Kiều Tân hạ quyết tâm, tập hợp tất cả thuộc hạ của mình vào cuộc mua bán này. Lương Qua chỉ là một nhân vật nhỏ do bọn chúng bỏ tiền mua chuộc, là người quen có thể dễ dàng tiếp cận Nhị Hắc, thừa dịp Nhị Hắc không đề phòng mà nhanh chóng ra tay.
Chịu bỏ nhiều tiền, ắt sẽ có người chịu làm liều. Nghĩa khí là cái gì, giao tình đáng giá bao nhiêu?
Có điều bản thân Lương Qua cũng phải trả một cái giá rất đắt, nhưng chẳng ai thèm để ý đến sự sống chết của gã.
Đầu sỏ mà Kiều Tân phái đến Giang Hải đập phá chính là phụ tá đắc lực của gã, biệt hiệu Lưu Pháo. Tên này là một tay đấm tiếng tăm lừng lẫy ở Tỉnh Thành, nổi tiếng nhờ tài đánh đấm, từng gây án mạng phải ngồi tù, là một kẻ rất dữ dằn. Tối hôm đó, chính gã là người đã dẫn đàn em vọt vào hộp đêm Chính Đại đánh nhau với Dương Lỗi và Phòng Vũ, tối hôm sau còn đập phá mấy chỗ làm ăn khác của La Cửu. Sau khi đập phá xong, gã không dừng lại mà chạy về Tỉnh Thành ngay trong đêm. Con rồng mạnh đến cỡ nào cũng khó mà trấn áp con rắn đang ở trong địa bàn của nó, Lưu Pháo không phải là kẻ có sức mà không có óc, gã biết cho dù có mang thêm nhiều người hơn nữa đến Giang Hải, nói thế nào cũng chỉ là đánh nhau ở sân khách, đánh nhau ở sân khách thì có mạnh đến đâu vẫn kém ưu thế sân nhà. Trong cuộc đụng độ với Hoa Miêu, trợ thủ của Lưu Pháo gần như bị Hoa Miêu đánh tàn phế, Lưu Pháo không đánh tiếp nữa, lập tức quay về Tỉnh Thành chờ chỉ thị tiếp theo của Kiều Tân.
Kiều Tân đang chờ động tĩnh từ phía La Cửu, nhưng La Cửu lại không có phản ứng gì.
Sau yên lặng chính là bão táp.
Nhị Hắc tỉnh lại, không thấy Tiểu Cầm thì vội vàng hỏi: “… Tiểu Cầm… thế nào rồi?”
“Tiểu Cầm vẫn ổn. Chú lo cho mình trước đi.”
Lão Lượng nói, cười cười với Nhị Hắc. Những người đứng bên cạnh chỉ biết im lặng.
“… Con tôi… không sao chứ?…” Nhị Hắc vẫn lo lắng cho đứa nhỏ trong bụng Tiểu Cầm.
“……”
Mọi người lặng thinh.
“… Nhớ con hả, vậy mau khỏe lại đi, có người cha nào lại nằm một đống như vậy chứ?”
Lão Lượng cố trả lời thật thoải mái.
Nhị Hắc thở phào một hơi, suy yếu mỉm cười với bọn họ, nụ cười yên tâm và thỏa mãn.
Dương Lỗi đi theo sau Phòng Vũ, Phòng Vũ ngồi một mình ở hàng ghế bên ngoài. Dương Lỗi ngồi xuống bên cạnh, đưa tay khoác vai hắn.
Cùng ngày hôm đó, Dương Lỗi nhận được điện thoại của Yến Tử Ất.
“Cái gì?” Dương Lỗi nóng nảy. “Đại ca! Anh…”
Cú điện thoại của Yến Tử Ất là bảo Dương Lỗi đừng nhúng tay vào việc này.
Yến Tử Ất và Kiều Tân có qua lại trên phương diện buôn bán. Kiều Tân sợ Yến Tử Ất và La Cửu liên thủ, thế nên sau khi xảy ra chuyện, gã vội vàng đánh tiếng với Yến Tử Ất. Mặc dù Yến Tử Ất và Kiều Tân chẳng có giao tình gì đặc biệt, không thể so sánh với quan hệ giữa hắn và La Cửu, nhưng chắc chắn La Cửu cũng không muốn người khác nhúng tay vào việc này. Địa bàn liên tiếp bị đập phá, La Cửu đã mất mặt lắm rồi, nếu La Cửu không thể tự mình giải quyết, sau này La Cửu sẽ khó mà lăn lộn trong giang hồ. Đứng ở lập trường trung lập, Yến Tử Ất không tiện ra mặt cho bất kỳ ai, hắn là người từng trải, rất hiểu đạo lý này.
“Bây giờ cậu quay về ngay, đừng tham gia nữa.” Yến Tử Ất nói.
“Muộn rồi! Em đã ở đây rồi. Em không dẫn theo người nào cả, cũng không đại diện cho anh, chỉ có một mình em thôi.” Dương Lỗi nói.
“Ai mà không biết cậu là người của tôi?” Yến Tử Ất biết tính tình bướng bỉnh của Dương Lỗi lại trỗi dậy.
“Đại ca! Xảy ra chuyện như vậy, sao em có thể bỏ mặc Phòng Vũ được? Em bịt mặt là được chứ gì?”
Dương Lỗi lên giọng.
“… Chuyện của Phòng Vũ cũng tức là chuyện của em! Xin lỗi đại ca! Nếu anh vẫn muốn ngăn cản em, bây giờ anh cứ gạch tên em đi!”
“Cậu… chậc…” Yến Tử Ất cũng không cảm thấy bất ngờ, Dương Lỗi và Phòng Vũ thân nhau đến mức nào, chẳng lẽ hắn không rõ sao? Nếu bây giờ Dương Lỗi có thể khoanh tay đứng nhìn, lúc trước hắn đã không coi trọng thằng nhóc này rồi.
“… Dẫn theo mấy người đi, đừng nói là tôi bảo thế, nghe rõ chưa?”
Yến Tử Ất cúp điện thoại.
Dương Lỗi quay đầu lại, hắn không hề phát hiện Phòng Vũ đang đứng sau lưng mình.
“Chuyện này không liên quan đến em, quay về đi. Đừng liên lụy anh Yến.”
Phòng Vũ nói.
“Tại sao lại nói chuyện này không liên quan đến tôi?”
“Lần này không giống.”
Ánh mắt của Phòng Vũ, Dương Lỗi thật sự cảm thấy không giống. Từ khi quen biết Phòng Vũ đến nay, cho dù đang lúc đánh nhau, Phòng Vũ cũng đều tỏ vẻ lười biếng. Dương Lỗi chưa từng thấy Phòng Vũ nghiêm túc như vậy.
Ánh mắt hiện giờ của Phòng Vũ rất nặng, nặng như chì vậy.
“Không giống cái gì chứ. Anh ở đâu, tôi ở đó.”
Dương Lỗi nói.
Phòng Vũ không nói gì. Phía sau có rất nhiều anh em đang la hét ầm ĩ. Giữa tiếng động ồn ào, Phòng Vũ lặng lẽ nhìn Dương Lỗi.
Sau khi trở lại Tỉnh Thành, Lưu Pháo và đồng bọn vẫn còn phấn khích tột độ vì hành động vĩ đại của mình. Bọn chúng thích nhất là đập phá, ra oai, tạo khí thế. La Cửu là cái quái gì? Cho dù có đáng gờm hơn nữa cũng chỉ ở Giang Hải mà thôi, làm sao so được với Tỉnh Thành? Lưu Pháo tự nhận mình “đánh khắp Tỉnh Thành không đối thủ”, tuy Kiều Tân đã nhắc nhở gã, bảo gã mấy ngày nay tránh mặt một chút, nhưng Lưu Pháo ở Tỉnh Thành đã quen thói ngạo mạn, gã không tin La Cửu dám chạy đến Tỉnh Thành ra oai, cho dù có đến thật gã cũng chẳng sợ.
Vì thế đêm nay, Lưu Pháo vẫn ngạo mạn như cũ đãi tiệc với anh em ở nhà hàng Việt Hải Lâu, mời tất cả những người đã tham chiến đến ăn mừng, trước khi ăn cơm còn chia tiền, những tên này đánh nhau không phải vì nghĩa khí, bọn chúng chạy đến Giang Hải đập phá chỉ vì tiền thưởng, hơn nữa còn được nhận ngay tiền mặt. Băng nhóm của Kiều Tân rất tiến bộ, dẫn đầu hàng ngũ bước vào thời kinh tế hóa thị trường.
Tối hôm đó, nhà hàng Việt Hải Lâu đèn đuốc sáng trưng, khách khứa đông nghìn nghịt, đứng bên ngoài nhìn qua tấm kính thủy tinh trong suốt, chỉ thấy bên trong nhộn nhịp như trẩy hội. Trong khi đám người Lưu Pháo đang ăn uống say sưa, một hàng xe dừng trước cửa nhà hàng.
Bắt đầu từ khi những người trên xe bước xuống, hàng loạt trận chiến dùng vũ khí chấn động nhất địa phương vào thập niên 90 đã bùng nổ.
Máu chảy thành sông.
Phòng Vũ tay không bước vào Việt Hải Lâu.
Vật duy nhất trên người hắn là một sợi dây xích quấn ở ngang hông. Nó cũng bình thường thôi, là một sợi dây xích chó.
Lúc đi ngang qua quầy bar, Phòng Vũ tiện tay giật tấm khăn trải bàn, bọc quanh vài lon bia trên quầy, cầm trong tay.
Những người ngồi cùng bàn với Lưu Pháo đang ăn uống say sưa, Lưu Pháo đưa lưng về phía cửa, nói chuyện đến mức nước miếng tung bay.
Trên bàn có người ngẩng đầu lên nhìn thấy Phòng Vũ đang bình tĩnh đi về phía này. Gã không nhận ra Phòng Vũ, nhưng con người vẫn phản ứng theo bản năng khi đánh hơi được nguy hiểm.
“Anh Pháo!”
Người nọ kêu lên.
Lưu Pháo vừa quay đầu lại, một sợi dây xích đột nhiên quấn quanh cổ gã, thân thể cao lớn của Lưu Pháo bị kéo dậy, lôi ra xa ba mét. Lưu Pháo nghẹt thở đến mặt mày tím tái, nhưng không đợi gã kịp móc vũ khí trong người ra, một bọc chứa đầy lon bia đã bay đến như xé gió, đập thẳng vào mặt gã, uy lực không thua gì ống thép thứ thiệt.
Lưu Pháo hét lên đau đớn rồi ngã gục, cái bàn gã vừa ngồi cũng lật ngửa, phát ra tiếng đổ bể liên tục.
Lưu Pháo ngã xuống đất, mặt mũi bê bết máu me, toàn bộ xương mũi và xương gò má đều bị đập nát, bộ dạng hết sức khủng khiếp.
Đồng bọn của Lưu Pháo trợn mắt há mồm, bọn chúng chưa bao giờ thấy Lưu Pháo gục ngã chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Không đợi bọn chúng kịp phản ứng, Lão Lượng và Hoa Miêu đã dẫn theo năm sáu chục người lưng đeo dao pha cỡ lớn hùng hổ xông tới, những gã vừa móc vũ khí ra chưa chi đã bị vô số lưỡi dao sáng loáng chém vào mặt, vào người, thậm chí có người còn chưa kịp móc vũ khí đã bị chém ngã xuống đất…
Lưu Pháo vùng vẫy muốn đứng dậy, Phòng Vũ nhấc chân đạp vỡ mắt cá chân của gã, sợi xích lại quất vào cổ họng Lưu Pháo, máu lập tức văng tung tóe, Lưu Pháo khàn giọng hét thảm…
Có người cầm dao định đâm Phòng Vũ từ phía sau, nhưng chưa gì đã bị một thanh thép chữ L nện vào đầu, chẳng kịp rên tiếng nào đã ngã xuống đất. Dương Lỗi đá văng kẻ ngáng chân mình, hai ống thép đồng thời đánh về phía hắn, Dương Lỗi kéo một gã đến trước mặt, sau đó đưa chân đá vào xương bánh chè của gã còn lại, cuối cùng dùng ống thép đập vào đầu bọn chúng, đầu hai gã đó lập tức nở hoa…
Cánh tay trái của Phòng Vũ còn quấn băng, hắn liếc nhìn Dương Lỗi đang bước đến bên mình, từ cửa đến chỗ Phòng Vũ đang đứng chỉ có vài mét, nửa người trên của Dương Lỗi đã nhuốm đầy máu.
“Có người!”
Dương Lỗi nói với Phòng Vũ một câu, nhanh tay chộp lấy con dao đang đâm về phía Phòng Vũ, xoay ngược lại đâm vào xương bả vai đối phương, sâu đến không thấy cán…
Phòng Vũ túm lấy một kẻ đang nhào về phía bọn họ, tiện đà ném ra sau lưng, ném về phía nhóm Lão Lượng. Cả bọn đua nhau xông lên, dao pha chém tới tấp…
Hôm đó, những người bên ngoài nhà hàng Việt Hải Lâu tận mắt chứng kiến trận đấu đẫm máu này qua lớp kính thủy tinh, ai nấy đều sợ ngây người. Theo lời của đám đông can đảm đứng xem, có một hàng người bị đè lên cửa kính chém tới tấp, phía sau là những phiến dao sắc bén không ngừng vung lên, từng dòng máu tươi chảy dọc theo cửa kính xuống mặt đất, cho dù cách một lớp kính vẫn có thể nghe rõ tiếng la hét thảm thiết. Cảnh tượng đổ máu nhìn mà phát hoảng ngày hôm ấy, ngay cả những thế lực xã hội đen hùng mạnh ở Tỉnh Thành cũng nhiều năm chưa từng thấy qua, đã thế người bị chém còn là thuộc hạ của kẻ xưng vương xưng bá vùng này, Kiều Tân!
Nếu việc này xảy ra muộn một vài năm, những người đứng xem nhất định sẽ nhớ tới một bài hát, bài hát nổi tiếng khắp cả nước không lâu sau đó, bài hát chủ đề của bộ phim “Người trong giang hồ”,《Bách chiến bách thắng》.
Cái gì là chính nghĩa, cái gì là bách chiến bách thắng
Đúng sai, chính tà, rất khó xác định
Ai có quyền quyết định, trời đất sẽ chứng giám
Mặc kệ bối cảnh như thế nào…
Có lẽ vừa ra tay đã thao túng cả thế giới
Dù rằng mở miệng, bầu không khí đã rét run
Chính khí tuy đã lỗi thời nhưng không thể không có
Mặc kệ là lý do gì đi nữa…
Dương Lỗi và Phòng Vũ không giống nhau, Phòng Vũ không mang dao theo mà lấy vũ khí ngay tại chỗ, cái gì vào tay Phòng Vũ cũng có thể trở thành vũ khí, ưu điểm của nó là không bị kiểm soát cưỡng chế, nếu bị cảnh sát bắt cũng không đủ điều kiện khởi tố tội đánh nhau có vũ khí. Dương Lỗi thì mặc kệ, hắn là chuyên gia sử dụng vũ khí lạnh, thích dùng nhất là dao bấm, dao găm quân đội, dao cạo, một khi hắn ra tay ắt sẽ có người bị thương.
Có người nói, hôm đó nhìn thằng nhóc cầm dao bấm đâm người, chỉ nhìn thôi đã thấy ớn lạnh rồi, cả người hắn nhuốm đầy máu, nhưng không có giọt máu nào là của hắn cả.
Có người nói, bên trong có một người không dùng dao mà chỉ cầm một sợi dây xích, nhưng trông người đó còn khủng bố hơn những kẻ cầm dao, dây xích lướt tới đâu là máu văng tới đó. Càng về sau, sợi xích không giữ được màu đen vốn có của nó nữa mà chuyển sang màu đỏ thẫm…
Những nơi hai người đi qua chẳng khác gì con đường ngập máu. Kẻ nào đến gần bọn họ, nếu không té xuống đất hét thảm thì cũng máu văng năm bước.