Kim Chủ Bao Nuôi Tôi Mất Trí Nhớ Rồi

Chương 11



41#

Chương trình kéo dài bốn ngày đã được quay xong.

Nhóm chúng tôi rời Tề Xuyên và tức tốc trở về Tân Thành.

Ai ngờ rằng trời vừa mới mưa vài ngày trước thôi, chúng tôi đang đi con đường núi duy nhất có thể về thành phố thì đột nhiên một trận lở đất xảy ra, đá trộn với bùn đất từ ​​trên núi ào ào đổ xuống, chắn ngang đường tiến và lùi.

Tôi còn đang kinh ngạc thì Tiêu Miện đã mở cửa xe kéo tôi ra “Khương Khương, xe không chạy được, chúng ta phải nhanh lên, sơ tán đến một nơi an toàn.”

Sau đó, anh đội chiếc mũ bảo hiểm xe đạp duy nhất vào đầu tôi, kéo tôi bỏ chạy.

Đất đá ngổn ngang vẫn đổ xuống, vừa định chạy trốn đến nơi an toàn thì một tiếng động lớn vang tới, một đám bùn đá lớn tràn xuống, Tiêu Miện đẩy tôi xuống.

Vai anh ấy phủ lên đầu tôi, ngay sau đó, mùi máu toả ra.

42#

Tiêu Miện phải nằm ICU.

Anh đã hôn mê một ngày một đêm.

Tôi nắm tay Tiêu Miện, nhẹ giọng hỏi “Tiêu Miện, anh có muốn làm hòa không?”

Không có câu trả lời.

Tôi chợt không kìm được nước mắt.

Sau đó, khi gia đình Tiêu Miện đến, tôi mất quyền thăm nom.

Vào ngày thứ năm, Trác Tâm tìm thấy tôi đang ngồi ở hành lang bệnh viện.

“Nghê Khương Khương, Tiêu Miện tỉnh rồi.”

Tôi vội vàng đứng dậy, vì chân bị tê do ngồi dưới đất quá lâu nên tôi không thể đứng thẳng được.

Vừa mới đi được một bước, giọng nói của Trác Tâm lại truyền đến “Tiêu Miện khôi phục trí nhớ rồi, cô còn muốn xuất hiện trước mặt anh ấy? Tôi e rằng anh ấy không muốn gặp cô đâu. “

Chân tôi như bị kìm chặt tại chỗ, không thể cử động được.

Tôi không biết đã đứng như vậy bao lâu, cho đến khi nhìn thấy một vết rách trên sàn nhà.

Đúng vậy.

Giấc mơ nào rồi cũng phải tỉnh.

43#

Tôi chán nản về nhà, nằm liệt ra trong bóng tối.

Ban đêm, tiếng chuông cửa nhà tôi bỗng vang lên.

Khi ra mở cửa, tôi thấy Tiêu Miện vẫn còn mặc áo bệnh viện đang chống nạng đứng trước cửa nhà tôi.

Băng gạc quấn quanh đầu, anh rõ ràng là thảm hơn nhiều so với vụ tai nạn xe hơi lần trước.

Câu đầu tiên anh ấy nói là từ “Được!”

Tôi sững người vì sốc “Cái gì?”

“Làm hoà.” Ánh mắt anh ôn nhu nhìn tôi  “Không phải em hỏi anh có muốn làm hòa hay không sao? Nghê Khương Khương, anh muốn làm hoà với em. “

Lúc đó nước mắt tôi tuôn như lũ, tôi lao đến ôm chầm lấy anh.

“Anh trốn viện?”

“Ừ.” Giọng anh khàn khàn “Anh nhớ em.”

Tôi thở không ra hơi “Anh còn chưa khôi phục trí nhớ sao? Sao còn tới tìm em?”

Im lặng một hồi, Tiêu Miện mới trả lời “Đúng là anh đã mất trí nhớ, nhưng thực tế, ngay khi em đến bệnh viện thăm anh, trong tâm trí anh chỉ toàn là em. “

Tôi từ trong vòng tay anh ngước lên “Vậy là, lâu nay anh đã giả vờ?”

Anh khó khăn gật đầu “Anh đã nghĩ, nếu anh giả vờ mất trí nhớ em sẽ không chia tay với anh.”

“Tiêu Miện!!!” Tôi giơ tay định đánh anh.

Anh nhanh chóng che thân “Khương Khương đau quá.”

Tôi tức giận rút tay lại, nhưng nước mắt lại trào ra “Đồ láo toét!”

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Tiêu Miện hoảng sợ lau nước mắt “Đừng khóc, anh sợ nhất là em khóc.”

Không biết tôi đã khóc bao lâu nhưng khi tôi nhìn lên hỏi anh: “Nhưng tại sao anh lại không muốn chia tay với em? Chúng ta rõ ràng chỉ là quan hệ hợp đồng. Hợp đồng kết thúc, Trác Tâm cũng chia tay với Tần Phi Dương rồi. “

Tiêu Miện thở dài “Anh trai của Trác Tâm đã từng giúp đỡ anh, vậy nên anh mới chăm sóc Trác Tâm, nhưng em lại nói anh thích cô ta, nên anh đã nghĩ điều này, chỉ khi trải qua thử thách mạo hiểm này em mới có thể hiểu tấm lòng của anh.

Anh thực sự xin lỗi vì đã khiến em hiểu lầm, anh chưa bao giờ thích cô ta cả, tất cả thời gian anh đều chỉ nghĩ đến em. “

“Nhưng mà, anh rõ ràng thích loại tiểu bạch hoa đó, em không phải loại đó, từ trước đến giờ em vẫn luôn giả bộ, đó là lý do tại sao anh mới thích em.”

Tiêu Miện mỉm cười “Đồ ngốc, anh không thích tiểu bạch hoa, anh chỉ thích em, chỉ cần là em, thế nào anh cũng thích. “

“Anh thích em sao, sao anh lại để ý tới em? Sao thích em mà lại ký hợp đồng với em?”

“À” Tiêu Miện gãi gãi đầu “Lúc đó không phải do anh nghĩ rằng em thích Giang Thu Hòa sao? Anh sợ sẽ giành giật em, khiến em buồn nên anh mới cho em cơ hội để lựa chọn. “

“Ngày trước khi bị tai nạn xe cộ, em chia tay anh, anh thật sự rất buồn, anh nghĩ, sau ba năm, đã đến lúc phải buông em ra rồi, anh có cố gắng cũng vô ích. nên lúc xe lao tới, anh đã không né tránh”

“Anh đã nghĩ, nếu chết đi anh sẽ không khó chịu nữa, nếu anh còn sống anh nhất định sẽ khiến em buồn, anh không nỡ.”

“Đồ ngốc!” Tôi trực tiếp vỗ vào ngực anh mà khóc “Nếu em không thích anh, tại sao em lại phải ký hợp đồng với anh, anh thực sự nghĩ em làm điều đó là vì tiền hay sao? Anh có biết anh đã giúp đỡ một học sinh nghèo trong 6 năm liên tiếp hay không, anh có biết 10 năm trước em đã biết anh hay không! “

Đôi mắt Tiêu Miện vừa ngạc nhiên vừa xót xa, giọng nói nghẹn lại: “Khương Khương, em có biết tại sao anh lại hỗ trợ em không, mười năm trước, anh đã đến Tề Xuyên du lịch, không may gặp phải một trận động đất, chính em đã đào anh ra khỏi đống người chết, anh cũng đợi em mười năm.”

“Anh chưa bao giờ quên em.”

“Anh luôn chờ em lớn lên, Khương Khương.”

Hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.