Kim Chi Sủng Hậu

Chương 52: Thân ảnh cao lớn đứng trước long án,...



Thành Khác sửng sốt, làm sao cũng không ngờ nhị tỷ lại trở nên xa lạ như vậy, tự nhiên giống như người đàn bà chanh chua không biết hòa nhã ngoài đường, hơi có chút không như ý thì khóc lóc, vô cớ gây sự, tìm chết chán sống.

"Trong phủ vinh quang sắp gả Hoàng hậu, hơn mười vạn lượng cũng chỉ coi như là khá thỏa đáng thôi, đây chính là bổn phận của Hầu phủ, đệ thấy nhị tỷ thật sự là hồ đồ, nói mấy lời như vậy để phụ thân tổ mẫu nghe thấy, tỷ lại muốn bị nhốt nữa hay sao!".

Hắn không hề biết vị nhị tỷ tâm cao khí ngạo này vì không chịu nổi sự chênh lệch bực này nên mới nói ra lời ác, nhưng một cô nương chưa xuất giá, mở miệng ngậm miệng toàn là của hồi môn tiền bạc, trong mắt lại nông cạn như vậy!.

Chưa kể ngày sau nếu thật sự trong công quỹ không còn bạc cho cô nương làm của hồi môn, đến lúc đó mấy nhà quyền quý ai còn nhìn mấy của hồi môn đó nữa?.

Nhìn chính là Hoàng hậu bước ra từ cửa nhà Hầu phủ bọn họ kia kìa!...

Công tử thế gia khắp hoàng thành, còn không phải tùy ý chọn sao?.

Đến lúc đó cũng không cần các nàng chọn, tự nhiên sẽ có người tìm cách đưa giấy đề cử.

Cho dù không có của hồi môn, nhưng cả kinh thành này nhà ai còn lạ gì thân muội của Hoàng hậu?.

Đó chính là huynh đệ cột chèo với thiên tử.

Thành Khác còn nhỏ, vẫn chưa biết tiết chế ánh mắt, nhìn ánh mắt ghét bỏ của đệ đệ càng khiến cả người Ngọc Yên không ngừng run lên.

"Được lắm, ngươi...Khác ca nhi, tốt xấu gì chúng ta cũng là tỷ đệ cùng mẹ, hiện giờ không giúp ta với mẫu thân, lại khăng khăng giúp nàng ta, không phải vì hiện giờ thấy nàng ta bay lên cành cao rồi hả, vả lại đi hỏi người ta có muốn nhận đệ đệ do kế mẫu sinh ra như ngươi không. Mẫu thân với ta như vậy là do ai ban cho? Đều là nữ nhi đích xuất của phụ thân, ta có điểm nào kém hơn nàng? Nàng lại làm nương nương, ta với mẫu thân thì bị phụ thân giam lỏng trong phủ, ngay cả cửa cũng không được ra, sau này có phải cũng muốn tùy tiện gả ra ngoài hay không...".

Thành Khác hắn không rõ, vì sao tỷ tỷ của hắn lại nghĩ không thông như vậy? Nhất định phải phân bì với Hoàng hậu?.

Làm sao phân bì?.

Phân bì nổi sao?.

Chưa từng thấy ai trơ trẽn như vậy.

Cánh cửa đóng kín bị đẩy ra từ bên ngoài, ánh thu bên ngoài chiếu vào.

Lão phu nhân chống gậy từ ngoài phòng đi vào, đứng bên ngoài nghe cả buổi, lúc này một bụng tức giận, khóe miệng và mí mắt rủ xuống, phiền chán nhìn về phía Ngọc Yên, "Mỗi người một mệnh, trách thì trách ngươi không có cái mệnh kia, số mệnh của trưởng tỷ ngươi đã được định sẵn nhất định hiển quý, ngày sau ngươi còn cần bám vào hào quang của nó, sau này cả phủ chúng ta đều phải nhờ vào hào quang của nó, hiện giờ đã hiểu chưa? Vốn tưởng rằng ngươi đã minh bạch, không ngờ là nén trong lòng, ngươi còn cố tình gây sự, kích động đệ đệ ngươi cùng ngươi thù hằn quý phủ như vậy nữa, thì không ai có thể bảo vệ được ngươi!".

Ngọc Yên thấy lão phu nhân đột nhiên đẩy cửa tiến vào, vốn kinh hồn bạc vía, hối hận chính mình vừa rồi thốt ra lời hồ đồ, nàng nói muốn chết chỉ là hù dọa Thành Khác, sao nàng có thể tự tìm chết chứ?.

Chẳng qua là thấy dáng vẻ kiêu ngạo của Thành Khác, trong lòng khó chịu, sao biết bị lão phu nhân chính tai nghe được?.

Thế nhưng trong viện nàng cũng không có một thị nữ thông báo!.

Lão phu nhân nhìn về phía Thành Khác, tôn nhi bà thương nhất, nhưng hôm nay dù đau lòng cũng chỉ đành dằn xuống, chuyện tiếp theo của Lâm thị không ngoài chỉ có hai khả năng, nếu chiếm giữ vị trí Hầu phu nhân, Khác ca nhi còn có thể đánh cược một lần.

Tước vị này, đáng lẽ cũng nên thuộc về Khác ca nhi, cho dù hiện giờ Lâm thị không thể bảo toàn, Ngọc Yên cũng không thể bảo toàn, nhưng lão phu nhân dù cho có vứt bỏ cái thể diện già nua này của bà cũng phải nói giúp Khác ca nhi với đại tôn nữ.

Nhưng thái độ của trưởng tử lại mập mờ không quá tự nguyện tranh thủ cho Khác ca nhi.

Vốn dĩ Kiệu nhi cũng mới ngoài ba mươi tuổi, ngày sau khẳng định còn có thể có con, Lâm thị vốn không được đại nhi tử thích...

Thật sự là tạo nghiệt, tôn nhi ngoan ngoãn này của bà, lại có một mẫu thân như Lâm thị kia.

***

Trong Tử Thần Điện có mấy trọng thần lúc tảo triều đã sớm trình giấy vào trong điện luận sự, Lý Cận Lân ở bên cạnh nghe một lúc lâu loáng thoáng nói về vụ án võ đài mấy năm trước ở chiêu ngục bên kia, chiêu ngục chuyên quản triều thần hoàng thân, vụ án này liên quan đến mấy thân vương, thẩm vấn nhiều năm không có kết quả.

Thật đáng mừng, hôm nay mới có kết quả thẩm vấn.

Bệ hạ ngồi ngay ngắn trước điện, cúi đầu lật xem tấu chương trên bàn, đều là khẩu cung nhân chứng liên quán đến vụ án võ đài do Đại Lý Tự Khanh Trần đại nhân vừa trình lên.

Thấy không ai chú ý, Lý Cận Lân nín thở ngưng thần khẽ ra khỏi điện, quả nhiên ám vệ bên ngoài đang chờ ở hành lang xa xa.

Ám vệ thấy Lý Cận Lân, vội chạy tới.

"Đại giám, vừa rồi theo dõi, buổi tối nương nương ở lại Giang Đô Vương phủ với thái phi, nghe nói ngày mai đến phủ đại trưởng công chúa dự tiệc".

Lý Cận Lân nghe xong nửa đoạn đầu quả thực muốn đón gió rơi lệ, dự đoán được hậu quả của mình, cũng may nửa sau còn có chút tin tức, nhất thời nghẹn lại, kêu rên: "Ngày qua ngày, từ sau khi Giang Đô Vương trở về chúng ta đều giống như kẻ trộm, sợ đông sợ tây, lén la lén lút, ôi, còn đâu là cuộc sống của con người nữa..."

"Đại giám thật biết nói đùa, ngài chỉ là nghe một chút, còn chúng ta chính là trèo cây ven đường cả đêm".

Cũng không phải là làm trộm sao, hiện giờ Giang Đô Vương cố thủ canh phòng nghiêm ngặt, ngay cả Tử Dương Quán nương nương cũng không đi được.

Chủ tử của bọn họ, đôi uyên ương mệnh khổ này bị chia cắt hai nơi, chỉ có thể theo dõi hành tung của nương nương, chỉ có Tín An Hầu phủ mới dễ để hai người gặp mặt một lần.

Nhưng bây giờ... dường như Giang Đô Vương có phần hoài nghi, ngay cả Tín An Hầu phủ cũng ít gọi cô nương đi.

Thấy sắc mặt Lý Cận Lân khó coi, ám vệ sợ bị mắng, bắt chuyện lung tung nói: "Đại giám ăn chưa? Nếu chưa ăn...".

Lý Cận Lân tức giận không chỗ phát ti.ết: "Ăn ăn ăn! Ăn cái gì mà ăn! Tức giận một bụng cũng no rồi! Các ngươi làm việc không chắc chắn, đợi lát nữa bị mắng bị phạt chỉ có thể là ta!".

Nói xong liền vội vàng trở về.

Trong điện còn đang nói chuyện kia, Trần đại nhân vẫn đang trắng trợn khen ngợi một vị thủ hạ nào đó của hắn.

"Điều tra vụ án này vẫn là Cố tiểu tử lợi hại, không hổ là nhi tử của Thời Tuân, thật sự là hổ phụ sinh hổ tử, lần này tiến triển thuận lợi như vậy, đều là một tay hắn sai người theo manh mối đi điều tra, nghe nói còn chạy vào trong thủy lao bắt người ngâm mình hai ngày. Có lẽ tiểu tử này sinh ra để thẩm vấn, đúng là tài cao...".

Trần đại nhân nói xong lén quan sát sắc mặt Hoàng đế.

Hắn cũng không muốn nhổ răng cọp như vậy, còn không phải Đại Lý Tự bên kia không có người sao, thật vất vả mới có được một hạt giống tốt, lại là nhi tử của Cố Thời Tuân, lão tử cùng hắn có chút giao tình, thật sự không muốn cứ buông tay như vậy, có thể giúp một tay thì giúp một tay đi.

Lần này Cố tiểu tử lập được công lớn như vậy, nên thăng quan hay giữ lại, hoàn toàn đều phụ thuộc vào một câu nói của bệ hạ.

Trong lòng Trần đại nhân suy đoán, nếu Cố Thăng là một kẻ yếu ớt, vậy tiền đồ cũng thật sự xong rồi.

Ngược lại tiểu tử Cố Thăng kia rất có bản lĩnh, cho dù trong lòng bệ hạ không thích, bất luận là vì thể diện hay vì lý do gì khác, cũng sẽ không cản trở tiền đồ của hắn nữa.

Vẻ mặt Hoàng đế lạnh lùng, chỉ nghe, cũng không mừng không giận, ngón tay gầy cầm bút nhanh chóng viết mấy chữ lên tấu chương, giống như không cần suy nghĩ, viết xong đóng lại ném sang một bên.

Lý Cận Lân vừa nhìn thấy, liền biết chủ tử gia đây là vạn phần không kiên nhẫn rồi.

"Biết rồi, nên thưởng nên phạt, trẫm tự có quy tắc".

Trần đại nhân cảm thấy yên tâm, lĩnh ý kiến phúc đáp khom người lui ra ngoài.

Lý Cận Lân đứng ở ngoài điện chờ, toàn bộ đều như thường ngày, Hoàng đế giữa chừng ngừng phê duyệt, giương mắt gọi hắn đi vào hỏi hắn, biết được nương nương ở Giang Đô Vương phủ, ngày mai sẽ đi đến phủ của đại trưởng công chúa Hưng Bình dự tiệc, hắn cũng không hỏi nữa.

"Khanh vào trong kho chọn vài món đồ sứ, ngày mai đi thêm lễ cho phủ đại trưởng công chúa".

Lý Cận Lân cười, vội vàng đáp ứng lui ra ngoài chọn lễ vật, biết ngay là bệ hạ sẽ không bỏ qua cơ hội có thể quang minh chính đại gặp người trong lòng này.

Hoàng đế nói xong thì tiếp tục phê duyệt tấu chương, chợt đứng dậy, cầm lấy văn kiện của Trần đại nhân xem lần nữa. Thân ảnh cao lớn đứng trước long án, hiện lên vài phần cô đơn hiu quạnh.

Một làn gió lạnh thổi vào điện, khiến Lý Cận Lân đi tới cửa điện cảm thấy sống lưng ớn lạnh.

Hắn loáng thoáng nghe thấy tiếng nói lạnh lùng của bệ hạ, mang theo một tia tức giận không rõ cảm xúc, sâu kín từ phía sau truyền đến.

"Chỉ một vụ án võ đài còn phải điều tra hai năm, thì tính là tài cao gì chứ...".

...

Từ khi lão thái phi đến đây, Ngọc Chiếu nghiễm nhiên thành dáng vẻ có ngoại tổ mẫu vạn sự đủ, ngày ngày có ngoại tổ mẫu bên cạnh, khiến nàng giống như hồi nhỏ, phiền não gì cũng tan biến.

Lão thái phi nhận thiếp mời của mấy nhà quyền quý dòng dõi hoàng thất, tỉ mỉ sàng lọc, dự định dẫn nàng đi dự tiệc, dù sao cũng phải gặp trước những người hoàng thất này, cũng tránh cho sau này ai nấy đều không nhận ra, sống chung không khỏi luống cuống.

Dòng họ hoàng thất, con cháu đông đúc, nhưng gần gũi gắn kết với bệ hạ, con cháu của tiên đế, cũng không có mấy người.

Đây chính là chỗ tàn khốc vô tình của hoàng quyền, tuy nói mỗi người sinh ra đều là hoàng tử công chúa vô cùng tôn quý, nhưng cũng không phải đều có thể bình an thuận lợi.

Cho dù sống đến khi trưởng thành, nhưng cũng từ đó huynh đệ tranh chấp, tranh nhau nắm quyền, một đường bụi gai kèm theo gió tanh mưa máu.

Con cái trưởng thành của tiên đế tổng cộng có hai mươi ba vị, nam nữ cũng rất đồng đều, mười một vị hoàng tử, mười hai vị công chúa, nhưng hiện giờ cũng chỉ còn lác đác vài người vẫn còn danh vọng, một nửa đều đã nằm xuống đất vàng.

Còn có một số người bị giam cầm trong phủ cả đời không được bước ra ngoài một bước, hoặc là trực tiếp phái đi canh giữ hoàng lăng.

Hiện giờ thân vương ở lại kinh thành, một người là Lương Vương huynh trưởng cùng mẹ với bệ hạ, vị này hiện tại có thể bỏ qua, bởi vì đã bệnh nặng từ chức, rất ít khi gặp người khác.

Vị thứ hai chính là trưởng huynh của bệ hạ, trưởng tử của tiên đế, Lỗ Vương.

Sinh mẫu của Lỗ Vương ban đầu là Thục phi của tiên đế, tiến cung sớm, năm xưa được vài phần sủng ái, chẳng qua về sau tục truyền hoa tàn ít bướm, mấy năm cũng không được gặp tiên đế một lần.

Lỗ Vương lớn tuổi nhất, lại là một người cần cù chăm chỉ không thích phô trương, so với Lương Vương phó.ng đ.ãng bên ngoài hiện giờ, vị Lỗ Vương này ở trong các vị thiên hoàng quý tộc lại rất được tôn kính.

Còn lại một vị chính là lão Tấn Vương có vai vế lớn nhất, cùng thế hệ với tiên đế, chiếu thư phong Hậu lần trước chính là ông tuyên truyền.

Từ khi triều đại này bắt đầu, phiên vương đã không còn quyền nuôi quân, ngược lại đất phong giàu có bạt ngàn, bởi vậy thân vương sẵn lòng làm phiên vương rất nhiều, dù sao trong kinh thành mỗi người đều là hoàng thân quốc thích, trở về lãnh địa của mình thì mỗi người đều là vua một cõi.

Cũng có người như An Vương, nếu không muốn ở lại lãnh địa của mình, thì hớn hở chạy về kinh thành, theo hắn thấy kinh thành mới là nơi giàu có phồn hoa nhất, đi đất phong làm vua một cõi, ăn không ngon ăn mặc không đẹp, ngay cả cô nương cũng kém kinh thành quá xa, không có gì thú vị hết.

Về phần công chúa, trưởng công chúa, đại trưởng công chúa, thì nhiều hơn.

Chuyện tranh đoạt ngôi vị nguy hiểm này, công chúa ít tham gia, đương nhiên sống sót cũng nhiều.

Ngọc Chiếu vào cung chính là Hoàng hậu, ở mức độ này nàng cũng không cần ngày ngày lo lắng đề phòng như phục dịch các kiểu chị em dâu gì đó, cho dù gặp mấy vị đại trưởng công chúa tôn quý nhất, cũng là bọn họ cần hành quốc lễ.

Nhân số quá nhiều, trước tiên Ngọc Chiếu ghi lại danh hiệu ứng với tuổi tác, những công chúa này có vài người ở đất phong quanh năm không hồi kinh, có người theo phu quân nhậm chức ở bên ngoài, sau này cơ hội sống chung với nàng có lẽ cũng không nhiều.

Hiện giờ cần nàng trọng điểm nhớ kỹ nghiêm túc đối đãi, cũng chỉ có hai vị công chúa ở kinh thành.

Trưởng nữ của Hoa thái hậu, trưởng công chúa Trọng Hoa.

Một vị hoàng cô duy nhất còn sống của Thánh thượng, đại trưởng công chúa Hưng Bình.

Lão thái phi đã sớm nhận lời mời của vị lão hoàng cô có vai vế cao kia, thiệp mời của đại trưởng công chúa Hưng Bình, chính là tiệc đầy tháng của chắt trai nhà đại trưởng công chúa Hưng Bình.

Đã là thiệp mời do đại trưởng công chúa Hưng Bình đích thân đưa, Ngọc Chiếu tất nhiên không tránh được.

Nữ quyến danh gia vọng tộc ở kinh thành từ nhỏ đã tham gia yến tiệc của các phủ, đương nhiên quen biết không ít người, nhưng Ngọc Chiếu lại không lớn lên ở kinh thành, đám người này có rất nhiều người nàng không biết.

Vả lại ngày đó chỉ sợ toàn là một đám thiên hoàng quý tộc, ai nấy đều uy nghiêm, tiểu cô nương Ngọc Chiếu tuổi tác như vậy, sao có thể không sợ?.

Nếu ngày đó lộ ra sự sợ hãi, khó tránh khỏi khiến người ta xem thường.

Lão thái phi ở trong viện thật vất vả mới nhìn thấy Ngọc Chiếu, vội dạy nàng: "Ngày đó nếu con sợ, thì ít nói lại, nhớ kỹ nói nhiều sai nhiều, ít nói ít cười ngược lại khiến người ta kính nể vài phần".

Ngọc Chiếu ôm một nhánh ngân quế mới cắt xuống từ trên cây ở hậu viện, đây là đợt hoa quế cuối cùng trong năm nay.

Nàng phủi phủi mấy cánh hoa nhỏ dính trên tóc, nghe vậy cảm thấy có vài phần buồn cười, ngoại tổ mẫu nhà mình nói cái gì cũng phải dặn đi dặn lại, nàng trốn đều bị bắt được, nhưng đành chịu, thiên ngôn vạn ngữ đều hóa thành một câu: "Đã biết".

Lão thái phi nhìn đôi mắt đen trắng rõ ràng của ngoại tôn nữ, trong veo sáng ngời, vẫn lộ ra vẻ non nớt.

Trong lòng thở dài một cái, không nói nữa.

Nếu muốn ngồi ở vị trí đó, có một số quá trình nhất định phải tự mình trải qua.

***

Nắng sớm rạng đông, xuyên qua những viên ngói sáng bóng ở tiền đình, rọi xuống địa y một mảnh chói lọi.

Sáng sớm Ngọc Chiếu thức dậy, ở trước gương đồng soi tới soi lui, mấy tỳ nữ đánh má hồng cho nàng, vẽ lông mày đen, dán một mảnh mai hoa điền vàng nhạt lên ấn đường, dán một đôi thúy điền lên thái dương, tỉ mỉ bặm son môi.

Khoác lên mình bộ váy lưu tiên mới may màu xanh biếc thêu hoa hải đường cùng bướm đốm, chải búi tóc Triều Vân, chọn tới chọn lui sau đó cài lên tóc một đóa phù dung hồng nhạt nở rộ, cố ý chọn màu sắc đậm hơn trước đây một chút, cũng không hiện ra vẻ non nớt nữa mà toát lên vài phần nghiêm trang

Vị đại trưởng công chúa Hưng Bình này, nói đến còn là một nhân vật.

Tuy Đại Tề lập quốc đã hơn trăm năm, nhưng vào thời Cao Tông rất nhiều lãnh thổ vẫn chưa được thu phục, vương hầu các nơi cầm binh tự vệ, Bách Việt, Xa Cừ quanh năm loạn lạc, chính là khi đó cả nhà lão thái phi từ Bách Việt lánh nạn chạy tới.

Đại trưởng công chúa Hưng Bình khi còn nhỏ không thích chưng diện lại thích võ trang, mặc dù khi đó triều đình đã thành lập, nhưng loạn lạc khắp nơi phản loạn không ngừng, hoàng thành còn chưa quét sạch tàn dư, phụ huynh của đại trưởng công chúa Hưng Bình chinh chiến bên ngoài, thuở nhỏ bà theo mẫu thân cùng nhị huynh ở tại quê nhà Lũng Nam.

Về sau Ký Hầu dẫn binh bao vây Lũng Nam, huynh trưởng nghênh chiến không may bỏ mình, Hoàng đế ở phương Bắc bận giành lại Bách Việt, tin tức không truyền được ra ngoài, kéo dài không đợi được cứu viện.

Đại trưởng công chúa Hưng Bình mới mười bốn tuổi, mặc khôi giáp của vị huynh trưởng chết trận, dẫn đầu tàn binh nho tướng còn lại cứng rắn mở ra một con đường máu từ trong vạn địch, chạy ra khỏi thành dẫn viện binh tới, giải cứu được toàn bộ tính mạng phụ nữ và trẻ em trong thành.

Về sau lại ân ái với phò mã xuất thân từ tướng lĩnh, cùng nhau dẹp loạn, trấn giữ lãnh thổ, lại trở thành một đoạn giai thoại trong triều.

Chỉ là gặp thời vận xấu, phò mã tuổi còn trẻ đã tử trận sa trường, công chúa cũng không tái giá, chăm sóc con cái hiếm khi xuất hiện trước mặt người khác.

Mặc dù ít lộ diện, nhưng sự tích năm đó đã qua nhiều năm, không ai dám quên.

Hôm nay quả nhiên không ngoài dự liệu, trước phủ công chúa rất nhiều chiếc xe ngựa sang trọng lục tục chạy tới, quan to hiển quý nhiều vô số kể.

Vị đại trưởng công chúa Hưng Bình này vốn không phải là người thích tổ chức yến tiệc xa hoa, yến tiệc đầy tháng của chắt trai, cũng không định tổ chức quá rình rang, lại có nhiều người đến chúc mừng tặng lễ như vậy, chỉ sợ chúc mừng chắt trai của đại trưởng công chúa Hưng Bình là giả, nghe nói Ngọc Chiếu cũng tới, muốn nhân cơ hội này gặp Hoàng hậu nương nương tương lai mới là thật.

Trước cửa có một nam tử trẻ hơn hai mươi tuổi đang đứng, chính là trưởng tôn của đại trưởng công chúa Hưng Bình, hiện giờ là phụ thân của tiểu công tử đầy tháng này.

Thế tử phủ Ninh Hầu vừa thấy xe ngựa của lão thái phi tới, lập tức đi qua chào đón, ánh mắt lóe lên lướt qua khuôn mặt Ngọc Chiếu, thân là chủ nhà đích thân đón tiếp, thể hiện sự tôn kính tột cùng với lão thái phi.

"Tổ mẫu sớm biết thái phi giờ này sẽ đến, bảo con đợi thêm hai vị nữa, bên ngoài nhiều người ồn ào, mau vào trong, mời, tổ mẫu ở chủ viện, rất nhiều khách nhân đến...".

Hôm nay là một ngày lành, cũng lấy điềm tốt, trong hậu viện phủ đại trưởng công chúa Hưng Bình, tổ chức tiệc rượu gần hồ nước.

Lại đem thêm mấy lọ hoa cúc thược dược nở rộ để trang trí, còn có cây cối rậm rạp xanh mướt một mảnh tỏa bóng râm xuống nhà thủy tạ.

Gió mát hiu hiu, hương hoa từng hồi.

Đông đảo nữ quyến, ngồi quanh thành mấy bàn.

Đông đảo nữ quyến, ngồi quanh thành mấy bàn

Thủy lao: nhà ngục xây dưới nước

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.