Trong Tết Dương Lỗi đã nộp đơn xin nghỉ phép, nhưng lại được không phê duyệt. Sang năm chưa đến vài tháng, quân đội sẽ có một kỳ kiểm tra lớn, thủ trưởng ở Bắc Kinh đích thân ngồi chuyên cơ tới đây. Với các binh sĩ mà nói, loại kiểm tra này chẳng khác gì gặp phải kẻ địch mạnh. Đơn xin nghỉ của Dương Lỗi bị dìm thẳng tay, trong lúc nghênh đón đợt kiểm tra, quân vụ phải được nghiêm khắc chỉnh đốn, cấp trên có lệnh, hủy hết đơn xin nghỉ của cán bộ, toàn quân khu chuẩn bị sẵn sàng đợi lệnh.
Vì cuộc kiểm tra này, vừa qua Tết Dương Lỗi đã bận đến sứt đầu mẻ trán, chẳng còn thời gian quan tâm chuyện Phương Mai. May là tình hình của bố Phương Mai đã chuyển biến tốt, có lẽ tâm trạng vui vẻ đã tác động tích cực đến sức khỏe của ông, gia đình Phương Mai không còn hối thúc chuyện hôn sự nữa, áp lực của Phương Mai cũng giảm đi rất nhiều. Qua vài cuộc điện thoại, Dương Lỗi nói cho Phương Mai biết ý định đi phía Nam một chuyến của mình.
“Đi đi, chuyện trong nhà cứ để tớ lo liệu.”
Phương Mai không hỏi Dương Lỗi đi làm gì, cô hiểu rõ.
Bên này, Phương Mai cũng có chuyện phiền lòng. Có một người trước kia từng theo đuổi cô, đến bây giờ vẫn chưa hết hy vọng, làm cô bực bội không thôi.
Đối với những kẻ liều chết đeo bám mình, Phương Mai không hề lưu tình, người này cố chấp theo đuổi cô rất nhiều năm, Phương Mai ra nước ngoài bao nhiêu năm, đối phương cứ chờ bấy nhiêu năm, cho dù biết cô sắp kết hôn cũng không buông tha, Phương Mai nói nặng thế nào cũng không bỏ cuộc.
“Mẹ nó, hắn vẫn còn theo đuổi à?”
Nhiều năm về trước Dương Lỗi đã biết đến người này, bây giờ nghe nói đối phương cố chấp lâu như vậy, Dương Lỗi cũng kinh ngạc.
“Nếu cậu thật sự muốn lập gia đình, nhớ cân nhắc tìm người đáng tin cậy như thế.”
Dương Lỗi nói.
“Được thôi, tớ tự gả cho tớ!”
Phương Mai sảng khoái nói.
Nghỉ Tết chấm dứt chưa được mấy ngày, Dương Lỗi dẫn đại đội ra ngoài làm nhiệm vụ, lúc trở lại đã qua giờ cơm, không kịp rút về quân khu, vậy nên dự định tìm một quán ăn ngay trong thành phố Giang Hải.
Mấy chiếc xe việt dã chiến địa và xe tải quân đội chạy ầm ầm trên đường phố, hết sức oai phong, thu hút rất nhiều ánh mắt của người đi đường. Đến trạm xăng dầu, Dương Lỗi bảo chiếc xe đầu đoàn xuất phát trước, đến quán gọi món và xếp chỗ. Chiếc xe xuất phát trước chạy rất nhanh, ngang ngược phóng thẳng vào con hẻm ở khu phố ẩm thực.
Hôm nay, Phòng Vũ dẫn theo một đám anh em, cả nhóm cũng thuê phòng tại KTV trên con phố này.
Mỗi khi có chuyện cần bàn bạc, người trong giới có thói quen tìm một căn phòng không bị ai quấy rầy ở nơi đây. Nhị Hắc muốn giao phòng bida Quang Minh cho Phòng Vũ, ban đầu hắn giữ lại nơi đó để chờ Phòng Vũ trở về, bây giờ ngoại trừ bida, ở đó còn có khu trò chơi điện tử, quy mô rất lớn.
Phòng Vũ bảo Nhị Hắc để lại cho Tiểu Vũ. Vừa thấy mặt Phòng Vũ, Tiểu Vũ kích động vùi đầu vào vai Phòng Vũ, thiếu điều khóc đến nơi. Tiểu Vũ đã lập gia đình, tướng tá ngày càng tròn trịa. Cậu ta không có đi nơi khác, một mực trông coi Quang Minh.
Các anh em tụ tập một chỗ, thảo luận con đường tương lai.
“Ngoài đánh nhau chúng ta có biết làm gì nữa đâu, hay là làm bảo vệ đi.”
“Ngu quá, làm cái đó không có tiền!”
“Nghe nói sách thiên* gì đó được nhiều tiền lắm, tống khứ mấy hộ gia đình không chịu di dời, có tiền!”
*拆迁 (sách thiên): ý nói những đơn vị dựa theo hoạch định xây dựng thành phố và được chính phủ phê duyệt công văn, theo luật sẽ có quyền dỡ bỏ nhà ở và những vật phụ thuộc. Ở đây chắc nói đi hăm dọa mấy hộ gia đình để người ta chuyển đi.
“Thế thì khác gì bọn cho vay nặng lãi! Không phải anh Vũ đã nói rồi sao, làm nghề đàng hoàng!”
“Tôi có một người anh em phất lên nhờ làm rượu giả. Nó bán rượu tây giả, ăn lời gấp mười lần tiền vốn, chỉ cần dán cái nhãn giả rồi bán cho hộp đêm, quay đi quay lại đã hốt được mấy trăm ngàn! Bây giờ mua được mấy căn nhà rồi! …”
Phòng Vũ chỉ hút thuốc, không nói chuyện.
“Anh Vũ, anh nghĩ thế nào?”
Những người này đang chờ Phòng Vũ lên tiếng. Phòng Vũ dụi tắt điếu thuốc.
“Nếu đã không lăn lộn, thì phải cắt sạch sẽ. Chuyện không hợp pháp, không làm.”
Các anh em gật đầu. Bọn họ cũng không còn trẻ nữa, đến tuổi này rồi, lòng nhiệt huyết không sợ chết đã lùi về quá khứ, ai chẳng muốn sống ổn định chứ?
“Tôi định mở một bãi rửa xe, kiêm luôn thay thế linh kiện ôtô. Bây giờ có rất nhiều xe riêng, sau này sẽ còn nhiều nữa… nghề này có thị trường, ở Giang Hải chưa có bao nhiêu bãi đỗ xe. Chỉ cần chịu khó sẽ kiếm được lợi nhuận.”
Phòng Vũ suy nghĩ một lát, nói.
“Các cậu đều hiểu về xe, muốn bắt đầu cũng dễ. Đợi mai này tích cóp đủ tiền vốn, chúng ta chuyển sang vật liệu xây dựng. Ở Giang Hải đâu đâu cũng xây nhà, đi theo hướng này không nhầm đâu…”
Phòng Vũ nói…
Đây là một con đường thiết thực. Mọi người cảm thấy mình đã có hy vọng.
“Anh Vũ! Tất cả đều nghe theo anh! Anh nói thế nào chúng em làm thế nấy!”
Giờ đây đã tìm được lối thoát, dường như cuối cùng đã có đích đến, cả đám kích động cụng chai bia…
Đợi đến khi bàn bạc ổn thỏa, mọi người rời khỏi KTV, sang tiệm cơm ở đường đối diện ăn một bữa.
Một người anh em băng qua đường đầu tiên, vừa đi được hai bước đã bị một chiếc xe quân đội phóng vùn vụt tông vào, chiếc xe quân đội đột ngột phanh gấp, may là người anh em kia phản ứng nhanh, nghiêng người sang bên cạnh, nhưng vẫn bị quẹt trúng, ngã nhào xuống đất.
“Mẹ mày, lái xe kiểu gì vậy??”
Người anh em bị đụng ngã chống tay đứng dậy, khập khà khập khiễng.
Binh sĩ trong xe thò đầu ra ngoài nhìn thử, thấy đối phương vẫn còn đứng dậy được nên chẳng buồn xuống xe.
“Đi bộ không biết nhìn đường à?”
Bởi vì xe quân đội không bị địa phương kiểm soát, gần đây lái rất ẩu tả, không ai dám quản, người này là một binh sĩ trẻ tuổi, quen thói lái xe lỗ mãng.
“Đụng người ta không nói lời nào đã muốn bỏ chạy? Xin lỗi ngay!”
Thấy binh sĩ kia đụng người mà không chịu xin lỗi, còn định đẩy cần số lái đi, các anh em đều nổi giận.
Binh sĩ không quan tâm, giẫm chân ga. Người bị đụng nổi nóng, chặn ở trước đầu xe. Binh sĩ cũng nóng nảy, nhảy xuống xe, hai bên bắt đầu ồn ào, xung quanh có cả đám người tụ tập xem náo nhiệt.
“Đồng chí giải phóng quân, có chuyện gì từ từ nói, dấu vết thắng xe của cậu vẫn còn ở đây, suýt nữa đã tông vào cửa tiệm này rồi, sao có thể nói chúng tôi nhào vào xe cậu được? Tôi không có ý gì khác, cậu nói một câu xin lỗi, chúng ta đường ai nấy đi trong hòa bình.”
Nhị Hắc vỗ vai binh sĩ nọ. Hắn không muốn làm lớn chuyện, quân cảnh không dễ chọc.
“Đừng làm bộ thân thiết, tao thấy bọn mày cố tình giả vờ bị đụng thì có!”
Binh sĩ trẻ thích ra vẻ ta đây, hắn cảm thấy những người này cố ý bắt bẻ mình để moi tiền.
“Má, có ai đòi tiền mày chưa?? Muốn mày nói xin lỗi thôi mẹ nó mày nghe không hiểu à??”
So với bị đụng, bị sỉ nhục càng khiến đám anh em tức giận.
Những người tham gia quân ngũ thậm chí còn chẳng để cảnh sát giao thông vào mắt, huống hồ là mấy tên lưu manh, thanh niên trẻ tuổi rất trọng sĩ diện, hiển nhiên không chịu nhượng bộ.
“Tránh đường mau! Thủ trưởng của bọn tao sắp tới rồi, còn lộn xộn nữa bắt hết chúng mày vào cục cảnh sát bây giờ!”
Binh sĩ khinh thường lầm bầm: “Một đám côn đồ rác rưởi!” rồi lên xe.
Phòng Vũ vốn dĩ không nói lời nào, nghe vậy thì hất cằm với Nhị Hắc.
Nhị Hắc hiểu ý, chạy tới xe việt dã rút chìa khóa.
“Mày!” Binh sĩ nổi giận, quay về phía Phòng Vũ: “Bọn mày dám làm loạn à?!”
Phòng Vũ nâng mí mắt lên, nhìn đối phương một cái.
Binh sĩ kia bị ánh mắt của Phòng Vũ nhìn chằm chằm, trong lòng lộp bộp một tiếng, ấy thế mà không nói được lời nào.
“Chờ thủ trưởng của cậu đến xử lý.”
Phòng Vũ nói.
Vài chiếc xe quân đội ở phía sau chạy đến, thấy đằng trước có đám đông chắn đường nên dừng lại. Một sĩ quan cao ngất mặc quân phục bước xuống xe, đi tới.
“Trương Bằng!”
“Có!”
Trương Bằng cuống quít đứng nghiêm chào.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Sĩ quan cau mày hỏi.
“Báo cáo thủ trưởng! Một đám du côn gây sự, còn rút chìa khóa xe của tôi nữa!”
Dương Lỗi quay đầu lại, đảo mắt nhìn những người này.
Dưới chiếc mũ quân đội, ánh mắt của hắn chạm phải ánh mắt của Phòng Vũ.
“……”
Dương Lỗi dừng bước.
Phòng Vũ nhìn Dương Lỗi mặc một thân quân phục thẳng thớm. Hai người nhìn đối phương.
“Đây không phải Lỗi…”
Có anh em nhận ra Dương Lỗi, vừa mở miệng đã bị Phòng Vũ ngăn lại.
“Binh sĩ này thật quá đáng, làm gì có ai xông lên lề đường như vậy chứ, đụng trúng người ta còn không chịu nhận lỗi!”
“Hầy, xe quân đội ngang ngược ghê! Không trêu được đâu…”
Quần chúng xung quanh chỉ trỏ. Trên đường đông đúc, có rất nhiều người tận mắt chứng kiến vụ việc ban nãy, ai đúng ai sai rõ như ban ngày. Xe quân đội phóng quá nhanh, vì né tránh một chiếc xe điện ở đối diện nên bất ngờ đánh tay lái, quẹt ngã người đi bộ, đã vậy còn không chịu xin lỗi, người dưng qua đường cũng không chịu được.
Nghe quần chúng xung quanh xôn xao bàn tán về tình hình lúc đó, Dương Lỗi nghiêm túc hỏi Trương Bằng:
“Có chuyện như vậy sao?”
“……”
Trương Bằng không dám mạnh miệng nữa, hắn chột dạ rồi.
Phòng Vũ bảo người trả lại chìa khóa xe. Dương Lỗi nhận lấy.
“Xin lỗi người ta đi.”
Dương Lỗi nói.
“Xin lỗi…”
Trương Bằng cúi gằm mặt.
“Lớn tiếng lên!”
“Xin lỗi!!”
Trương Bằng đứng nghiêm, đỏ mặt rống lên.
“Dẫn người ta đến bệnh viện kiểm tra. Tiểu Triệu! Gọi trung đội trưởng tới đây!”
“Rõ!”
Lính cần vụ chạy ra chỗ xe tải quân đội ở phía sau, chẳng mấy chốc trung đội trưởng đã chạy tới.
“Trung đội trưởng, anh lấy xe dẫn bọn họ đi đi. Tiền thuốc men trừ vào tiền trợ cấp của cậu ta. Buổi tối ba tiểu đội mở buổi họp, kiểm điểm!”
“Rõ!”
Trung đội trưởng dẫn Trương Bằng và người bị đụng lên xe, chạy đến bệnh viện.
Có vài người là bạn bè mà sau này các anh em mới dẫn đến, cho nên không nhận ra Dương Lỗi, thấy người khác dường như có quen biết, bèn nhỏ giọng hỏi: “Người này là ai vậy? Ngầu thế?”
“Má, Dương công tử chứ ai! Không biết à?”
“… Thì ra là hắn!”
Đợi đám đông tản ra, Nhị Hắc mới bước lên.
“Lỗi Tử, sao trùng hợp vậy, lính của cậu hả?”
Nhị Hắc rất tinh ý, tình cảnh vừa rồi, không thích hợp chào hỏi Dương Lỗi.
“Lính mới*, không hiểu chuyện.”
*Nguyên văn là “binh đản tử”, nhưng dò không có, chỉ có “tân binh đản tử”, là cách mà lính lão làng trong quân đội gọi lính mới, được cho là có liên quan đến kiểu đầu trọc của lính mới khi vừa nhập ngũ (đản tử là viên/hòn/vật hình tròn).
Dương Lỗi cũng không ưa gì binh du tử.
*Binh du tử: lính lâu năm trong quân đội nhiễm thói quen xấu.
Biết Dương Lỗi dẫn lính tới dùng cơm, Nhị Hắc rủ Dương Lỗi đi ăn cùng mọi người.
“Đi chung đi.”
Phòng Vũ nhìn Dương Lỗi.
Dương Lỗi không từ chối, bảo đại đội trưởng dẫn lính đến nơi đã hẹn ăn cơm, ăn xong trực tiếp dẫn lính về, hắn sẽ tự mình về quân khu. Đại đội trưởng để lại một chiếc xe cho Dương Lỗi, sau đó dẫn lính đi mất. Vào tiệm cơm, Nhị Hắc cho các anh em khác ngồi một bàn, hắn và Phòng Vũ cùng những anh em mà Dương Lỗi quen thân năm đó ngồi một bàn.
Tuy Nhị Hắc không biết lúc ấy Phòng Vũ và Dương Lỗi rốt cuộc có khúc mắc gì, nhưng hắn biết giữa hai người có gì đó không ổn, hắn vẫn muốn giúp cả hai giảng hòa.
“Anh Lỗi, anh lên làm thủ trưởng rồi, bọn tôi không dám nhận người quen với anh luôn!”
Dương Lỗi ban nãy đúng là một trời một vực so với quá khứ. Mấy tên côn đồ này đều ý thức được sự khác biệt về thân phận và địa vị.
“Thủ trưởng cái gì, thủ trưởng còn ở Bắc Kinh Thiên An Môn kìa.”
Dương Lỗi tháo mũ xuống. So với quan hệ nghiêm ngặt giữa cấp trên và cấp dưới trong quân đội, hắn cảm thấy những người anh em này mới càng chân thật, tình cảm cũng thật hơn.
Nhị Hắc kể chuyện bọn họ khuyên Phòng Vũ ở lại và ý định mở bãi rửa xe kiêm thay thế linh kiện ôtô cho Dương Lỗi nghe. Dương Lỗi cũng không cảm thấy bất ngờ. Chuyện hùn vốn với người bạn mà lần trước hắn đề cập, Phòng Vũ từ chối rồi, Dương Lỗi biết Phòng Vũ có ý định của riêng mình. Phòng Vũ có đầu óc, giỏi làm chuyện lớn, có thể thành công.
“Nhớ chọn địa điểm cho tốt. Đường Giang Tây không tệ, tập trung nhiều khu dân cư cao cấp, đa số đều có xe riêng. Ở đó thiếu bãi đỗ xe, bạn tôi ở đó thường phàn nàn không có chỗ rửa xe.”
Dương Lỗi nói.
“Tốt! Ngày mai tôi với Đại Thông đi xem thử!”
Nhị Hắc mừng rỡ nói.
Lo nói chuyện với Nhị Hắc nói chuyện, Dương Lỗi quên cả dùng bữa. Hắn quay đầu lại, trong chén có thêm vài miếng thịt vịt.
Dương Lỗi nhìn đồ ăn trong chén, không nói gì. Phòng Vũ cũng không nói gì.
Dương Lỗi gắp lên, bỏ vào miệng…
Trên bàn, Dương Lỗi gần như không ăn món nào, hắn bị bệnh dạ dày. Trước đó Dương Lỗi không có bệnh, nhưng mấy năm ở đội bắc cầu phao, thường xuyên chấp hành nhiệm vụ giải nguy, sống bên ngoài bỏ bữa là chuyện bình thường, đôi khi bệnh dạ dày lại phát tác. Hắn đã ráng nhịn từ nãy, nhưng bây giờ đau quá rồi, Dương Lỗi không biểu lộ ra ngoài, tự mình chịu đựng.
Người khác không để ý, Phòng Vũ đã phát hiện.
“Sao vậy?”
Phòng Vũ hỏi.
“Không có gì.”
Dương Lỗi ráng nhịn.
Trước đây Phòng Vũ cũng từng bị bệnh dạ dày, nhìn nơi Dương Lỗi đang ấn, Phòng Vũ biết ngay Dương Lỗi bị đau dạ dày. Phòng Vũ gọi bồi bàn xin một chén canh nóng, Dương Lỗi uống xong rồi tạm biệt mọi người, đứng lên đi trước. Hắn thật sự chịu hết nổi, muốn về nhà nằm nghỉ một lát.
Bạn đang �
“Dương Lỗi!”
Phòng Vũ ra khỏi tiệm cơm, gọi hắn lại.
“Em ổn không?”
“Tôi không sao.”
Dương Lỗi muốn về nhà nằm nghỉ. Hắn nhịn đau kéo cửa xe việt dã định bước lên, nhưng đã bị Phòng Vũ túm lại.
“Đưa chìa khóa cho tôi. Tôi đưa em về.”
“Không sao thật mà.”
Dạ dày quặn đau một trận, trên trán Dương Lỗi ứa mồ hôi.
“Giả bộ cái gì nữa!”
Phòng Vũ có hơi tức giận, cương quyết giật lấy chìa khóa xe trong tay Dương Lỗi.
“……”
Dương Lỗi nhìn Phòng Vũ, không nói tiếp nữa.
Phòng Vũ đẩy Dương Lỗi lên ghế phó lái, còn mình thì tự lên xe, nổ máy. Dương Lỗi ngồi yên, Phòng Vũ quay đầu sang nhìn hắn một cái, rồi nhìn lướt qua trong xe, lấy cái đệm dựa ở ghế sau, nhét vào ngực Dương Lỗi.
“Ôm đi. Dễ chịu hơn đấy.”
Dương Lỗi không lên tiếng, ôm.
Chạy đến một con đường nọ, Phòng Vũ dừng lại, xuống xe, bước vào một cửa tiệm. Lát sau hắn đi ra, xách theo một túi nilon, bên trong toàn là thuốc dạ dày. Phòng Vũ đổ thuốc vào phích nước mà Dương Lỗi mang theo trên xe, đoạn quay lại tiệm thuốc xin người ta ít nước nóng, cuối cùng mới trở vào trong xe, đưa ly thuốc cho Dương Lỗi, nổ máy một lần nữa.
Mùi thuốc nồng nặc tản ra trong buồng xe nhỏ hẹp.
Dương Lỗi cúi đầu nhìn chất lỏng nóng ấm, sau đó đưa ly tới bên miệng, Phòng Vũ liếc mắt nhìn sang.
“Từ từ, coi chừng nóng.”
“Tôi không sợ nóng.”
Từ nhỏ Dương Lỗi đã không sợ nóng, hắn còn thích uống đồ nóng nữa là khác.
“Không tốt cho dạ dày.”
“Sao lại không tốt.”
“Nóng phỏng luôn mà tốt à?”
“Nhiêu đây mà phỏng cái gì? Có phải ống nhựa đâu.”
Trước đây hai người đã quen đấu khẩu như vậy, bình thường cứ một câu chọi một câu, không cần phải suy nghĩ. Bây giờ vô thức thốt ra, cả hai đều có chút xấu hổ.
Hai người khựng lại chốc lát, cười khẽ một tiếng, mang theo cảm giác bối rối…
Dương Lỗi cầm cái ly trong tay. Đợi hơi nóng tản đi, hắn mới uống một hớp.
Nước thuốc ấm nóng chậm rãi chảy vào dạ dày, làm ấm toàn thân, xoa dịu cơn đau âm ỉ kia…