“… Hồ Sơn Điêu nói, Lý Đại Ngưu là cái thá gì! Giẫm lên chén cơm của tao thì khỏi nói nhiều! Mẹ nó, bây giờ Hồ Sơn Điêu có nhiều đàn em lắm anh ạ, mấy người bọn em bị cả đám tụi nó bao vây, phải nói là…”
Trên bàn cơm, Quách Tử vừa ăn vừa thao thao bất tuyệt về tình hình hiện tại trên giang hồ.
Bây giờ cậu đi theo một người có biệt danh là Lý Đại Ngưu, sau đợt thanh trừng năm 95, lề lối của giới xã hội đen ở Giang Hải đã thay đổi.
“Sau đó em thấy tình hình không ổn, nếu không lôi giao tình của chúng ta ra thì còn về được sao? Em mới nói anh Hồ, anh nhận ra tôi không, tôi là Quách Tử này! Hồ Sơn Điêu nhìn em cả buổi, nói Quách Tử nào? Cùng Phòng Vũ đấy à?”
Lúc Dương Lỗi và Phòng Vũ còn thân thiết, đám anh em dưới trướng suốt ngày ở chung một chỗ, người ngoài chẳng phân biệt được, mà thật ra cũng không cần phân làm gì.
“… Sau đó thế nào hả, móa, Hồ Sơn Điêu đúng là biết điều! Nó kêu người rút lui! Nó nói hôm nay nể mặt anh Vũ! Lần sau đừng hòng dùng cớ này nữa!”
Quách Tử không ngờ Hồ Sơn Điêu thật sự tha cho bọn họ. Hồ Sơn Điêu giờ đây đã là bá chủ một phương.
“Hồ Sơn Điêu nào?”
Phòng Vũ không nhớ có người như vậy.
“Thì là Hồ Lại Tử đó! Nó ngại biệt danh mất mặt nên tự mình sửa lại!”
*Lại tử = bệnh chốc đầu: bệnh do liên cầu khuẩn gây ra, thường gặp ở trẻ từ 1 tuổi. Biểu hiện là da đầu mọc nhiều mụn lở, thường có mủ và viêm loét kéo dài.
Hồ Lại Tử cũng là dân lưu manh lâu năm ở Giang Hải, trước đây từng đánh nhau với Phòng Vũ, xem như không đánh không quen biết. Cho dù đã đến thời đại trở mặt không nhận người, nhưng mỗi khi nhắc tới Phòng Vũ, không ai trong giới dám phủ nhận hắn là một người đàn ông thực thụ. Năm đó Phòng Vũ có quá nhiều anh em, gốc rễ ở Giang Hải quá sâu, tình diện (tình cảm và thể diện) của hắn, đến hôm nay vẫn còn tác dụng.
“Anh Vũ, anh không biết đâu, Giang Hải bây giờ đã thành cái gì rồi?? … Nhiều người nhớ anh lắm, mong chờ anh trở về, ngay cả người ngoài cũng nói, nếu năm đó anh không bỏ đi, đám tép riu này còn chỗ đứng sao?! …”
“… Anh Vũ, anh Lỗi, mấy năm các anh đi, Giang Hải mẹ nó thay da đổi thịt rồi… thói đời bây giờ không còn như thời của chúng ta nữa! … Chẳng nhận gì hết! Chỉ nhận tiền thôi!”
Quách Tử rầu rĩ nói. Cậu không hiểu tại sao mình vẫn đi theo đại ca, nhưng đại ca hiện giờ lại khác đại ca ngày xưa nhiều đến thế. Mỗi tháng cậu phải nộp tiền cho đại ca, phải cung phụng đại ca, chỉ cần đại ca mất hứng một chút là bị đánh bị mắng.
Cậu lăn lộn tại giao điểm của hai thế kỷ, hiển nhiên không phải cùng một thời đại. Không phải cậu không hiểu, mà là thế giới này thay đổi quá nhanh.
“Anh Vũ, ai cũng nói anh ở phía Nam phát tài rồi, anh làm nghề gì thế?”
Quách Tử tò mò hỏi.
Phòng Vũ dừng một chút.
“Làm gia công.”
“Cái này hay nè! Nhiều tiền đó!”
Quách Tử rất hâm mộ.
“Dựa vào năng lực của anh Vũ, đến đâu mà chẳng phát tài. Hầy, em có thằng bạn thân, năm trước vừa ra tù, muốn tìm một công việc đàng hoàng để làm mà khó muốn chết… tới đâu cũng bị coi thường, cảm giác đó thật là… ngồi tù một lần, cả đời là tù phạm, đúng là khốn kiếp…”
Phòng Vũ không nói chuyện.
Nhận ra đề tài này không ổn, Quách Tử vội vàng chuyển hướng.
“Anh Vũ, sao anh không có chút khẩu âm* nào hết vậy! Em có một người bà con, mới ở Quảng Châu nửa năm mà bây giờ về đây toàn nói tiếng chim, hỡ chút là ‘sờ gà mái’! Anh Vũ, anh cũng nói vài câu Quảng Đông cho bọn em nghe đi! …”
*khẩu âm: cách phát âm địa phương (accent). Tiếng Quảng Đông là một nhóm ngữ âm chính trong tiếng Trung Quốc được nói chủ yếu ở các vùng Đông Nam của Trung Quốc và Hồng Kông, Ma Cau. Tiếng Quảng Đông rất khác biệt với các ngữ âm khác trong tiếng Trung Quốc, đa phần người ta thích học tiếng Phổ Thông là tiếng toàn dân của Trung Quốc hơn.
*Sờ gà mái = Tôi không biết.
Phòng Vũ im lặng một lát.
“Anh không nói được.”
Phòng Vũ nói.
“Không học được.”
“Ồ…”
Gặp lại mấy vị đại ca năm xưa, đã thế còn uống bia, Quách Tử vô cùng hưng phấn, cậu chàng cứ ba hoa suốt, nói nhăng nói cuội trên trời dưới biển, bây giờ bắt đầu nhắc đến một bộ phim truyền hình rất nổi tiếng vào năm 2001, lúc ấy những người chưa xem chắc chắn cũng từng nghe nói qua, các đài truyền hình phát lại vô số lần, ngay cả Dương Lỗi ở nơi thông tin giải trí eo hẹp như quân đội cũng biết.
“Phim gì, ai đóng?”
Phòng Vũ thuận miệng hỏi.
Nghe Phòng Vũ hỏi câu này, cả đám Quách Tử kinh ngạc nhìn hắn.
“… Anh Vũ, anh chưa xem hả? Không thể nào… bộ anh không xem tivi à?”
“……”
Phòng Vũ dừng đũa, liếc nhìn Quách Tử.
“Bận rộn, không có thời gian xem.”
Lúc ra về, Quách Tử có hơi xúc động. Mấy năm nay cậu sống rất tủi hổ, bây giờ gặp lại những đàn anh từng che chở mình, còn uống thêm bia, khó tránh không khống chế được cảm xúc. Dương Lỗi tiễn cậu ta xuống dưới lầu, Phòng Vũ cũng đi theo.
Đến trên đường, Quách Tử vẫn đang lải nhải lôi kéo Dương Lỗi nói chuyện, bỗng nhiên có hai chiếc xe máy gầm rú phóng như bay qua người bọn họ, suýt chút nữa đã tông trúng Quách Tử.
“Mẹ mày! Không có mắt hả!”
Quách Tử tức giận mắng.
Một cô gái vừa đuổi theo sau vừa kêu khóc: “Túi của tôi! … Có người giật túi của tôi… !”
Cuối năm trộm cướp hoành hành, thậm chí còn ra đường cướp bóc vào đêm giao thừa. Lúc ấy loại trộm cướp trên xe máy này nhiều vô kể, chuyên nhắm vào người già và phụ nữ.
Dương Lỗi trời sinh có tinh thần chính nghĩa, từ khi làm quân nhân đến nay, việc này đã trở thành thói quen. Hắn không nói hai lời, chuẩn bị cất bước đuổi theo. Phòng Vũ đã nhảy lên xe máy, phanh gấp một cái dừng ở bên cạnh Dương Lỗi.
“Lên xe!”
Dương Lỗi do dự một chút, nhảy lên xe.
Phòng Vũ giẫm chân ga, phóng thẳng ra ngoài.
Tốc độ quá nhanh, Dương Lỗi theo quán tính ngả về phía sau, hắn vô thức đưa tay ôm eo Phòng Vũ…
Đêm khuya không một bóng người trên đường phố, giữa tiếng pháo nổ rải rác, hai người im lặng cưỡi xe máy lao vùn vụt.
Không ai mở miệng, trước mắt Dương Lỗi là tấm lưng rộng lớn và rắn chắc của Phòng Vũ, quen thuộc mà gần trong gang tấc.
Dương Lỗi ngửi được mùi hương trên người Phòng Vũ, đó là mùi hương hắn đã quen thuộc nhiều năm trước. Hắn từng tựa vào tấm lưng này, cũng như ôm lấy thân thể này vô số lần.
Phòng Vũ rồ ga, sau lưng truyền đến nhiệt độ cơ thể của Dương Lỗi.
Trong gió lạnh, hai người không nói lời nào, lồng ngực khẽ phập phồng…
Hai chiếc xe máy giật túi chở bốn người, không ngờ có kẻ đuổi theo, bọn chúng vừa lái vừa quay đầu lại. Tốc độ của Phòng Vũ quá nhanh, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp bọn cướp trong một con hẻm nhỏ, lúc thân xe ngang hàng nhau, Phòng Vũ bất ngờ đưa chân đạp một cái, làm cho một chiếc xe máy lật ngã, người trên xe té nhào xuống đất.
Một chiếc xe máy khác cũng dừng lại.
“Mẹ mày! Muốn…”
Chữ “chết” còn chưa ra khỏi miệng, gã ta đã bị Dương Lỗi nhảy xuống xe đấm một cú ngã lăn quay.
Phòng Vũ ném xe máy, chộp lấy cổ tay của một gã đang xông về phía mình, vặn một cái rồi hất gã sang một bên, đối phương kêu thảm thiết lăn đùng ra đất.
Hai kẻ khác nhào tới, Phòng Vũ giật cùi chỏ đánh bay một gã, tiếp theo kéo gã còn lại đạp lên đầu gối của gã, bắt gã quỳ dưới mặt đất, sau đó giật chiếc túi trong tay gã, ném cho Dương Lỗi.
Dương Lỗi chụp lấy, gã đàn ông vẫn còn giãy dụa muốn giật lại, Phòng Vũ mặt không đổi sắc vung tay, gã ta ngã xuống đất. �
Bọn cướp này đã trốn đến hang ổ của đồng bọn, nghe được tiếng động, trong hẻm tối xuất hiện thêm mấy người, có người cầm ống thép xông về phía Phòng Vũ, bị Dương Lỗi đá văng ra xa vài mét. Dương Lỗi giật ống thép của gã còn lại, đang định đập gã thì bị Phòng Vũ ngăn lại.
“Để tôi.”
Dương Lỗi là sĩ quan, thân phận nhạy cảm, kiến nghĩa dũng vi* quá giới hạn sẽ bị người ta bắt thóp, quay lại cắn ngược.
*kiến nghĩa dũng vi: thấy việc nghĩa hăng hái làm.
Dương Lỗi còn đang do dự, Phòng Vũ đã cầm lấy ống thép trong tay hắn…
Lúc 110 đuổi tới, chỉ thấy một đống người nằm la liệt dưới đất, không đứng dậy nổi.
“……”
110 sửng sốt.
*110: số điện thoại gọi cảnh sát ở Trung Quốc.
Sau khi trả túi cho cô gái, hai người trở về căn hộ ở lầu tám, vừa bước lên bậc thang, bốn phương tám hướng bỗng dưng vang lên tiếng pháo vội vã, chẳng khác gì mưa bom bão đạn, vang dội khắp thành phố.
0 giờ rồi.
Tiếng pháo nổ hết đợt này đến đợt khác, pháo bông chớp nháy liên tục trên bầu trời, mang theo niềm vui, mang theo hy vọng, bao phủ toàn bộ Giang Hải.
Giờ khắc này, ngàn vạn gia đình đang đắm chìm trong hạnh phúc.
Hai người ngồi trên sân phơi ở lầu hai. Đây là nơi trước kia hai người từng ngồi, từng tán gẫu, từng uống rượu.
Dương Lỗi lấy ra điếu thuốc chưa hút ban nãy, mò mẫm tìm bật lửa trên người. Phòng Vũ mở bật lửa, đưa tới trước mặt Dương Lỗi.
Dương Lỗi ngậm điếu thuốc, nhích lại gần tay Phòng Vũ, châm lửa.
Phòng Vũ chăm chú nhìn Dương Lỗi châm thuốc. Sương khói bốc lên, phủ mờ gương mặt thành thục và cương nghị qua năm tháng của Dương Lỗi.