Kim Chi Ngự Diệp

Chương 6



Tiêu Đình đổi một cái quần khác, lúc thay, hắn nhắm mắt rất chặt, tự nhận là mình thật quân tử.

Đổi xong Tiêu Đình lại nằm trong chăn, vốn là đang suy nghĩ phải xuất cung thế nào, nằm một chút lại ngủ thiếp đi......

Tỉnh dậy, trời đã tối rồi.

"Công chúa, người muốn dùng bữa tối trên giường không?" Minh Tâm bưng chậu đồng đi tới, nhẹ giọng hỏi.

Tiêu Đình ngáp một cái, khẽ ừ, mặc dù trong phòng này đốt Địa Long nhưng vẫn không ấm bằng nhà hắn, Tiêu Đình lười phải động. Nhận lấy khăn ấm Minh Tâm đưa tới, Tiêu Đình ngửa đầu đắp lên mặt, lau lung tung mấy cái coi như rửa mặt xong, mới vừa lấy khăn ra, chỉ thấy Minh Tâm đang ngơ ngác nhìn hắn.

Trong lòng Tiêu Đình chợt nhớ ra, mình quên giả bộ tứ công chúa rồi, cử chỉ của tứ công chúa chân chính sao có thể thô tục như vậy?

Rũ mắt xuống, Tiêu Đình lập tức nghĩ tới một cái cớ, thở dài nói: "Trước kia sống quá mệt mỏi, lần này đại nạn không chết, ta muốn sống thật thoải mái, các ngươi yên tâm, ta chỉ bí mật làm như vậy, lúc ra ngoài sẽ chú ý."

Minh Tâm nghe được thì sắp rơi nước mắt luôn rồi, cuộc sống của công chúa kham khổ, bình thường không nói họ còn tưởng rằng công chúa không thèm để ý tới tình cảnh của mình, không ngờ cuối cùng vẫn là để ý. Nhịn sự chua xót, Minh Tâm cười phụ họa nói: "Công chúa nói đúng lắm, Cam Lộ cung là địa bàn của ngài, công chúa làm thế nào phải thoải mái mới được."

Khóe môi Tiêu Đình khẽ cong lên.

Đợi đến lúc dùng cơm, Tiêu Đình được lãnh giáo sự vắng lạnh của Cam Lộ cung lần nữa. Ở nhà mình, khi dùng cơm thì nếu như phụ thân ở nhà, đó chính là sáu người cùng nhau ăn cơm, chỉ riêng mẫu thân và Thuần ca nhi thôi đã có thể nói rất nhiều, đâu như hiện tại, ngồi một bàn mà người ăn cùng cũng không có, mất cả khẩu vị.

Còn nữa, tứ công chúa là ăn cái mịa gì đây?

Nhìn hai món một canh trên bàn, hai món ăn còn đều là món chay, khẩu vị của Tiêu Đình càng kém hơn.

"Đi tới phòng bếp nói, bắt đầu từ ngày mai, mỗi bữa đều đổi thành món ăn mặn." Tiêu Đình không vui phân phó cho Minh Tâm, Minh Hồ. Hắn biết tứ công chúa không được sủng ái, không đường đột yêu cầu thêm món ăn, nhưng đường đường là một công chúa, muốn ăn vài món ăn mặn cũng được đúng chứ? Ngày ngày ăn chay, khó trách bánh bao của tứ công chúa nhỏ như vậy.

Hai cung nữ nhìn chăm chú một cái, gật đầu đồng ý. Trước kia công chúa thích ăn món chay, hiện tại chỉ thay đổi khẩu vị một chút mà thôi, ngược lại bọn họ còn thấy vui nữa. Ngũ công chúa còn nhỏ hơn tứ công chúa một tuổi, ngực cũng thấy phồng cả lên rồi, nơi đó của công chúa nhà mình...... Ở trong đám cô nương cùng tuổi quả thật có chút khiêm tốn.

Sau khi ăn xong Tiêu Đình nghĩ đến một chuyện, nói với Minh Hồ: "Đi gọi ngũ công chúa tới đây."

Cả giọng nói dáng vẻ của hắn đều là đương nhiên, Minh Hồ có chút khó xử, nhỏ giọng hỏi: "Công chúa tìm ngũ công chúa có chuyện gì sao?" Bên ngoài trời đã tối rồi, càng tối càng lạnh, coi như ngũ công chúa còn chưa ngủ, không có việc gì cũng không nguyện ý ra cửa chịu khổ đâu, huống chi công chúa nhà mình chẳng thân thiết với tỷ muội nào, không thân thì chắc chắn không cần bàn chuyện tình cảm và thể diện, ngũ công chúa tùy tiện mượn cớ là có thể cự tuyệt.

"Ngươi để cho nàng tới đây là được." Tiêu Đình dựa vào đầu giường, hết sức bá đạo, đó là thân biểu muội của hắn, khách khí cái gì.

Minh Hồ không có cách, chỉ đành phải đi Nghênh Xuân cung của ngũ công chúa  ở đối diện, nhìn thấy Ngũ công chúa, Minh Hồ hơi cụp mắt, nói nghe hay vô cùng: "Ngũ công chúa, công chúa chúng ta có chuyện quan trọng muốn thương lượng với ngài, chỉ là nàng yếu ớt vẫn không thể xuống đất đi lại, do đó không thể không làm phiền ngài đi qua một chuyến."

Ngũ công chúa ngồi trên noãn tháp, chuẩn bị ngồi một lúc nữa sẽ đi ngủ, nghe vậy thì nhíu nhíu mày, ngạc nhiên nói: "Tứ tỷ tỷ có nói là chuyện gì sao?"

Minh Hồ lắc đầu.

Ngũ công chúa hơi đắn đo một lát. Tứ công chúa bình thường đều lạnh nhạt, số lần nói chuyện với nàng trong một tháng chắc có thể đếm được trên đầu ngón tay, từ trên mặt cảm tình mà nói, ngũ công chúa không muốn ngoan ngoãn nghe lời, hễ kêu là tới, nhưng lại lo lắng tứ công chúa thật sự có chuyện quan trọng cần nói, ngũ công chúa bèn phân phó cung nữ Bích Lan chuẩn bị áo choàng.

Hai cung cách nhau rất gần, xuyên qua vườn hoa đã đến, ngũ công chúa vào nhà cởi áo choàng ra, ý bảo bọn nha hoàn chờ ở bên ngoài, nàng vén rèm bước vào nội thất. Theo dự đoán của ngũ công chúa, lúc này tứ công chúa nhất định là ngồi nghiêm chỉnh, nào ngờ nàng vừa tiến đến, chỉ thấy vị tứ tỷ tỷ nghe nói có chuyện quan trọng muốn cùng nàng thương lượng kia đang lười biếng nằm trong chăn ấm, khỏi phải nói là sung sướng bao nhiêu!

Lồng ngực ngũ công chúa nhất thời vọt lên một ngọn lửa.

"Tỷ tìm ta?" Dừng ở trước tấm bình phong, ngũ công chúa mặt lạnh hỏi.

Tiêu Đình giương mắt nhìn nàng, đột nhiên cảm thấy biểu muội trước mắt có chút xa lạ. Từ nhỏ đến lớn, hắn trêu cợt biểu muội không ít lần, biểu muội thường hay giận lẫy, nhưng giận lẫy cũng làm cho người ta cảm thấy thân thiết, mà ánh mắt biểu muội lúc này lại quá lạnh, giống như hắn chỉ là một người ngoài đã đắc tội với nàng.

Dầu gì cũng là tỷ muội cùng cha khác mẹ, tứ công chúa ở trong đám công chúa đã vậy mà còn không có ai thân?

Tiêu Đình ho khan một cái, ngồi ngay ngắn, nghiêm trang hỏi: "Ngũ muội, tam công tử rơi xuống nước bị thương, muội tính khi nào đi thăm hắn?"

Ngũ công chúa rất không quen với tiếng "ngũ muội" kia, chỉ là nhắc tới thân biểu ca, lại nhìn tứ tỷ tỷ mặt tràn đầy mong đợi trên giường một chút, ngũ công chúa đột nhiên đề phòng, hồ nghi hỏi ngược lại: "Tỷ hỏi thăm chuyện này làm gì?" Buổi chiều cữu mẫu phái người đưa tin tới đây, nói tam biểu ca đã tốt hơn rồi, bảo các nàng không cần lo lắng, nhưng ngũ công chúa muốn mượn lý do thăm nom để xuất cung chơi, hơn nữa đã cầu được phụ hoàng đồng ý.

Tiêu Đình không nhìn ra nàng đề phòng, cười nói: "Tam công tử đã cứu ta, ta muốn đích thân đi nói cám ơn."

Bái tạ ân nhân, lý do này tốt biết bao.

Ngũ công chúa lại phát ra một tiếng cười lạnh, dùng một loại ánh mắt như mới quen nhìn tứ tỷ tỷ trên giường. Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, nàng còn tưởng rằng tứ tỷ tỷ thật sự là thanh tâm quả dục, không ngờ thật ra lại là một kẻ tâm cơ sâu, nói cái gì mà cám ơn, rõ ràng là coi trọng tam biểu ca ngọc thụ lâm phong rồi, muốn mượn lần ngoài ý muốn này đến gần tam biểu ca!

"Chỉ là chuyện nhỏ, tứ tỷ tỷ an tâm dưỡng thương đi, chúng ta xuất cung cũng phải được phụ hoàng đồng ý, quá phiền toái, đợi ngày nào đó tam biểu ca vào cung, tứ tỷ tỷ lại đi nói cám ơn cũng không muộn." Ngũ công chúa từ chối thẳng thừng, sau đó lại nói: "Không còn sớm nữa, tứ tỷ tỷ đi ngủ sớm một chút."

Nói xong bèn xoay người rời đi.

"Trở lại!" Tiêu Đình giận đến hô lên.

Ngũ công chúa đi càng nhanh hơn.

Tiêu Đình nhảy lên, chỉ là chờ hắn vọt tới nhà chính, ngũ công chúa đã đứng ở trong sân. Gió lạnh ùa vào mặt, Tiêu Đình chỉ mặc một thân áo đơn lạnh đến run cầm cập, bị Minh Tâm, Minh Hồ tận tình khuyên bảo trở về. Tiêu Đình nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi, căm tức hỏi hai người Minh Hồ, "Ta chỉ muốn đi phủ tướng quân nói cám ơn, tại sao nó không chịu giúp một tay?"

Minh Hồ thấy chủ tử thật sự không hiểu, nàng trầm mặc chốc lát mới cẩn thận lựa lời nói: "Công chúa à, ngũ công chúa cùng tam công tử là thanh mai trúc mã, tam công tử vì cứu ngài mà suýt nữa gặp chuyện không may, ngũ công chúa vốn là không vui mừng, ngài lại muốn đi gặp tam công tử, ngũ công chúa có thể hiểu lầm."

Tiêu Đình trợn tròn hai mắt.

Cái gì gọi là thanh mai trúc mã với biểu muội? Quả thật hắn cùng lớn lên với biểu muội, nhưng hắn chỉ coi biểu muội là muội muội, biểu muội đối với hắn cũng không có tâm tư khác, còn từng khen nam nhân khác đẹp mắt trước mặt hắn...... Nhưng mà biểu muội không muốn giúp cũng là thật.

Tiêu Đình chẳng muốn đi đoán chút tâm tư của biểu muội nhà mình, hắn chỉ rầu rĩ vì lại phải nghĩ biện pháp khác.

Đi cầu Thái hậu?

Không được, ngộ nhỡ Thái hậu cũng hiểu lầm tứ công chúa thích mình, như vậy đối với tứ công chúa không tốt.

Tiêu Đình phiền loạn lật người, làm nữ nhân quả thật là phiền toái, làm cái gì cũng có một đống băn khoăn.

Thế nhưng chút băn khoăn này cũng không có ảnh hưởng Tiêu Đình nghỉ ngơi, ngày hôm sau bị Minh Hồ đánh thức thì Tiêu Đình ngó bên ngoài một chút, còn không nguyện ý thức dậy đâu, đuổi Minh Hồ đi, hắn ôm chăn tiếp tục ngủ nướng. Công chúa tính khí lớn, hai cung nữ không thể làm gì, chỉ đành phải thông báo phòng bếp hâm nóng thức ăn cho công chúa.

Lúc Tiêu Đình hoàn toàn tỉnh ngủ, mặt trời cũng đã lên cao.

Sau khi rửa mặt, Minh Tâm đi gọi cơm, Minh Hồ hầu hạ công chúa mặc quần áo. Lúc đầu Tiêu Đình nhắm mắt lại, cảm giác sắp mặc xong rồi thì hắn mới nhìn về phía gương đối diện, "tứ công chúa" bên trong mặc một bộ cung trang màu trắng, mặt thì vẫn là gương mặt đó, nhưng cuối cùng đã không còn lạnh lẽo y hệt tuyết liên trên núi lạnh nữa.

Nói không ra tại sao, thậm chí Tiêu Đình có chút nhớ nhung tứ công chúa mặt lạnh.

Nhưng mà khi hắn nhìn thấy trên bàn cơm chỉ bày một bát cháo, hai cái bánh bao không biết có nhân gì còn không to bằng nắm tay đệ đệ thì Tiêu Đình cau mày lại, xụ mặt phân phó Minh Hồ: "Lấy thêm hai lồng bánh bao, cháo cũng thêm một chén to."

Chén nhỏ lồng cũng nhỏ, một lồng chỉ có hai cái bánh bao, làm sao mà đủ ăn.

Minh Hồ, Minh Tâm khiếp sợ nhìn công chúa nhà mình, vì sao rơi xuống nước một lần, khẩu vị của công chúa đã lớn hơn rồi?

"Nhanh đi." Tiêu Đình không nói nhảm, ngồi xuống ăn trước, một cái bánh bao chỉ cắn hai ba miếng đã hết rồi, may mắn là bánh nhân thịt, nếu không chắc còn phải nổi giận.

Minh Hồ thấy công chúa ăn nhanh như vậy, quả nhiên là đói tới nóng nảy, vội vàng đi truyền cơm.

Vì vậy bữa cơm sáng này, Tiêu Đình dùng tổng cộng sáu bánh bao nhân thịt, uống hai chén cháo một lớn một nhỏ.

Ăn tới sảng khoái, ăn xong lúc đứng dậy thì Tiêu Đình...... Bụng căng cực kỳ, thiếu chút nữa đã không thể dậy.

Hai cung nữ nhìn thấy hết, ráng nhịn cười, chu đáo tới nâng đỡ, Minh Tâm to gan hơn, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Sau này nếu công chúa có đói, thà rằng lúc dùng bữa ăn thêm mấy miếng bánh ngọt chứ đừng ăn uống quá độ như vừa rồi, ăn nhiều sẽ hại thân, còn dễ bị mập."

Bao tử của nam nhân miệng thân nữ nhân, Tiêu Đình tự làm tự chịu, có khổ khó nói, quyết định sáng mai uống một chén cháo to, thêm bốn cái bánh bao.

Thừa dịp bên ngoài mặt trời ấm áp, Tiêu Đình ở trong sân từ từ đi bộ tiêu thực, bởi vì ăn no căng phải đi thong thả, hắn lại vô tình học được cách đi bộ bước nhỏ, tạm thời không có bởi vì bước chân mà lộ ra sơ hở lớn gì. Đi dạo hai vòng, Tiêu Đình mệt mỏi, đang muốn trở về phòng, cung nữ Như Ý bên cạnh Thái hậu lại tới.

"Tứ công chúa, tam công tử vào cung thỉnh an Thái hậu, Thái hậu mời ngài qua đó."

Tiêu Đình có chút hoài nghi lỗ tai của mình, nhìn nàng lặp lại một lần nữa: "Tam công tử vào cung?"

Như Ý cười khẽ nói: "Đúng vậy, nói là sợ Thái hậu cùng Vinh phi nương nương lo lắng, cũng muốn xem xem ngài khôi phục thế nào." Ngoài miệng thì nói chuyện với công chúa, trong đầu lại kìm lòng không được nghĩ tới tam công tử đang ở cùng Thái hậu bên kia. Lời nói đại nạn không chết tất có phúc phần quả là đúng, hôm nay tam công tử cải tà quy chính, trầm ổn kín kẽ, hơn nữa còn tuấn tú nhất, quả thật phong thái ấy đã hạ bệ được Đại công tử Tiêu gia rồi.

Tiêu Đình cụp mắt nhìn xuống đất.

Quả nhiên là tứ công chúa chiếm thân thể của hắn cho nên người vừa tỉnh đã vào cung tìm hắn. Chỉ là vị tứ công chúa này coi như thông minh, biết lợi dụng quan hệ giữa hắn và Thái hậu để vào cung, hắn còn tưởng rằng trải qua lần đại biến này, tứ công chúa sẽ bị dọa phải trốn ở trong phòng không dám ra cửa nữa.

"Đi thôi." Đè nén vội vàng trong lòng, Tiêu Đình dẫn đầu đi ra ngoài Cam Lộ cung.

Như Ý cùng Minh Tâm theo ở phía sau như cũ, đi tới đi lui, Như Ý ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn về công chúa phía trước.

Có phải hôm nay tứ công chúa đi bộ hơi chậm không nhỉ?

Nàng lặng lẽ kéo kéo tay áo Minh Tâm, sử dụng ánh mắt hỏi thăm.

Minh Tâm đỏ mặt, ngượng ngùng thay cho công chúa nhà mình, nhưng dù thế nào cũng không chịu nói chân tướng cho Như Ý. Một bữa điểm tâm ăn sáu cái bánh bao, công chúa như vậy, đừng nói Đại Chu, dù là đi tìm ở các nơi khác, sợ rằng tứ công chúa nhà các nàng đều là độc nhất vô nhị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.