Cô vào phòng khách thì thấy bàn ăn đã được phủ một chiếc khăn trải bàn thêu kim tuyến, các món ăn thơm ngon được đặt trong dụng cụ ăn làm từ bạc nguyên chất, sau khi đầu bếp bày xong thìa dĩa thì khui một chai champagne, thắp một nến, xong xuôi mới khom lưng rời khỏi.
Chai champagne này khó có thể nhìn thấy trong những buổi tiệc bình thường mà thường chỉ xuất hiện trong các buổi đấu giá lớn hoặc là ở các khách sạn đẳng cấp mới có, một chai này đã có giá lên tới hai trăm bảy mươi ngàn đô la Mỹ rồi!
Lộ Nam nhàn rỗi thưởng thức rượu, ánh sáng dịu dàng tỏa ra khiến khuôn mặt anh trở nên ấm áp hơn.
Bỗng Tô Bắc có cảm giác mê mẩn.
Tuy tính khí của người đàn ông này hơi tệ, lúc nào cũng làm mặt lạnh, nhưng anh ta rất đẹp trai, ngay cả động tác lúc ăn cơm cũng đẹp đến thổn thức.
Đúng lúc Tô Bắc nhìn anh đến ngẩn người thì Lộ Nam bỗng dưng lên tiếng: “Nhìn đủ chưa?”
Tô Bắc lập tức hoàn hồn.
Sao lạ vậy, rõ ràng là anh ta đang cúi đầu mà, sao lại thấy mình đang nhìn anh ta chứ?
Lộ Nam không vui nói: “Lau nước miếng, mau ăn cơm đi!”
Tô Bắc vội vàng lấy tay áo lau miệng nhưng có thấy gì đâu!
Lúc cô làm xong động tác này thì thấy khóe miệng của Lộ Nam đang nhếch lên, bất lực lắc đầu rồi phun ra một chữ “ngốc”.
Tô Bắc ăn cơm trong trạng thái kinh hồn bạt vía, ăn xong cô lập tức lủi vào phòng!
Cô thật sự khó mà chống đỡ được Lộ Nam, nhìn mặt thôi đã cảm thấy căng thẳng rồi, thật là nguy hiểm quá đi!
Ngày hôm sau, sau khi Tô Bắc ngủ dậy thì phát hiện Lộ Nam đã ra khỏi nhà rồi.
Cô thong dong chuẩn bị xong mọi thứ rồi mới đi đến trụ sở chính của tập đoàn Thịnh Thế. Tòa nhà cao tầng này có một tăm tầng, là tòa nhà cao nhất thành phố Nam Hi.
Các bức tường trong công ty đều được trang trí bằng giấy dán tường Victoria, vị trí lễ tân cũng có rất nhiều bàn gỗ được làm tủ công, trên sofa cũng được thêu sợi bạc.
Thiết kế tinh tế tao nhã, đơn giản mà lại sang trọng.
Tô Bắc đi tới trước quầy lễ tân, lịch sự hỏi: “Xin hỏi, bộ phận nghệ sĩ ở tầng mấy?”
Nhân viên lễ tân trong quầy đã làm việc ở tập đoàn Thịnh Thế được năm năm, có rất nhiều người đến hỏi bộ phận nghệ sĩ, nhất là những cô gái xinh đẹp như Tô Bắc đây, bọn họ đều ôm ấp một giấc mộng trở thành minh tinh.
Nhưng có thể đi tới cuối cùng lại chẳng có mấy người.
Cô ta đáp lại bằng giọng không nhanh không chậm: “Ở tầng 6.”
Sau khi cảm ơn xong, Tô Bắc vào thang máy lên lầu 6, lại thấy một đống người đang đứng chen nhau ở trước cửa tháng máy, mà trong đó có không ít người thường xuyên xuất hiện trên tivi
Họ chen lấn nhau trước cửa thang máy, những gương mặt trẻ trung xinh đẹp tràn đầy vẻ kích động trông mong, giống như là sợ sẽ bỏ lỡ điều gì đó.
Trong thang máy giờ chỉ có một mình Tô Bắc, những người này hận không thể biến thang máy thành hoa để ngắm, chắc không phải là đang đợi cô đấy chứ?
Nhưng họ đều là những nghệ sĩ nổi tiếng cơ mà!
Tô Bắc thong dong bước từ trong thang máy ra, quả nhiên không có một ai để ý đến cô.
Nhìn vào những nghệ sĩ tràn đầy nhiệt tình này, Tô Bắc lại càng thêm thắc mắc, hôm nay có nhân vật quan trọng nào tới đây sao?
Tô Bắc vừa mới ngồi xuống ghế thì đã nghe thấy những nghệ sĩ kia bàn tán về mình, còn có người lén lút chỉ về phía cô: “ Đây không phải là Tô Noãn sao?”
“Đây chẳng phải là Tô Noãn sao!”
“Không thể nào, không có lấy một trợ lý, cùng lắm là một diễn viên tuyến 18 nào đó thôi, nói không chừng có khi còn phẫu thuật thẩm mỹ theo Tô Noãn nữa đó!”
“Chẹp chẹp, giống mặt không giống mệnh, một người ở tít trên cao, có biết bao nhiêu người muốn nâng đỡ, còn một người thì...!”
Tô Bắc sững người, hình như Tô Noãn đã trở thành minh tinh tuyến 1, dù sao với thế lực hùng hậu của nhà họ Tô, muốn nâng đỡ một người trở nên nổi tiếng thật sự là quá đơn giản.
Nghe đám đông bàn tán không ngừng, Tô Bắc cũng chỉ im lặng không lên tiếng. Mọi người đều tới đây làm việc, xé mặt nhau trước mặt bao nhiêu người không được hay cho lắm.