Từ khi ba người đặt chân lên đỉnh núi, Mân Sơn bà bà thầm nghĩ :
"Ta già rồi hà tất phải theo bọn nó, để nó đi với nhau".
Vì thế bà ta tìm một bóng râm để ngồi ngắm nhìn phong cảnh thiên nhiên:
- Bỗng nhiên, một tiếng nổ lớn chấn động mặt đất làm bà ta giật mình.
Mân Sơn bà bà không biết biến cố gì phát sinh tức tốc thi triển thân pháp bay vọi đi như làn tên.
Đến nơi, bà ta phát hiện ngôi cổ bảo giờ đây đã trở thành một đống đất đá ngổn ngang khiến cho bà ta đâm ra lo hoảng, vội kêu :
- Long nhi, Châu nhi ...
Núi non vẫn tịch mịch, không thấy bóng người.
Mân Sơn bà bà thầm nghĩ:
"Chẳng lẽ tụi nó đã lâm nạn, vùi xác dưới đống đá này ? Ôi, như vậy quá tàn
khốc ! " Hai hàng lệ chảy dài trên khuôn mặt trắng xanh, nhỏ xuống ướt
đẫm cả vạt áo trên người bà.
Trong lúc tuyệt vọng người ta vẫn còn ôm ấp một chút hy vọng.
Bởi vậy Mân sơn bà bà cho rằng hai người nhất định chết vùi dưới đống đất
đá này, nhưng cũng tồn một chút hy vọng nào. Bà ta cố sức lật từng tảng
đá lên để kiếm tìm mặc dù công việc đó hết sức nặng nhọc khó khăn.
Mặt trời khuất hẳn về Tây bà ta đào bới đống đất đá bao nhiêu, lệ lại tuôn trào bấy nhiêu.
Màn đêm bao phủ, rồi đến ánh trăng lên, bà ta vẫn cố sức lật những tảng đá lên.
Bỗng có tiếng tay áo bay phất trong gió làm bà ta tinh thần chấn động, liền
ngừng tay thầm nghĩ :"Người nào vậy ? Chẳng lẽ là ..." T Trong lòng trỗi dậy bao sự vui mừng lẫn kinh ngạc, Mân Sơn bà bà quay đầu nhìn bất chợt bà sa rầu nét mặt vẻ đầy thất vọng, bà vốn cho rằng là La Như Long hoặc Hách Linh Châu xuất hiện nhưng không ngờ người đó lại là một thiếu nữ
lạ mặt.
Chỉ thấy cô ta vận chiếc hồng y, tuy dưới ánh trăng mờ ảo không nhìn rõ điện mạo nhưng cũng đủ biết rằng cô ta là một mỹ nhân.
Mân Sơn bà bà sau khi nhìn qua vị thiếu nữ vẫn tiếp tục hì hục với đống đá, mong sớm tìm ra La Như Long và Hách Linh Châu.
Nhưng không đợi bà ta động thủ vị thiếu nữ liền lạnh giọng hỏi :
- Bà đã gần đất xa trời rồi lẽ nào cũng còn lòng tham đối với vật kỳ bảo của thiên hạ sao ?
- Muốn động võ hả ? Bà nên vận khí lực cho tốt, niên kỷ lớn như vậy rồi, lỡ ra bỏ thân ở chốn hoang vu này thì quá oan uổng.
Mân Sơn bà bà bừng bừng nổi giận, quát lớn :
- Ta phải cho ngươi xem thử ai bỏ mạng nơi này.
Bà ta giương tay phát chưởng, hô :
- Nha đầu tiếp chưởng !
Hồng y thiếu nữ thân thủ phi phàm thấy chưởng phong đối phương bạt đến liền
xoay người tránh ngay. Sau đó cô ta liền xuất một chưởng đánh vào
"Chương đài huyệt" trên người Mân Sơn bà bà.
Mân Sơn bà bà đâu dễ để cho cô ta chiếm tiên cơ liền trở tay đánh quật ngay lại một chưởng.
Hồng y thiếu nữ thấy được lợi hại, liền biến chiêu thi triển "Phi hoa phiêu
vũ", thân hình bay vút lên như cánh bướm, chưởng chỉ như móc câu bổ
thẳng xuống ba vùng trọng huyệt "Mệnh môn", "Bách hội" và "Tương đài,
trên người đối phương.
Mân Sơn bà bà cũng không phải là ngọn đèn
cạn dầu, thấy vậy liền vọt người lùi lại ba xích, sau đó thi triển chiêu "Lãng lý thôi thuyền" đánh vào "Toàn cơ huyệt" của hồng y thiếu nữ.
Hồng y thiếu nữ thấy tình thế không địch nổi, bèn tức tốc lao vút lên cao hơn ba trượng kêu lớn :
- Hảo chưởng lực, hảo chưởng lực ! Thảo nào bà lại ôm mộng muốn đoạt lấy
kỳ bảo một mình. Nói thực cho bà biết, không dễ gì đâu !
Nói xong cô ta giáng người xuống tử chiến với Mân Sơn bà bà.
Song phương giao đấu đến mấy mươi chiêu vẫn bất phân thắng bại.
Mân Sơn bà bà vận toàn chân lực phát ra song chưởng vô cùng uy mãnh. Nghĩ
rằng hồng y thiếu nữ không thể tiếp nổi, không ngờ cô ta cũng xuất song
chưởng nghênh tiếp trực diện.
Chưởng lực song phương xáp nhau phát lên một tiếng nổ kinh hồn.
Hai bóng người đều tống nhào lui đến năm ba bước.
Hồng y thiếu nữ miệng phun một dòng máu tươi. Mân Sơn bà bà cũng hộc máu miệng.
Hồng y thiếu nữ liền ngồi bịch xuống đất, ngầm vận khí điều tức. Mân Sơn bà
bà tuy không đến nỗi bị trầm trọng như hồng y thiếu nữ, nhưng cũng thụ
thương không nhẹ, toàn thân nóng bừng như bị lửa đốt, táo nhiệt không
thể chịu nổi.
Thế là bà ta đã bị trúng "Xích diệm chưởng" của
hồng y thiếu nữ, nếu lúc này không dùng thuốc giải độc môn ở trong người hồng y thiếu nữ, sức nóng trong nội thể sẽ càng lúc càng tăng cho đến
khi chết. Mân Sơn bà bà đâu biết lợi hại trong đó, chỉ có biết cơ thể
nóng bức không thể chịu nổi mà thôi.
Vì thế bà ta điều tức để khu trừ nhiệt khí trong nội thể, nhưng không ngờ sức nóng lại càng tăng lên dữ dội, giống như nuốt phải một khối lửa đỏ vào bụng nóng từ trong ra
ngoài thiếu đường phát cuồng.
Mồ hôi chảy ra nhễ nhại như một trận mưa.
Trong lúc hai người đang tuyệt vọng vận khí trị thương bỗng có giọng nói thánh thót vọng lại :
- Tìm không nhầm mà, chính nơi đây rồi !
Giọng của một nam nhân tiếp cất lên :
- Cứ vào xem rồi biết !
Hai bóng người xuất hiện, một nam một nữ.
Nữ nhân như vẻ vui mừng kêu lên :
- Muội nói quả nhiên không sai chính là nơi này.
- Nhưng Mân Sơn bà bà đâu chứ ? Sợ rằng đã đi rồi !
- Muội nghĩ rằng gia sư quyết không thể. .... Nam nhân bỗng "xì" một tiếng, nói nhỏ :
- Châu muội muội muội nghe có âm thanh gì kìa ?
Họ chẳng phải là ai khác chính là Hách Linh Châu và La Như Long.
Hách Linh Châu định thần lắng nghe nói:
- Có thể khi ngôi cổ bảo bị sập đổ đã đè bẹp con gì nên mới phát lên tiếng kêu như thế.
- Khả năng như vậy, chúng ta đến xem thử thế nào.
Hai người vội chạy tới ngôi cổ bảo. Khi vừa đặt chân đến nơi, hồn phách của họ bỗng thất thoát khi gặp phải cảnh tượng trước mắt.
Hách Linh Châu hét lên một tiếng, phóng như bay lao đến Mân Sơn bà bà gào lên :
- Sư phụ, sư phụ sao vậy ?
La Như Long nhìn Mân Sơn ba bà sau đó đánh mắt nhìn sang hồng y thiếu nữ, thất thanh kêu lên :
- Thế này là thế nào ? Sao lại thế này Chàng vội chạy đến cạnh bên Hách Linh Châu, giục vội :
- Châu muội muội chớ khóc nữa, nhanh lấy Tuyết liên hoàn cho gia sư uống đi !
Hách Linh Châu nghe vậy cố nén cơn bi thương, vội mở cái bao ở thắt lưng ra
lấy hai viên Tuyết liên hoàn cho Mân Sơn bà bà uống ngay.
La Như
Long thấy Mân Sơn bà bà đã uống xong liền quay sang hồng y thiếu nữ,
chàng lắc đầu vẻ đau buồn vô hạn, lấy trong người ra một bình nhỏ băng
ngọc, dốc ngược xổ vài viên dược hoàn, mới đưa đến kề bên miệng hồng y
thiếu nữ. Bỗng Hách Linh Châu la lên :
- Long ca ca sao lại cứu địch ?
La Như Long cũng không quay đầu lại, nói:
- Châu muội muội muội nhầm rồi, cô ta không phải là địch, mà là ...
Hách Linh Châu nghe vậy kinh ngạc tròn xoe đôi nhãn châu nhòa lệ hỏi :
- Là gì của huynh ?
ánh mắt của cô ta như muốn xuyên suốt đáy lòng của chàng.
La Như Lòng trì nghi một lát. Thực tại trên danh phận chàng không biết nên xưng hô như thế nào ? Vì hồng y thiếu nữ là Trình Phương, bái làm tôn
nhi của Liệt Hỏa Thần Quân, mà La Như Long là đệ tử của Liệt Hỏa Thần
Quân.
Luận về niên kỷ thì cô ta lớn hơn chàng, đồng thời cô ta đã thay Liệt Hỏa Thần Quân truyền thụ võ công cho chàng, sự tương quan
thật là phức tạp rắc rối vô cùng.
Chàng thầm nghĩ :"Ta nên xưng Trình Phương là Phương thư thư mới thỏa đáng ..." Vì thế chàng liền trả lời :
- Cô ta là Phương thư thư của ta !
Hách Linh Châu nghe vậy mặt mày xây xẩm, cô ta oà lên khóc và gục đầu vào lòng Mân Sơn bà bà.
Dù Hách Linh Châu hờn dỗi, chàng cũng không thể không lo cho tính mệnh của Trình Phương. Vì vậy chàng vội đưa tay mở miệng Trình Phương ra, bỏ máy viên thuốc vào trong miệng cô ta.
Trình Phương thương thế trầm trọng, dược hoàn không thể cứu trị phục hồi trong một thời gian ngắn được.
La Như Long muốn tìm một nơi yên tĩnh để Trình Phương điều dưỡng vết thương.
Còn Mân Sơn bà bà cũng phải tịnh dưỡng mấy ngày mới phục hồi được tinh lực.
La Như Long định nói rõ với Hách Linh Châu nhưng khi chàng mới mở miệng gọi :
- Châu muội muội ...
Thì Hách Linh Châu liền trở giọng :
- Ai là muội muội của ông ?
La Như Long bị cô ta đáp lại một câu như vậy chợt xót xa lòng, đứng lặng người không biết nói gì hơn.