Loại cảnh tượng này Triệu Huyền sớm đã quen, cũng không làm khó mọi người, bảo một đám người đứng lên.
Hắn nhìn về phía sau, kéo tay Ngọc Chiếu, không quan tâm nàng đang lùi lại, đưa nàng đến trước mặt mọi người, không cho phép nàng tiếp tục trốn ở phía sau mình.
Giấu giấu diếm diếm lâu như vậy, hai người luôn phải đứng trước mặt người khác, chẳng lẽ còn có thể giấu cả đời hay sao?.
Bệ hạ không chút cố kỵ sóng vai nắm tay cô nương Tín An Hầu phủ trước mặt người khác, khiến ánh mắt mọi người lóe lên, đưa mắt nhìn nhau.
Tất cả đều ngửi được mùi phong ba sắp tới rồi.
Ngọc Chiếu chỉ cảm thấy lúc này nàng như bị đặt lên giàn hỏa, nướng trên lửa, nàng chỉ có thể cúi đầu nhìn mũi chân mình, tránh né vẻ mặt như sét đánh của cha và thúc phụ.
"Hai người các ngươi..." Đầu óc Thành Kiệu choáng váng, tim nhảy lên đến cổ họng, đến lúc này vẫn không dám tin, hơn nữa chột dạ nghĩ mà sợ, lời vừa rồi của hắn là nói như thế nào ấy nhỉ?.
Hắn quên rồi, rốt cuộc hắn có mắng Hoàng đế hay không?.
Trách không được sắc mặt bệ hạ nghiêm như vậy, nét mặt không tốt, là mình chọc giận ngài sao?!.
Ngược lại lúc này Thành Khang bình tĩnh không ít, vừa nghe đại ca của mình nói chuyện không biết trên dưới như vậy, lập tức lấy khuỷu tay thúc Thành Kiệu một cái: "Đại ca, đó là bệ hạ đó...".
Đám hồ bằng cẩu hữu xung quanh sợ Thành Hầu không chú ý kéo bản thân xuống cống, nhiều lần nghiến răng nghiến lợi nhắc nhở: "Mắt Hầu gia mờ thật rồi, nói bậy cái gì vậy? Đây là bệ hạ!".
Ông thật sự là say rượu nói bừa, còn hai người các ngươi nữa chứ?.
Đó là thiên tử, là vua của chúng ta, của muôn dân thiên hạ!.
Đại chất nữ cùng bệ hạ làm sao có thể gọi là lén gặp mặt?.
Rõ ràng là hai người chí thú hợp nhau, là đang hàn huyên tâm sự. Đây cũng không phải tiền triều, nhiều hộ vệ ở đây như vậy, cũng không tính là cô nam quả nữ, lén lút vụng trộm.
Thành Kiệu tỉnh rượu, ý thức được bản thân vượt quá giới hạn, nào có bề tôi chất vấn vua, cũng may nhị đệ thức tỉnh hắn, nhất thời không biết nên có tâm tình gì.
Vui mừng? Quá mức kinh hãi, không biết nên vui mừng thế nào.
Thành Kiệu nháy mắt ra hiệu với Ngọc Chiếu, cũng không biết là muốn kêu nàng làm gì.
Ngọc Chiếu cũng không phải con giun trong bụng hắn, mới không muốn suy đoán tâm sự của hắn, nhớ tới lần trước bị hắn bức bách đến mức bất lực cùng thống khổ, nàng trừng Thành Kiệu một cái, len lén cáo trạng với Triệu Huyền: "Lần trước ông ta nhất định phải ép hỏi ta, còn cùng kế mẫu mắng ta, nếu không phải ta vẫn còn trong sạch, nói không chừng hai người bọn họ đều muốn ăn tươi nuốt sống ta rồi...".
Giọng điệu của hắn lạnh lùng, trầm giọng gọi: "Tín An Hầu...".
Thành Kiệu lại chảy một đầu mồ hôi lạnh, lập tức cũng hiểu được, trưởng nữ của mình chỉ sợ ngày ngày đi đến Tử Dương quán, chính là gặp vị trước mắt này, trách không được ngày hôm sau Lương Vương lại cáo bệnh.
Mình còn tin vào phụ nhân Lâm thị kia ăn nói xằng bậy châm ngòi ly gián, khiến hắn và trưởng nữ trở nên xa cách...
Hiện giờ nghĩ lại thật sự là xấu hổ tột cùng, càng cảm thấy oan uổng, dù sao đầu óc hắn cũng không ngốc, trái lại còn vô cùng cơ trí, mặt tái mét cũng không biện giải một câu cho mình, lại quỳ xuống, dập đầu trên phiến đá: "Thần thỉnh tội với bệ hạ".
Triệu Huyền thật sự muốn trị tội hắn, hắn vốn tưởng rằng tính tình Bảo nhi như vậy nhất định là do được tất cả mọi người nâng đỡ, nuông chiều, nhưng Bảo nhi lại ở trong nhà mình chịu uất ức như vậy.
Nhưng nói cho cùng hắn cũng không váng đầu, Tín An Hầu bất luận như thế nào cũng là phụ thân của Bảo nhi, cũng không thể giam vào nhà lao.
Triệu Huyền phơi hắn một lúc trước khi bảo hắn đứng lên.
Lần này khẩu khí ngược lại khiêm nhường không ít, vẻ mặt ôn hòa với mọi người: "Lại nói chuyện này cũng là trẫm thất lễ, vốn định chọn ngày đích thân đến Hầu phủ thương lượng với Thành Hầu chuyện của lệnh ái, hôm nay ngược lại khiến các khanh chạm mặt, thật đúng là trùng hợp".
Những lời này khiến một đám người vừa mới hồi phục tinh thần lại kinh hãi lần nữa, đích thân đến Hầu phủ thương lượng chuyện của lệnh ái?.
Còn có thể là chuyện gì?.
Thiên tử đích thân đến, cũng không thể chỉ nạp phi...
Lập Hậu... Chuyện này quả thực dọa người, khiến tất cả mọi người đều khó có thể tin, cho dù là phụ thân của Ngọc Chiếu lại càng khó tin hơn nữa.
Miếng bánh từ trên trời rơi xuống, bỗng chốc không một tiếng động vỡ ra toàn bộ, có mấy người có lá gan đi nhận?.
Triệu Huyền lại mặc kệ tâm tư của mọi người, quay đầu lại hỏi Ngọc Chiếu: "Bảo nhi gả cho trẫm nhanh một chút, được không?".
Lời này Ngọc Chiếu đã nghe từ rất lâu về trước, đã lâu như vậy, hai người cũng đã trải qua rất nhiều chuyện, hiện giờ nghe lại không còn lo lắng sợ hãi như lúc ban đầu nữa.
Lúc đạo trưởng hỏi nàng thậm chí còn có hơi dè dặt, đáy lòng nàng bởi vì phần dè dặt mà này sinh ra một cỗ ấm áp, cảm giác nỗi buồn gì cũng đều quên hết.
Ngoại tổ mẫu thường nói, tính nàng ngày sau nếu gặp lang quân khéo ăn nói biết dỗ ngọt người khác, nàng xác định là phải chịu thiệt rồi.
Ngọc Chiếu nhìn đủ loại thần thái của mọi người trong mắt, lại không có cảm nhận gì đặc biệt, cuộc sống tốt hay xấu đều do mình, không liên quan đến người khác.
Gió thổi tóc nàng hơi loạn, Ngọc Chiếu đưa tay vén sợi tóc rối trên mặt, trong một đêm chợt giác ngộ.
Từ lúc giấc mơ đầu tiên bắt đầu và kết thúc sau khi nàng cùng Ngụy Quốc Công từ hôn, tơ nhện liên kết kia sớm đã bị nàng cắt đứt.
Nàng sẽ không cố kỵ thân phận địa vị gì, chỉ biết mình thích đạo trưởng, đạo trưởng cũng thích nàng.
Sức khỏe nàng hiện giờ rất khỏe mạnh, ngày sau thuốc có đắng có khó uống đến đâu nàng cũng sẽ tiếp tục uống, cái này còn chưa đủ sao?.
Nếu chỉ vì một giấc mơ, mà khiến nàng nản chí, tự tay đẩy người mình thích ra, nàng nhất định sẽ hối hận cả đời...
Vầng trăng bạc trên trời cao, giờ phút này bị gió thổi tản mát ra mây khói lượn lờ.
Trong con ngươi Ngọc Chiếu phản chiếu ánh trăng, phản chiếu bóng dáng hắn, người còn lãnh tuấn hơn vầng trăng bạc.
"Vậy chàng phải nói cho cữu cữu ta biết mới được, hôn sự của ta chính là do cữu cữu ta quyết định".
Triệu Huyền thở phào nhẹ nhõm, hắn quả thật đã thông báo cho Mục Tòng Hi.
"Lần trước trẫm đã báo cho Giang Đô Vương, Bảo nhi trước chịu thiệt một chút, theo trưởng bối vào cung một chuyến được không?".
Ngọc Chiếu đồng ý: "Được".
Thiên tử cùng trưởng nữ của Tín An Hầu đàm hôn luận gả, coi mọi người như không khí thì thôi, lại không hỏi qua nhạc phụ ở bên cạnh một câu, ngược lại đi hỏi cữu cữu bên nhà ngoại của đàn gái?.
Đây là đạo lý gì?.
Hiện tại đừng nói là hai người Dĩnh Xuyên Bá kia, ngay cả đệ đệ của Thành Kiệu là Thành Khang, ánh mắt nhìn ca ca hắn đều lộ ra xem thường cộng thêm khinh bỉ.
Ca ca gì thế này, trong nhà sắp xuất hiện phượng hoàng rồi, vậy mà nữ nhi một chút cũng không thân thiết với ngươi.
Phi, thấy bệ hạ cũng không thèm để ý đến ngươi, làm cha người ta làm đến nước này, còn không bằng Dĩnh Xuyên Bá không biết con cái bao nhiêu tuổi kia, thật là mất mặt!.
Lúc này Thành Kiệu chỉ cảm thấy tâm lạnh dữ dội.
Thành Kiệu dĩ nhiên không nghe rõ phía sau nói gì nữa, hắn giống như mộng du, thất thần quỳ xuống theo mọi người, cung nghênh bệ hạ rời đi, lại mơ mơ hồ hồ bị ba người phối hợp nâng lên ngựa, còn chưa hiểu chuyện gì.
Chuyện này...Vấn đề phát sinh từ đâu...
Vì sao lại thành ra như vậy?.
Ngược lại Thành Khang kiềm chế sự hưng phấn, gọi hắn: "Đại ca, bệ hạ hồi phủ bảo nữ quyến chờ ý chỉ, vào cung bái kiến Thái hậu nương nương!".
Vào cung bái kiến Thái hậu nương nương, để làm gì?.
Tất nhiên là vì đi đến con đường sáng rồi.
...
...
Chuyện Triệu Huyền đêm khuya hồi cung vốn cũng không giấu mọi người, sáng sớm hôm sau Thái hậu liền nhận được tin.
Đêm khuya Hoàng đế từ bên ngoài hồi cung.
Quy tắc hơn trăm năm của cấm đình Đại Tề là khóa cửa cung khi trời tối, lén mở cửa cung chính là tội chết, có chính sự cũng phải chờ cửa cung được mở vào hôm sau.
Lúc Hoàng đế hồi cung, cửa cung đương nhiên không có chìa khóa, trong thiên hạ phỏng chừng cũng chỉ có Hoàng đế mới có thể mở cửa cung vào đêm hôm khuya khoắt, chuyện này cũng không ai có thể nói gì, dù sao cũng là về cửa nhà mình.
Sáng sớm lúc Thái hậu thức dậy đã hỏi chuyện này, "Nghe nói Hoàng đế hồi cung vào giờ Sửu hay sao?".
"Lính gác cổng bên kia là nói như vậy". Cung nữ nhẹ nhàng giúp Thái hậu chải tóc từng chút một, kính cẩn trả lời.
Cũng không biết Thái hậu nghĩ gì: "Mấy năm qua nó quy củ, chỉ có nó răn dạy người khác, đoạn thời gian này nhưng lại...".
Tình cảm mẫu tử của bà và Hoàng đế sớm đã không còn, hai người đều biết hiện giờ chẳng qua chỉ là "mẫu từ tử hiếu" bên ngoài.
Bà từ, vị kia mới có thể hiếu.
Thanh trừng những chuyện sai trái mấy năm nay bà không phải không biết, chỉ là lo lắng nếu bởi vì chuyện thanh trừng mà đi tìm Hoàng đế, chọc Hoàng đế thật sự lật lại nợ cũ, đến lúc đó thanh trừng còn phải lột thêm một lớp da nữa, đến lúc đó cho dù là Thế tử cũng không chiếm được chỗ tốt.
Lần trước công chúa Trọng Hoa nói đến chuyện Hoàng đế có người bên ngoài, ban đầu Thái hậu nửa điểm cũng không tin, bà cũng không cảm thấy thân thể Hoàng đế có vấn đề, chỉ cảm thấy tâm tính vị này cô độc, hơn nữa lại bạc tình bạc nghĩa, nhất là không có khả năng sa vào tình ái.
Nhưng chuyện hôm nay, bà suy đi nghĩ lại cũng tìm không ra lời giải thích hợp lý nào, lại không khỏi nghĩ đến chuyện đó, vừa nghĩ như vậy thì không buông xuống được.
Trong cung chỉ có một vài lão cung phi lớn tuổi, cũng đều chuyển đến Tây cung hẻo lánh. Bình thường Thái hậu muốn tìm người tán gẫu cũng không có ai, chỉ có thể nói chuyện với các nữ quan, về sau thì suốt ngày tuyên triệu Trọng Hoa trưởng công chúa và Lương Vương phi, cùng với An Vương phi hiện giờ vào kinh vẫn chưa đi đến đây nói chuyện với bà, sẵn tiện dẫn theo vãn bối đến, bà nhìn náo nhiệt trước mắt trong lòng cũng có thể vui vẻ một lát.
Từ khi lớn tuổi, tính bà cũng thay đổi rất nhiều.
Mang máng nhớ lại lúc còn trẻ, bà chán ghét nhất người đến người đi trong cung, những trưởng bối vãn bối kia, toàn bộ bà đều hận không thể khiến bọn họ đừng đến tán dóc nữa, nhưng bà thân là quý phi, thân là Hoàng hậu, bà không thể, lại càng không dám.
Nhẫn nại ép dạ cầu toàn như vậy lại là mấy chục năm.
Nhưng đến khi già rồi, lại thấy trong cung vắng vẻ.
Thái hậu mới vừa dùng xong bữa sáng, Trọng Hoa trưởng công chúa dẫn theo nữ nhi và An Vương phi cùng nhau vào cung Thái hậu thỉnh an bà.
Trọng Hoa trưởng công chúa là nữ nhi duy nhất của Thái hậu, tâm cao khí ngạo, tất nhiên không học được cách dỗ dành người khác, ở trước mặt mẫu thân mình cũng không có mấy phần câu nệ.
Ngược lại An Vương phi kia, khéo ăn khéo nói, vả lại từ trước đến nay cũng đã thông thạo, chỉ một lát đã dỗ ngọt Thái hậu vui vẻ ra mặt.
Vốn An Vương là người được Thái hậu yêu thương nhất, hiện giờ đương nhiên càng thêm chiếu cố vị con dâu này.
"Vì sao Lương Vương phi, thế tử phi không đến?" An Vương phi nhìn chỗ ngồi không người kia, Lương Vương thì nàng biết, nhưng Vương phi cùng Thế tử phi này chẳng lẽ cũng bị bệnh? Thật là kỳ quái.
Thái hậu cũng không quá tò mò, ngược lại huyện chủ Tân An đi theo bên cạnh Trọng Hoa trưởng công chúa cười rộ lên: "Không đến thì không đến, Thế tử phi còn có thể nói vài câu góp vui, cữu mẫu đến thì cũng y như hũ nút, không mở miệng nói được câu nào".
Mấy người đều nhịn không được cười lên, lời này nói quá đúng, chẳng qua Lương Vương phi cũng không phải hũ nút, mà là Lương Vương phi rất sợ Thái hậu, ở trước mặt Thái hậu ngay cả đứa trẻ vãn bối cũng không bằng.
Trọng Hoa trưởng công chúa không mắng huyện chủ Tân An bất kính với trưởng bối, ngược lại còn cười nhạo nàng ấy: "Con ăn nói lớn mật như vậy, sao lại không dám nói với hoàng ngoại tổ mẫu tâm tư của tiểu nữ nhi con hả?".
Nếu là nỗi lòng của tiểu nữ nhi, vậy tất nhiên là có liên quan đến nam tử, vị huyện chủ này từ nhỏ đã được hứa hôn với công phủ, được gả cho trưởng tôn Trữ Quốc Công được người người trong kinh thành khen ngợi là có tướng mạo đường đường.
Nhưng ánh mắt của vị huyện chủ này khá cao, ai ai cũng đều hâm mộ lang quân của nàng, nhưng hết lần này tới lần khác nàng cho rằng hắn là một người thô bỉ xấu xí, vóc dáng thấp bé, hơn nữa hai người cũng không có tình cảm gì.
Mãi cho đến hai năm trước trượng phu bệnh qua đời, ngày hôm sau huyện chủ Tân An liền trở về nhà mẹ đẻ ở, ngay cả vật dụng và quần áo cũng không mang theo, nói là nhiễm phải tử khí nên nàng không dám đem theo.
Thái hậu tựa vào ghế, thấy vậy có nhiều hứng thú, "Tân An có ý trung nhân sao? Vì sao không dám nói với ai gia? Thật không giống tính cách của con chút nào".
Hiếm thấy Huyện chủ Tân An lộ ra điệu bộ tiểu nữ nhi, hơi nũng nịu, khuôn mặt gầy đi một vòng do chịu đủ nỗi khổ tương tư trong khoảng thời gian này lại hiện lên màu đỏ thẫm, đắn đo nói: "Là để ý một người, chẳng qua... Người nọ, thân phận địa vị cũng không kém, còn chưa từng thành thân, sợ là chưa chắc có thể vừa ý con".
Dòng dõi hoàng thất, từ trước đến nay đều có một cỗ ngạo khí, huyện chủ Tân An tuy là xuất nữ hoàng thất, nhưng chỉ cần ỷ vào Thái hậu cùng Trọng Hoa trưởng công chúa, cho dù là tái giá hai ba lần cũng không phải không thể chọn một danh môn thanh quý, con cháu thế gia.
Khiến Tân An cảm thấy thân phận địa vị không kém, không dám nói ra... Nghĩ đến mấy chuyện gần đây, trong lòng Thái hậu lập tức hiểu rõ.
Trọng Hoa trưởng công chúa sao lại không biết nữ nhi của mình nhìn trúng ai? Giả vờ mắng nữ nhi một câu, "Nha đầu này luôn khiến con phải bận tâm, chướng mắt cái này gai mắt cái kia, muốn đưa nó đi làm ni cô cho rồi, quay đầu lại nhìn trúng vị kia, lần này thật làm khó con, nhìn bộ dạng nó không màng cơm nước, nữ nhi cũng đau lòng".
Còn có thể thế nào? Hôm nay nàng dẫn Tân An vào cung, chính là có nguyên nhân muốn đánh tiếng với Thái hậu.
Thân tái giá lại để ý Phiên vương, còn là một người độc thân chưa thành thân, cho dù hùng hổ dọa người như Trọng Hoa trưởng công chúa, nàng cũng cảm thấy có vài phần xấu hổ.
Nhưng, như vậy thì sao?.
Cho dù là Phiên vương, cũng là thần tử, Tân An chính là đứa con nàng sủng ái nhất, là cháu gái thiên tử, so với những tiểu nương tử chưa lập gia đình kia, kém hơn ai chứ?.
Mấy người cũng chưa nói rõ, nhưng tất cả người có mặt ở đây đều biết người nọ là ai, chuyện này nhưng lại làm khó Thái hậu, bà nổi lên do dự.
Trọng Hoa trưởng công chúa không khỏi giả vờ thổn thức: "Con ơi là con! Để ý ai không được, khăng khăng nhất định phải để ý vị Giang Đô Vương kia, làm khó ngoại tổ mẫu con!".
Nếu là người khác, trực tiếp hạ một đạo thánh chỉ tứ hôn là được, cần gì phiền não như vậy?.
Tân An chính là vì biết nên mới mặt ủ mày chau như vậy, nàng có hơi bối rối, lại nhịn không được đưa ra chủ ý, nói: "Hoàng tổ mẫu giúp con đề cập chuyện này với bệ hạ đi, Giang Đô Vương gần ba mươi tuổi còn chưa thành thân, dù sao cũng phải cưới vợ, nếu bệ hạ mai mối cho con...".
Tính toán này của nàng đáng bị đánh, bệ hạ mai mối cho nàng, còn có đạo lý hay không?.
Đang nói, tiếng nội thị ngoài điện truyền tới, "Nương nương, bệ hạ đến đây thỉnh an người".
Không khí trong điện đột nhiên thay đổi, ngay cả Trọng Hoa trưởng công chúa cũng buộc phải đứng lên, An Vương phi kia mới chỉ vội gặp qua Hoàng đế một lần, vừa rồi còn lanh mồm lanh miệng, hiện giờ lại có vài phần khiếp đảm.
Triệu Huyền đi vào, Thái hậu cười nói với hắn: "Vừa rồi mới cùng tỷ tỷ và cháu gái của người nói một chuyện, muốn tìm Hoàng đế đến để giúp cháu gái người, vậy mà Hoàng đế liền đến, thật là trùng hợp".
Triệu Huyền nhận lễ của người khác, lại thỉnh an Thái hậu, tìm một chỗ ngồi xuống, nghe vậy nhìn huyện chủ Tân An đang có phần khiếp đảm đối với hắn, tùy ý cười nói: "À? Con tìm trẫm có việc gì sao?".
Trọng Hoa trưởng công chúa có hơi chột dạ, vì nữ nhi mà mạnh dạn hơn: "Là vì hôn sự của Tân An, nó tuy nói là tái giá, nhưng là cháu ruột của bệ hạ, có thể không xứng với ai?".
Triệu Huyền có vẻ cũng không hứng thú với những chuyện này, đối với đám vãn bối này, tuổi tác xấp xỉ với hắn, gọi hắn là thúc tổ, còn không bằng những kinh văn kia khiến hắn thân thuộc hơn.
"Bệ hạ cảm thấy Giang Đô Vương thế nào? Mấy năm nay chưa từng nghe nói hắn có hôn phối, tuổi hắn cũng lớn rồi, tuy Tân An đã từng gả, nhưng...".
Nhưng cái gì, Trọng Hoa trưởng công chúa vắt hết óc cũng nghĩ không ra.
Triệu Huyền nhíu mày, khiến lời nói của Thái hậu nghẹn trong cổ họng.
Tầm mắt hắn lướt qua mọi người, cơ hồ là một mực từ chối: "Chuyện này dừng ở đây, tuyệt đối không có khả năng".
Trọng Hoa trưởng công chúa cùng huyện chủ Tân An nhất thời như rơi xuống hầm băng, chìm chìm nổi nổi bên trong hồi lâu, cũng không lên bờ được.
"Trẫm đến đây là có một chuyện quan trọng muốn bàn bạc với mẫu hậu," Triệu Huyền lại chuyển đề tài, vẻ mặt nghiêm túc, nói xong dừng một chút, khiến trống ngực của mọi người trong phòng cũng ngừng theo.
Bị một mạch từ chối vốn là trong dự liệu của Thái hậu, bởi vậy cũng không tức giận, chỉ hỏi: "Chuyện gì?".
"Trong cung nhiều năm vô chủ, trẫm nghĩ tới nghĩ lui, đã đến lúc lập Hậu rồi, mọi việc trong đó vẫn cần mẫu hậu lo liệu mới phải".
Thái hậu nãy giờ vẫn bình tĩnh, có lẽ là bị kinh ngạc quá độ, ngay cả biểu tình trên mặt cũng quên.
Không có việc gì thì gọi mình Thái hậu, có việc thì gọi mình mẫu hậu, đây chính là thiên tử trong ruột bà bò ra.
Khiêm tốn lễ độ, siêng năng cần mẫn, nhưng ai ở gần mà không biết, thân thể cùng tâm can làm bằng sắt, còn lạnh hơn hàn băng vài phần, muốn làm bỏng hắn căn bản không có khả năng.
Trước kia toàn là quốc sắc thiên hương, bảo hắn nhìn một cái hắn cũng không muốn, nghĩ đưa người vào hậu cung hắn, đây là chuyện mà Hoa thái hậu vẫn luôn làm từ sau khi Triệu Huyền mười tám tuổi.
Không ngờ hơn mười năm rồi, chuyện này cũng không thành. Về sau bà cũng nhìn ra, ước chừng nhi tử là một quái nhân, nghĩ như thế chẳng phải là đúng rồi sao?.
Cho tên nghiệt chướng này đoạn tử tuyệt tôn, để cho mấy người tôn nhi nghe lời của bà ngồi lên hoàng vị, dù sao cũng đều là huyết mạch của mình.
Ai ngờ hôm nay, lại chủ động nhắc đến chuyện đó?.
Hơn nữa vừa mở miệng đã muốn lập Hậu.
Hiện giờ lời này, cho dù những người khác trong cung nâng lỗ tai muốn nghe, nhưng cũng biết không tiện ở lại đây.
Ba người Trọng Hoa trưởng công chúa, An Vương phi và huyện chủ Tân An đành phải đứng dậy cáo lui.