Ngu hãm sâu vào trong ánh mắt khinh cuồng ấy, nhất thời không nói nên lời. 
 
Mãi đến lúc này Cẩm Ngu mới cảm thấy hắn thực sự là Đại tướng quân vương Trì Diễn “Một mình củng cố Đại Sở, một mình thống nhất thiên hạ” giống như trong lời đồn. 
 
Sự sắc bén và tài năng của hắn có thể nhìn thấy rõ ràng. 
 
Hàng lông mi cong vút như vẽ khẽ run rẩy, Cẩm Ngu hơi cúi đầu, suy nghĩ miên man. 
 
……
 
Màn đêm yên tĩnh, trăng như lưỡi câu. 
 

Cẩm Ngu rũ mắt suy nghĩ một lúc lâu. 
 
Làn gió sông thổi đến càng lúc càng lạnh, mặc dù trên người đã khoác chiếc áo choàng lông cáo nhưng nàng vẫn không chịu được co rúm người lại. 
 
“Trở về thôi.’’
 
Một lát sau, Trì Diễn nhẹ giọng nói. 
 
Cẩm Ngu ngước mắt nhìn lên, nhưng hắn vẫn không quay đầu lại, chỉ lẳng lặng nhìn dòng sông xa xăm. 
 
Tầm mắt lướt qua người hắn nhìn về phía đầu cầu, nàng nhìn thấy chiếc xe ngựa mà mình ngồi khi đến đây. 
 
Đứng ở chỗ này trúng gió lạnh cũng không ổn, Cẩm Ngu gật đầu: “Ừm.’’
 
Cẩm Ngu quấn chặt cổ áo choàng lông cáo rồi bước đi mấy bước, thấy phía sau không có động tĩnh gì, nàng dừng lại. 
 
Quay đầu nhìn lại thì phát hiện hắn vẫn bất động đứng đó. 
 
Cẩm Ngu dừng lại một chút, hơi nghi hoặc: “Ngươi không đi sao?’’
 
Trì Diễn liếc mắt nhìn sang, ánh mắt kia hòa cùng với màn đêm khiến nam nhân càng thêm quyến rũ mị hoặc. 
 
Đối mặt với ánh mắt của hắn, tầm mắt Cẩm Ngu bỗng trở nên mơ hồ, cảm thấy mình đã hỏi quá nhiều. 
 
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dù sao hắn cũng đã nhường áo choàng lại cho nàng, một mình rời đi hình như hơi bạc tình bạc nghĩa. 
 
Do dự trong chốc lát, Cẩm Ngu nhẹ nhàng nói: “Trên sông… Khá lạnh.’’
 
Trì Diễn im lặng một lúc rồi khẽ mỉm cười: “Ngươi đau lòng vì ta sao?’’
 
Vừa nghe thấy giọng điệu ý vị thâm trường này, trái tim Cẩm Ngu khẽ run lên. 
 
Nàng nửa bực mình nửa xấu hổ, biết rõ hắn lại đang trêu chọc mình nhưng vẫn không thể quát mắng nặng lời. 
 
Bây giờ mà tức giận thì có vẻ như nàng đã quá vô tâm. 
 
Trì Diễn đứng trên cầu, ống tay áo khẽ lay động theo gió, tựa như không cảm nhận được cái lạnh thổi qua người, ngay cả lông mày cũng không nhăn lại. 
 
Không thèm quan tâm đến hắn nữa, Cẩm Ngu tức giận liếc mắt nhìn hắn một cái, mím môi nói: “Tự mình đa tình, vậy ngươi tự về sau đi.’’ 
 
Vừa dứt lời, nàng đã xoay người rời đi. 
 
Khoé mắt Trì Diễn cong thành một đường cong mảnh dài, nhìn theo bóng lưng nàng xa dần, chờ đến khi nàng lên xe ngựa mới vội vàng thu hồi tầm mắt.

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.