Đường Ẩn có chút nghi ngờ, ông và Thẩm Đình Giao coi như cũng có chút quen biết, tuy không nên nghĩ xấu cho người khác, nhưng ông vẫn cảm thấy vị Cửu gia này thật quá nhu nhược. Nhưng hắn là một người tốt, không ham mê tửu sắc. Trong lúc nhất thời, ông thật không nghĩ ra hai người có gì để nói.
Nhưng ông vần hòa nhã “Cửu gia xin mời nói.”
Hai người ngồi xuống trên ghế đá cạnh bờ ao, Thẩm Đình Giao cũng sai hạ nhân nào vào châm trà “Hôm nay Trục Ly có phải đến xin tiên sinh rời thành Trường An cùng nàng không?”
Đường Ẩn hơi bất ngờ “Hôm nay đúng thật là Trục Ly có tới nhưng Đường mỗ không nghe Trục Ly nhắc tới.”
Thẩm Đình Giao liền ra vẻ trách móc “Tiên sinh không biết thôi, Khúc đại tướng quân đã điều binh mã, muốn khởi binh từ Kim thành, nhưng trong tay hoàng huynh có sáu vạn Ngự lâm quân, dưới tình hình khẩn cấp này, chúng ta phải rời khỏi Trường An, theo Khúc tướng quân đi tới huyện Kim Thành.”
Đường Ẩn cau mày, vẻ mặt nghiêm túc “Cửu vương gia, tình hình này Đường Mỗ có thể đoán được, nhưng Đường mỗ và Khúc Thiên có thù không đợi trời chung, còn chưa kịp giải quyết xong, tuyệt đối sẽ không vì an nguy của bản thân mà ở dưới trướng Khúc gia, ngài và… vương phi sẽ rời khỏi thành Trường An với Khúc Thiên sao?”
Thẩm Đình Giao cười nhẹ “Nếu tiên sinh không đi, bổn Vương phi sao chịu đi được?”
Đường Ẩn bị những lời này làm cho mặt đỏ tới mang tai “Vương gia nói thế là sao, Đường mỗ và Vương phi chỉ là tình thầy trò, mà Vương gia và nàng ấy là nghĩa phu thê…”
Không đợi ông nói xong, Thẩm Đình Giao đã cắt lời, giọng nói mang theo vẻ tự giễu cợt “Ý của bổn vương, không phải trong lòng tiên sinh vô cùng thấu hiểu sao.” Hắn đứng dậy, giọng nói mang theo chất vấn “Tình cảm của nàng ấy với ngươi, ngươi không biết một chút nào sao?”
Đường Ẩn cầm lấy cây sáo bên hông, muốn nói lại thôi. Thẩm Đình Giao ép sát từng bước “Người trong thiên hạ đều nói ngươi chung tình, nhưng ngươi có dám nói là từ trước tới nay, trong lòng nguoi chỉ có một mình Ân Đại đương gia Ân Bích Ngô không, ngươi có dám nói ngươi không hề động lòng với Vương phi của Bổn vương không? Ngươi âm thầm lợi dụng tình cảm cua nàng, ngoài miệng là nói là tình nghĩa thầy trò, người như ngươi, loạn luân phép tắc cũng dám tự xưng là quân tử sao?”
Đường Ẩn nắm chặt Bích Lạc Giai, gân xanh nổi lên “Ta không có!”
Thẩm Đình Giao lại bước tới một bước, ánh mắt sắc như dao “Không có sao? Hôm nay nàng tới tm2 ngươi, ngươi biết rõ nàng muốn gì, nhưng hết lần này tới lần khác ngươi không cho nàng nói! Ngươi thật sự không biết nàng ta đang làm gì sao? Đường Ẩn, ngươi nghĩ cái chết của Khúc Lưu Thương thật sự là tai nạn sao? Ân sư, dạy dỗ nàng hai mươi năm, ngươi đã dạy nàng những gì vậy hả?”
Ánh mắt của Đường ẨN mờ mịt, Thẩm Đình Giao có chút hả dạ “Ngươi biết rõ nếu ngươi ở lại đây, chắc chắn sẽ có ngày hoàng huynh của ta dùng ngươi để uy hiếp nàng. Nhưng Đường Ẩn, ngươi chỉ nghĩ tới bản thân, có bao giờ ngươi làm gì vì nàng? Ngươi ở lại Ân gia hai mươi mấy năm, ngươi đã làm gì cho nàng? Loại người như ngươi, tự tư tự lợi, có xứng làm sư phụ không?”
Đường Ẩn lùi một bước, ông ít khi tranh chấp với người khác, nhưng lúc này lại không còn lời nào để phản bác. Thẩm Đình Giao quan sát ông, trong ánh mắt hiện lên chút khinh miệt “Ngươi biết rõ nàng là phụ nữ đã có chồng, nhưng ngươi lại làm như không biết. Đêm đó ở ven hồ, ngươi tưởng những gì ngươi làm Bổn vương không thấy sao?”
Trong lòng Đường Ẩn hoảng sợ, chuyện liên quan tới danh tiết của Ân Trục Ly, ông không thể hàm hò “Đêm đó ta không làm gì với Vương phi hết! Ngài…”
Thẩm Đình Giao cũng không muốn nói nữa “Bổn vương có mắt, có thể nhìn. Ngươi dám tự hỏi lương tâm mình rồi nói cho Bổn vương, Vương phi của Bổn vương chưa bao giờ yêu ngươi sao?” Rõ ràng chỉ nói để khích Đường Ẩn, nhưng hắn không hiểu sao trong lòng lại đau đớn “Ngươi dám nói trong lòng ngươi đối với nàng không hề có chút tình cảm nào sao?”
Đường Ẩn nói không ra lời, ông không biết. Trong những giấc chiêm bao đã thấy bao nhiêu năm, ông không biết đó là Ân Trục Ly hay Ân Bích Ngô. Trí nhớ của con người thật ra rất kém, không thể nhớ rõ một gương mặt suốt hai mươi mấy năm.
Thẩm Đình Giao sải bước rời đi, lúc ra tới cửa thì thấy Trương Thanh vẫn đứng canh cửa, đôi mắt của hắn tối lại, quần áo trắng như tuyết nổi bật trong đêm, vô cùng đẹp đẽ “Có ai tới không?”
Trương Thanh gật đầu “Noãn Ngọc có tới một lần nhưng thuộc hạ đã đuổi đi rồi.”
Thẩm Đình Giao phất tay “Đi thôi.”
Trương Thanh có chút do dự “Cửu gia, Đường tiên sinh…”
Thẩm Đình Giao quay đầu nhìn, miệng nâng lên một nụ cười “Sao, ngươi nghĩ rằng Bổn vương giết hắn sao?” Nụ cười của hắn thật rạng rỡ, diễm lệ hơn hoa “Bổn vương sao có thể ra tay giết hắn được, có điều … Đi thôi.”
Ngày hôm sau, Ân Trục Ly quay về Phúc Lộc vương phủ, Thẩm Đình Giao đang chơi đá dế với Trương Thanh, thấy nàng thì ngoắt lại “Trục Ly, mau tới đây dạy dỗ tên Đồ tể này cho Bổn vương.”
Ân Trục Ly bật cười “Cửu gia, ngài đã nhận hắn là con riêng, bây giờ lại bảo hắn là đồ tể, thế là thế nào.”
Miệng 3thì nói thế, 1nhưng nàng evẫn cất 9bước đi 0cvề phía 3hai người cđó, nghiêng ffngười nhìn 43hai con dế abđang điên 7cuồng đá canhau. Thẩm 11Đình Giao 3dựa vào f6người nàng, 8fđặt cằm a6lên vai nàng 9“Nàng hôm eequa đi đâu 37thế? Ta tới 6Ân gia cũng 1dchẳng thấy.”
Ân ecTrục Ly 9fnịnh nọt 9không chớp 9mắt “Đương 9nhiên, con edế này e2sao là đối 97thủ của e3Cửu gia 7nhà chúng 0eta được, 2Cửu gia 95nhà chúng 6ta là vô 4địch đá e0dế mà!”
“Nói 0dvậy cũng 2đúng đúng dđó.” Thẩm 3dtiểu vương ecgia gật 5đầu, sau 45đó lại ccảm thấy… 67hình như fcó gì đó 7không đúng d3thì phải…
Buổi d5trưa, Khúc 2ephủ sai engười tới 9hối thúc, ftình hình 5khẩn trương, a0không thể 83trì hoãn 7thêm được.
Ân bTrục Ly cbđang khổ 83sở tìm 12cách đối 11phó thì 4bên ngoài 5blại có cthị nữ 00tới báo 20“Đại 0fđương gia, dĐường 2tiên sinh 64bên đại 0trạch Ân 83gia mời acĐại đương 53gia về một 2achuyến.”
Ân dTrục Ly 2liền thay 0đồ để e0đi, đối 7với lời 46nói của aĐường 2ẨN, nàng 5luôn xem eeđó là thánh 5dchỉ. Thẩm a2tiểu vương cgia vẫn 1đang ngồi c7vẽ tranh, 63khuôn mặt 8bxinh đẹp 6lạnh lùng, 9không biết d5đang buồn 4hay vui.
Lúc anàng về, 95Đường 0Ẩn còn 4đang ở 7brừng Khê eThủy, mặt f0trời đã 0lên cao, 61những tia a6nắng mùa acthu mong manh, 1anhuộm vàng 8cả bầu 7trời đầy 6bmây. Đường cẨn mặc d3áo xanh, 1vô cùng 70thanh cao, 8fánh mặt 8trời chiếu 61trên người bông, cả 0người đều 53có khí chất fthanh thanh 4dnhư dòng b9suối đón 9ánh trăng.
Ân 4Trục Ly 8đi tới d3trước mặt 46ông, ông e0đang ngồi 22bên bờ 53ao, cười 0enhẹ “Có 75phải sư 28phụ đã 3làm khó fbngươi rồi d7không?”
Ân efTrục Ly dlắc đầu, 46ông đưa btay vuốt ffmái tóc cdài của c1nàng “Trục 28Ly, sư phụ cvẫn không ffbằng lòng 4việc ngươi 34đối địch 7evới Khúc fgia, cũng bquên mất 1ngươi với cKhúc Thiên avốn là ftình phụ 2tử.”
Ông brất ít 93khi nhắc 52tới Khúc 0eThiên, Ân 86Trục Ly 9fngẩng đầu, 2ethấy ông ađang cười enhẹ, nụ 5cười ấm 2fáp như gió exuân “Sư abphụ chỉ 9muốn nếu 77ngày sau 2ngươi có 1gì khó xử, 55hắn ta là 2fphụ thân 9ngươi, sẽ 9chăm sóc f4cho ngươi.”
Ân 28Trục Ly 8ở trước 78mặt ông e3thì luôn 8nhẹ nhàng 8“Sư phụ 2lo lắng avậy cũng e3có lý, nhưng 9Trục Ly 9vốn không 4dcần sự 56chiếu cố 1của Khúc f2gia.”
Đường 2Ẩn vuốt 4acầm, ánh dbmắt trải 5trên mặt 2hồ xanh f1thẳm, như ađang có c3điều suy e8nghĩ “Đúng 6vậy, đến 8hôm nay sư 7phụ mới 3phát hiện 4được đồ a5nhi của 79ta cho tới 98bây giờ fcũng chẳng 2cần kẻ c4nào chiếu e9cố dùm.”
Đường fẨn vuốt 51nhẹ mái f5tóc nàng, a6hành động fvô cùng 9fdịu dàng, 1làm ngươi e9ta sinh ra 7cảm giác 5dnhư ngày 6edài tháng cfrộng “Trục 7Ly, thật 7fra thì sư 6phụ có 0chuyện luôn 67muốn nói evới ngươi, 9nhưng mấy cnăm nay vẫn 1chưa tìm e1được cơ 3hội thích 54hợp.”
Ân 25Trục Ly ađứng bật 59dậy “Con 0fđột nhiên 55nhớ tới f3ở Thiên aY Phường aecó chút 44chuyện, 7sư phụ, 06con đi trước.”