Giờ ăn trưa, Bàng Tử Lê
xách một túi thức ăn nhan lớn, nhìn chằm chằm vào bảng hiệu công ty, nếu như
tên keo kiệt biết cô ở đây, nhất định cô sẽ bị ‘sửa’ te tua. (nguyên văn:
chỉnh = sửa, bị bắt bớ, bị chèn ép, đại loại như vậy)
Cô lo lắng đi tới trước quầy, kéo mũ thấp xuống, nhỏ giọng nói: “Tôi đưa thức
ăn nhanh đến.”
“Cô để ở đây là được rồi, bao nhiêu tiền?” Cô tiếp tân cười hỏi.
“Hai trăm.” Cô thấy Mạc Hạo Cấp đi tới, lập tức cúi đầu xuống thấp hơn, tim đập
thình thịch.
“Cám ơn cô.” Cô tiếp tân đưa tiền cho cô.
Bàng Tử Lê nhanh chóng gật đầu nói cảm ơn, lao tới cửa thang máy ấn nút.
Thấy thang máy chầm chậm đi lên, Mạc Hạo Cấp cũng từ văn phòng bước tới, cửa
thang máy trùng hợp mở ra, cô đi vào, cửa thang máy lập tức đóng lại.
“Chờ một chút.” Mạc Hạo Cấp ấn giữ lại, bình tĩnh đi vào thang máy.
Cô đứng sau lưng anh, nhìn chằm chằm xuống sàn, trong lòng thầm cảm thấy may
mắn vì dường như anh không phát hiện sự tồn tại của cô.
“Muốn tới lầu mấy?” Đột nhiên anh miễn cưỡng hỏi.
“Lầu... Lầu một.” Đột nhiên lên tiếng, hù chết cô rồi.
“Trưa nào cũng đến đưa đồ hả?” Anh dùng giọng điệu tán gẫu nói.
“Ừ.” Thì ra tên keo kiệt cũng có thể tán gẫu với người ta, thật sự nhìn không
ra đó.
“Làm việc đến mấy giờ?” Anh ta đang đến gần sao? Không đúng! Đến gần thì phải
thấy mặt chứ...
“Tôi nói này, không phải cô vẫn cho là tôi không biết cô chính là kẻ giẫm chân
tôi mấy hôm trước, sau đó chạy trốn mất dạng, Bàng Tử Lê sao?” Anh xoay người,
cúi đầu áp sát gương mặt cô.
“Ai, thật trùng hợp.” Cô cười ngượng ngập.
Tiêu rồi! Với tính cách hay so đo của anh ta, nhất định anh ta không dễ dàng bỏ
qua cho cô đâu.
“Đúng vậy! Thật trùng hợp, cô nghĩ tôi nên làm gì cho phải đây?” Ngón tay của
anh véo nhẹ mặt cô, cười thật dịu dàng.
“Này này này, sao lại động tay động chân chứ?” Cô cố gắng đẩy anh ra.
“Là ai động tay động chân trước?” Anh cười lạnh, cái giẫm chân của cô ta không
hề nhẹ đâu.
“Được rồi! Tôi nói xin lỗi là được chứ gì.” Cô phải tránh được kiếp nạn này đã
rồi tính sau.
“Chỉ nói xin lỗi thôi sao?” Cô gái này thay đổi nhanh như gió, không hề giống
với dáng vẻ kiêu ngạo lúc trước.
Phải, cô đang muốn dàn xếp ổn thỏa mà, “Nếu không để cho anh đánh lại nha!” Cô
trừng mắt nhìn anh, tên này đúng là lưu manh quá.
“Tôi không đánh phụ nữ, cô nợ tôi một lần.” Cô ta là kẻ ngốc sao? Lại muốn
người ta đánh mình.
Chết tiệt, sao tự nhiên cô lại phải nợ anh ta chứ? “Thật ra tôi không phải phụ
nữ, anh cứ đánh đi!” Ai cô cũng có thể thiếu nợ, nhưng anh ta thì không được.
Cô cắn chặt môi, nghênh mặt lên, ra vẻ rất có khí phách của đàn ông.
“Cô đã nói như vậy, được thôi!” Trên mặt anh lộ vẻ gian ác.
“Anh thật sự sẽ đánh phụ nữ sao?” Cô thở hốc vì kinh ngạc, anh ta không thể bỏ
qua cho cô sao?
“Cô không phải mà.” Chính cô ta nói, anh rất vui lòng chìu ý cô.
“Anh để tôi chuẩn bị tâm lí đã, tôi muốn đổi vị trí.” Cô nhìn thấy thang máy đã
đến lầu ba.
“Sau đó cửa mở thì chạy trốn đúng không?” Cô gái ngu ngốc, đầu óc cũng chỉ có
vậy thôi sao?
“Không đâu.” Ý của cô không phải chỉ như vậy.
“Tùy cô.” Anh bước lại phía sau theo yêu cầu của cô, muốn xem cô chơi trò gì?
“Nhắm mắt lại, tôi đánh.”
Thật ra anh chỉ muốn dọa cô thôi, anh không phải loại người hay đánh phụ nữ, ai
bảo cô nhiều lần chọc giận anh.
Đinh —— cửa thang máy mở ra.
Cô thấy thời cơ đến, lấy tay đẩy anh, không ngờ đối phương giật mình, nhanh tay
kéo cô lại, cô hét lên, mất thăng bằng, cả người nhào về phía anh.
Mà sau gáy của Mạc Hạo Cấp vì cô nên hôn lên tường sắt, khốn khổ ngã xuống.
Môi có cảm giác mềm mại, anh nghi ngờ mà tỉnh táo lại, thấy cô mở to mắt, kinh
ngạc nhìn anh bằng đôi mắt tròn xoe.
Hôn... Hôn ư!
Cái đầu nhỏ của cô hoảng loạn, vội vàng lui về sau, che miệng, mắc cỡ đỏ bừng
cả khuôn mặt.
“Đáng đời!” Anh phủi quần đứng lên, không khỏi giật mình khi nhìn thấy người
ngoài thang máy. “Cha, sao cha lại tới đây?”
“Đây là cái mày gọi là gây dựng sự nghiệp? Giờ làm việc lại làm trò bậy bạ cùng
một cô gái kì quái?” Ông Mạc giận run, ông đã nghe theo lời đề nghị của vợ, tới
công ty con trai tìm hiểu mọi việc, kết quả làm ông vô cùng thất vọng.
“Ông à, tôi không có làm trò bậy bạ với con của ông!” Cô vội vàng đứng lên, đi
khỏi thang máy, vành tai nóng lên, hung dữ trừng mắt Mạc Hạo Cấp, anh chết chắc
rồi!
“Hai người theo tôi về nhà giải thích.” Ông Mạc quay đầu bước đi, không ngờ lại
bị mất mặt trước mọi người như vậy, mất cả hứng đi thăm công ty con trai.
Bàng Tử Lê càng nghĩ càng tức, “Cướp nụ hôn đầu của tôi, khốn kiếp, biến thái!”
Cô tức giận mắng, cũng vừa đá Mạc Hạo Cấp một cái.
“Này, cô đủ rồi nha!” Anh nổi giận một tay ôm lấy cô, khiến cô không còn cách
nào đá anh được. “Đây là cô tự làm tự chịu.”
“Thả tôi xuống, tôi muốn bồi thường về tinh thần, hai ngàn.” Đều là lỗi của anh
ta, hại cô bị chê cười, còn bị mất nụ hôn đầu.
“Là cô tự ngã về phía trước, tôi cũng cần phải được bồi thường về tinh thần, ba
ngàn.” Thấy cô có thể nhắc đến tiền, chắc là tỉnh táo hơn rồi, anh mới thả cô
xuống.
“Sao anh có thể xấu xa như vậy?” Cô tức giận nghiến răng nghiến lợi mắng anh.
“Cô kia, tự cô muốn động tay động chân, có thể không đỏ mặt, không hồi hộp nói
tôi xấu xa, thật làm cho người ta bội phục đó!”Anh bĩu môi cãi lại.
“Cút ngay!” Cô đi vòng qua anh, cô tự nhận mình xui xẻo được chưa!
“Mọi việc là cô gây ra, cô phải nghĩ cách giải quyết chứ.” Anh giữ chặt cô,
“Theo tôi về.” Đừng nghĩ rằng mình không có liên quan.
“Tôi còn phải đi làm.” Cô cố gắng rút cổ tay đang bị anh nắm chặt, anh ta thật
bạo lực mà!
“Thiếu tiền, tôi sẽ bù cho cô.” Anh không để ý cô đang giãy giụa, kéo cô đi.
“Cứu với ——” cô kêu to.
Một tay anh che miệng cô, tay kia giữ lấy đôi tay không an phận của cô, “Cô
muốn để tôi khiêng đi? Hay là muốn tự mình đi?” Anh lạnh lẽo cười nhìn cô.
“A a a ——” Mắt của cô mở lớn, nói không rõ ràng.
“Cô tự mình đi chứ?” Anh hỏi. Cô lập tức gật đầu như giã tỏi.
“Nếu cô còn làm ồn nữa, tôi đây cũng không nói chuyện tử tế nữa đâu, hiểu
chưa?” Anh hài lòng nhìn cô gật đầu đồng ý, lúc này mới buông tay ra, nhưng lại
nắm tay cô.
Cô hổn hển, còn chưa kịp thở, lại bị anh lôi đi về phía trước, “Này, tôi có
chân, anh buông ra.”
“Tôi sợ chuyện ngoài ý muốn.” Cô gái này nhiều mưu mô, giữ chặt một chút có lẽ
sẽ không gặp bất trắc.
Không phải anh muốn lợi dụng thời cơ ăn đậu hũ của cô chứ (sàm sỡ á)! Cô bất mãn chu miệng nói: “Này, anh hứa sẽ bù tiền
lương cho tôi, tôi muốn hai ngàn.”
“Cái này còn phải xem biểu hiện của cô.” Anh cũng không quay đầu lại nói, đã
quá rõ cách đối phó với cô nàng này.
Tên keo kiệt này... Bàng Tử Lê thì thào mắng chửi. “Này, đi chậm một chút!” Cô
không theo kịp.
Trên đường đi, cô gái liên tục mắng chàng trai ác đến cực điểm, đồng thời trong
lòng vô cùng thương tiếc nụ hôn đầu bị mất.
“Cô và Hạo Cấp có quan hệ như thế nào?” Ông Mạc đeo kính, dùng ánh mắt khôn
khéo đánh giá cô gái trước mặt.
“Chúng tôi chỉ gặp nhau mấy lần, nói chuyện chưa được vài câu, tôi và anh ta
không quen biết.” Bàng Tử Lê cười giả tạo.
“Phải không?” Ông Mạc nhìn về phía con trai, “Từ khi nào con lại cãi nhau ầm ĩ
với người không quen biết?”
“Chuyện vừa rồi là ngoài ý muốn.” Ở chung với cô gái ngu ngốc này, chuyện gì
cũng đều trở nên nghiêm trọng. “Huống chi chuyện cãi nhau là vì cô gái này.”
Mạc Hạo Cấp nói, mặt không có chút cảm xúc.
“Này, anh nói chuyện lịch sự một chút.” Cô trừng mắt liếc anh, cô sẽ không ngậm
đắng nuốt cạy nhận lời vu khống đâu.
Ông Mạc nhíu này, cô gái này sao lại không có dáng vẻ của một cô gái chút nào?
“Được rồi, tôi đã giúp anh nói rõ mọi chuyện, tôi có thể về rồi chứ?”
“Con và cô ta không có quan hệ là tốt rồi.” Ông Mạc gật đầu, “Cô có thể về.”
Ông thấy con trai mình đối xử với cô gái này khác với những người khác, nên mới
lầm tưởng giữa hai người có gì đó.
Cô không nói một lời đi ra khỏi phòng, quen biết Mạc Hạo Cấp, cô cũng rất uất
ức mà? Nếu không phải hôm nay đang ở nhà người ta, cô trở mặt lâu rồi.
“Cô xuống phòng khách chờ một chút.” Trước lúc cô muốn đóng cửa, Mạc Hạo Cấp
gọi cô lại.
“Có chuyện gì?” Cô quay đầu liếc anh, thời gian của cô cũng là thời gian chứ
bộ? Kẻ có tiền chết tiệt, anh ta về đến nhà lập tức thay đổi thành bộ dạng lạnh
như băng, trông thật khó ưa mà.
“Cô không lấy tiền công sao?” Chỉ có điều, anh không muốn cô đi khỏi nhanh như
vậy.
“A ~~ vậy phiền anh nhanh một chút.” Cô luôn bị anh ta chọc giận đến quên cả
lấy tiền, tất cả điều là lỗi của anh ta, cô đóng cửa lại, đến phòng khách chờ.
“Cô ơi, mời dùng trà.” Quản gia rót một cốc nước ấm cho cô.
“Cám ơn.” Cô cẩn thận cầm cốc trà, liếc trộm quản gia, tò mò hỏi: “Bác luôn làm
việc ở đây sao?”
“Phải”
Cô vỗ vỗ vai của ông “Bác đã phải vất vả rồi.” Đều là người cùng khổ, cô có thể
hiểu cảm giác bất đắc dĩ vì cuộc sống của quản gia.
Trong phòng sách vọng ra tiếng quát lớn của ông Mạc, Bàng Tử Lê hơi sợ một
chút, đầy thắc mắc nhìn quản gia “Bọn họ đang cãi nhau sao?”
“Ông chủ đang nói chuyện với cậu chủ.” Vẻ mặt quản gia không thay đổi, giải
thích.
“Đó là nói chuyện à…!” Cô chậc lưỡi ngạc nhiên.
Quản gia cầm lấy ống nghe, nhấn nút, “Làm phiền bà chủ xuống phòng sách một chút.”
“Bác gọi bà chủ tới làm gì?”
“Để nói chuyện dễ dàng hơn.”
“Hmm, bác thật thú vị!” Khuyên can thì khuyên can, dùng nhiều chữ diễn tả như
vậy không mệt sao?
Cửa phòng bị đẩy ra, Bàng Tử Lê và quản gia cùng nhìn về phía cửa phòng.
Chỉ thấy Mạc Hạo Cấp nghiêm mặt, nhanh chóng rời khỏi phòng sách.
Bàng Tử Lê thấy anh quên sự tồn tại của cô, vội vàng kêu: “Này, tôi còn chưa
lấy tiền!” Rồi đuổi theo.
Anh nhìn cô một cái, nắm tay cô lôi đi.
“Anh đi chậm chút coi!” Cô vội vàng quay đầu lại, nhìn về phía quản gia, “Cám
ơn bác đã tiếp đãi, hẹn gặp lại.” Vẫy tay nói tạm biệt.
“Đi thong thả.” Quản gia gật đầu thăm hỏi.
“Xin hỏi... Anh có thể buông tay ra chưa?” Bàng Tử Lê theo Mạc Hạo Cấp đi khỏi
nhà họ Mạc, cô thấy tâm trạng anh không vui, giọng điệu từ tốn lại, nhưng nếu
anh cứ nắm tay cô như vậy, hôm nào cô mua cho anh trái cà tím, để anh tha hồ mà
nắm.
Mạc Hạo Cấp buông cô ra, vẫn không nói lời nào.
“Này, anh sao vậy?” Bàng Tử Lê chầm chậm đuổi theo.
“Tôi bị cha tôi đuổi khỏi nhà.” Anh nhếch miệng, nhưng mà không có ý cười.
Hả! Mọi chuyện nghiêm trọng đến như vậy! Cô chú ý quan sát sắc mặt của anh
“Anh... Không sao chứ?” Mặc dù rất ghét tên keo kiệt này, nhưng bị đuổi ra khỏi
nhà, cảm giác rất thê thảm.
Anh quay đầu, nhìn thẳng cô, cô gái ngu ngốc này không phải là đang thông cảm
cho anh chứ?
“Tôi... Có vấn đề sao?” Anh nhìn chằm chằm vào cô, khiến cô thấy không tự
nhiên.
“Không sao hết.”
“Được rồi ~~ Chuyện của nhà anh, tôi là người ngoài không thể giúp gì được, chỉ
có thể chúc anh may mắn, còn việc kia...” Cô cười cười, trên mặt đầy vẻ tham
quan nịnh bợ.
“Muốn tiền?”
“Ai ——” Anh nói thẳng thừng như vậy, hại cô thấy ngại ngại.
“Về nhà cô trước đi!” Anh thản nhiên nói, “Bây giờ trên người tôi không có đồng
nào, cho tôi mượn điện thoại gọi về nhà, bảo người mang tiền tới.”
“Biết rồi.” Tội nghiệp cho cô, muốn lấy tiền mà cũng khó khăn, cô có chút không
tình nguyện nhìn anh, “Tiền điện thoại anh trả.”
Mạc Hạo Cấp nói với người trong điện thoại một chuỗi địa chỉ, dặn dò thêm vài
câu, mới cúp điện thoại.
“Mang tiền đến chưa?” Bàng Tử Lê lo lắng hỏi.
“Chúng ta ở chỗ này, cô còn sợ tôi chạy mất sao?” Mạc Hạo Cấp miễn cưỡng mở
miệng.
Nói thật, cô hi vọng ở đây là tiền chứ không phải người.
“Bàng Tử Lê, tôi chưa ăn cơm, cô đi nấu gì ăn đi.” Anh dùng chân đá cô gái đối
diện.
Thật là quá đáng, chỉ biết sai bảo cô. “Tôi không biết nấu cơm, ở đây cũng
không có thức ăn.” Lời nói của cô mang vẻ tiếc nuối trêu chọc anh.
“Cô đi mua.” Tính cách cậu ấm ngang ngược của anh đã lộ ra rõ ràng.
“Anh tự đi đi.” Cô đâu phải người hầu hèn mọn, sao phải đi hầu hạ tên cậu ấm
này.
“Cô còn đang nợ tôi tiền đấy.” Nhìn thái độ miễn cưỡng của cô, Mạc Hạo Cấp cảm
thấy cô gái này hoàn toàn không coi anh ra gì.
“Tôi có sữa, anh tự đi pha.” Cô chỉ vào bếp.
“Không phải là không có nước nóng sao?”
“Đun nước sôi là được rồi, anh tự pha mà uống.” Cô nói qua loa.
“Tôi không muốn.” Cô gái này rốt cuộc có biết thế nào gọi là đãi khách không
vậy?
“Không muốn thì thôi.” Đỡ phiền hà đến cô, “Này, anh bị đuổi ra khỏi nhà, vậy
sau này ở đâu? Anh có muốn gọi điện cho bạn bè không?” Vẻ mặt cô đầy lo lắng,
sợ anh ở lì không chịu đi.
Trên TV đều như vậy —— sau khi bị đuổi ra khỏi nhà, toàn bộ mọi thứ của tên phá
gia chi tử (đứa
con phá của) đều bị cấm vận, tài khoản
cũng bị khóa lại, chỉ có thể dựa vào sự tiếp tế của những bà mẹ cưng chìu con,
nhưng nước xa không cứu được lửa gần, trước tiên cô phải đuổi tên xấu xa này đi
rồi tính.
Mạc Hạo Cấp liếc nhìn cô, hoàn toàn không nghĩ rằng cô đang lo cho anh, anh vốn
định đến công ty ở tạm, nhưng thấy cô rất nôn nóng muốn thoát khỏi anh, không
kiềm được thay đổi ý nghĩ thảm hại lúc đầu. “Tôi bị đuổi ra khỏi nhà, chẳng lẽ
cô không có trách nhiệm sao?” Anh quyết định tiếp tục ở lại từ từ hành hạ cô
gái không biết tốt xấu này.
“Đó là chuyện nhà của anh.” Cô gạt hết mọi liên quan đến mình.
“Xảy ra chuyện như vậy, tôi cũng rất đáng tiếc.” Giọng điệu rất hách dịch.
“Tô không có nơi nào để đi, hay là cứ ở lại đây!” Anh đứng lên, mở cửa sổ, xem
xét kĩ hoàn cảnh xung quanh, ừ ~~ xem ra cũng được.
Sắc mặt Bàng Tử Lê chợt thay đổi, “Không được! Chỗ của tôi không có chỗ ngủ.”
Trong đầu cô đã nghĩ ra tám trăm lý do từ chối.
“Cô còn một phòng mà.” Lần trước đến anh đã nhìn thấy.
“Đó là nhà kho, hơn nữa bên trong không có giường chiếu; huống chi trai đơn gái
chiếc ở chung nhà, sẽ có điều tiếng không hay.” Cô cười đầy áy náy rồi đứng
lên, “Tôi nghĩ ngày mai tôi sẽ đến công ty lấy hai ngàn kia.”
Bắt lấy cánh tay của anh, “Bây giờ tôi muốn dọn dẹp nhà cửa, anh về đi! Lớn như
vậy rồi, đừng hờn dỗi với cha mình như vậy nữa.” Cô dùng hết sức kéo tay anh
tới cửa, cố gắng mở cửa ra.
Mạc Hạo Cấp lấy chân chặn cửa, nhìn thẳng vào mắt cô, nói: “Cô muốn đuổi tôi
đi?”
“Còn chưa đủ rõ ràng sao?” Cô nghiến răng nói.
“Cô muốn tiền, tôi đưa cho cô.”
“Đầu tư kiểu này rất mạo hiểm!” Cô không phải kẻ dễ bắt nạt, sẽ không bị vài
câu nói của anh hù dọa.
“Nếu tôi ở đây…, mỗi tháng trả cô năm vạn tiền thuê, mà cô chỉ cần lo ba bữa
cơm và chỗ ở cho tôi.” Anh đưa ra những điều kiện hậu hĩnh.
“Anh có tiền trả sao?” Thật là một tên phá gia chi tử, bị đuổi ra khỏi nhà rồi
mà vẫn còn hào phóng như vậy.
“Cô quên tôi còn có một công ty sao?” Anh nhẹ nhàng nhắc nhở.
Cô nhìn anh, vài giây sau, “Cậu Mạc, mời vào, mời vào, chúng ta vào trong nói
chuyện.” Cô mặt này hớn hở kéo anh vào trong nhà.
Mạc Hạo Cấp cười nhạt, cô gái này quá thực tế.
“Đến đây, anh cứ tự nhiên ngồi đi.” Mặt cô tươi cười “Đợi tôi một chút.” Lấy
máy tính trong ngăn tủ, lạch cạch bấm bấm.
“Tôi đếm tới ba, cứ coi như tôi chưa nói gì, tôi đi là được.” Anh nhìn thấy mắt
cô có tia sáng khác thường, biết cô đã động lòng tham rồi.
Lạch cạch lạch cạch lạch cạch... Cô nhanh chóng tính lợi nhuận thực tế.
“Một —— hai ——” Anh bắt đầu đếm ngược thời gian.
“Đồng ý.” Cô buông máy tính ra, hai tay nắm bàn tay của anh, “Nói là phải làm.”
‘’Không phải cô không có phòng khách sao?” Anh nhướng mày, cố ý nói lại những
lời cô vừa nói.
“Cũng vì không có người ở nên nó mới biến thành nhà kho, tôi dọn dẹp một chút
là được.”
“Không có giường.” Anh lạnh lùng nói.
“Giường lớn ấm áp của tôi có thể cho anh, chỉ sợ anh nằm không quen.” Chuyện
này nhỏ như hạt vừng, đừng hòng ngăn cản đường tiền tài của cô.
“Không phải cô không biết nấu cơm sao?” Anh rất nghi ngờ điều này, với tính
cách tiết kiệm của cô, mọi việc đều phải tự làm mới đúng.
“Cậu chủ đừng để bị tay nghề nấu nướng của tôi hù dọa đó!” Cô rất thân thiết vỗ
vai anh, sau đó nói nhỏ: “Mọi người đều nói tôi có đủ tư cách lập gia đình.”
“Trai đơn gái chiếc, nếu để người khác nói...” Vẻ mặt anh do dự, chính là không
muốn dễ dàng bỏ qua cho cô.
“Không không không, anh là anh hai, tôi là em gái, người khác làm sao có thể
nói lung tung! Đúng không? Anh hai.” Cô cười thật nịnh nọt.
“Ai là anh hai của cô?” Anh liếc nhìn cô, phát hiện cô đúng là mặt dày.
“Được rồi!” Cô cúi đầu “Lần trước không phải tôi nói tôi là đàn ông sao? Nhưng
thật ra đúng là như vậy.” Cô biết anh có ác ý muốn gây khó dễ, nhưng vì tiền,
cô chịu khó một chút là được.
Mạc Hạo Cấp cố nhịn cười, cố gắng không để trên mặt biểu lộ gì, vì kiếm tiền,
đúng là cô có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, “Được rồi!”
Anh miễn cưỡng gật đầu. “Tôi đói bụng.”
“Thần cáo lui... Không... Ý của tôi nói là, tôi sẽ lập tức chuẩn bị.” Cô cười,
thấy hoàng thượng đồng ý, vui vẻ lui ra.
* * *
“Bàng Tử Lê, có người nhấn chuông cửa.” Cậu ấm như anh ngồi trên sàn gỗ, lười
biếng dựa vào tường, xem sách giải trí, nhàn nhã sai người.
“Đến ngay, đến ngay!” Cô từ phòng khách chạy ra mở cửa, thở hổn hển nhìn người
phụ nữ xa lạ hỏi: “Xin hỏi có chuyện gì?”
“Tôi tìm Hạo Cấp, tôi là mẹ nó, xin hỏi cô là?” Bà Mạc tươi cười hỏi.
“A —— mời bà chủ vào.” Người mẹ cưng chìu con trai đã xuất hiện, tiền của cô
đến rồi. “Tôi là bạn anh ấy.”
Cô đưa bà Mạc vào phòng trong, cũng lớn tiếng gọi người bên trong, “Mạc Hạo
Cấp, mẹ anh đến rồi.”
Bà Mạc hơi tò mò nhìn cô gái trước mắt, bà thấy cô gái này với cô gái quen với
con trai bà lần trước có gì đó giống nhau.
“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?” Mạc Hạo Cấp có chút kinh ngạc, việc mẹ xuất hiện là
ngoài dự liệu của anh.
Bàng Tử Lê mang bàn gỗ nhỏ ra, đặt xuống; lại vào bếp rót hai ly nước, đặt trên
bàn, “Bà chủ, mời bà uống trà.” Sau đó kéo ngăn tủ, lấy nệm êm chuyên dụng cho
khách quý, “Mời ngồi.”
“Cám ơn.”Bà Mạc cảm thấy rất mới lạ, ngồi xổm trên nệm.
“Tôi còn có việc, tôi ra ngoài trước.” Cô còn phải tiếp tục mang đồ ra ngoài.
“Hạo Cấp, sao con có thể để cô ấy làm hết mọi việc được?” Bà Mạc nhìn con trai
đang ngồi yên, đáy mắt có chút trách cứ.
“Bây giờ cô ấy đang làm công.” Anh cười nói.
“Đừng khi dễ người ta như vậy.” Bà Mạc khuyên nhủ.
“Đừng lo lắng nhiều như vậy, con sẽ đi giúp.” Nhìn cô gái này loay hoay đỏ bừng
cả mặt, thật đúng là liều mạng.
Vẻ mặt bà Mạc hiếu kỳ nghiên cứu cái bàn nhỏ trước mặt, rất dễ thương cũng rất
tiện dụng nha.
“Quản gia nói với mẹ con ở đây?”
“Khi con gọi điện về thì chúng ta cũng ở bên cạnh.” Bà Mạc cầm lấy cái ly có
khắc hoa văn, cẩn thận quan sát, thấy đó là quà tặng khi mua hàng, còn rất xinh
xắn, bà buông cái ly xuống, “Cũng không kịp nói một lời, con đã vội vàng bỏ đi,
hoàn toàn bỏ quên mẹ.” Có chút giận dỗi.
“Con vốn muốn để dàn xếp cho tốt, rồi sẽ nói cho mẹ biết.”
Bà Mạc cầm lấy cái ly của con trai, nhìn chăm chú, cũng là ly quà tặng, “Cha
của con cố chấp, phận làm con nên thông cảm cho cha, chìu ý ông ấy một chút!”
Giọng điệu của bà thay đổi, “Nhưng mà con ra ngoài sống cũng tốt, để xem có thể
thay đổi tính tình lão già kia không.”
“Mẹ đồng ý rồi?” Anh tưởng rằng bà muốn anh về nhà.
“Đương nhiên đồng ý.” Còn hơn mỗi ngày ở nhà thấy lão già đó tính khí thất
thường, hù dọa người quét dọn, “Nhưng con muốn dọn đi đâu?” Ánh mắt bà Mạc lại
bị ống đựng bút trước tivi thu hút, bà đưa tay với lấy, phát hiện nó được làm
bằng ống hút.
“Con có mua nhà.” Anh dự định ít lâu nữa sẽ dọn qua.
“Con biết làm như thế nào là tốt rồi.” Bà Mạc nhìn con trai, đối với những việc
anh làm từ trước tới giờ bà luôn yên tâm. “Hôm nay con muốn ngủ ở đâu? Gấp như
vậy, hay là đến khách sạn thuê phòng nghỉ tạm.”
“Ở đây rất thoải mái.” Anh khẽ mỉm cười.
“Đây là chỗ ở của cô gái vừa rồi hả?” Bà Mạc để lại ống đựng bút, cảm thấy cô
gái này rất khéo tay.
“Đúng vậy, bên đây còn phòng trống, tạm thời con sẽ ở đây.”
“Cô gái trẻ tuổi ở chung với một người đàn ông, như vậy cũng được sao? Cô ấy
không thấy phiền phức sao?” Bà Mạc nhướng đôi mày nhỏ nhắn.
“Mẹ có thể trực tiếp hỏi cô ấy, chờ con gọi.” Anh đứng lên, đi ra cửa phòng
khách, “Bàng Tử Lê, lại đây một chút.”
“Chuyện gì?” Bàng Tử Lê buông cái thùng, ra ngoài, trên trán cô đầy mồ hôi, tay
quạt liên tục.
“Mẹ của tôi có việc muốn hỏi cô.” Anh khoanh tay trước ngực, ung dung nhìn cô.
“Bà chủ, có chuyện gì sao?” Giọng điệu Bàng Tử Lê cung kính, thái độ đứng đắn.
“Cô bé tuổi còn trẻ lại ở cũng một chỗ với con trai tôi, có thể hay không...”
Bà Mạc nói không rõ ràng, chuyện này làm sao bà có thể mở miệng hỏi thẳng được?
“Có thể hay không...” Bàng Tử Lê nhìn thấy bà Mạc ái ngại, ồ một tiếng, hiểu rõ
vấn đề của bà, vô cùng đứng đắn nói: “Bà chủ, xin bà yên tâm, tôi sẽ không có
gì với cậu chủ đâu.” Cô nghiêm chỉnh giải thích.
“Vậy nó ở đây, sẽ không làm phiền đến cuộc sống của cô chứ?”
“Bà chủ không cần phải khách sáo như vậy, hoàn toàn không ảnh hưởng gì cả! Bà
cứ việc yên tâm, tôi nhất định sẽ hết lòng hết sức chăm sóc cậu chủ.” Đã đến
nước này rồi, kế hoạch đãi vàng của cô nhất định không cho phép bất cứ ai cản
trở.
“Vậy phiền cô rồi.” Cô gái này thật đúng là nhiệt tình. “Cô có muốn uống chén
nước, nghỉ ngơi một chút không?”
“Tôi tự làm là được rồi.” Bàng Tử Lê đi vào bếp uống nước, thở dốc, cô không
nghĩ rằng bà chủ lại thân thiện như vậy, hoàn toàn không giống với ông lão kia.
“Cô ấy thích con sao?” Bà Mạc rất tự tin với điều kiện của con trai mình, bà
nghĩ thầm, không phải là cô gái này thích con trai bà, nên mới lấy lòng bà như
vậy chứ?
“Không phải đâu.” Cô thích là tiền của anh kìa.
“Đáng tiếc con lại chia tay với Tiểu Như.” Bà Mạc hơi tiếc nuối nói, lúc con
trai cho bà biết, bà cảm thấy có chút mất mát.
“Mẹ thích cô ấy sao?” Anh thử thăm dò hỏi.
“Nói chuyện với cô ấy rất vui.” Tiểu Như nói chuyện dịu dàng thân thiết, rất
kiên nhẫn nói chuyện với bà, khiến bà rất vui vẻ.
“Nếu như mẹ thích, con sẽ tìm người nói chuyện với mẹ.” Anh thật lòng nói.
“Cũng phải là người con thích mới được.” Chọn dâu quan trọng là vừa ý con trai,
“Được rồi, mẹ phải về đây.”
“Hay là mẹ ngồi chơi thêm chút nữa?” Anh nhận ra mẹ mình cảm thấy ở đây rất mới
lạ, rất tò mò, cũng muốn ngồi lại nói chuyện.
“Không được, con mau đi giúp đỡ cô ấy đi; đúng rồi, hành lý của con chút nữa sẽ
có người đưa đến, nhớ thỉnh thoảng phải về thăm nhà.” Bà đứng dậy, đi đến cửa
phòng khách, “Cô gái, tôi phải về rồi.”
“A ~~” Bàng Tử Lê vội vàng lau tay, “Phải đi sao?”
“Hạo Cấp phải làm phiền cô vậy.” Bà Mạc nhẹ nhàng vỗ vỗ tay của cô.
“Không cần khách sáo như vậy, xin bà yên tâm, tôi nhất định sẽ nuôi dưỡng con
bà trắng trẻo mập mạp.” Bàng Tử Lê vỗ ngực cam đoan.
“Vậy là tốt rồi.” Bà Mạc đi tới cửa, nhìn thấy tủ giày khâu từ nệm bông, vật kì
lạ ở đây thật đúng là nhiều.
“Đây là người khác không cần, tôi lấy về làm thành tủ giày.” Cô giải thích.
“Rất đặc biệt.” Bà Mạc nhìn một lúc lâu, mới ngượng ngùng nhìn Bàng Tử Lê và
con trai: “Mẹ đi đây, tạm biệt.”
Sau khi bà Mạc đi khỏi, Bàng Tử Lê trở lại trong phòng, tiếp tục công việc quét
dọn vẫn chưa xong.
Mạc Hạo Cấp đến gần Bàng Tử Lê đang quỳ trên mặt đất ra sức lau sàn, nhìn gò má
đỏ hồng của cô, thậm chí anh có chút mất hồn.
“Này, anh đứng ở đây làm cái gì? Giám sát sao?” Cô dùng sức vắt khăn lau.
“Có cần giúp không?”
“Anh muốn giúp tôi?” Cô ngẩng đầu nhìn anh, đột nhiên cảm giác sau lưng anh có
ánh sáng thánh khiết lấp lánh. (giống Quan âm Bồ Tát đó ^^)
“Đúng.”
“Không lấy tiền?” Cô không tin vào vận may của mình, cậu ấm keo kiệt này đồng ý
giúp cô lau dọn?
“Không phải ai cũng giống như cô đâu.” Anh ngồi xổm xuống nựng mặt của cô, uh
~~ cảm giác rất mềm mại, cô nàng này chỉ được cái mặt có vẻ giống con gái nhất.
Quân tử động khẩu không động thủ (người ngay nói chuyện chứ không
động tay chân), cô chỉ có thể dùng ánh mắt
cảnh cáo sự vô lễ của anh, “Vậy anh giúp tôi đem cái tủ kia chuyển ra ngoài
đi.” Chọn một công việc mất sức nhất cho anh.
Nhìn anh xắn tay áo lên chuẩn bị làm, cô không dám tin, đến trước mặt anh, nhìn
thẳng gương mặt của anh, muốn tìm ra sơ hở.
“Cô kia, cô đang làm gì thế?” Anh cau mày nhìn cô, có rất ít phụ nữ dám đứng
trước mặt anh thẳng thắng đánh giá anh.
“Đồ keo kiệt.” Cô nghiêm chỉnh nói.
“Trừ hai ngàn.” Cô gái này uống lộn thuốc sao? Ngoài tiền ra thì cái gì cũng
xem không được.
“Tôi nói giỡn thôi, anh đừng có như vậy ~~” Cô gượng cười, nghi ngờ trong lòng
càng lúc càng nhiều, rõ ràng là cùng một người mà... Nhưng sao anh ta lại đột
nhiên tốt như vậy?
Nghi ngờ nhìn vào mắt anh, cô chột dạ từ từ dời mắt chỗ khác, quên đi, anh thay
đổi thế nào không liên quan cô, chỉ cần biết tiền tới tay cô là được rồi, Bàng
Tử Lê gật gù, rất kiên quyết nghĩ như vậy.