Một bóng người nhanh chóng lẻn vào, dùng lưng chống cửa, sau đó xoay người khóa trái cửa.
Mũ trùm đầu nâng lên, lộ ra gương mặt của Dương Lỗi.
“Là tôi đây! … Tôi bị bố nhốt vài ngày… !”
Dương Lỗi dùng sức lau nước mưa trên mặt. Hắn đỗ xe ở cách đây một đoạn đường, sợ bị người ta phát hiện nên liều lĩnh đội mưa đi bộ tới.
“… Anh lo lắm phải không… !”
Thấy Phòng Vũ vẫn bình an vô sự, Dương Lỗi rốt cuộc cũng yên tâm. Hắn rất sợ đến đây sẽ không thấy Phòng Vũ trong nhà, hắn sợ Phòng Vũ nhất thời nóng lòng mà xúc động chạy ra ngoài…
Không đợi Dương Lỗi nói câu tiếp theo, Phòng Vũ đã kéo hắn vào lòng.
Nụ hôn bất ngờ chẳng cho Dương Lỗi thời gian để phản ứng, ào ạt phủ lấy hắn.
“……”
Dương Lỗi cũng gắng sức ôm Phòng Vũ, đáp lại nụ hôn gấp gáp khó nhịn của đối phương.
Nụ hôn nồng nhiệt như bài sơn đảo hải* cắn nuốt Dương Lỗi, khiến hắn không kịp hô hấp…
Qua thật nhiều năm sau, Dương Lỗi vẫn không quên được nụ hôn đêm nay.
Hắn và Phòng Vũ đã hôn nhau vô số lần, nhưng chưa có lần nào quyết liệt và điên cuồng như bây giờ. Dương Lỗi cảm thấy tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, hắn cũng nghe được tiếng tim đập của Phòng Vũ, thì ra nhịp tim của Phòng Vũ nhanh như thế, mạnh mẽ như thế, dồn dập như thế…
Sau bức tường tối đen ở trong sân, dưới nóc cửa vẫn đang rả rích mưa, hai người ôm chặt lấy nhau, hệt như cắn xé mà hôn đối phương… Dương Lỗi vừa hôn vừa bị Phòng Vũ nghiêng nghiêng ngả ngả kéo vào cửa, quần áo đẫm nước mưa bị cởi ra, Phòng Vũ bỗng dưng chặn ngang bế hắn lên. Phòng Vũ ôm hắn vào phòng trong, ném hắn lên giường, không nói lời nào đã đè lên người hắn…
Đêm hôm đó, tại nhà trại vắng vẻ trên rừng núi, trong căn phòng tối đen không có một ánh đèn, trên chiếc giường lót ván chật hẹp cũ kỹ của nhà nông, hai người miệt mài ân ái, không biết mệt mỏi, không biết thời gian, không biết sắc trời, chỉ biết cơ thể của đôi bên, chỉ biết mùi vị và hơi thở của đối phương, giống như động vật dùng cách thức nguyên thủy nhất để xác nhận sự tồn tại của nhau, giống như qua đêm nay sẽ không còn đêm tiếp theo…
Dương Lỗi bị dục vọng nhuộm đỏ cả khóe mắt, hắn nằm sấp trên tấm đệm bông, nắm lấy hai cạnh hình vuông nhô ra ở đầu giường để chống đỡ thân thể, đón nhận sự va chạm mãnh liệt của Phòng Vũ. Phòng Vũ thúc từng đợt thô bạo vào trong cơ thể hắn, đau đớn xen lẫn tê ngứa chạy dọc sống lưng của Dương Lỗi, hắn có thể cảm nhận được lồng ngực của Phòng Vũ kề sát tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của mình, Phòng Vũ choàng tay qua vai hắn, ôm hắn thật chặt, thân dưới của Phòng Vũ va chạm với bờ mông của hắn, phát ra tiếng vang nặng nề mà ướt át, hòa chung với tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, lởn vởn trong căn phòng nhỏ hẹp…
“… A… !”
Dương Lỗi nhịn không được ngẩng đầu lên, bị một cú thúc mạnh làm cho rên rỉ ra tiếng, tiếng rên đó nhanh chóng vỡ thành từng mảnh, không còn âm thanh nào. Phòng Vũ đẩy nhanh tần suất, động tác như gió bão mưa rào, Dương Lỗi há to miệng, ngay cả hơi thở cũng rối loạn…
Đau đớn và tê dại, khoái cảm và mê loạn, chảy dọc theo tứ chi bách hài (bốn chi trăm xương), Phòng Vũ giữ nguyên tư thế kết hợp rồi lật người Dương Lỗi lại, động tác ma sát khác thường này làm cho eo Dương Lỗi run rẩy… Phòng Vũ tách chân của hắn ra, đè lên người hắn ngay phía chính diện, Dương Lỗi thở hổn hển, hai chân kẹp quanh vòng eo dẻo dai của Phòng Vũ, phối hợp với nhịp độ của Phòng Vũ. Phòng Vũ vừa chuyển động vừa cúi đầu nhìn Dương Lỗi, Dương Lỗi đón nhận ánh mắt của đối phương, ánh mắt ấy sâu thẳm mà nồng đậm, gương mặt ấy khiến hắn ngày nhớ đêm mong gần như sắp phát điên, ánh mắt lờ mờ trong bóng đêm nhưng lại dạt dào tình cảm làm cho lòng hắn đau nhói… Dương Lỗi run rẩy đưa tay vuốt ve hai má của Phòng Vũ, mới vài ngày ngắn ngủi, đôi má ấy đã gầy đi rất nhiều, và cũng tiều tụy rất nhiều… tay Dương Lỗi bị Phòng Vũ chụp lấy, Phòng Vũ đặt một nụ hôn xuống lòng bàn tay Dương Lỗi, trái tim Dương Lỗi đột nhiên nảy lên, ngón tay cũng bị Phòng Vũ ngậm vào miệng…
Phòng Vũ chuyên chú liếm ngón tay của hắn, từ trước đến nay Phòng Vũ luôn rất mãnh liệt ở trên giường, thậm chí còn có phần hung bạo, hiếm khi mới dịu dàng và chậm rãi như thế… Dương Lỗi có thể cảm giác được lưỡi của Phòng Vũ quấn quanh ngón giữa của mình, đầu ngón tay mẫn cảm mang dòng điện khoái cảm xộc thẳng vào tim hắn… hơi thở của Dương Lỗi càng thêm dồn dập, nhịp tim cũng mất quy luật, lồng ngực nhấp nhô phập phồng, hắn mê man nhìn Phòng Vũ, Phòng Vũ cũng nhìn hắn, Phòng Vũ chầm chậm cúi người xuống, kéo hai tay của Dương Lỗi sang hai bên, hai người mười ngón đan xen, siết chặt… môi của Phòng Vũ từ từ hạ xuống, phủ lên đôi môi khẽ nhếch của Dương Lỗi, từ cạn tới sâu, cuốn lấy lưỡi của hắn, nhẹ nhàng đưa đẩy, quấn quyện… trái tim Dương Lỗi như tan chảy trong nụ hôn dịu dàng và triền miên này. Phía dưới bất ngờ bị thúc mạnh một cái, ngay khi điểm nào đó trong cơ thể bị sượt qua, Dương Lỗi bật ra một tiếng rên rỉ từ cổ họng, nhưng lại bị môi Phòng Vũ thô bạo lấp kín, đẩy ngược vào trong miệng…
Phòng Vũ phóng thích trong cơ thể của Dương Lỗi, Dương Lỗi cũng theo đó mà dâng trào…
Phòng Vũ muốn rút ra ngoài, thế nhưng Dương Lỗi kéo hắn lại.
“Đừng đi ra…”
Phòng Vũ cúi đầu nhìn vào mắt Dương Lỗi, không có rút ra, cứ lẳng lặng chôn trong cơ thể Dương Lỗi như thế. Hai người ôm nhau, cảm nhận hạ thân nối liền một chỗ, cảm nhận cảm giác của sự kết hợp… giữa không gian tĩnh lặng, trái tim hai người như hòa chung một nhịp, cộng thêm nhịp đập truyền đến từ nơi đó, cảm giác này kỳ lạ vô cùng, làm cho hai người không nói được lời nào.
Hiện tại, bọn họ đã hòa làm một, trở thành một cá thể. Giao hòa hợp nhất không chỉ là cơ thể mà còn cả tư tưởng, tâm hồn. Dương Lỗi nằm ngửa ôm Phòng Vũ, Phòng Vũ nằm ngoài trên người hắn, dần dần ổn định hơi thở sau cao trào, tay Dương Lỗi bắt đầu vuốt ve tấm lưng láng mịn và vòng eo dẻo dai rắn chắc của Phòng Vũ, vuốt ve phiến mông trần trụi nam tính của Phòng Vũ, xoa nắn, vân vê… tất cả mọi thứ đều thuộc về hắn. Vài phút trước, cơ thể này vừa mang đến gió táp mưa sa, khiến hắn gần như phát điên, đến khi yên tĩnh lại, nó lại ẩn chứa năng lượng vận sức chờ phát động của giống đực đang ngủ đông, nhấn chìm hắn trong đó.
Dương Lỗi nhúc nhích cơ thể, chợt nghe giọng nói khàn khàn của Phòng Vũ: “… Đừng nhúc nhích…”
Cơ thể cử động lại làm cho nơi mẫn cảm kia nóng lên, Dương Lỗi cảm giác được chỗ nào đó của Phòng Vũ lại cương rồi… hô hấp của hai người bắt đầu trở nên dồn dập… Dương Lỗi ôm Phòng Vũ, bỗng dưng lật người lại, đè Phòng Vũ ở bên dưới.
Dương Lỗi vuốt ve đôi mắt của Phòng Vũ, vuốt ve gương mặt gầy nhom tiều tụy của hắn, đoạn cúi người xuống hôn hắn, hôn mắt, hôn trán, hôn mũi, hôn môi… hôn mỗi một nơi mình có thể nhìn thấy và chạm đến. Phía dưới còn kết hợp vì động tác của Dương Lỗi mà tách rời, Phòng Vũ lại nhích người lên, Dương Lỗi ngồi thẳng dậy, sức nặng của việc ngồi làm cho vật thô to của Phòng Vũ xâm nhập càng sâu, hai người đều phát ra một tiếng kêu đau.
Dương Lỗi đặt tay trên lồng ngực Phòng Vũ, ánh mắt nhìn xuống Phòng Vũ, bắt đầu nâng hông lên.
“……”
Ngực Phòng Vũ càng thêm phập phồng, hắn nằm đó, nhìn lên Dương Lỗi.
Dương Lỗi cúi đầu, từ cao nhìn xuống, nhìn thẳng vào mắt của Phòng Vũ, hắn có cảm giác như đang chiếm hữu Phòng Vũ, hắn nhìn mỗi một điểm biến hóa nhỏ nhất trên gương mặt Phòng Vũ, tất cả đều do hắn mang đến. Giờ phút này, chính hắn đang chi phối Phòng Vũ, chi phối nhịp tim và dòng máu của Phòng Vũ, chi phối suy nghĩ và tâm tư của Phòng Vũ! Mặc kệ qua bao lâu nữa, mặc kệ qua bao năm nữa, hắn muốn Phòng Vũ nhớ rõ buổi tối hôm nay, nhớ rõ khoảnh khắc hiện tại!
“… A…”
Dương Lỗi đong đưa eo nhanh hơn, nhìn Phòng Vũ vì động tác của mình mà nhíu chặt lông mày, hai mắt đỏ thẫm, nhìn biểu cảm mê man và nhẫn nhịn khi Phòng Vũ đắm chìm trong khoái cảm, nhìn gương mặt nam tính và khêu gợi vì tình dục của Phòng Vũ… động tác của Dương Lỗi càng lúc càng nhanh, hắn lặp đi lặp lại nhiều lần, hô hấp của hai người dần dần mất kiểm soát. Phòng Vũ đưa tay sờ nắn lồng ngực mướt mồ hôi của Dương Lỗi, sau đó nắm eo Dương Lỗi, đón nhận tiết tấu không thể khống chế của hắn, nhấn hắn xuống người mình. Đến thời khắc cuồng loạn, Phòng Vũ bỗng nhiên ngồi dậy, đỡ lấy Dương Lỗi, nâng mông hắn lên, đâm vào thật sâu… Chuyển động, đong đưa, hai người đều bật ra tiếng rên rỉ nam tính mê đắm vì tình dục…
Ngay giờ phút đạt cao trào, Dương Lỗi thình lình cắn xuống vai Phòng Vũ… Phòng Vũ nhịn đau không cử động, mặc cho Dương Lỗi cắn thật mạnh, tơ máu lưu lại trên vai…
Dương Lỗi nhả ra, nhìn miệng vết thương do mình vừa tạo nên.
Đây là minh chứng, là dấu ấn hắn để lại trên người Phòng Vũ…