Hai bên hành lang trống trải, gió nhẹ tháng giêng thỉnh thoảng thổi qua mát rượi, lúc trước Tiêu Đình tới Từ An Cung đã từ chối áo choàng các cung nữ lấy tới, lúc này đứng ở trong hành lang nắng ấm không chiếu tới, hắn cảm nhận được sự khác biệt giữa nam nhân và nữ nhân một lần nữa, nếu là trước kia, chút lạnh lẽo nho nhỏ này với hắn mà nói căn bản không đáng là gì!
"Tam công tử có ân cứu mạng, Cảnh Nghi trọn đời khó quên, tương lai nếu tam công tử có gì cần giúp, Cảnh Nghi sẽ ra sức thực hiện."
Dừng bước, Cảnh Nghi quay đầu lại, nghiêm nghị nói với Tiêu Đình ở sau lưng, tròng mắt đen nhìn thẳng cặp mắt đã từng thuộc về nàng kia. Khuôn mặt là cố định nhưng ánh mắt lại có thể toát ra thần thái suy nghĩ của một người, Cảnh Nghi chính là xuyên thấu qua đôi mắt này, thấy được linh hồn của Tiêu Đình.
Khí thế của nàng vô cùng bình tĩnh, núi Thái Sơn sập ở trước mặt cũng không biến sắc, thành công để cho nàng cùng thân thể nam nhân kia hợp lại thành một thể, giống như nàng trời sanh nên là bộ dáng này. Đám người Thái hậu bị nàng mê hoặc, tất cả đều đón nhận "Tiêu Đình" cải tà quy chính, cho dù là bản thân Tiêu Đình thấy Cảnh Nghi như thế cũng hoang đường cảm thấy, nàng thật sự rất thích hợp làm nam nhân.
Nhưng đó là thân thể của hắn! Có lẽ Cảnh Nghi thích hợp làm nam nhân, thế nhưng hắn lại không muốn làm nữ nhân cả đời.
"Ngươi trả thân thể cho ta, ân cứu mạng ngươi nợ ta liền xóa bỏ." Nghiêng đầu nhìn về phía sau nàng, Tiêu Đình cũng rất nghiêm túc nói. Kể từ lần giật tóc Cảnh Nghi hôm giao thừa, Tiêu Đình thật sự không dám nhìn thẳng ánh mắt Cảnh Nghi, cái loại lạnh lùng như băng sương đó, hắn nhìn mà muốn nhũn cả ra.
Trong lòng Cảnh Nghi khẽ xao động: "Ngươi biết cách để đổi trở lại sao?"
Tiêu Đình nghe vậy thì trái tim như bị túm chặt, mím chặt môi liếc xéo nàng một cái: "Ngươi hại ta biến thành như vậy, lời này nên là ta hỏi ngươi mới phải."
Cảnh Nghi cười khổ, "Đúng là ta liên lụy tới tam công tử, chỉ là nếu muốn trở về hình dáng ban đầu, ta thật sự không có chút đầu mối nào."
Vừa rồi Tiêu Đình chỉ là nói lẫy, cũng không có ý buộc nàng nghĩ ra kế sách, hắn còn không làm được gì, một công chúa thất sủng như Cảnh Nghi thì có thể có biện pháp gì.
Cảnh Nghi lại ôm lấy một tia hi vọng với Tiêu Đình, nhỏ giọng hỏi: "Tam công tử, đêm đó ta lâm vào hôn mê, đối với những chuyện sau đó thì không biết gì cả, liệu có phải lúc ngươi cứu ta đã làm cái gì hay không, hoặc là ở trong nước gặp phải cái gì, sau đó trời xui đất khiến......"
Nói tới tình cảnh khi chìm trong nước, nhịp tim Tiêu Đình đột nhiên tăng lên. Đó là lần đầu tiên hắn hôn một cô nương, mặc dù chỉ là muốn cứu người nhưng hắn vẫn cảm nhận được đôi môi mềm mại của Cảnh Nghi.
Tiêu Đình xoay người, giữa hai đầu lông mày là sự do dự. Có khả năng là môi kề môi, hai người mới dùng môi làm nơi tráo đổi hồn phách, nhưng nếu hắn nói ra chuyện này, Cảnh Nghi có thể trách hắn cợt nhã hay không? Tiêu Đình rất sợ bộ dạng nổi giận nhưng lại lạnh nhạt trợn mắt nhìn người của Cảnh Nghi, nhưng ngộ nhỡ hôn môi thật sự có thể giải quyết vấn đề......
"Thờì gian ngươi ở trong nước quá dài, chuyện cuối cùng ta làm trước khi hôn mê là truyền khí cho ngươi." Đưa lưng về phía Cảnh Nghi, Tiêu Đình cố gắng tỉnh táo nói. Không có gì mà không dám nói, khi đó hắn hoàn toàn có thể mặc kệ nàng để trồi lên mặt nước lấy hơi, nhưng hắn thấy nàng đáng thương, quyết định làm người tốt một lần, chỉ cần Cảnh Nghi biết chút đạo lý thì sẽ không mắng hắn ngay mặt.
"Đa tạ." Cảnh Nghi trầm mặc một lát mới thành tâm nói. Thời khắc nguy cấp, nàng tin tưởng Tiêu Đình không cố ý sàm sỡ nàng, huống chi trải qua tối hôm qua, giữa nàng với Tiêu Đình không cần phải chỉ dạy chuyện nam nữ gì đó nữa rồi.
Tiêu Đình không ngờ được nàng dễ nói chuyện thế này, vừa lý lẽ rõ ràng vừa hiểu chuyện, hoàn toàn không giống một nữ nhân. Mệt cho hắn còn chuẩn bị một đống lời nói đề phòng nàng.
"Ta đã nói cho ngươi biết rồi, ngươi... ngươi có ý kiến gì không?" Tiêu Đình nghiêng đầu hỏi.
Cảnh Nghi hết cách rồi, nàng chỉ có thể thử một chút, suy nghĩ một hồi, Cảnh Nghi nhìn về phía làn váy trên người Tiêu Đình nói: "Nếu như tam công tử đồng ý, chúng ta sẽ tới chỗ bị ngã xuống hồ, ngươi nhảy xuống trước rồi ta lại đi cứu ngươi, hoặc ngược lại cũng có thể, trước đó thì an bài cung nhân xuống cứu."
Nàng không muốn thiếu nợ người khác.
Giọng nói của nàng quá lạnh lùng, Tiêu Đình nghe được mà đáy lòng rét run, khó có thể tin mà quay lại, "Ngươi không sợ ngộ nhỡ sao?" Ngộ nhỡ cung nhân không cứu được kịp thời, bọn họ chết thì phải làm thế nào?
Cảnh Nghi lạnh nhạt nói: "Phải thử một lần."
Tiêu Đình nhìn nàng chằm chằm một lát, trầm giọng cự tuyệt: "Ta không đồng ý."
Quá nguy hiểm, trong nước nguy hiểm, tứ công chúa này cũng nguy hiểm. Nhìn nàng trong khoảng thời gian ngắn đã nắm giữ được thân thể của hắn, rõ ràng là cực kỳ hài lòng với thân phận của hắn. Đến lúc thật sự vào trong nước, tứ công chúa lúc này là thân nam nhi, khí lực lớn, một khi nàng cố ý giết hắn, Tiêu Đình nhất định không chống lại nổi, đến lúc đó hắn chết rồi, tứ công chúa có thể vô tư thay hắn sống trên đời.
Từ trong xương, Tiêu Đình không muốn nghĩ tứ công chúa ác độc như vậy, nhưng hai người không có giao tình gì nên vẫn phải có tâm phòng bị người kia. Đến tương lai hắn có thể hoàn toàn tin tưởng tứ công chúa rồi, hoặc là nghĩ ra biện pháp khiến tứ công chúa không dám có suy nghĩ hại hắn, lúc ấy làm thử cũng chưa muộn.
Cảnh Nghi nhìn thẳng hắn một lúc, lúc này mới nhỏ giọng hỏi: "Vậy tam công tử muốn thế nào?"
"Trước tiên cứ như vậy đi đã, chờ ta nghĩ biện pháp khác." Tiêu Đình nói với nàng, không muốn để cho nàng nhìn ra hắn đang đề phòng.
Bây giờ Cảnh Nghi đang nợ người ta, Tiêu Đình không ép nàng thì thôi, quả thật là nàng vẫn không làm được, không thể làm gì khác hơn là nghe hắn. Chuyện đổi thân thể tạm thời để qua một bên, Cảnh Nghi nhìn trái nhìn phải, bước một bước lại gần Tiêu Đình, vậy mà không đợi nàng mở miệng, "cô nương" thấp hơn nàng gần một cái đầu trước mặt nàng đột nhiên bị giật mình, nhảy sang bên cạnh tới ba bước.
"Ngươi tới gần như vậy làm cái gì?" Đứng vững vàng, Tiêu Đình cau mày nhìn nàng chằm chằm.
Cảnh Nghi không hiểu rốt cuộc hắn đang sợ cái gì, nàng cũng không phải là nam nhân thật sự, hắn cũng không phải công chúa hàng thật giá thật.
"Ta muốn nhắc nhở ngươi đề phòng một người." Cảnh Nghi trịnh trọng nói.
"Đề phòng người nào?" Trong mắt Tiêu Đình lộ ra nghi ngờ.
Hắn không hy vọng mình áp sát quá gần, Cảnh Nghi chỉ có thể dùng âm thanh càng thấp hơn nói: "Người đẩy ta rơi xuống nước đêm đó là hữu thống lĩnh ngự tiền thị vệ, Ngụy Đạc."
Trái tim Tiêu Đình bị chấn động kịch liệt, chủ động đến gần Cảnh Nghi, "Sao ngươi lại đắc tội hắn?" Ngụy Đạc quản lý phòng thủ cung vua vào buổi tối, nếu tứ công chúa làm chuyện gì đó khiến Ngụy Đạc phải giết nàng, chẳng phải ý nghĩa là về sau Ngụy Đạc có thể sẽ tiếp tục hại công chúa giả hắn đây sao? Liên quan đến cái mạng nhỏ của mình, Tiêu Đình đương nhiên là muốn hỏi rõ ràng.
Cảnh Nghi lắc đầu một cái, áy náy nhìn Tiêu Đình nói: "Thật sự là ta suy nghĩ không ra."
Đầu tiên là thiếu Tiêu Đình ân cứu mạng, hôm nay lại liên lụy Tiêu Đình thay nàng chịu đựng nguy hiểm tánh mạng, Cảnh Nghi vô cùng áy náy.
Chống lại tự trách trong mắt nàng, không hiểu sao Tiêu Đình lại có chút đau lòng.
Tứ công chúa là người tầm thường nhất trong cung, cũng không tranh giành tình cảm cùng với các công chúa khác, cũng không để ý quần áo ăn mặc, một người vô dục vô cầu như vậy, Tiêu Đình tin tưởng nàng không có lý do để chủ động trêu chọc Ngụy Đạc, khả năng duy nhất chính là tứ công chúa vô ý đắc tội Ngụy Đạc hoặc những người khác. Bản thân Ngụy Đạc muốn giết tứ công chúa cũng tốt, làm việc thay những người khác cũng được, đều là ỷ vào việc tứ công chúa đáng thương không có chỗ dựa thôi.
Ngay cả long tử long tôn cũng muốn giết, quả thật là khinh người quá đáng! (*Long tử long tôn: con cháu hoàng thất)
Mặc dù Tiêu Đình không học vấn không nghề nghiệp nhưng hắn cũng không ỷ thế hiếp người, cũng nhìn không quen nhất là có người hành hung làm điều ác, dù nói thế nào, tứ công chúa cũng là cháu gái ruột của Thái hậu, tứ công chúa chết thật rồi, Thái hậu khẳng định cũng sẽ đau lòng. Tính toán như vậy, hay là Ngụy Đạc đang tính toán giết những người bên cạnh Thái hậu!
"Chúng ta đi bẩm báo Thái hậu." Tiêu Đình nói đầy hùng hồn.
Cảnh Nghi bình tĩnh phủ quyết: "Thứ nhất, Ngụy Đạc là hồng nhân bên cạnh hoàng thượng, không có chứng cớ nào khác, ta chỉ là nói miệng không bằng chứng. Thứ hai, ta với ngươi vừa mới thừa nhận rơi xuống nước chỉ là chuyện ngoài ý muốn trước mặt thái hậu."
Tiêu Đình lập tức ỉu xìu, "Vậy chẳng nhẽ cứ để hắn hoành hành ngang ngược trong cung sao?"
Cảnh Nghi nhìn ra trời xanh bao la, chỉ thấp giọng nhắc nhở hắn: "Về sau phải tránh việc đi lại một mình trong cung."
Nàng đang lo cho hắn!
Tâm tình Tiêu Đình phức tạp nhìn sang.
Cảnh Nghi đang nhìn một đụn mây lững lờ trôi về chân trời phía đông, khuôn mặt trắng nõn đơn thuần, mặt mày như vẽ, những thứ này đều là thứ Tiêu Đình quen thuộc, chỉ có vắng lặng cùng hờ hững trong mắt nàng là chỉ thuộc về tứ công chúa Cảnh Nghi. Giờ khắc này, Tiêu Đình hoàn toàn tin tưởng lúc trước Cảnh Nghi đề nghị nhảy xuống nước là thật sự muốn trả thân thể lại cho hắn, nếu không nàng mà muốn hắn chết thì hoàn toàn có thể giấu giếm chuyện Ngụy Đạc, mượn Ngụy Đạc giết hắn.
Nhưng hắn vẫn không thể đồng ý.
Hắn đường đường là nam nhi bảy thước, sao có thể để mặc cho một công chúa vô tội lạnh nhạt hững hờ như mây trôi lâm vào nguy hiểm?
Ít nhất cũng phải chờ khi hắn bắt được Ngụy Đạc, giúp nàng giải quyết mối họa mới được, như thế hắn mới không tính là cứu nàng vô ích.
"Ngươi yên tâm, ta có thể tự chăm sóc mình thật tốt." Tiêu Đình đi tới đối diện nàng, lộ ra một nụ cười vô cùng tự tin với Cảnh Nghi, "Ta cũng sẽ giúp ngươi tra ra chân tướng, cho ngươi lẽ phải."
Cảnh Nghi ngạc nhiên, vì lời nói của Tiêu Đình, cũng vì nụ cười tựa như gió xuân trên mặt hắn.
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Tiêu Đình, trong đầu Cảnh Nghi không khống chế được mà hiện ra tất cả mọi việc từ khi nàng có thể nhớ. Mẫu phi chết rồi, phụ hoàng bắt đầu không thích nàng nữa, một câu cũng không nói với nàng, nàng quả thật rất không vui, không vui thì sẽ không cười. Đợi nàng hiểu chuyện, biết được mẫu phi cùng Triển tướng quân lưỡng tình tương duyệt, biết được mẫu phi là bị phụ hoàng dùng thủ đoạn cướp vào cung, biết được mẫu phi là bị cưỡng bức phải sinh hạ nàng cho nên mới không lưu luyến chút nào bỏ lại nàng để theo đuổi Triển tướng quân. Khiếp sợ, khổ sở, sau khi bình tĩnh lại, Cảnh Nghi lại cảm thấy tất cả bên cạnh đều không quan trọng, không có gì có thể làm cho nàng để ý, cũng không có cái gì đáng giá để nàng vui mừng hoặc thất vọng.
Cho nên nụ cười trên mặt “nàng” lúc này là thuộc về Tiêu Đình.
Hoảng hốt đi qua, Cảnh Nghi nhìn thật sâu vào ánh mắt của Tiêu Đình: "Ta chỉ cầu cho tam công tử bình an, tương lai trở lại phủ tướng quân cùng người nhà đoàn tụ." Nếu như Tiêu Đình bởi vì mà nàng gặp chuyện không may, nàng sẽ phải sống cả đời trong tội lỗi.
Tiêu Đình không nghe ra áy náy trong lời nói của Cảnh Nghi, mới nghe xong nửa câu đầu, hắn đã không dám nhìn nàng nữa, hai tai mơ hồ nóng lên. Tứ công chúa này quan tâm hắn như vậy làm cái gì? Một câu so một câu càng thẳng thắn hơn, chẳng lẽ à giống như chuyện anh hùng cứu mỹ nhân trong thoại bản, tứ công chúa cũng thích hắn?
Chẳng biết tại sao, nghĩ đến việc có thể là tứ công chúa ái mộ hắn, đáy lòng Tiêu Đình lại có chút vui mừng.
Thật ra thì tứ công chúa là cô nương đẹp nhất mà hắn đã gặp.
"Được rồi, ta biết rồi, tạm thời ngươi vẫn còn hơi nhu nhược...... Không có chút nào là giống nam nhân, cẩn thận bị người khác nhìn ra." Nói đến một nửa mới ý thức được đây là cơ hội tốt để hòa nhau một ván, ánh mắt Tiêu Đình sáng lên, lập tức hưng phấn chế nhạo Cảnh Nghi. Chó chê mèo lắm lông, xem nàng còn dám cười nhạo hắn đi bộ không giống nữ nhân hay không.
Có ý tốt mà hắn lại không cảm kích, Cảnh Nghi không thể làm gì, cuối cùng bảo đảm nói: "Cũng xin tam công tử yên tâm, trước khi tìm thấy biện pháp đổi trở lại, ta sẽ tận lực thay ngươi hiếu kính trưởng bối trong nhà, quyết không khiến lão thái quân lo lắng."
Tiêu Đình nghe được, lúc này không chỉ lỗ tai mà cả khuôn mặt trắng nõn cũng lặng lẽ đỏ lên.
Thay hắn hiếu kính tổ mẫu cha mẹ, tứ công chúa đây là tính toán, yêu ai yêu cả đường đi rồi hả?