Kim Bài Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 48: Gọi ngươi một tiếng Quân thúc thúc



Phượng Mạt Vũ cũng không dám chắc Quân Vũ Nguyệt sẽ đến, nhưng mà, nàng và Mặc Hàm lại dùng một đống nước mũi một đống nước mắt, khiến Lâm Nguyên Lâm Phong làm đồng bọn của bọn hắn, cùng nhau giăng lưới, chỉ cần Quân Vũ Nguyệt xuất hiện, nhất định khiến cho hắn đẹp mặt!

Quân Vũ Nguyệt đứng ở trên nóc nhà, cảm thấy trận pháp nho nhỏ trong sân, cộng thêm việc che giấu tiếng hít thở cũng không tệ, trong đó hai tương đối mạnh, hai rất yếu.

Mạnh, Quân Vũ Nguyệt đã đoán được là ai.

Nhưng mà, còn nhỏ tuổi, đã có khả năng như vậy, thật khiến hắn bất ngờ.

Nhưng mà nghĩ tới, Phượng Khuynh Thành có thể dạy bọn chúng tốt như vậy, thân thể bọn chúng mang kịch độc, cũng không xa không rời, hắn đây rất vui mừng!

Do dự một chút, Quân Vũ Nguyệt vẫn phi thân rời đi.

"Hừ, lại có thể để cho hắn trốn thoát!"

Phượng Mạt Vũ khẽ quát một tiếng, từ trong vườn hoa đi ra, Phượng Mặc Hàm cũng chui đi ra, ảo não không thôi.

Bọn họ chịu nhiều đau khổ giăng lưới, nhưng Quân Vũ Nguyệt lại có thể không trúng kế.

Làm sao kêu bọn hắn không nổi giận.

Lâm Nguyên Lâm Phong lại thở phào nhẹ nhõm.

Nếu như Nhiếp Chính vương thật sự xuống, chống lại tiểu tiểu thư, tiểu thiếu gia, cũng không hay!

Tính tình tiểu tiểu thư, tiểu thiếu gia giống tiểu thư, không chịu ăn một chút thua thiệt, lần này thắng thì thôi, nếu thua. . . . . .

Sợ là không lấy lại được mặt mũi, nhất định không bỏ qua.

Hai oa nhi vừa vào phòng, vừa mắng Quân Vũ Nguyệt là tiểu quỷ nhát gan, con rùa đen rút đầu. . . . . .

Quân Vũ Nguyệt ở trên nóc nhà, nghe thấy chỉ liên tục cười khổ.

Tâm tư hơi đổi, đi đến viện của Phượng Khuynh Thành.

Tay nhè nhẹ vẽ một cái ở trên cửa sổ, cửa sổ ứng tiếng mà mở ra, Quân Vũ Nguyệt mới lẻn vào phòng, liền có thanh kiếm tấn công hắn.

Không chút lưu tình, nhiều chiêu muốn lấy mạng người.

Quân Vũ Nguyệt bình tĩnh đối mặt, sau khi hạ mười mấy chiêu, hai người đánh đến khó phân thắng bại.

Mặc dù hai người biết đối thủ là ai, nhưng cũng không có người nào mở miệng, Phượng Khuynh Thành càng dùng hết toàn lực.

Nàng đang thử dò xét, thử dò xét võ công của Quân Vũ Nguyệt, rốt cuộc đáng sợ đến mức độ nào.

Cho đến khi. Diễn đàn L *& ê Q %$3 úy Đ>?": ôn

Phượng Khuynh Thành thu kiếm, lui về phía sau mấy bước, mới hậm hực nói, "Dù liều mạng cũng đánh không lại ngươi, vẫn nên tiết kiệm chút hơi sức!"

Quân Vũ Nguyệt nhếch môi, "Ngươi không biết là ta?"

"Sai, chính là bởi vì biết là ngươi, ta mới tự mình ra tay, nếu như là vài con chó và mèo, ta mới không thèm để ý!"

Quân Vũ Nguyệt cười, không trả lời.

"Sao ngươi lại tới đây?" Phượng Khuynh Thành hỏi.

Sắc mặt bình tĩnh không gợn sóng, trong lòng lại dời sông lấp biển.

Nghĩ tới, có phải Quân Vũ Nguyệt biết sự tồn tại của Mặc Hàm Mạt Vũ hay không, mà. . . . . .

Có lẽ thật sự có khả năng này, tâm Phượng Khuynh Thành bỗng nhiên lạnh lẽo, thân thể cũng hơi nhích sang bên cạnh.

Quân Vũ Nguyệt nhìn, không có vạch trần, xoay đầu đi, "Là tới hỏi ngươi một chút, cuộc thi tuyển mỹ nhân sắp bắt đầu, ngươi vẫn tham gia sao?"

"Ta sẽ không đi tham gia náo nhiệt!"

Thiên Sơn Tuyết Liên đã tới tay, nàng cũng không cần đi nữa.

"Ừ, không tham gia cũng tốt, xuất đầu lộ diện, tóm lại không được, nhưng mà, thật ra ngươi có thể tới xem náo nhiệt một chút!"

Phượng Khuynh Thành muốn nói, các cô nương ước gì sử dụng tất cả vốn liếng tới lấy lòng Nhiếp Chính vương ngươi, nhận được vinh hoa phú quý, cả đời tôn quý, ta đi, người ta sẽ để ý.

Nhưng mà, ngay sau đó lại nghĩ, Phượng Khuynh Thành cười nói, "Tốt, đến lúc đó, ta giới thiệu hai người cho ngươi biết!"

"Là ai?"

"Đến lúc đó ngươi sẽ biết!"

Phượng Khuynh Thành nói một nửa, Quân Vũ Nguyệt cười nhạt không nói, "Vậy ta chờ, mặt trời đã lặn, ngươi đi ngủ sớm đi, ta trở về!"

"Tốt!"

Quân Vũ Nguyệt khẽ gật đầu, phi thân rời đi.

Phượng Khuynh Thành đứng tại chỗ.

Không biết giới thiệu Mặc Hàm Mạt Vũ cho Quân Vũ Nguyệt là đúng hay sai.

Nhưng mà, cuối cùng hắn là phụ thân hai oa nhi, Phượng Khuynh Thành hi vọng, hai oa nhi nhìn thấy hắn, khiến hai oa nhi biết, phụ thân của bọn chúng thật ra là Nhân Trung Long Phượng, cũng không phải chó mèo đầu đường.

Bọn họ, tôn quý bất phàm, bẩm sinh.

Ba ngày sau.

Tổ chức cuộc thi tuyển mỹ nhân ở Nhiếp Chính Vương phủ.

Lần này, đặc biệt long trọng, đặc biệt xa hoa, cũng đặc biệt phô trương.

Nghe nói mấy Thân Vương đều tới, ngay cả Doàng đế bệ hạ —— Quân Ngang cũng tới.

Nhưng mà, đối với các đại thần mà nói, Hoàng đế tám tuổi có tới hay không cũng không quan trọng, chỉ cần Nhiếp Chính vương Quân Vũ Nguyệt có mặt là tốt rồi.

Phượng phủ.

"Nương, con mặc cái này đẹp không?"

"Nương, cái này thì sao?"

"Nương, người mau giúp con chọn chọn đi!"

"Nương, xiêm áo của con xứng với ngọc quan (mũ ngọc) nào?"

"Nương, con mang giày này có được hay không?"

"Nương, con có cần mang một thanh đoản kiếm nhỏ?"

Phượng Khuynh Thành vừa uống trà, vừa cười, thỉnh thoảng góp ý cho Phượng Mạt Vũ Phượng Mặc Hàm, nâng chung nước trà lên trên miệng khẽ nhấp, trong con ngươi, thoáng hiện sự mất mát.

Có lẽ, là hào hứng khi được đi gặp phụ thân bọn chúng!

Nhưng Phượng Khuynh Thành đâu biết, hai oa nhi tích cực như vậy, cũng không phải vì đi gặp Quân Vũ Nguyệt mới hưng phấn, mà là muốn tranh sĩ diện cho nàng.

Hơn nữa hai oa nhi cũng tính toán rồi, hôm nay nhất định phải khiến Quân Vũ Nguyệt đẹp mặt!

Nhiếp Chính Vương phủ.

Trong vườn hoa rộng lớn, võ đài cao.

Đại thần, các Vương gia lần lượt tới.

Bên trong đại sảnh.

Quân Vũ Nguyệt ngồi ở chủ vị, một bên là thiếu niên mặc cẩm bào, Hoàng đế Quân Ngang.

Hai bên hàng thứ nhất ở từng vị trí theo thứ tự là Cẩm vương —— Quân Vũ Thường, Trần vương ba mươi bảy tuổi, Đại vương ba mươi lăm tuổi, Chu vương ba mươi hai tuổi.

Tiếp theo là công chúa Văn Yến và phò mã gia Từ Thế Phong.

Công chúa Văn Tư.

Công chúa Văn Ân.

Hàng thứ hai là tử nữ (nhi tử và nữ nhi) của Chu vương, Trần vương, Đại vương.

Hài tử của ba thân vương rất đông đảo, cộng lại cũng hơn hai mươi, nhưng mà, đích xuất (con vợ lớn), cũng chỉ năm ba người, còn lại đều là thứ xuất.

Quản gia Nhiếp Chính Vương phủ, vào đại sảnh, hành lễ với Quân Vũ Nguyệt, "Vương gia, Phượng cô nương đến!"

Quân Vũ Nguyệt nghe vậy đứng dậy, "Ừ, Bổn vương đi nghênh đón!"

Nói với mấy thân vương công chúa, "Các vị Vương huynh, Hoàng muội, xin cứ tự nhiên!" Sau đó lại phân phó người chăm sóc tốt Tiểu Hoàng đế —— Quân Ngang, chuẩn bị đi ra ngoài cửa chính.

Lại thấy. Diễn đàn ngôn tình L ^ ê Q (úy) Đ <ôn>

Một cô nương mặc xiêm áo trắng, một tay dắt một nữ oa mặc xiêm áo trắng, một tay dắt một hài tử mặc xiêm áo lam, trên cổ hai oa nhi đều đeo vòng cổ tinh tế, trên cổ tay, trên cổ chân cũng có, tóc chải thật chỉnh tề.

Như hoa như ngọc, mắt to đen bóng, cực kỳ linh động.

Toàn thân khí phái, phú quý bức người.

Còn cô nương kia, một thân xiêm áo trắng, tóc nhẹ vén thành búi, dùng một cây trâm bạch ngọc cố định búi tóc, để tóc đen còn thừa lại tùy ý xõa ở sau ót.

Xiêm áo trên người bằng gấm vóc hoa lệ.

Mọi người vừa nhìn, cũng biết, ba người này, xuất thân bất phàm.

Công chúa Văn Yến nhìn Phượng Khuynh Thành, cả người đổ mồ hôi lạnh, tay bưng ly trà run lên, Từ Thế Phong không để lại dấu vết đưa tay nắm bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo chí cực của công chúa Văn Yến, dịu dàng an ủi.

Quân Vũ Thường nhìn thấy lại chìm trong cơn giận dữ, hận ý bộc phát.

Hắn bị tấn công vài lần, không chỗ để ẩn thân, nàng thì ngược lại, sống tùy ý tự nhiên, như cá gặp nước.

Không.

Hắn tuyệt đối sẽ không để cho nàng dễ chịu.

Tuyệt không!

"Ngươi đã đến rồi!" Quân Vũ Nguyệt đi tới trước mặt Phượng Khuynh Thành nói.

Phượng Khuynh Thành cười, "Vâng, ta mang hai hài tử đến cho ngươi nhìn một chút!"

Nói xong, kéo kéo hai oa nhi đến trước mặt Quân Vũ Nguyệt, "Mặc Hàm, Mạt Vũ, đây là ngươi. . . . . ."

Phượng Khuynh Thành còn chưa có nói xong, Phượng Mạt Vũ, Phượng Mặc Hàm đồng loạt mở miệng, "Mặc Hàm (Mạt Vũ) gặp qua Quân thúc thúc!"

Phượng Khuynh Thành sững sờ, ngay sau đó, trong lòng sáng tỏ thông suốt.

Nếu như, Mặc Hàm Mạt Vũ không nhận hắn, không muốn lưu lại, dù hắn dùng hết thủ đoạn, cũng không giữ được hai hài tử.

Quân Vũ Nguyệt nghe, chỉ cười chứ không buồn, "Thật là hai bé ngoan, Khuynh Thành có phúc lớn!"

"Cám ơn Quân thúc thúc khích lệ!"

Phượng Mạt Vũ, Phượng Mặc Hàm cố ý nhấn mạnh ba chữ Quân thúc thúc.

Hai oa nhi không tin, Quân Vũ Nguyệt không biết sự tồn tại của bọn hắn.

Không, người này biết, nhưng mà, hắn âm hiểm án binh bất động mà thôi!

Cho nên, bọn hắn nhất định phải đề cao cảnh giác, đứng ở bên cạnh mẫu thân mọi lúc mọi nơi, bảo vệ mẫu thân không bị khi dễ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.