Kim Bài Đả Thủ

Chương 77



Cách một ngày không đợi được điện thoại của Dương Lỗi, Phòng Vũ nhẫn nại đợi thêm hai ngày nữa, đến khi tiếp tục không nhận được điện thoại của Dương Lỗi, Phòng Vũ biết, Dương Lỗi nhất định đã xảy ra chuyện.

Trong lòng Phòng Vũ như có lửa đốt.

Từ khi quyết định trở về Giang Hải gặp Dương Lỗi, Phòng Vũ đã chuẩn bị tâm lý. Việc đã đến nước này, hắn không hối hận, cho dù có cơ hội làm lại, hắn vẫn sẽ chọn cách báo thù cho anh Cửu. Nỗi lo duy nhất của Phòng Vũ chính là liên lụy Dương Lỗi. Dương Lỗi bôn ba vì hắn, nghĩ cách giúp hắn, nhưng làm thế chẳng khác gì dẫn lửa thiêu thân! Nếu cảnh sát tra được Dương Lỗi đưa hắn đi trốn, Dương Lỗi sẽ dính tội chứa chấp tội phạm, cho dù Dương Lỗi có xuất thân như vậy, nhưng với tình hình hôm nay, không có chuyện gì dễ nói cả!

Trong những ngày Dương Lỗi không có tin tức, Phòng Vũ không biết mình sống như thế nào.

Hắn lo lắng, dằn vặt, hối hận!

“… A lô…”

Phòng Vũ rốt cuộc không nhịn được nữa, mạo hiểm gọi vào số mà Dương Lỗi để lại.

Người nghe vừa nhấc máy đã đoán được Phòng Vũ là ai.

Người này là bạn từ thuở nhỏ của Dương Lỗi, bạn cùng lớp từ tiểu học đến cấp hai. Mọt sách, sinh viên gương mẫu, học sinh ba tốt, luôn là học sinh giỏi cho đến năm đại học, đừng nói là đánh nhau, ngay cả nắm đấm còn chưa vung bao giờ. Thế mới nói quan hệ giữa người và người rất kỳ lạ, nhìn bề ngoài cứ như dùng tám cây gậy tre cũng không khều tới được, nhưng bạn bè thật sự chỉ khi có chuyện mới xuất hiện, có thể tin cậy bất cứ lúc nào.

Cậu bạn này là người mà Dương Lỗi tin rằng sẽ ít bị nghi ngờ nhất.

“Anh đừng lo lắng quá, tôi chưa nghe nói cậu ấy xảy ra chuyện gì cả. Để tôi hỏi thăm giúp anh, tối nay anh hãy gọi cho tôi lần nữa.”

Bạn học nói. Bạn học vô cùng tỉnh táo.

Bạn học thăm dò được Dương Lỗi bị nhốt ở nhà. Bạn học tìm đến tận nơi, Dương Đại Hải quen biết cậu, cậu là người duy nhất mà Dương Đại Hải hoan nghênh trong số bạn bè của Dương Lỗi.

“Chú Dương, cháu mang tạp chí máy tính đến cho Lỗi Tử giải buồn.”

Thư sinh, Dương Đại Hải không đề phòng.

“Anh ta sắp điên rồi, sợ liên lụy cậu, muốn đi tự thú.”

Hai người ở trong phòng, nhỏ giọng nói chuyện.

“Cái gì??”

Dương Lỗi ở nhà cũng như kiến bò trên chảo nóng. Hắn hối hận vì chưa tính toán kỹ càng, không ngờ Dương Đại Hải lại bắt nhốt mình, Phòng Vũ không đợi được điện thoại của hắn, sao có thể không sốt ruột?? Hắn cũng đang chờ bạn học đến, chờ mà nẫu hết cả ruột, Phòng Vũ không có tin tức của hắn, nhất định sẽ liên lạc với dãy số hắn để lại.

Dương Đại Hải cắt đứt mọi liên lạc của Dương Lỗi với thế giới bên ngoài, bao gồm cả điện thoại, cho dù có điện thoại, Dương Lỗi cũng không thể dùng điện thoại trong nhà, làm thế sẽ vạch trần nơi ẩn náu của Phòng Vũ.

Đây là một cuộc chiến, người nào không thể kiên trì sẽ thất bại, Dương Lỗi vẫn chưa đi được, hắn nhất định phải gắng gượng.

“Anh ấy điên rồi! Cậu có cản anh ấy không?!”

Chừng nào hắn chưa dọn xong đường, Phòng Vũ không thể đi được! Lỡ như vừa ngoi đầu lên đã bị bắt, đừng nói là tự thú, muốn nói nửa câu cũng không được!

“Cản rồi, cậu đừng quýnh!”

“Cậu nói với anh ấy, đừng bao giờ hành động thiếu suy nghĩ! Tôi không sao hết! … Bảo anh ấy cố gắng chăm sóc cho chính mình! …”

Dương Lỗi nói năng lộn xộn…

Trong những ngày Phòng Vũ đứng ngồi không yên vì Dương Lỗi, bên phía Quảng Đông cũng nóng nảy.

Hai người lính xuất ngũ đã biết chuyện Phòng Vũ phạm tội. Lúc bấy giờ, dân lưu manh ở Giang Hải phạm tội bỏ trốn, những nơi thường đi nhất chính là Tứ Xuyên, Vân Quý (Vân Nam – Quý Châu) và Quảng Đông. Quảng Đông là nơi vàng thau lẫn lộn, nếu may mắn còn có thể chạy đến Hồng Kông hoặc Macau, vậy thì đúng là ngoài tầm tay với, là nơi trốn chạy lý tưởng nhất của giới xã hội đen.

Hai người lính xuất ngũ ở Quảng Đông cố gắng làm chút mánh khóe, Phòng Vũ dùng điện thoại công cộng gọi cho bọn họ. Phòng Vũ gọi cú điện thoại này không phải vì bản thân, mà là vì những người dưới tay mình, nhất là Lão Lượng, đến giờ vẫn còn là tội phạm bị truy nã, lần này nghiêm đả không biết có thoát nổi hay không. Bây giờ hắn đã như vậy, không thể chăm sóc cho các anh em được nữa, thế nên mới giao phó bọn họ cho hai người anh em ở Quảng Đông, mong rằng lỡ như bọn họ xảy ra chuyện vẫn còn một nơi để nương tựa, hai người kia sẽ đón nhận và trông nom bọn họ.

Nhưng chẳng lẽ hai người lính xuất ngũ có thể trơ mắt bỏ mặc Phòng Vũ??

“Cậu uống lộn thuốc rồi à?? Sao còn chưa chịu chạy? Cậu chờ đó, bọn anh có đường đón cậu, ngày mai đi luôn!”

“Không được, tôi vẫn chưa thể đi.”

“Tại sao?”

“… Tôi phải chờ một người!”

“Mẹ kiếp! Người gì? Đàn bà? Bây giờ là lúc nào rồi?!”

Phòng Vũ không trả lời.

Khi Phòng Vũ nhận được tin tức từ bạn học, bạn học kể hết đầu đuôi ngọn nguồn cho Phòng Vũ nghe, những lời Dương Lỗi cho nói và không cho nói đều nói tuốt.

Bạn đang �

“… Cậu ấy đang cầu xin bố… quan hệ ở bên kia đã thông, đường đã nhờ người dựng rồi.”

Dương Lỗi không thể treo cổ trên một thân cây. Mọi con đường đều được thử.

“Số này.”

Bạn học nói cho Phòng Vũ nghe một con số.

“… Cậu ấy đào đâu ra nhiều tiền như vậy?”

“Cậu ấy đem xe đi bán, xe nhập khẩu, hơn mấy trăm ngàn.”

“……”

Phòng Vũ không nói lời nào…

Tối ba ngày sau, Phòng Vũ mạo hiểm đội mưa phùn trở lại nhà trại.

Hôm nay vẫn chưa đợi được điện thoại của Dương Lỗi.

Trong bóng đêm dày đặc, Phòng Vũ đang ngồi trầm tư, thế rồi đột nhiên đứng dậy.

Hắn cảnh giác lần mò đến bên tường, lắng nghe động tĩnh bên ngoài, mỗi một dây thần kinh đều bị kéo căng, tay duỗi ra sau lưng.

Cửa bị gõ nhè nhẹ.

Một tiếng, hai tiếng.

“… Phòng Vũ… !”

Một tiếng gọi đè nén, bức thiết, quen thuộc, gấp gáp vang lên…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.