Kim Bài Điềm Thê: Tổng Tài Sủng Hôn Trọn Đời Trọn Kiếp

Chương 10: Niềm Vui Bất Ngờ



Hai ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, giống như là mơ vậy.

Tô Bắc vuốt tóc, nằm cuộn tròn trên sofa, mạch suy nghĩ hơi hỗn loạn.

Sau khi dọn xong một căn phòng để làm phòng mình sau này, Tô Bắc nhanh chóng chạy đến chung cư đối diện thăm Tô Hàn.

Vừa mở cửa nhà ra, Tô Bắc đã thấy Tô Hàn rơi hai hàng nước mắt, cậu bé nói với vẻ cực kỳ đáng thương: “Mẹ đi hai ngày không về, suýt nữa con đã tìm Tô Lẫm báo cảnh sát rồi đó!”

Tô Bắc lúng túng sờ mũi, nghi ngờ hỏi: “Báo cảnh sát sao?”

“Vâng ạ, mẹ lơ ngơ như thế, rất dễ bị kẻ xấu bắt cóc!”

Tô Bắc bất lực lắc đầu, cô phải ngốc thế nào mới khiến con trai lo lắng đến thế chứ. Cô thở dài rồi hỏi: “Hai ngày nay con ở nhà với chị bảo mẫu có ổn không?”

Tô Hàn nói: “Con dễ thương đáng yêu thế này, đương nhiên là chị bảo mẫu đối xử với con rất rồi.”

Tô Bắc yên tâm nói: “Vậy thì tốt rồi, con cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân mình, mẹ còn việc riêng phải làm, tạm thời không sống cùng với con được.”

Tô Hàn sững người.

Mẹ thật sự không thương mình nữa rồi sao?

Dù sao cậu bé cũng chỉ là một đứa trẻ, thấy Tô Bắc thật sự muốn rời đi thì lập tức tỏ vẻ đáng thương sắp khóc như phải chịu ấm ức.

Tô Bắc nhất thời cảm thấy mềm lòng, cô xoay người lại, dịu dàng giải thích: “Mẹ đã lấy chồng rồi, nếu còn sống chung với con thì sẽ có người gây bất lợi cho con.”

Tô Hàn tỏ vẻ buồn rầu, nhưng ánh mắt lại thoáng qua một tia lấp lánh sáng ngời.

Cậu bé từng nghe bà cô nhắc tới gia thế của mẹ, xem ra là mẹ bị ép cưới rồi, nếu không thì sao mẹ lại không kịp nói với mình, lại còn mất tích hai ngày nữa chứ.

Nhà họ Tô chắc chắn không có chỗ cho cậu và Tiểu Lẫm, thảo nào mẹ cứ phải cẩn thận từng li từng tí.

Tô Hàn ấm ức bĩu môi, vẫn chưa chịu bỏ cuộc ngẩng đầu lên hỏi: “Mẹ, mẹ không ở cùng với Tiểu Hàn thật sao?”

Trong lòng Tô Bắc cũng rất ấm ức, cô bất lực nói: “Tiểu Hàn, con cố gắng nhẫn nhịn thêm một thời gian nữa, mẹ sẽ cố hết sức để thay đổi tình hình hiện tại.”

Tô Hàn bĩu môi trong bất lực.

Tô Bắc xoa đầu Tô Hàn, cười híp mắt nói: “Ngoan quá, thế mới là con trai của mẹ chứ.”

Tô Hàn nhìn cô bằng ánh mắt ghét bỏ nhưng lại không hề né tránh mà cứ để mặc cho mẹ xoa cái đầu nhỏ mình, cậu nhóc lại hỏi một câu: “Mẹ, đối phương là người như thế nào ạ?”

Tô Bắc nghĩ nghĩ rồi hung hăng nói: “Mặt người dạ thú!”

Tô Hàn tỏ vẻ kinh ngạc, có nghiêm trọng đến vậy không?

Tô Bắc không chú ý tới sắc mặt của Tô Hàn, cô vội nhìn đồng hồ, đoán chừng chắc là Lộ Nam đã tan làm rồi bèn vội nói: “Cũng không còn sớm nữa, buổi tối con nhớ đi ngủ sớm nhé, nhớ đóng cửa cẩn thận, đợi mẹ đến công ty báo danh, sắp xếp ổn thỏa rồi sẽ đưa con đi làm thủ tục nhập học.”

Tô Hàn gật đầu, ngoan ngoãn vẫy tay chào: “Mẹ, mẹ đừng lo cho con nữa, mẹ phải chăm sóc tốt cho bản thân nhé, đừng để bị người khác bắt nạt!”.

Sống mũi của Tô Bắc cay cay, cô hôn lên trán con trai rồi rời đi trong lưu luyến, trở về chung cư của Lộ Nam.

Lúc cô về đến nhà thì Lộ Nam đang ở trong thư phòng làm việc, cô cẩn thận mở cửa rồi lủi vào trong phòng mình.

Tô Bắc vào phòng liền bắt đầu chuẩn bị những tài liệu cần thiết để ngày mai đến công ty báo danh.

Cho dù cuộc sống có cực khổ như thế nào thì vẫn phải bước tiếp, huống chi cô còn có hai bé cưng phải nuôi nữa, vẫn phải tiếp tục đi làm thôi!

Đột nhiên có người gõ cửa, Tô Bắc chỉ hé ra một khe cửa, nói bằng giọng cảnh giác: “Chuyện gì?”

“Tôi gọi đầu bếp Michelin qua nấu cơm, cô mà không ra thì khỏi cần ăn nữa!” 

Anh nói xong cũng không thèm nhìn Tô Bắc một cái mà xoay người đi luôn.

Tô Bắc nhìn theo bóng lưng anh, cảm thấy hình như anh cũng không xấu xa lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.