Khí nóng đục ngầu phun trên đỉnh đầu, cánh tay của thân thể đang ôm lấy mình, còn khẽ phát run, Phượng Khuynh Thành run rẩy đến mức cả người nổi da gà, hít sâu một hơi, Phượng Khuynh Thành mới giơ tay lên, dùng sức đẩy tay Tử Thư ra, xoay người, hai mắt lạnh lùng, "Tử Thư, chừa chút tôn nghiêm cho mình, cũng chừa chút mặt mũi cho ta!" Nói xong rời đi, chưa từng quay đầu lại.
Tử Thư đứng tại chỗ, không thể nói rõ đau đớn trong lòng từ đâu mà đến, chỉ cảm thấy, hô hấp dồn dập thế kia, cổ họng đau đớn như vậy.
Nhìn bên cạnh một chút, những người đang kinh ngạc, kinh ngạc, nhìn nha hoàn, ma ma, gã sai vặt kinh ngạc, há miệng, cái gì cũng không nói, xoay người rời đi.
Lúc đi ngang qua Thanh Nhi, Thanh Nhi lập tức tiến lên, quan tâm kêu một tiếng, "Tử Thư......"
"Cút ngay!" Tử Thư nổi giận gầm lên một tiếng, lướt qua Thanh Nhi. Sống lưng rất thẳng, rời đi.
Thanh Nhi ngây ngốc tại chỗ, cắn môi, trong lòng hận độc Phượng Khuynh Thành. Hận Phượng Khuynh Thành không biết điều, hận Phượng Khuynh Thành đoạt người tình trong lòng nàng.
Cắn răng một cái, Thanh Nhi đuổi theo phương hướng Phượng khuynh Thành rời đi......
Đại sảnh, mọi người gặp Quân Vũ Thường đi mà quay lại, trong lòng không hiểu, cũng không dám đi trêu chọc Ma vương này.
Quân Vũ Thường đi tới trước mặt Quân Vũ Nguyệt, không chút để ý nói, "Vương huynh, muốn hỏi xin ngươi một người!"
Quân Vũ Nguyệt nghe vậy, con ngươi híp lại, hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Quân Vũ Thường, trong con ngươi bình tĩnh không gợn sóng, không có cảm xúc, dùng giọng nhàn nhạt hỏi, "Muốn ai, làm cái gì?"
"Một đứa nha hoàn, ta chuẩn bị mang về làm thị thiếp!" Quân Vũ Thường nói xong, ngẩng đầu lên xem sắc mặt của Quân Vũ Nguyệt.
Nhưng mà, từ đầu đến cuối sắc mặt của Quân Vũ Nguyệt không gợn chút sóng, căn bản không thấy xảy ra điều gì.
Sau khi Quân Vũ Nguyệt trầm tư một lát, mới dùng giọng nhàn nhạt nói: "Nha hoàn đi ra từ Nhiếp Chính Vương phủ, ngươi chỉ cho một thân phận thị thiếp? Vũ Thường, ngươi là cảm thấy cửa Cẩm vương phủ cao, hay là cửa Nhiếp Chính vương phủ thấp?"
Quân Vũ Thường nghe vậy, tâm tư xoay vòng, vị trí chính phi là tuyệt đối không được, vị trí bình thê cũng không thể, vậy......
"Nếu ta cho vị trí phu nhân, trắc phi, Vương huynh nghĩ như thế nào?"
Quân Vũ Nguyệt không trực tiếp trả lời, cả thân thể lười biếng dựa vào giữa ghế lớn, nheo tròng mắt lại, giọng nói lạnh đi mấy phần nói, "Ta nhớ, trong phủ của ngươi đã có bảy tám phu nhân, hai vị trắc phi, Vũ Thường, ngươi chắc chắn còn dư vị trí?"
"Chuyện này......" Quân Vũ Thường kinh ngạc.
Tâm tư hơi đổi, nhất thời hiểu ra, Quân Vũ Nguyệt vốn không định đưa người cho hắn.
Cười cười, "Vương huynh, nếu như chúng ta lưỡng tình —— tương duyệt, ta muốn thú (cưới) nàng làm bình thê? Vương huynh sẽ đồng ý?"
"Lưỡng tình —— tương duyệt?" Quân Vũ Nguyệt trầm thấp nhai ý tứ bốn chữ này, cuối cùng mới lên tiếng, "Dù là lưỡng tình —— tương duyệt, một tỳ nữ của Nhiếp Chính Vương phủ, cũng không đáng để ngươi tốn nhiều tâm tư như vậy!"
"Vương huynh......" Diễn đàn L %^ ê Q &* úy Đ () ôn
"Chuyện này không cần nói nữa, ngồi xuống uống rượu!"
Một câu nói của Quân Vũ Nguyệt, khiến Quân Vũ Thường vẫn lộ vẻ tức giận thu hồi tất cả lời nói, rồi trở về vị trí bên người Quân Vũ Nguyệt, buồn buồn uống rượu.
Nhưng mà, vừa nghĩ tới Phượng Khuynh Thành tuyệt sắc, Quân Vũ Thường quyết định lưu lại.
Phòng hạ nhân của Nhiếp Chính Vương phủ.
Phượng Khuynh Thành trở lại đổi một bộ xiêm áo, nàng không thích trên người lây dính hơi thở người khác, nhất là nam nhân thô bỉ.
Mới vừa cởi xiêm áo xuống, liền nghe thấy một hồi tiếng bước chân dồn dập, đôi mày thanh tú của Phượng Khuynh Thành nhíu lại, vội vàng tìm xiêm áo chuẩn bị thay, cửa gỗ bị dùng sức đẩy ra, Thanh Nhi vành mắt ửng đỏ, gắt gao nhìn chằm chằm Phượng Khuynh Thành.
"Đi ra ngoài!"
Phượng Khuynh Thành quát khẽ.
"Tại sao, Thanh Nhi ta là tiện tỳ nữ ở Vương phủ, Phượng Nhi ngươi cũng thế, ta mạn phép không......"
Thanh Nhi còn chưa nói xong, liền bị một tay gắt gao bóp chặt cổ.
"Thanh Nhi đúng không, ta cảnh cáo ngươi... ngươi thích người nào, ái mộ người nào, là chuyện của ngươi, về sau, đừng đến trêu chọc ta, nếu không ngươi, đừng trách ta xuống tay không nể mặt!" Phượng Khuynh Thành nói xong, dùng sức vung tay, đẩy Thanh Nhi ngã trên mặt đất.
Sau đó đến nhìn cũng không nhìn Thanh Nhi một cái, xoay người cứ thế mặc quần áo.
Thanh Nhi bị một loạt động tác của Phượng Khuynh Thành dọa sợ đến mức cả người không ngừng run rẩy, cũng quên phải khóc thế nào, nhiều lần dùng sức muốn bò dậy rời đi, cũng không được.
Ngẩng đầu lên hoảng sợ nhìn về phía Phượng Khuynh Thành, lại thấy cánh tay trắng sáng bóng của Phượng Khuynh Thành, đang mặc quần áo, "Ngươi... ngươi......"
Trong lúc nhất thời, Thanh Nhi kinh ngạc không thôi.
Làm sao sẽ, làm sao sẽ......
Nàng lại có thể không có thủ cung sa?
Thanh Nhi dùng hết phần hơi sức cuối cùng, bò dậy, lảo đảo chạy trối chết.
Phượng Khuynh Thành bĩu môi, không rảnh để ý.
Mặc xiêm áo xong, đi ra khỏi phòng hạ nhân, Phượng Khuynh Thành liền bị quản gia Nhiếp Chính Vương phủ gọi lại, "Phượng Nhi......"
Phượng Khuynh Thành khẽ hành lễ, "Quản gia!"
"Cẩm vương chuẩn bị ở Nhiếp Chính Vương phủ mấy ngày, điểm danh muốn ngươi qua phục vụ, ngươi thu dọn một chút, đến Lan Uyển đi!" Quản gia nói xong, thấy Phượng Khuynh Thành thờ ơ ơ hờ, lại tặng thêm một câu, "Phượng Nhi, nhìn rõ thân phận của mình, đừng mơ những giấc mộng không thiết thực, cuối cùng hại người hại mình!"
"Dạ!" Phượng Khuynh Thành lên tiếng, trở về phòng, thu thập đồ đạc của mình, đến Lan Uyển.
Vừa vào Lan Uyển, Phượng Khuynh Thành đã nhìn thấy Quân Vũ Thường cợt nhã, thân thể lười biếng ngã ở trên ghế quý phi, mặt xiêm áo gấm đỏ thẫm, cực kỳ yêu nghiệt.
"Nô tỳ gặp qua Cẩm Vương gia!"
"Phượng Nhi, ngồi bên cạnh Bổn vương!" Quân Vũ Thường nói xong, xê dịch thân thể, vỗ vỗ vị trí bên cạnh.
"Phượng Nhi đứng là được rồi!"
Quân Vũ Thường nghe vậy, lại thấy Phượng Khuynh Thành không tới gần một bước, ha ha ha cười lớn, "Phượng Nhi, ngươi cho rằng, hôm nay, ngươi còn tránh được?"
Phượng Khuynh Thành nhíu mày, ánh mắt trong veo thông suốt nhìn về phía Quân Vũ Thường, nhếch miệng lên thành một nụ cười tuyệt mỹ, "Nếu như Vương gia không ép buộc nô tỳ, nô tỳ chắc chắn tránh được!"
"Như thế nào là ép buộc?" Quân Vũ Thường hỏi.
"Giống như mạnh mẽ ôm hông của nô tỳ, mạnh mẽ nắm tay của nô tỳ, mạnh mẽ cởi xiêm áo của nô tỳ, mạnh mẽ cùng nô tỳ ——, những thứ, nếu như nô tỳ không muốn, chính là ép buộc!"
Nghe thấy Phượng Khuynh Thành nói năng hùng hồn, sắc mặt Quân Vũ Thường lạnh lãnh, lạnh lùng nói, "Ngươi sẽ không sợ Bổn vương trong cơn tức giận, một kiếm giết chết ngươi sao?"
"Nô tỳ là một người tiện mệnh, chết không có gì đáng tiếc!" Phượng Khuynh Thành nói như đinh đóng cột.
Dĩ nhiên, cũng phải xem Quân Vũ Thường có bản lĩnh giết nàng.
"Ha ha ha, có ý tứ, thật biết điều, không ngờ Nhiếp Chính Vương phủ lại có thể cất giấu người thú vị như vậy!" Quân Vũ Thường cười nói, cũng không rảnh để ý tới Phượng Khuynh Thành, nghiêng đầu, chơi đùa ngọc bội trong tay.
Suy nghĩ, phải làm gì để dụ dỗ Phượng Khuynh Thành.
Sau khi hiểu rõ, Quân Vũ Thường phái người cầm không ít vàng bạc châu báu tới Nhiếp Chính Vương phủ, gọi Phượng Khuynh Thành cùng mấy nha hoàn, cho mở ra trước mặt Phượng Khuynh Thành, tiện tay cầm một chuỗi dây chuyền Lưu Ly, đi tới trước mặt Phượng Khuynh Thành, "Phượng Nhi, dây chuyền Lưu Ly này rất xứng với ngươi, Bổn vương tặng cho ngươi thì như thế nào?"
"Tặng cho ta?" Phượng Khuynh Thành nghiêng đầu hỏi.
Từ trước giờ không cảm thấy, Quân Vũ Thường sẽ rộng rãi như vậy.
"Đúng vậy, chỉ cần Phượng Nhi thích, những thứ đồ này, tất cả tặng cho Phượng Nhi!"
Quân Vũ Thường dứt lời, dẫn đến nha hoàn cùng đi phục vụ, lên tiếng kinh hô, từng người một hâm mộ ghen tỵ nhìn Phượng Khuynh Thành.
Hận không được giờ phút này đứng ở trước mặt Quân Vũ Thường, cùng Quân Vũ Thường nói chuyện chính là mình.
Phượng Khuynh Thành nhận lấy dây chuyền Lưu Ly trong tay Quân Vũ Thường, nhìn kỹ một chút, đích thực là đồ tốt, lại quan sát trong rương đồ, có mấy thứ giá thị trị không rẻ, những thứ khác cũng rất phổ biến.
Nếu là cô nương bình thường, nhìn, quả thực mở cờ trong bụng, ước gì lập tức nhào tới ôm Quân Vũ Thường, mặc cho hắn dư thủ dư cầu (tùy tiện đòi lấy), tùy ý chà đạp.
Đáng tiếc, nàng là Phượng Khuynh Thành.
Doanh thu mỗi một ngày của nàng, so với một rương vàng bạc châu báu này, chỉ nhiều hơn mười lần.
Ngẩng đầu, điềm tĩnh thoải mái cười một tiếng với Quân Vũ Thường, "Vương gia, những thứ đồ này, thật tặng cho ta sao?"