Từ khi trở thành cái đuôi của Minh Tiêu, những ngày tháng sống trong Quốc học viện tựa hồ cũng không còn quá gian nan nữa. Cả ngày Cố Hữu Thần đều treo hai chữ ‘Minh Tiêu’ ở bên mép, chỉ cần Minh Tiêu xuất hiện trong tầm mắt thì ánh mắt của cậu liền không thể thu về được. Buổi tối cậu còn muốn tập võ trong phòng ngủ, đánh mấy bộ quyền nom rất ra dáng, dẫn tới các bạn cùng phòng thường xuyên nhỏ giọng khen hay.
Tô Duệ trải sẵn giường cho mọi người, vội vã gọi mấy đứa nhỏ nhanh chóng đi ngủ, Cố Hữu Thần thở hồng hộc nhấc vạt áo lên, nỗ lực lấy hơi hỏi: “Anh Duệ ơi, anh coi thử hôm nay em có luyện được cơ bụng chưa?”
Thức ăn trong Quốc học viện rất tệ hại, chỉ được ăn cơm trắng với dưa muối là chuyện thường tình, viện trưởng lúc nào cũng tuyên truyền với các bậc phụ huynh về phương pháp “Tiến hành giáo dục cần kiệm”, “Chịu được khổ mới là người trên người”. Cố Hữu Thần ở nhà đã không béo mập gì rồi, đến đây lại còn sút đi vài cân, kéo áo lên thì chỉ thấy bộ xương sườn gầy gò, nửa miếng thịt cũng đừng mong chứ nói gì là cơ bắp.
Tô Duệ thở dài, giúp cậu kéo áo xuống. Cậu vẫn không cam lòng hỏi lại: “Anh ơi, anh thấy cơ bụng của em không?”
“Mau đi ngủ đi, sáng mai dậy sẽ có cơ bụng.” Tô Duệ đáp qua loa.
Cố Hữu Thần bĩu môi: “Anh gạt em. Lần trước anh cũng nói như vậy, kết quả anh lại làm chuyện xấu, thừa dịp em ngủ say vẽ mai rùa lên bụng em.”
Tô Duệ nở nụ cười, xoa xoa mái tóc ngắn của cậu: “Em vừa gầy vừa bé luyện cơ bụng làm gì? Chờ sau này lớn lên, thân thể cường tráng rồi luyện cũng không muộn.”
“Làm sao em biết lúc nào có thể lớn được?” Cố Hữu Thần bò lên giường: “Hiện tại em muốn có cơ bụng, mấy ngày trước em còn mơ em có tám múi nữa đấy!”
Tô Duệ khom lưng nhét chăn cho cậu, nhẹ giọng dỗ: “Minh Tiêu cũng có cơ bụng tám múi đâu?”
“Anh ấy có hai múi, em từng thấy rồi!” Nói đến Minh Tiêu, Cố Hữu Thần liền nhoẻn miệng cười, “Em cũng muốn giống anh ấy lắm!”
“Không thì em bảo cậu ấy chỉ cho luyện thế nào đi.”
“Anh ấy không chịu dạy.”
“Làm sao có thể? Em bám chân cả ngày mà cậu ấy không dạy em à?”
Khóe mắt Cố Hữu Thần xìu xuống, nom có vẻ rất buồn cười: “Ảnh cũng không dạy em học võ.”
“Là lúc em xem anh ấy đánh nhau lén học đấy.” Cố Hữu Thần đáp: “Anh Tiêu Tiêu bảo em còn bé, không cho em đánh nhau.”
Tô Duệ suy tư rồi gật đầu: “Cậu ấy nói đúng.”
“Nhưng mà em có thể tự học nha.” Cố Hữu Thần cười tươi như hoa: “Em thích anh ấy nhất!”
“Em đúng là người hầu bám đít cậu ấy mà!”
“Là cái đuôi nhỏ, không phải người hầu!”
“Hai cái này có khác nhau hả?” Tô Duệ hỏi.
“Đương nhiên là có!” Cố Hữu Thần giải thích: “Đuôi là thứ mọc sau mông, người hầu là chỉ theo phía sau thôi, đuôi thân thiết gần gũi hơn so với người hầu rất nhiều! Người hầu lúc nào cũng có thể chạy mất, thế nhưng đuôi vĩnh viễn sẽ không như vậy! Đuôi sẽ mãi mãi trung thành!”
“Ây…” Tô Duệ sắp theo không kịp logic quái gở của thằng nhóc này mất rồi.
“Aiiii!” Cố Hữu Thần nói xong lại thở dài, than thở cứ như ông cụ non: “Nhưng mà người đi theo anh Tiêu Tiêu càng ngày càng nhiều, tất cả mọi người đều vây quanh anh ấy, cả anh Duệ cũng thích theo anh ấy nữa, sau này có khi nào anh ấy sẽ quên mất cái đuôi trung thành như em không?”
Tô Duệ dở khóc dở cười: “Anh không đi theo cậu ấy, Minh Tiêu giúp chúng ta đánh nhau mà, anh phải tới cám ơn cậu ấy đúng không?”
Cố Hữu Thần lầm bầm lầu bầu: “Thôi không sao, dù cho anh Tiêu Tiêu có quên em thì em vẫn sẽ là cái đuôi của ảnh!”
Sau khi năm học đầu tiên kết thúc, trong Quốc học viện có người rời đi, cũng có đứa nhỏ bị đưa vào. Cố Hữu Thần cuối cùng cũng được một lần nghe điện thoại của người nhà.
Phòng truyền tin y hệt như phòng giam nhỏ, trước khi vào đã bị thầy giáo uy hiếp không cho kể khổ, sau khi đi vào cậu bị đặt ngồi lên băng ghế, bên người là ba tên huấn luyện viên cao to hung ác.
Trong căn phòng giam nhỏ bé đó không có bạn học cũng không có Minh Tiêu.
Cố Hữu Thần vốn dự định sẽ kể hết đau đớn khổ sở trong một năm qua cho mẹ nghe, nhưng trong khoảnh khắc bị ấn ngồi xuống, mồ hôi lạnh đột nhiên tuôn ra, nỗi sợ hãi như một đôi tay vô hình chặt chẽ chặn đứng cổ họng của cậu.
Huấn luyện viên lạnh lùng nói: “Dám nói một chữ không tốt, ông thịt chết mày!”
Cậu nuốt nước bọt xuống, sau khi điện thoại được kết nối chỉ dám phát ra một tiếng run rẩy: “Mẹ.”
Viện trưởng dùng lí do “chỉ có một cái điện thoại” để hạn định thời gian trò chuyện của mỗi một học sinh là 3 phút.
Đây là một sự sắp đặt vô cùng khéo léo, trước khi đám trẻ cầm điện thoại lên đã bị đe dọa, lúc trò chuyện phía sau và trước mặt đều có huấn luyện viên tàn ác canh trừng, rất ít đứa trẻ nào có thể đè xuống nỗi sợ hãi kể hết tất cả mọi thứ cho người nhà trong khoảng thời gian cực ngắn ấy.
Cho dù có người khóc nháo hoặc là nói ra lời bất lợi cho Quốc học viện, viện trưởng cũng sẽ hiền hậu giải thích —— ví như con trai của anh chị chưa được loại trừ sạch sẽ những tố chất nhu nhược, vẫn cần tiếp tục tôi luyện, thế là các vị phụ huynh mù quáng mơ về một tương lai tươi đẹp sẽ tin ngay. Không chỉ tin mà còn có thể vâng theo ‘kiến nghị’ của viện trưởng, để con em mình tiếp tục nhận ‘giáo dục truyền thống’ của Quốc học viện.
Có thể đưa con cái ruột thịt tới chỗ như thế, trong một năm dài đằng đẵng chẳng hề quan tâm, cha mẹ như vậy có thể nói là đã ngu muội đến mức không cách nào dùng lẽ thường để hiểu.
Cố Hữu Thần trợn to hai mắt nhìn chằm chằm huấn luyện viên dữ tợn chỉ cách mình hai bước chân, đầu óc cậu trống rỗng, máy móc lặp lại mấy chữ “Có ạ” —— Cố Thiền ở đầu dây bên kia hỏi cậu “Ăn có ngon không”, “Thầy giáo có tốt với con không”, “Học có được không”.
Một người mẹ đã mất đi tư cách tựa hồ cũng chỉ có thể hỏi ra những vấn đề chẳng quan hệ tới tâm tình của con mình như thế mà thôi.
Trước khi điện thoại bị cắt đứt, Cố Hữu Thần đột nhiên nắm chặt ống nghe, khóc lóc gào lên: “Mẹ ơi, con không muốn ở đây nữa! Mẹ đón con về được không? Con sẽ học thật giỏi! Con sẽ để mẹ và ba trở lại nhà ông ngoại! Mẹ ơi, con xin mẹ…”
3 phút đã đến, điện thoại tự động cắt đứt. Các huấn luyện viên thô bạo mà túm cổ áo Cố Hữu Thần lôi ra nhưng cũng chưa dám tự tiện ra tay.
Cố Hữu Thần bị mang tới một gian nhà tương tự như phòng trọ, gần giống với những căn nhà nhỏ của các bạn học khác, trang trí cực kỳ ấm áp, giường chiếu sạch sẽ êm ái, bên giường còn bày ra thảm trải nền.
Viện trưởng đến một lần, mỉm cười căn dặn cậu ngoan ngoãn ở đây ở mấy ngày.
Cố Hữu Thần không nhớ mình đã ở trong căn phòng kia đợi bao lâu, cậu rất sợ hãi, rất muốn về nhà, cũng cực kì muốn gặp Minh Tiêu.
Sau đó cửa phòng đột nhiên mở ra, huấn luyện viên tiến vào, đầu tiên là giáng xuống một bạt tai sau đó túm tóc kéo cậu ra ngoài, vừa đánh vừa mắng: “Đệt! Tao nói mày đ** nghe đúng không? Đ** m*! Tao cho mày khóc này! Dám tố cáo này! Đếch muốn sống nữa thì ông cho mày vừa lòng!”
Cố Hữu Thần ôm đầu quỳ trên mặt đất, đau đến không chịu được, khóc lóc gọi “Mẹ”. Huấn luyện viên cứ thế đánh, tát, đấm, đá không ngừng, “Mẹ? Viện trưởng tự mình đi làm công tác tư tưởng cho mẹ mày rồi, mẹ mày mới vừa đóng thêm học phí bảo bọn ông phải giáo dục mày thật “tử tế” đấy!
Cố Hữu Thần cắn chảy cả máu khóe môi, khó chịu đến nỗi hai mắt tối sầm lại.
Khi tỉnh lại cậu đã nằm trên giường ký túc xá, hai đứa bé tuổi rất nhỏ ngồi xổm ở bên giường khóc nức nở, Tô Duệ nắm bình thuốc trong tay đang cẩn thận bôi lên vết thương cho cậu, thấy cậu tỉnh rồi, đôi mắt lập tức liền đỏ, cẩn thận nhẹ nhàng sờ lên gương mặt sưng tấy của cậu, dịu dàng hỏi: “Đau lắm không?”
“Minh Tiêu đưa em về.” Tô Duệ hít hít cái mũi, ngắt ngang lời, “Cậu ấy tới cứu em, những người kia cũng đánh cậu ấy luôn, em nghỉ…”
Còn chưa nói xong, Cố Hữu Thần đã nhảy xuống khỏi giường, hoàn toàn không để ý đến vết thương trên người đang đau nhói rỉ máu, lảo đảo hướng về phía cửa.
“Em muốn đến nhìn anh ấy!” Cố Hữu Thần giãy giụa đòi đi.
“Không được đâu.” Tô Duệ lắc đầu: “Cậu ấy bị giam rồi, ngày mai mới có thể ra ngoài.”
Chân Cố Hữu Thần mềm nhũn, quỳ hai gối xuống đất, khi tất cả mọi người chưa kịp phản ứng, cái trán cậu đột nhiên va về phía mặt đất thật mạnh.
Mắt Tô Duệ co rút, lập tức xông tới, hai tay mới vừa đỡ lấy vai cậu liền nghe thấy một tiếng khóc nức nở, ngột ngạt và đầy tuyệt vọng.
Tất cả mọi người ở lại chỗ này đều bị cha mẹ từ bỏ rồi.
Cha mẹ chúng tin lời dối trá của viện trưởng, chỉ tiếc mài sắt không nên kim mà để chúng ở lại chỗ này. Một năm tới đây bọn chúng sẽ phải lặp lại quãng thời gian lãng phí cùng đau khổ.
Khi Minh Tiêu vừa từ phòng tạm giam đi ra, Cố Hữu Thần đã lập tức nhào tới, nước mắt làm ướt đẫm quần áo bẩn thỉu của Minh Tiêu. Hai ngày rồi anh chưa được ăn cơm, trên người lại bị thương, suy yếu uể oải, chỉ nói được câu “Sao nhóc lại tới đây” liền ngã vào trên người Cố Hữu Thần.
Rất nhiều đứa trẻ chạy tới muốn khiêng Minh Tiêu lên. Cố Hữu Thần quát đuổi tất cả mọi người đi, cõng Minh Tiêu cao hơn cả mình ở trên lưng, từng bước từng bước khó khăn đi về hướng phòng y tế.
Nước mắt tuôn trào suốt một đoạn đường, hai mắt đứa trẻ 9 tuổi đỏ bừng cắn răng tự thề.
Chờ em lớn lên!
Chờ em bảo vệ anh!
***
Minh Tiêu ngủ trong phòng y tế một ngày, Cố Hữu Thần lấy nước tới lau người cho anh, lúc bôi thuốc căng thẳng muốn đòi mạng, bôi một vết lại phải thôi mấy hơi, chỉ lo làm anh đau.
“Đồ ngốc, không cần thổi đâu.” Minh Tiêu búng nhẹ một cái lên trán Cố Hữu Thần: “Anh không đau.”
“Chảy máu rồi làm sao không đau được.” Hai mắt Cố Hữu Thần đã khóc sưng lên, “Anh Tiêu Tiêu lừa em!”
“Đừng khóc.” Minh Tiêu cầm tăm bông qua, bảo Cố Hữu Thần ngồi sang một bên, “Đàn ông con trai không nên tùy tiện khóc lóc, em nhìn em kìa, lấm lem như con mèo hoa ấy.”
Cố Hữu Thần thút tha thút thít đáp, “Không… em không… hức… không khóc.”
Minh Tiêu thoa thuốc xong nhìn quanh mà không tìm được quần áo, “Nhóc mít ướt, quần áo của anh đâu?”
“Em đem đi giặt rồi.” Cố Hữu Thần giải thích: “Em không phải nhóc mít ướt!”
Minh Tiêu sửng sốt một chút, xoa xoa đầu cậu: “Cảm ơn nhé.”
“Không cần cám ơn em đâu.” Cố Hữu Thần lập tức nhào vào ngực Minh Tiêu, lấy cái trán cọ ngực anh, mềm mềm nhũn nhũn mà khẽ gọi: “Anh Tiêu Tiêu.”
Minh Tiêu biết cậu đang hãi sợ, vỗ lưng cậu khẽ trấn an: “Nhà anh cũng nộp học phí cho anh rồi, một năm tới… Một năm tới anh cũng không thể quay về. Đừng sợ, anh bảo vệ em.”
Cố Hữu Thần liều mạng gật đầu, “Anh Tiêu Tiêu, em rất muốn ra ngoài. Chúng ta còn có thể ra khỏi đây sao?”
“Có thể.” Minh Tiêu hít sâu một hơi, lặp lại lời khẳng định này: “Nhất định có thể.”
Cố Hữu Thần nở nụ cười, “Sau khi ra ngoài, anh Tiêu Tiêu mang em đi chơi được không?”
“Đương nhiên là được chứ.”
“Ngoéo tay!”
“Trẻ con vừa thôi.”
Lúc đó, cả hai đều chẳng thể biết được, để có thể rời khỏi Quốc học viện ấy bọn họ đã phải đánh đổi bằng biết bao tàn khốc.
Một năm sau đó khổ cực tiếp tục kéo dài cho đến tận cuối học kì, khi mà tưởng chừng sẽ có điểm kết, thì một hành vi man rợ vĩnh viễn không xứng được tha thứ đã cướp đi mạng sống của một thiếu niên hiền lành đáng thương kia.
Ngày ấy, vài tên huấn luyện viên đột nhiên xông tới lớp của Cố Hữu Thần gọi một bé trai và ba bé gái đi. Trong đó có một bé gái là người mới tới, còn rất nhỏ tuổi. Tô Duệ là trưởng phòng kí túc và cũng là lớp trưởng, cậu cho là đám nhóc bị mang ra ngoài sẽ phải chịu đòn, lập tức đứng lên chuẩn bị chịu tội thay cho bé gái nọ.
Cậu có ngoại hình rất thanh tú, hiện tại lớn thêm một tuổi thì càng ngày càng đẹp, tuy là con trai nhưng còn đẹp hơn so với rất nhiều bạn nữ, nhưng cũng không hề có sự mảnh mai yếu đuối như của con gái.
Huấn luyện viên lộ ra nụ cười gian tà.
Cố Hữu Thần nhìn Tô Duệ bị tóm ra ngoài cửa, tim khó giải thích được mà chợt nảy lên cảm xúc kinh hoàng, tựa như dự cảm được có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra.
Mà thực chất, trước đến giờ có bao giờ xảy ra chuyện gì tốt lành đâu?
Lên lớp, trên đường hay ở kí túc đột nhiên bị kéo ra ngoài chịu đòn đã là chuyện thường như cơm bữa, Cố Hữu Thần không phải là chưa từng tận mắt thấy Tô Duệ bị tóm ra ngoài hành hung.
Thế nhưng lần này, cậu lại đột nhiên có loại cảm giác cả người phát lạnh —— cậu sợ Tô Duệ sẽ không trở về nữa.
Khi mà sự kiện xâm hại bé trai đến chết bùng phát thông tin trên toàn quốc, đám Minh Tiêu vẫn còn ở vùng núi rừng lân cận kiếm củi đốt, hay tin mới cấp tốc trở về. Đáng tiếc, Tô Duệ đã không chờ được nữa.
Mắt thấy thảm trạng của Tô Duệ, có vài đứa trẻ đã phải bị đưa ngay vào bệnh viện điều trị tâm thần.
Quốc học viện thành lập mười năm, hung ác bừa bãi, đây cũng là lần đầu tiên có đứa trẻ bị dằn vặt đến chết, hơn nữa là dùng phương thức mất đi nhân tính như vậy. Gia đình mất đi người con trai độc nhất biết được con mình bị xâm hại đến chết rốt cục tỉnh ngộ, Quốc học viện hắc ám kia lúc này mới bị phơi bày hết thảy bộ mặt thật ra khắp thiên hạ.
Thế nhưng đứa trẻ xinh đẹp bị hành hạ đến chết kia vĩnh viễn sẽ không thể nhắm mắt.
Vô số quan chức, phóng viên, hội từ thiện tràn vào Quốc học viện ẩn sâu trong núi này. Đám huấn luyện viên và thầy giáo bị bắt, viện trưởng cũng khó thoát khỏi lưới pháp luật tuy thưa mà khó lọt, mỗi ngày đều có đứa trẻ khóc ròng ròng được cha mẹ đón đi. Cố Hữu Thần lôi tay Minh Tiêu, trước khi khóc đến hôn mê vẫn nghẹn ngào nói: “Anh Duệ từng nói với em rồi, anh ấy sẽ rời đi nơi này, anh ấy sẽ cùng chúng ta ra khỏi nơi này!”
Minh Tiêu gắng sức hô hấp, không cho nước mắt rơi xuống, nghẹn ngào động viên: “Cậu ấy tới thiên đường rồi.”
“Anh ấy có đau nữa không?”
“Không, vĩnh viễn sẽ không.”
Mấy ngày sau đó, ông Cố Chương Tiện – người đứng đầu tập đoàn Cố thị hiện tại và cũng là anh ruột của ông ngoại Cố Hữu Thần mới biết đứa cháu họ của mình đã phải sống hai năm trong Quốc học viện ô danh toàn quốc kia. Trong cơn giận dữ, ông không cho đứa em trai và cháu gái Cố Thiền được tiếp xúc với Cố Hữu Thần nữa mà tự tay đến đón đứa trẻ tội nghiệp này về bên người, coi như cháu ruột mà nuôi nấng.
Cố Hữu Thần rời đi vô cùng vội vàng, thậm chí không kịp nói lời tạm biệt với Minh Tiêu. Cùng ngày ấy, ba mẹ Minh Tiêu cũng đến Quốc học viện đón con về, có điều là dường như đứa con ấy đã xem họ trở thành người xa lạ.
Từ đó trở đi, đôi bên li biệt.
Về sau Cố Hữu Thần tự sửa tên lại cho chính mình là “Thần Hựu”.
Cậu út từng hỏi: “Cái tên này có ngụ ý gì sao?”
“Có.” Thần Hựu đáp dõng dạc, ánh mắt nhìn vào xa xăm: “Anh ấy từng nói đôi mắt của cháu tựa như những vì sao, chỉ cần anh ấy nhìn thấy liền như được ngắm những ngôi sao kia. Sau này, đến lượt cháu sẽ bảo vệ anh ấy.”