Nhưng mà Trang Diễn không có bản lĩnh, ngồi trong toilet một lúc liền cảm thấy thập phần không thú vị, vô cùng cẩn thận đem cửa mở ra một khe nhỏ nhìn ra bên ngoài.
Cậu cho rằng Văn Tu Viễn rời đi rồi, vừa mới thở phào một hơi, cửa bỗng nhiên bị Văn Tu Viễn ôm cây đợi thỏ dùng lực đẩy ra. Trang Diễn hoảng sợ, lại đứng không vững, huỵch một cái liền té ngã như chó gặm bùm, đầu gối hung hăng đập lên trên gạch men sứ, xanh tím một mảnh, khuỷu tay va vào bồn rửa mặt bị rạch xước một vết dài, máu chảy ra, đau đến mức cậu nhe răng trợn mắt.
Lần này trái lại đem Văn Tu Viễn hù dọa không nhẹ, hắn tìm hòm thuốc, giúp Trang Diễn bôi thuốc băng vết thương. Trang Diễn nhân cơ hội nói sang chuyện khác, oán giận Văn Tu Viễn, nói: “Đều tại anh!”
Văn Tu Viễn đáp: “Là lỗi của tôi.”
Trang Diễn: “Làm tôi sợ muốn chết!”
Văn Tu Viễn: “Tôi không nên đẩy cửa như vậy.”
Trang Diễn: “Đều là lỗi của anh!”
Văn Tu Viễn: “Thực xin lỗi.”
Trang Diễn nói một câu, Văn Tu Viễn đáp một câu, hắn khó có được như vậy, Trang Diễn cảm thấy rất thú vị, ngay cả diễn xuất cùng lôi ra, ủy khuất nói: “Đau muốn chết.”
Cậu thấy động tác của Văn Tu Viễn thoáng ngừng lại một chút, sau đó kéo tay của Trang Diễn, thổi thổi miệng vết thương, lại ở trên mu bàn tay của cậu nhẹ nhàng hôn hôn, dịu giọng nói: “Tôi về sau sẽ không như vậy nữa.”
Trang Diễn phừng một cái mặt hồng tai đỏ, diễn xuất gì đó đều mất hiệu quả, nghiêng đầu, có chút lắp bắp, nói năng lộn xộn: “Anh… anh phải nhớ kỹ những lời này! Tôi thật sự thật sự sẽ tức giận!”
Văn Tu Viễn nói: “Được.”
Hắn tiếp tục xử lý miệng vết thương của Trang Diễn, hai người trầm mặc một lúc, Trang Diễn bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Anh vừa rồi đã đem Đại Tây Qua kéo ra chưa?”