Cảnh dựng, máy quay, ánh đèn đều đã chuẩn bị sẵn sàng
Tôn Thời ngồi ở đằng trước trên ghế gấp, trên mặt mang theo vài phần nôn nóng, môi đều bị nứt nẻ.
"Tiểu Vương!" Hắn một tiếng gầm lên, "Đi xem diễn viên chuẩn bị tới đâu rồi, làm cái gì còn chưa xong! Làm cho tất cả mọi người đều chờ đây!"
Tiểu Vương giờ phút này tâm trạng cũng không được tốt, chỉ là trên mặt còn gượng cười, vội vàng chạy chậm đi tới phòng bên kia.
Qua vài phút, hắn mang vẻ mặt khổ sở chạy ra, biểu tình khó xử mang theo vài phần ủy khuất, "Tôn đạo, diễn viên nói muốn có một chút thời gian chuẩn bị, hóa trang còn chưa có xong"
Tôn Thời hung tợn đem tay chính mình nện ở trên mặt đất, xoa eo đứng lên đi dạo hai vòng, hắn lẩm nhẩm mắng, đứng ở chỗ đó thật lâu đè xuống cơn tức giận, khẩu khí nhẹ nhàng đi xuống, "Vậy kêu diễn viên nhanh lên một chút, đừng làm cho tất cả mọi người phải chờ!"
Nghe thấy từ "mọi người" Thịnh Phồn cùng các cô gái đều đem đầu hơi hơi rũ xuống, sinh ra sợ hãi, né tránh chiến hỏa lan tràn đến nơi này của chính mình.
Bầu không khí yên tĩnh như chết lặng.
Tiểu Vương vẻ mặt đau khổ muốn chết, chạy vội vào trong phòng, Thịnh Phồn nhích mí mắt nhìn qua phía Tôn Thời bên kia, lọt vào tầm mắt của cô, chính là Kha Minh đứng ở dưới lều lớn, mặt hắn không chút cảm xúc, lẳng lặng mà đứng. Lông mi của hắn rũ xuống, thấy không rõ biểu tình nơi đáy mắt, chỉ thấy được mí mắt phía dưới lông mi đánh ra một mảnh dày đặc bóng ma, cả người hắn quanh quẩn một cổ hơi thở thanh lãnh xa cách.
Thịnh Phồn lẳng lặng nhìn hắn hai giây, đáy mắt nghiền ngẫm, không biết vì sao cô lại cảm thấy có chút thương tiếc cho Kha Minh.
Nhưng cô còn không kịp nghĩ nhiều cái gì, nháy mắt Kha Minh dõi ánh mắt lạnh như băng lại đây, ánh mắt hắn tựa như một con chim ưng đang tìm kiếm con mồi trên thảo nguyên rộng lớn, gọn gàng dứt khoát, không lưu tình chút nào.
Chỉ là ánh mắt này của hắn đã hù dọa người khác. Còn nhớ năm đó, Thịnh Phồn chính là Thiên Vương lão tử ở trên đầu người khác làm càn, bị hù một lần cũng liền thôi, lần thứ hai còn tới liền thật là có vấn đề.
Thịnh Phồn không chỉ không bị dọa đến, còn tiện hề hề mà hướng tới Kha Minh cười một cái. Cô nhớ rõ, trước kia Kha Minh ghét nhất là bộ dạng cười giống hệt hồ ly của mình, mỗi lần cô cười, chỉ cần bị hắn nhìn thấy, cô liền cảm thấy bản thân nhiều thêm một lần bị xui xẻo.
Quả nhiên, Kha Minh tựa hồ là chán ghét mím môi, ánh mắt lại thu trở về, cũng không biết là nghĩ tới cái gì, hắn đứng ở nơi đó, bộ dáng làm người ta cảm thấy có vài phần lạnh lẽo.
Thịnh Phồn không thú vị mà bẹp bẹp miệng, đem ánh mắt thu trở về, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, ngoan ngoãn giống một học sinh tiểu học.
Tôn Thời ở dưới ánh nắng chói chang đợi như vậy gần mười phút, tiểu Vương lau mặt từ trong phòng đi ra, hướng Tôn Thời bất đắc dĩ mà cười cười, qua chốc lát, thanh âm nũng nịu từ trong phòng truyền ra.
"Ai da, nóng quá nha! Nhiệt độ như thế này làm sao lại quay phim"
Cô gái mặc bộ cung bào phức tạp, dáng vẻ thướt tha từ trong phòng đi ra, một tay che trán, ngón tay khép hờ lộ ra vài phần chán ghét đều viết lên trên mặt.
Ánh nắng chiếu lên gương mặt xinh đẹp của cô gái càng thêm lung linh tinh xảo, làm cho người khác không dám nhìn thẳng
Thịnh Phồn liếc mắt một cái, trong lòng nhất thời hiểu rõ, nàng nhẹ nhàng mà nga một tiếng, âm lượng thấp đến ai cũng không nghe thấy.
Là Sầm Dụ, trách không được.
Sầm Dụ đứng ở hậu trường phía sau, tiếp tục nói, "Tôi nói này Tôn đạo, thời tiết thế này chúng ta có thể đóng phim không? Này nóng quá nha, nhanh quay cho xong rồi kết thúc công việc đi." Thanh âm tựa hồ không phát ra hoàn toàn từ trong cổ họng mà mang theo giọng mũi.
Tôn Thời mặt không cảm xúc: "Cô nên phối hợp, sớm một chút qua cảnh cô liền có thể đi, chúng tôi cũng xong xuôi công việc."
Sầm Dụ từ trong lỗ mũi nhẹ nhàng hừ ra một tiếng khinh thường cười, tròng mắt dạo qua một vòng, liếc mắt nhìn hắn, "Còn trách tôi đúng không, vậy quay nhanh đi"
Sầm Dụ vặn vẹo thân mình, trong mắt không hề có Tôn Thời, ánh mắt cố ý vô tình mà đảo tới Kha Minh, cô ta lại lạnh lùng cười nhạo một tiếng, đi đến vị trí chính mình trong phim.
Thấy Sầm Dụ đã chuẩn bị tốt, Tôn Đạo cũng không trì hoãn, thư ký trường quay tiến lên đánh bản sau, màn ảnh cũng bắt đầu động lên.
Cô ta bắt đầu nói về lời kịch, "Ngày này đúng vừa lúc, một năm luân hồi một lần, cho dù là bại, năm thứ hai vẫn như cũ trọng trường, chỉ tiếc thân này của ta.."
Sầm Dụ làm ra vẻ mà thở dài, tay phải xoa eo, phía sau thị nữ lo lắng mà đi lên đón, cô ta còn chưa kịp mở miệng, đã bị Tôn Thời hung tợn mà hô đình một tiếng.
"Làm lại! Diễn viên chú ý nhập diễn!" Tôn Thời ánh mắt nhìn qua trên người Sầm Dụ.
Sầm Dụ bị hô dừng lại, không kiên nhẫn mà mắt trợn trắng, chỉ là cũng chưa nói cái gì, thư ký trường quay đánh bản sau, quay chụp tiếp tục.
Sầm Dụ hồng hộc thở ra, ngẩng đầu nhìn trời, ấp ủ đủ ánh mắt, mới có vài phần u buồn cúi đầu, tiếp tục niệm lời kịch, "Ngày này đúng vừa lúc.."
"Ngưng!" Tôn Thời lại là một tiếng kêu đình.
"Sầm Dụ, cô chú ý điều chỉnh lại cảm xúc! Nhập diễn biết không!" Đã vào cảnh quay, Tôn Thời hoàn toàn nhập tâm vì bộ phim, không phải như lúc trước phải chịu đựng Sầm Dụ, không chỉ thẳng mặt hô tên cô ta, trên mặt hắn cũng nhiều bất mãn cùng vẻ mặt phẫn nộ.
"Làm lại"
Đã là lần thứ ba
Lần này còn thảm hại hơn, Sầm Dụ so với hai lần trước còn nhập diễn không đạt, so với hai lần trước lại càng tệ hại hơn, cô ta lại õng ẹo tạo dáng, hơn nửa ngày mới nhẹ hít một hơi chuẩn bị khai niệm lời kịch.
Lần này Thịnh Phồn có vài phần nhìn không được, thanh âm đột ngột vang lên, Thịnh Phồn mày đẹp nhẹ nhàng nhíu, chỉ là không đến một cái chớp mắt, lại từ từ giãn ra, làm người khác không ra tâm tình của cô.
Trước kia Thịnh Phồn chỉ là nghe nói Sầm Dụ có một hậu trường vững mạnh, động tác nhỏ nhiều, nghe nói cô ta thường thường lợi dụng người đầu tư, cho bọn họ ít nhiều lợi ích, vì chính mình trao đổi đến đại chế tác bên trong một ít danh ngạch.
Tỉ lệ lộ diện đủ, hơn nữa nhan sắc của cô ta cũng không thấp, thế nhưng cũng bắt được một đám fan não tàn, ở giới giải trí lăn lộn như cá gặp nước.
Tuy kỹ thuật diễn xuất của cô ta kém luôn bị truyền thông công kích yếu điểm, nhưng cô ta lại có lượng fan thường lấy câu "chúng ta có một di bảo đã thực nỗ lực, thỉnh mọi người xem cô ấy đã tiến bộ ra sao " cùng với "di bảo không kỹ thuật diễn cũng có mặt có thân hình có bối cảnh, các người chê bai cô ấy chính là ghen ghét cô ấy"
Tranh cãi nhau rất nhiều lần về vấn đề này, khiến cho tất cả mọi người đều không muốn tiếp tục thảo luận, do đó làm cho Sầm Dụ ở giới giải trí lăn lộn đến càng thêm thoải mái.
Đây là lần đầu tiên Thịnh Phồn gần gũi quan sát kỹ thuật diễn của Sầm Dụ.
Cùng Thịnh Phồn giống nhau, Sầm Dụ cũng đã có danh tiếng, rất nhiều chính quy lý luận cô cũng không hiểu hết, cũng hoàn toàn không muốn đi tìm hiểu, liền cho rằng kỹ thuật diễn trời sinh chính là sở đoản.
Hơn nữa, Sầm Dụ lại cũng không có thiên phú, xuất đạo tới nay vẫn luôn lấy vai diễn cùng một dạng nhân vật, cho tới bây giờ Thịnh Phồn mới chính mắt được xem, kỹ thuật diễn của cô ta quả thực chính là một tai nạn.
Dáng vẻ kệch cỡm, biểu diễn để lại dấu vết quá nặng, hoặc là dùng quá nhiều động tác đi xây dựng không khí, đều sẽ dễ dàng làm cho người xem cảm thấy xấu hổ vì kỹ thuật diễn, đây là điểm kiêng kỵ lớn nhất trong đóng phim, Sầm Dụ lại cố tình phạm phải
Thịnh Phồn chính mình cũng không biết nói cái gì cho phải. Cô bắt đầu xem tới cảnh này đã là lần thứ tư quay chụp.
Liền như vậy đứt quãng mà quay đi quay lại hai mươi lần, Tôn Thời vẻ mặt tuyệt vọng mà phất phất tay, ý bảo trận này qua. Trời càng ngày càng nắng, Tôn Thời mồ hôi đầy đầu, mắt cũng không chớp mà nhìn chằm chằm đoạn phim vừa quay, nhìn ước chừng vài lần, lông mày ninh thành một đoàn.
Tôn Thời ngồi trao đổi với hậu kỳ, cắt nối biên tập cùng với phối nhạc thâm trầm nhằm gắng gượng át đi kỹ thuật diễn tệ hại của Sầm Dụ. Hắn thở dài, nhắc nhở thư ký trường quay bắt đầu chuẩn bị cảnh tiếp theo.