Kim Bài Đả Thủ

Chương 62



“Được.”

Phòng Vũ nói, đi qua lấy áo khoác thì bị Dương Lỗi kéo lại.

“Dương Đại Hải, ông làm rõ ràng chút đi, đây là nhà của người ta! Ông dựa vào đâu mà bắt người ta đi?”

Nhìn dáng vẻ hất cằm ra lệnh của bố mình với Phòng Vũ, Dương Lỗi lại nổi nóng.

“Nếu con chịu về nhà nói chuyện, bố đã không tìm đến đây.”

Nếu không phải Dương Lỗi nhất quyết không chịu về nhà, Dương Đại Hải cần gì đích thân chạy đến nhà của một tên xã hội đen?

“Ông muốn đuổi người đi đúng không, được rồi, anh ở đây đợi một lát, tôi và ông ta sẽ đến chỗ khác.”

Dương Lỗi ghét nhất là thái độ xem thường người khác của bố mình, bây giờ ông ta lại dùng thái độ này với Phòng Vũ, Dương Lỗi càng chịu không nổi.

“Dương Lỗi, đừng dùng thái độ này!”

Phòng Vũ không nhìn được nữa. Hắn biết cha con hai người có mâu thuẫn rất nặng, nhưng hắn cảm thấy Dương Lỗi dùng thái độ đó nói chuyện với bố mình không phải là cách tốt để giải quyết vấn đề.

“Có chuyện gì từ từ nói. Tôi ra ngoài dạo một chút.”

Phòng Vũ cầm áo khoác, gật đầu với Dương Đại Hải rồi chuẩn bị đi ra ngoài.

“Khoan đã.”

Dương Lỗi gọi Phòng Vũ lại, nhìn Dương Đại Hải.

“Không phải ông muốn nói chuyện Học viện Chỉ huy Lục quân sao, được thôi, nói ngay trước mặt bạn tôi luôn đi. Không có chuyện gì của tôi mà anh ấy không thể nghe. Đây là nhà anh ấy, ông tôn trọng người ta một chút được không?”

Dương Lỗi nói…

Dương Đại Hải đành phải nhượng bộ.

Hôm đó, hai cha con nói chuyện ngay trước mặt Phòng Vũ. Trước khi đến đây, Dương Đại Hải nghĩ rằng cho dù hôm nay Dương Lỗi dùng thái độ gì với mình, ông vẫn phải bình tĩnh nói chuyện với con trai. Chuyện này liên quan đến tương lai của Dương Lỗi, người làm cha như ông có thể dễ dàng tha thứ cho thái độ thù địch của con trai mình, nhưng ông không thể để nó tiếp tục đi trên con đường sai trái nữa.

Vài lần Dương Lỗi tỏ ra nóng nảy với Dương Đại Hải đều bị Phòng Vũ ngồi bên cạnh cản lại.

Lúc này, Dương Đại Hải mới đưa mắt nhìn thẳng vào Phòng Vũ.

Ông đã nhìn ra, chàng trai này có sức ảnh hưởng rất lớn đối với Dương Lỗi. Chỉ cần một câu nói của người nọ, Dương Lỗi sẽ lập tức im miệng. Dương Đại Hải chưa từng thấy Dương Lỗi nghe lời người khác như vậy.

“Tôi nhắc lại suy nghĩ của mình một lần nữa, bây giờ tôi cảm thấy rất hứng thú với công ty xây dựng này, tôi muốn làm đến nơi đến chốn, công ty đang trên đà phát triển, ông cứ chờ xem, vài năm nữa bất động sản sẽ phát triển thành ngành nghề sáng giá nhất, chắc chắn không thua gì con đường mà ông chọn cho tôi. Tôi không hề có hứng thú với Học viện Chỉ huy Lục quân, tôi không có tư chất đó, tôi cảm ơn ông đã lo lắng cho tôi, nhưng nếu ông thật sự muốn tốt cho tôi, xin ông hãy tôn trọng ý kiến của tôi, tôi có thể tự chịu trách nhiệm với tương lai của mình!”

Dương Lỗi nói. Đây cũng là lần đầu tiên hắn bình tĩnh nói chuyện với Dương Đại Hải như vậy.

“Công ty kia có tính chất gì? Ông chủ là ai? Là xã hội đen, là bang phái băng nhóm. Con muốn lăn lộn ở đó cả đời sao, thế này mà gọi là tương lai sao?”

Dương Đại Hải nghiêm túc hỏi lại.

“Tôi chưa từng nói sẽ ở lại công ty này cả đời, có thể trong tương lai tôi sẽ làm việc khác, tôi chỉ không muốn vào quân đội thôi.”

“Vào quân đội có gì không tốt?” Dương Đại Hải nhíu mày. “Con xuất thân từ gia đình quân đội đấy! Tổ tiên, cha ông của con đều là người chính trực nghiêm nghị, đầu đội trời chân đạp đất! Điểm thiếu sót của con chính là sự tôi luyện và khí chất chính trực ấy, con nhìn con bây giờ đi… toàn là tà khí!”

Dương Đại Hải đã kiềm chế bản thân phải nói sao cho nhẹ nhàng, nếu là bình thường, ông đã mắng mấy thế hệ trước của nhà họ Dương chưa từng có người nào chẳng ra thể thống gì như Dương Lỗi rồi!

“Tôi toàn là tà khí, vậy ông chính trực lắm sao? Ông chính trực lắm chắc? Đừng nói như thể mình hay ho lắm, tôi không thích nghe!”

Dương Lỗi chợt nổi giận.

“Bố thừa nhận, bố thiếu nợ cả hai mẹ con con, nhưng hôm nay chúng ta đang bàn về tương lai của con, con đừng đưa tình cảm riêng vào đây, bố muốn chịu trách nhiệm với tương lai của con!”

Dương Đại Hải cũng nổi nóng, mỗi lần Dương Lỗi nhắc đến vấn đề này, Dương Đại Hải lại mất bình tĩnh.

“Tương lai của tôi do chính tôi làm chủ! Từ nhỏ đến lớn, có bao giờ ông lắng nghe suy nghĩ của tôi chưa? Trước đây ông mặc kệ tôi, tôi sống hay chết ông cũng không quan tâm, bây giờ ông lại muốn quản lý tôi, nhưng ông có biết tôi muốn cái gì không? Lúc nào cũng bắt người khác phải nghe theo ý mình, ông dùng thái độ đó với cấp dưới của mình đi, đừng có dùng với tôi!”

“Con nghĩ như vậy là không đúng, cho nên bố phải uốn nắn con! Bố chỉ muốn tốt cho con thôi!”

Dương Đại Hải không kiềm chế được nữa, giọng nói bắt đầu lớn dần.

“Thế này là tốt cho tôi sao, thế này là bá đạo thì có!”

“Dương Lỗi!”

Phòng Vũ quát một tiếng. Từ nãy đến giờ hắn chỉ ngồi bên cạnh không nói gì, chỉ khi nào Dương Lỗi nói năng quá đáng hắn mới lên tiếng, hắn biết mình không nên mở miệng trong tình huống này, nhưng bây giờ, mắt thấy tâm trạng của hai người đều có vấn đề, càng nói tiếp chỉ càng bế tắc mà thôi.

“Thưa chú, xin lỗi cho cháu nói một câu. Dương Lỗi nóng tính, không biết lựa lời, cậu ấy không có ác ý, chú đừng giận. Cậu ấy vẫn chưa suy nghĩ kỹ càng, chú hãy cho cậu ấy thêm thời gian để cậu ấy suy nghĩ thật kỹ.”

Phòng Vũ nói.

Dương Đại Hải đang nổi nóng, ông dời mắt về phía Phòng Vũ, ấn tượng của ông đối với Phòng Vũ đã thay đổi, nhưng ông vẫn vô cùng phản cảm với những tên xã hội đen, chính vì suốt ngày qua lại với loại người như thế nên Dương Lỗi mới ra nông nỗi này!

“Tiểu Phòng, cậu là bạn của Dương Lỗi, đã là bạn thì cậu nên giúp nó chứ đừng làm hại nó. Bố mẹ cậu đâu? Bọn họ mặc kệ cậu sao?”

Dương Đại Hải nhìn Phòng Vũ chòng chọc, nghiêm túc hỏi.

“……”

Phòng Vũ lặng thinh.

“Dương Đại Hải, sao ông quản lý nhiều quá vậy?”

Dương Lỗi cứ như con mèo bị giẫm phải đuôi, nhảy dựng lên.

“Ông nói ai làm hại tôi? Mẹ nó tôi trở thành thế này là vì ai ông không biết sao?!”

Dương Lỗi nóng máu nên buột miệng nói tục, Phòng Vũ vội vàng bảo hắn dừng lại: “Em đủ rồi!”

“Anh đừng xen vào!”

Nghe Dương Đại Hải nói như vậy, Dương Lỗi không bình tĩnh được nữa, thế này khác gì cứa vào vết sẹo của Phòng Vũ, xát muối vào tim Phòng Vũ!

“Đừng tưởng bố mẹ nào cũng giống như ông, bố mẹ người ta tốt hơn ông nhiều!”

“Bố chỉ muốn chịu trách nhiệm với con thôi!” Dương Đại Hải đau lòng, đứa con máu mủ ruột thịt của mình lại nói chuyện với mình bằng thái độ như vậy, sao ông không đau lòng cho được?

“Suốt ngày con cứ theo chân bọn nó,” Dương Đại Hải chỉ vào Phòng Vũ, vẻ mặt giận dữ, “Có học được cái gì tốt không? Có đi theo con đường đúng đắn không? Nếu bọn nó là người tốt, là người đàng hoàng, liệu tay của cậu ta có cần băng bó như vậy không??”

“……”

Dương Lỗi giống như không phản ứng kịp, khựng lại một lát.

“… Ông nói vết thương của anh ấy chứ gì.”

Dương Lỗi đột nhiên bình tĩnh lại, âm điệu cũng giảm xuống.

“Biết vết thương này do đâu mà có không?”

“Dương Lỗi!”

Phòng Vũ cắt lời hắn.

“… Bởi vì con trai ông bị người ta trói nhốt ở cách đây mấy trăm cây số! Ông nói người ta ‘không đàng hoàng’, nếu không phải người ta suýt phế luôn cánh tay của mình, bây giờ tôi làm gì còn cơ hội đứng đây nói chuyện với ông?!…”

Dương Đại Hải kinh ngạc…

“Lúc đó ông đang ở đâu? Bạn tôi còn biết chuyện này, vậy ông có quan tâm không?…”

Dương Lỗi trừng mắt nhìn Dương Đại Hải, hai mắt đỏ lên…

Dương Đại Hải bỏ đi.

Sau khi Dương Đại Hải đi rồi, Phòng Vũ và Dương Lỗi ở trong phòng, không ai mở miệng.

“Em không nên dùng thái độ đó nói chuyện với bố mình.”

Một lúc lâu sau, Phòng Vũ nói.

“Anh biết cái gì chứ?”

Dương Lỗi vẫn chưa bình tĩnh lại.

“Ông ấy nói cũng đúng, ông ấy chỉ muốn tốt cho em.”

“Anh đừng nói tốt cho ông ta nữa được không? Anh không nghe ông ta nói anh thế nào sao?”

“Em đừng nói vậy, có người cha nào lại muốn con mình lăn lộn với một lũ đầu đường xó chợ chứ?”

Phòng Vũ có thể hiểu được ánh mắt của Dương Đại Hải. Từ khi bắt đầu lăn lộn đến nay, Phòng Vũ đã quen với ánh mắt này, vì vậy chẳng còn cảm giác gì.

Làm gì có gia đình đàng hoàng nào thích nhìn con mình làm xã hội đen? Lăn lộn trong giới xã hội đen đáng tự hào lắm sao?

“… Ai bảo ông ta nói anh như vậy?… Tôi nghe không được!”

Dương Lỗi bực tức cầm điếu thuốc, dùng sức hút một hơi.

Cánh tay của Phòng Vũ, nhát dao đó, qua nhiều ngày như vậy, ngoài miệng Dương Lỗi không nói gì, nhưng chẳng lẽ hắn không để tâm??

Mỗi lần thay thuốc, mỗi lần nhìn miệng vết thương thê thảm của Phòng Vũ, cảm giác của Dương Lỗi thế nào, hắn không nói ra miệng, hắn thậm chí không muốn nghĩ đến.

Kể từ lần cùng quay về, Dương Lỗi không nói gì với Phòng Vũ nữa, hai người cũng không đề cập tới vấn đề này. Có một số việc không nhất thiết phải nói ra miệng, nhưng chuyện này chẳng khác gì nhát dao rạch vào lòng Dương Lỗi, để lại vết sẹo cả đời không phai, không thể chạm vào được!

Vậy mà Dương Đại Hải lại giẫm lên vết sẹo này, làm sao Dương Lỗi chịu đựng nổi?

Phòng Vũ không nói nữa, dường như đang suy tư điều gì đó.

Trong phòng lặng ngắt như tờ, Dương Lỗi hút thuốc một lát, không thấy Phòng Vũ mở miệng nên quay sang nhìn Phòng Vũ một cái.

“Anh đang nghĩ gì vậy.”

Phòng Vũ ngẩng đầu lên, nhìn Dương Lỗi.

“Trường quân đội đó là trường đại học phải không?”

“Phải.”

Phòng Vũ thoáng do dự.

“Em không muốn đi thật sao?”

“Không.”

Dương Lỗi nói chắc như đinh đóng cột.

Phòng Vũ im lặng chốc lát.

“Hay là, em suy nghĩ lại đi. Tôi cảm thấy nơi đó không tệ.”

Một lát sau, Phòng Vũ nói…

Dương Lỗi ngậm điếu thuốc, kinh ngạc nhìn hắn…

Loạn Thế, tiếng nhạc ồn ào, Dương Lỗi ngồi một mình ở quầy bar, buồn phiền gọi ly rượu.

“Anh Lỗi, tới đây chơi mà không gọi tôi à?”

Xuyên Tử là khách quen ở Loạn Thế, đúng lúc gặp được Dương Lỗi.

“Cậu chơi một mình đi, tôi không rảnh!”

Dương Lỗi đuổi cậu ta.

“Sao nóng nảy vậy, tâm trạng không tốt à?”

Xuyên Tử và Dương Lỗi quen biết nhau hơn hai mươi năm, chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra ngay.

“……”

Dương Lỗi không để ý đến Xuyên Tử, trong đầu suy nghĩ miên man.

“Phòng Vũ đâu? Không đi cùng với anh sao? Vừa rồi tôi mới gặp Lão Lượng, hắn đang tìm đại ca của hắn kìa.”

Xuyên Tử kể lể, Dương Lỗi nghe thấy tên Phòng Vũ thì rầu muốn chết.

“Tôi không phải người hầu của Phòng Vũ, làm sao tôi biết anh ta ở đâu chứ?”

Dương Lỗi gắt giọng.

“Giận nhau hả? Hai người thân thiết như vậy mà cũng giận nhau à?”

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Xuyên Tử có tật xấu này từ nhỏ, bạn càng không muốn nghe thì Xuyên Tử càng muốn nói, nói đúng chỗ nhột của người ta mới chịu thôi.

“Biến!”

Dương Lỗi tặng Xuyên Tử một chữ.

Dương Lỗi không ngờ rằng, mình và Phòng Vũ lại nảy sinh bất đồng lớn như thế trong vấn đề này.

Trước giờ Dương Lỗi chưa từng nghĩ, vì chuyện này mà mình và Phòng Vũ lại tan rã trong không vui.

“Anh có biết cái trường quân đội đó ở đâu không, cách nơi này mấy ngàn cây số đấy.”

Tại nhà Phòng Vũ, sau khi nghe Phòng Vũ nói câu đó, Dương Lỗi nói với Phòng Vũ.

“Ngôi trường đó quản lý theo chế độ quân sự hóa, một năm chỉ được về tối đa một hai lần, bình thường có xin về cũng không được.”

Dương Lỗi cứ tưởng Phòng Vũ không biết quy tắc của trường quân đội nên mới nói như vậy.

“Tôi biết. Mấy người bạn lính xuất ngũ của tôi có nói rồi.”

“Anh biết?… Biết mà còn bảo tôi đi?”

“Tôi không có bảo em đi, tôi chỉ nói em hãy suy nghĩ lại.”

“… Mẹ nó, anh đừng bắt chước bố tôi có được không?”

Dương Lỗi hy vọng Phòng Vũ sẽ hiểu ý mình, nhưng hắn cảm thấy Phòng Vũ chẳng hiểu gì cả, trong lòng hắn rất khó chịu.

“Em không thể bình tĩnh nghe người ta nói sao?”

Phòng Vũ cũng phát cáu với tính tình nóng nảy của Dương Lỗi.

“… Từ lần trước em trở về, tôi đã suy nghĩ rồi.”

Phòng Vũ rút một điếu thuốc, bỏ vào miệng. Tâm trạng của Phòng Vũ cũng không tốt lắm.

“… Cứ lăn lộn như vậy không phải là chuyện tốt!”

Phòng Vũ cau mày, hút từng hơi một.

“Em có thể đề phòng bị bắt cóc một lần, nhưng làm sao phòng được lần thứ hai, lần thứ ba… Sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện! Tôi cứ sống như vậy cũng được, đời này tôi phải theo anh Cửu để trả ơn. Còn em thì khác, lăn lộn không có lợi cho em… nhân dịp này hãy quay về con đường bình thường! Kiếm một tấm bằng, xã hội sau này sẽ dựa vào bằng cấp…”

Phòng Vũ nói…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.